Con trai lớn của Hồ gia tên là Hồ Thanh Chí, con thứ hai tên là Hồ Thanh Lộ, con thứ ba tên là Hồ Thanh Vân. Chì nhìn cái tên, là có thể biết thành chủ ôm chờ mong gì với mấy đứa con trai.

Tuy thiên phú của thành chủ chỉ là trung đẳng, lại đầu tiên là có kỳ ngộ, dựng gia tộc. Rồi sau đó lại theo đúng chủ gia, thuận thế dựng lên lập thành thế gia. Cuối cùng càng cái sau vượt cái trước, phân phong thành chủ Cẩm Thành.

Hồ gia là thế gia mới thành lập nên nội tình còn kém một ít. Thành chủ một lòng chờ đợi trong nhà có thể ra một vị tu vi cao để tọa trấn. Mà trong ba đứa con cũng chỉ có con thứ ba là thiên phú tốt nhất, tự nhiên đối hắn ký thác kỳ vọng cao. Hắn luôn muốn anh em ruột trong nhà, vô luận anh cả hay là anh hai làm thành chủ, đi gánh vác trách nhiệm quản lý gia tộc cùng các loại việc vặt trong Cẩm Thành. Hồ Thanh Vân cũng chỉ cần thanh thản ổn định tu luyện, không để ý tới bên ngoài, một lòng thành tiên là được. Đợi cho ngày sau thành công, hắn lại dìu dắt hai anh trai, giúp bọn họ tu hành. Không phải là mạnh hơn việc để hai người anh nghiêng ngả lảo đảo tự tu luyện, còn không tìm được cửa để vào hay sao?

Nhưng mà ba con trai biết cha mình chờ đợi gì lại không thể nhận đồng.

Con trai lớn thắng ở sinh ra sớm nhất, được đến tài bồi nhiều nhất. Hắn cũng nỗ lực khắc khổ, rốt cuộc tới lúc sắp từ kỳ Kim Đan đột phá Nguyên Anh. Nhưng mà Hồ Thanh Chí chính mình biết, hắn cả đời này tiên đồ xa vời, chịu tư chất có hạn, cũng chưa biết có thể đột phá Nguyên Anh hay không. Trừ phi có kỳ ngộ gì như là thành chủ, bằng không quãng đời còn lại cũng chỉ có thể tiêu phí trên việc bế quan cùng rèn luyện tìm kiếm kỳ ngộ thôi.

Hồ Thanh Chí thói quen cuộc sống thanh cao, không hy vọng vượt qua quãng đời còn lại trong lần lượt thất bại. Cho nên hắn cảm thấy làm cái thành chủ tọa ủng một thành, dùng để tương lai dưỡng già cũng là tốt.

Con thứ hai so không được coi trọng bằng con cả, hưởng thụ tài nguyên cũng ít nhất, thiên phú tu hành kém cỏi nhất, kẹt ở kỳ Trúc Cơ chín tầng, đã có một thời gian dài chưa đột phá nổi Kim Đan. Hắn ngày thường thành thật thật làm, sự vụ trong gia tộc đều là do hắn xử lý. Có thể nói hắn là chiến sĩ thi đua bản tu tiên, chỗ nào yêu cầu thì đi nơi nào. Đừng nhìn tu vi hắn thua anh cả, thiên phú thua em trai út. Lại nắm giữ phần lớn quyền quản lý sự vật trong Hồ gia, quyền lên tiếng không hề thua hai người khác.

Hồ Thanh Lộ rất sở trường trong việc xử lý sự vụ, đây cũng là chỗ hắn tự tin nhất. Hắn theo lý thường hẳn là cho rằng vị trí thành chủ hẳn là dừng ở trên đầu của hắn, cũng tự nhận là Cẩm Thành chỉ có ở trên tay hắn mới có thể khiến cho Hồ gia lớn mạnh phát triển.

