*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mấy ngày Nam Dật trở về, sáng hôm nào Hứa Gia Lạc cũng sẽ lái xe đưa cậu nhóc cùng đi ăn sáng, sau đó lại đi chơi ở thành phố B và xung quanh đó, mãi tận đến tối.

Cận Sở gần như không đến, mà dù có thi thoảng tham dự thì y cũng chỉ ở lại hai hoặc ba tiếng rồi đi về nghỉ.

Cận Sở nói bởi vì lúc về nước không thể dẫn theo bảo mẫu được, nên y hơi mệt. Mà cũng đúng, từ sau khi sinh Nam Dật xong, hầu như Cận Sở chưa từng trông con một mình. Dù Hứa Gia Lạc không có mặt thì trong nhà cũng vẫn luôn luôn có bảo mẫu chăm sóc Nam Dật.

Đương nhiên Hứa Gia Lạc có thể hiểu được trẻ con mới bảy tuổi rất khiến người ta mệt mỏi, ngay cả mấy ngày nay hắn cũng bận rộn cực kỳ.

Hứa Gia Lạc đã sắp xếp hành trình rất phong phú và thú vị, từ vườn bách thú đến trường đua xe Go – Kart*, lại đến nông thôn hái dâu tây, xem chuồng chó trong nhà người ta, tất cả đều là những hoạt động mà trẻ nhỏ sẽ thích.

*Go–Kart là dạng xe trần có bốn bánh, thường được chạy trên những mô hình đường đua được thu nhỏ.

gokart_2

Trong chuồng chó vừa có một có một ổ chó con Shiba, Nam Dật thích lắm. Bé là kiểu trẻ con điềm đạm bẩm sinh, sẽ không nghịch ngợm chạy hết chỗ này sang chỗ kia. Nam Dật chỉ ngồi xổm xuống nhẹ nhàng vuốt ve chó con.

“Daddy, con có thể nuôi một con chó không ạ?” Bé con đang sờ thì bỗng nhiên ngẩng đầu lên hỏi.

“Ầy… Chuyện này phải xem suy nghĩ của Aiden, đúng không nào?” Hứa Gia Lạc ngồi bên cạnh nói. Hắn thấy vẻ thất vọng của Nam Dật thì thở dài: “Bảo bối à, nuôi chó không chỉ để nó chơi với con mà thôi đâu. Nếu con muốn nuôi chó thì mỗi ngày con phải cho nó ăn, phải dẫn nó ra ngoài chơi, phải thật sự yêu thương nó. Đó sẽ là trách nhiệm của con.”

Lúc nói chuyện với con trai tốc độ nói của Hứa Gia Lạc rất chậm, thậm chí khi nói đến hai chữ “Trách nhiệm” hắn không thể không đổi thành tiếng Anh, đoạn xoa xoa đầu Nam Dật, thấp giọng nói: “Nếu con đã nghĩ cẩn thận rồi thì hãy nói cho Aiden: Con sẽ cực kỳ yêu thương cún con, sẽ có trách nhiệm với nó. Bố tin chắc rằng Aiden sẽ hiểu rõ thôi con ạ.”

“Dạ!” Nam Dật gật đầu thật mạnh, bé bắt đầu vui trở lại, lúc cười toe toét còn để lộ chiếc răng cửa đã lung la lung lay.

Hứa Gia Lạc nắm bàn tay nho nhỏ của Nam Dật, hai cha con cùng tiến về phía trước trong ánh chiều tà. Lúc đi được nửa đường, Nam Dật bỗng nhiên đứng lại. Bé che miệng, một lát sau bỗng nhổ thứ gì đó ra.

“Daddy! Daddy nhìn này!” Bé xòe tay ra, chỉ thấy trong lòng bàn tay mềm nhỏ kia là một chiếc răng sữa trắng tinh, hiển nhiên là vừa rụng xuống.

Cậu nhóc cười khanh khách không dứt, nhưng bởi vì hai chiếc răng cửa đã rụng sạch khiến dáng vẻ ấy thực sự quá đáng yêu, khiến Hứa Gia Lạc cũng phải bật cười.

Hứa Gia Lạc ôm bé vào lòng rồi rời khỏi chuồng chó: “Con đã lớn rồi đấy bảo bối à.”

Hắn thơm lên tai con trai mình, nhưng cùng với hạnh phúc, có thứ cảm giác chua xót khó hình dung nổi đang trào dâng trong lòng hắn.

Đó là cảm giác mà chỉ người làm cha mới có thể hiểu được.

Hắn muốn chứng kiến mỗi lần rụng răng sữa của cục cưng nhà mình, và mỗi khi nghĩ đến việc trong khoảng thời gian không có mặt mình đã bỏ lỡ chiếc răng cửa đầu tiên của con, sẽ khiến hắn đau lòng đến mức không thể hình dung nổi.

“Daddy, con yêu bố lắm.”

