Chương 211: Nếu tôi nói là của anh rể thì sao

Cửa vẫn chưa đóng.

Khi ống truyền của Lê Nhã Tuyết được cắm kim xong, y tá đứng lùi ra, tẩm nhìn của cô ta không bị che khuất nữa.

Vừa nhìn đã thấy Lâm Quân đang ôm Lê Nhật Linh, nâng niu bảo vệ trong lòng, Lê Nhã Tuyết nắm chặt tay, mũi kim tiêm vừa được cắm vào lại bị lệch ra, máu lại chảy ngược theo đường ống truyền dịch vào trong bình.

“Đầu đến đông đủ rồi, tất cả đứng ở cửa phòng xem trò vui của tôi đúng không?” Lúc này, ánh mắt mang theo sự căm hận của Lê Nhã Tuyết nhìn tất cả mọi người.

Tại sao cha mẹ lại không thể cho mình có chút không gian, cô ta không muốn nói, lại cứ bắt ép mình phải nói. Thậm chí còn gọi Lê Nhật Linh đến làm mình nhục nhã, chỉ để khiến mình phải thừa nhận sự thật khó chấp nhận là bị xử bởi người phụ nữ mạnh mẽ.

Loại người như này dựa vào cái gì làm ba mẹ mình, ép mình phải xé xác ruột thịt, đem góc khuất u ám tối tăm đến ẩm mốc từ sâu trong lòng ra cho tất cả mọi người xem, bọn họ mới cam tâm sao!

Dựa vào cái gì mà ba lại mở đường cho Lê Nhật Linh, khiến cô có thể dễ dàng mà được gả cho Lâm Quân, còn đến lượt mình thì lại rơi vào thảm cảnh này, dựa vào cái gì?

Tất cả mọi người đều-yêu thích Lê Nhật Linh, mọi người đều thấy Lê Nhật Linh sống như công chúa trong ánh sắng rực rỡ, bản tân mình lại bị chà đạp xuống địa ngục làm kẻ xấu, cô ta không cam tâm, cô ta không cam tâm.

“Nhã Tuyết, sao mẹ có thể xem trò vui của con được, mẹ chỉ là quan tâm đến con.” Viên Vũ lau nước mắt, mí mắt đã bắt đầu đau nhói, khóc quá lâu, vừa chạm vào liền đau.

Lê Nhã Tuyết nhìn tất cả mọi người ở cửa, lại nở ra nụ cười lạnh lùng, cuối cùng dừng lại ở khuôn mặt của Lê Nhật Linh, trao đổi ánh mắt với cô.

“Không phải các người muốn biết tôi mang thai Con của ai sao?”

“Đúng vậy, con chịu nói rồi, rốt cuộc là tên khốn kiếp nào làm cho con có thai mà lại không chịu trách nhiệm!”

Ánh mắt dứt khoát của em gái khiến Lê Nhật Linh tim đập thình thịch, trong lòng chứa đầy những dự cảm không lành.

Đúng như dự đoán, cô ta giơ bàn tay đang bị chảy máu ngược kia, chậm rãi chỉ vào người đàn ông phía sau CÔ: “Nếu như tôi nói, đứa bé là con của anh rể thì sao?”

Viên Vũ sững $ờ.

Lê Hải Thiên phản ứng nhanh, không cần biết đứa bé cô ta phá bỏ không phải là của Lâm Quân, chỉ cần Lâm Quân không lên tiếng, người khác sẽ không thể nói được gì: “Nhã Tuyết con không được nói năng bừa bãi, phải chịu trách nhiệm với lời nói ra con biết không hả?”

Một khi chọc giận Lâm Quân, cái giá phải trả đương nhiên là cả nhà họ Lê sẽ phải gánh chịu.

“Con không hề nói năng bừa bãi, trước đây con vẫn luôn không chịu nói, là bởi vì sợ mọi người không tin, cũng không muốn phá rối quan hệ của chị gái và anh rể Lê Nhã Tuyết yếu ớt nói: “Nhưng mà mọi người đều ép con! Đều ép con đến tuyệt vọng, vậy thì con không thể không nói, nếu không thì, con sẽ bị mọi người ép đến chết!”

Lê Hải Thiên tức giận quát: “Nhã Tuyết con im mồm ngay cho ba, không được phép nói năng lung tung.”

“Nếu mọi người đã hỏi, vậy thì con nói, nhưng mà con nói rồi mọi người lại không tín, thế thì hỏi con làm gì?

Cuộc tranh cãi giữa hai người ba và con gái, ầm 7 khiến Lê Nhật Linh.đau đầu,-cô xoa trán: “Ba mẹ, con đi trước đây”

Cũng không đợi bọn họ trả lời, liền quay người rời đi.

Gió mùa đông không hề dịu dàng, thậm chí còn có chút lạnh lẽo khốc liệt Thổi vào mặt có hơi đau nhói, giống như một cái tát tát thẳng vào mặt cô.

Đối mặt với cơn gió lạnh, cô chạy càng nhanh, dường như chỉ cần cơn đau mãnh liệt hơn thì có thể tê liệt đến mức không còn cảm nhận được nữa.

Người đàn ông phía sau rất nhanh đã đuổi kịp, từ bên cạnh ôm cô vào trong lòng, anh áp bên tai cô, nặng nề nói ra bảy chữ: “Em chạy mất, anh sẽ hoảng sợ.”

Anh biết đối với cô những người trong gia đình có sức ảnh hưởng lớn thế nào, Lê Nhã Tuyết nói ra những lời như vậy, anh thậm chí còn không có cách nào để trực tiếp phản bác lại.

Vì như vậy sẽ càng tỏ ra giống như có tật giật mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play