Con thứ ba nhỏ tuổi nhất trong năm người con, nguyên bản liền đã chịu thiên sủng. Linh căn thiên phú lại là tốt nhất trong năm người con, thành chủ cùng phu nhân không ít lần lén lút nhét các loại thứ tốt cho hắn. Thậm chí gia tộc trả cả cái giá lớn để đổi lấy công pháp thích hợp nhất cho hắn tu luyện. Hắn tiến cảnh nhanh nhất, hiện tại đã vượt qua anh hai Hồ Thanh Lộ, tu vi đầu kỳ Kim Đan chỉ thua anh cả Hồ Thanh Chí mấy cái cảnh giới nhỏ mà thôi.

Hồ Thanh Vân muốn đạt được vị trí thành chủ không phải vì hưởng thụ, cũng không phải có dã tâm thi triển gì. Mà là hắn biết hai anh trai đều có chút đố kỵ hắn thiên phú cao, tiên đồ trôi chảy. Mặc kệ là ai thành thành chủ, đều sẽ không cho hắn tài nguyên tốt nhất như phía trước hứa hẹn. Kia còn không bằng chính hắn làm thành chủ, dễ dàng cho việc hưởng dụng tài nguyên cả thành hơn.

Cả ba con trai thành chủ đều muốn làm thành chủ, là tình báo Trần Tiêu lén sưu tập mấy ngày nay, là tin tức Tịch Vân Đình giúp hắn tham mưu phân tích ra tới. Cho nên, Trần Tiêu đã sớm đem mục tiêu lớn nhất đặt ở trên người ba người này. Đã chuẩn bị tốt bị một người trong số đó tìm tới, chỉ là không nghĩ tới, cấp dưới của người con thứ ba lại có đầu óc linh hoạt nhất, tìm tới Trần Tiêu trước nhất.

Tuy Trần Tiêu cảm thấy vui mừng, trên mặt lại vẫn trầm ổn. Trong cuộc nói chuyện vừa rồi, đã biết đối phương họ Hồng, Trần Tiêu liền chậm rãi hỏi: "Ta hiểu được ý tứ trong lời nói của Hồng chủ quản. Nhưng là, Hồng chủ quản hôm nay tiến đến là đại biểu ý chí của ai?"

Chỉ một câu này là đã hỏi tới chỗ mấu chốt, lần này Hồng chủ quản tới thỉnh cầu, là ý tứ của mình hắn, vẫn là đại biểu Hồ Thanh Vân? Mà bản thân Hồ Thanh Vân có biết chuyện này hay không? Đây đều là vấn đề.

Hồng chủ quản nghẹn lời.

Hắn chỉ là nghe tin đồn trong Cẩm Thành, nghĩ mặc kệ phong thuỷ sư này có vài phần bản lĩnh, hắn đều phải lung lạc trước người của hai vị thiếu gia khác. Nguyên bản trước tính toán thử một phen, thật thì quản sự sẽ bẩm báo cho Hồ Thanh Vân, còn nếu không có bản lĩnh gì thì bỏ mặc kệ, tùy tiện những người khác lăn lộn.

Cho nên, lần này tiến đến Hồ Thanh Vân cũng không biết. Mà hắn cũng không thể đại biểu ý chí của chủ nhân. Lần thỉnh cầu này hoàn toàn nói được là bao biện làm thay, vượt qua.

Hồng chủ quản không cần phải nói lời nói, chỉ xem thần sắc Trần Tiêu đã biết. Hắn hiểu rõ nói: "Việc này, vẫn là báo cáo chủ nhân nhà ngươi, xác định ý tứ của hắn lại nói. Lần sau Hồng chủ quản lại đến, Trần mỗ nhất định quét dọn giường chiếu đón tiếp." Nói xong, Trần Tiêu liền trực tiếp bưng lên chén trà tiễn khách.

Hồng chủ quản có chút ảo não, lại có chút xấu hổ. Bộ dáng trước ngạo mạn sau cung kính của hắn hoàn toàn bại lộ thái độ không thành tâm cùng bắt bẻ phía trước của hắn. Không chỉ có chính mình mất mặt mũi, cũng liên quan làm cho hai vụ trước mặt có ấn tượng xấu với chủ nhân.