Nam Dật ôm lẩy cổ Hứa Gia Lạc, nhỏ giọng nói: “Con rất nhớ bố. Daddy à, tại sao lâu thế mà bố vẫn không về nhà? Aiden cũng nhớ bố nhiều lắm. Tại sao hai người lại không cùng dẫn con đi chơi như trước kia nữa hả bố?”

Hứa Gia Lạc ôm chặt lấy thân thể mềm mại nho nhỏ của con trai: “Nam Dật, bố và Aiden…”

Có một nháy mắt như thế, hắn thật sự cảm thấy mình muốn thốt ra rồi.

“Daddy?”

Hứa Gia Lạc nhìn gương mặt mũm mĩm hồng hào của cậu con trai cưng trong lòng, nỗi nghi hoặc và khó hiểu trong đôi mắt nhỏ xinh đẹp kia, khiến hắn bỗng cảm thấy bứt rứt, chì đành khàn giọng nói: “Bảo bối à, bố cũng nhớ con. Bố yêu con nhiều lắm.”

Giây phút ấy, hắn chỉ nghĩ, mình thật sự không thể nào một mình làm chuyện này, hắn làm không được.

Lúc ăn lẩu buổi tối, Cận Sở cũng có tới. Có lẽ ban ngày y đã ngủ bù một giấc nên nom tinh thần cũng tốt hơn nhiều. Y ngồi bên cạnh Nam Dật kiên nhẫn gắp thức ăn cho bé.

Cậu nhóc bảy tuổi này đã rụng hết răng cửa, nên rau củ cũng cần được nhúng lẩu cho đến mềm. Bé không ăn được thịt bò, chỉ ăn rất nhiều cá.

Hứa Gia Lạc và Cận Sở không nói chuyện nhiều với nhau, nhưng khi nói với Nam Dật thì tất cả đều như bình thường.

Hứa Nam Dật ăn xong trước, bé vội vã chạy đến phòng chơi dành cho trẻ em bên cạnh để chơi nhảy giàn nhún. Lúc này Cận Sở mới bắt đầu nhúng đồ ăn cho mình.

Hứa Gia Lạc vẫn luôn trầm mặc nhìn phòng chơi bằng kính cách đó không xa, hắn uống thêm hai cốc bia, bỗng mở miệng nói: “Cận Sở, anh cảm thấy chúng ta nên tìm thời gian nói rõ ràng với Nam Dật chuyện liên quan đến vấn để ly dị.”

Cận Sở không đáp lời ngay, y chậm rãi ăn hết chỗ thịt bò trên đĩa mới buông đũa xuống ngẩng đầu nhìn Hứa Gia Lạc: “Anh muốn nói với thằng bé ngay bây giờ à?”

Chắn chắn rẳng Cận Sở đã gầy hơn rất nhiều, chiếc vòng vàng Bvlgari đầu rắn trên cổ tay y có vẻ khá lỏng lẻo, cứ một mực tuột xuống.

“Anh hi vọng chúng ta sẽ cùng nhau nói với thằng bé. Cận Sở, anh mong rằng chúng ta sẽ kiên định và mạnh mẽ cùng nói cho Nam Dật, rằng chúng ta đã xa nhau, nhưng vẫn sẽ yêu thằng bé giống như trước đây.”

Hứa Gia Lạc nói rất chậm, mỗi chữ mỗi từ đều đang cân nhắc đắn đo, và trong giọng của hắn chất chứa niềm mong đợi ngấm ngầm…

“Em không làm được.”

Nói xong mấy chữ đó, Cận Sở bỗng ngửa đầu uống cạn ly bia của mình, sau đó nhìn Hứa Gia Lạc nhẹ nói: “Hứa Gia Lạc, hiện giờ em không làm được.”

“… Không làm được.”

“Em không thể nói với thằng bé được, nhất là làm như anh nói – Mạnh mẽ và kiên định nói cho nó.” Giọng Cận Sở run nhè nhẹ: “Hứa Gia Lạc, ngay cả chính em cũng chưa thể chấp nhận được chuyện này…”

“Không chấp nhận cái gì? Cận Sở, là em đề nghị ly hôn trước.” Hứa Gia Lạc khàn khàn đáp lời: “Sao em trẻ con thế, ngay cả việc mạnh mẽ xử lý chuyện sau đó cũng không thể sao?”

“Em biết là do em đề nghị, là lỗi của em. Chỉ là em vẫn chưa có cách nào chấp nhận nổi, không thể nào chịu được việc ngay cả đến một cơ hội quay đầu lại anh cũng không chịu cho em.”

Cận Sở đỡ trán như muốn che giấu ánh mắt của mình: “Hứa Gia Lạc, chuyện lần trước về nước gặp anh khiến em thật sự rất khó chịu, rất thất bại. Em không biết quãng đời tiếp theo của mình nên làm gì nữa. Mỗi tuần em phải đến gặp bác sĩ tâm lý một lần, ông ấy đưa cho em ít thuốc ngủ và chống trầm cảm, đây chính là trạng thái bây giờ của em.”