Hồng chủ quản ngay ngắn thi lễ, nghiêm nghị nói: "Lần này là tại hạ thất lễ. Xin hỏi hai vị đang trọ ở nơi nào, tại hạ nhất định dâng lên chính thức bái thiếp, tới cửa xin lỗi."

Trần Tiêu nói một chỗ địa chỉ, Hồng chủ quản ngẫm lại đã biết là chỗ nào, đối hai người Trần Tiêu càng thêm cung kính. Sau khi lại thi lễ, Hồng chủ quản cáo lui. Hắn vừa ra ngoài, không chỉ có thông minh tính tiền tất cả phí dụng mới nãy Trần Tiêu ăn uống còn và mở nhã gian, thậm chí còn lại làm chủ quán đưa lên nước trà cùng trái cây quý báu mời hai người nhấm nháp.

Đồ vật đưa tới nhưng Trần Tiêu không có động. Chỉ nhìn hai mắt đáng tiếc liền nói với Tịch Vân Đình: "Đại ca, chúng ta trở về đi. Không cần ra ngoài nữa, chỉ cần chờ Hồ Thanh Vân tự mình tới cửa là được."

Tịch Vân Đình hỏi: "Như thế nào, Tiêu đệ không chờ nhà khác?"

Mấy ngày này bọn họ làm thật nhiều điều tra, người muốn tiến tới đều không ít, có tán tu cũng có thế gia. Này đó đều là khách hàng tiềm tàng, Tiêu đệ nếu là có thể tiếp được tất cả đơn hàng của bọn họ, nghĩ đến tu vi có thể tăng trưởng không ít.

Trần Tiêu cười một chút nói: "Ta còn không nghĩ giảo hợp quá sâu. Ở bên ngoài làm làm phong thuỷ là được, không cần thiết bị kéo xuống nước." Tiếp xúc người nhiều, sớm hay muộn sẽ gặp phải lựa chọn lập trường. Đã câu được con cá lớn nhất, mấy con cá nhỏ tôm nhỏ vứt bỏ cũng được. Chỉ lựa chọn một cái cũng có chỗ lợi, làm xong phong thuỷ có thể tự tại làm cái quần chúng ăn dưa, thành chủ cũng không thể làm gì được hắn. Mà nếu là thật sự giúp cái này giúp cái kia, đến cuối cùng nếu là không cẩn thận bị thương chạm vào cái nào, thành chủ không đành lòng trách cứ con trai, khẳng định sẽ lấy người thuận lợi mọi bề như hắn ra hết giận, nói không chừng còn muốn ấn cái tên tuổi châm ngòi lên đầu hắn đâu.

Trong lịch sử phong thuỷ, có rất nhiều người xui xẻo không cẩn thận bị liên lụy cuốn vào trong đó. Liền trà trộn triều đình cung đình cũng chưa có cái kết cục tốt, hắn nhiều nhất chỉ là tiếp đãi nhân vật cấp giữa thì vẫn là không nên đi tìm cái chết.

Về nhà đợi hai ngày, người gác cổng tới bẩm báo, có hai người đệ thiệp cầu gặp mặt.

Trần Tiêu cùng Tịch Vân Đình cho nhau nhìn thoáng qua, Trần Tiêu lấy quá thiệp vừa nhìn, bên trên chỉ viết tên huý Hồng chủ quản. Trần Tiêu cong lên khóe môi: "Xem ra Hồ Thanh Vân vẫn là có vài phần cẩn thận." Chịu cẩn thận thì tốt rồi, nếu thật là cái không biết trời cao đất rộng, Trần Tiêu còn không chắc sẽ tình nguyện làm một ván này.

Tịch Vân Đình nói với hạ nhân: "Mời hai vị khách nhân đến sảnh chính chờ, nói chúng ta một lát liền đến."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play