“Thật đấy, em đã phải dốc hết sức để có thể biểu hiện như bình thường trước mặt Nam Dật, có thể duy trì như hiện giờ. Bây giờ anh bảo em phải bình tĩnh nói chuyện này với Nam Dật thì em không làm được, em không làm được. Em không thể nào mạnh mẽ được như thế, chỉ cần nghĩ đến chuyện này thôi là em sẽ rất khó chịu.”

Dường như y không thể chịu được bầu không khí nghiêm túc áp suất thấp này, cả người ngập chìm trong vẻ yếu ớt không chiến mà bại, cả ngón tay lẫn bả vai đều đang đau khổ run rẩy.

Hứa Gia Lạc im lặng nghe, hắn chỉ cảm thấy hình như có một tảng đá vừa rơi xuống trong ngực mình.

Nhiều năm qua, đây là lần duy nhất hắn thẳng thắn yêu cầu Cận Sở ủng hộ mình. Thậm chí chuyện này còn không phải liên quan đến hắn, mà là liên quan đến hạnh phúc và khỏe mạnh của con trai họ.

Vào giờ phút ấy, hắn cần sự ủng hộ từ một người trưởng thành khác, nhưng hắn lại không nhận được từ trên người Cận Sở.

Omega gầy gò yếu ớt này tựa như một đóa hoa bằng thủy tinh, dù cuộc sống chỉ đè một ngón tay lên thôi, y cũng sẽ vỡ nát.

Suy nghĩ này khiến Hứa Gia Lạc cảm thấy tuyệt vọng, là nỗi tuyệt vọng cùng đường bí lối.

….

Sau khi cơm nước xong xuôi, Hứa Gia Lạc gọi cho chú Vu – tài xế trong nhà đưa Nam Dật và Cận Sở về biệt thự Quân Nhã của Mộ Dung Tịnh Nhã, còn mình thì tự đón xe về nhà.

Khi về đến nhà, một chiếc Bentley màu đen mới tinh đang dừng ở làn đỗ xe. Hắn vội vàng lấy chìa khóa và giấy tờ của người bán xe đã đợi nãy giờ.

Hứa Gia Lạc vào nhà, hắn mở một chai Whisky ra và lấy thêm viên đá lạnh, sau đó uống luôn bốn năm ly.

Hắn vừa uống rượu vừa hút thuốc, đoạn đứng bên cửa sổ với dáng vẻ của một gã đàn ông chán nản tự ti cho mình là kẻ bất tài vô dụng rồi ngắm nhìn chiếc Bentley ở ngoài kia.

Đó chắc chắn là một chiếc xe rất đẹp, rất xứng với cung Sư Tử Phó Tiểu Vũ.

Thật ra mua chiếc xe này không hề dễ. Thành phố B tạm thời không có, mà thời gian lại khá gấp, thế nên hắn đã nhờ người chuyển một chiếc xe cao cấp nhập khẩu từ một đại lý ô tô nước ngoài.

Hắn vẫn muốn đổi xe của Phó Tiểu Vũ.

Đương nhiên, hắn đã thật sự không còn để ý việc mỗi ngày Omega ấy đều lái siêu xe đến chỗ làm là lỗi thời đến cỡ nào, mà chỉ đứng dưới góc độ thực tế để muốn lúc đi làm Phó Tiểu Vũ có thể ngồi trong chiếc xe thoải mái dễ chịu một chút.

Chỉ là khi đứng đây ngắm chiếc xe này, hắn sẽ bất giác cầm lòng không đậu mà nhớ đến Phó Tiểu Vũ.

Không, không phải chỉ là nhung nhớ vô cùng đơn giản, mà là mẹ kiếp, hắn thật sự thật sự rất nhớ Phó Tiểu Vũ.

Phó Tiểu Vũ đi Việt Nam đã hai ngày, ngày mai là sinh nhật của y, nhưng hình như y không hề có ý muốn trở về.

Hai người họ liên lạc không nhiều. Có lẽ vì cả đôi bên đều bận rộn công việc, hoặc cũng có lẽ là lòng dạ từng người đều tỏ tường sự ngăn cách, thế nên đầu ăn ý không gọi điện thoại, chỉ mỗi ngày nhắn mấy tin Wechat.

Hứa Gia Lạc cúi đầu nhìn đồng hồ, đã hơn mười hai giờ rồi.

Hắn thật sự không chịu được nữa, thế là ngửa đầu uống cạn chỗ Whisky còn lại trong ly rồi lảo đảo đi tới cạnh sô pha cầm điện thoại lên…

Lúc nhận điện thoại của Hứa Gia Lạc, Phó Tiểu Vũ đang đứng trong một Pub ở thành phố Hồ Chí Minh với mấy đối tác làm ăn lần này, còn có cả Ôn Hoài Hiên.

Nói đến cũng khéo, khéo đến mức khá là khó tưởng tượng nổi.

Khoảng thời gian trước đó phòng Marketing của Tình cuối vừa đưa ra một hoạt động, đó là sẽ chọn ra cặp tình nhân quen nhau và tu thành chính quả thông qua app này theo thường lệ, sau đó cung cấp miễn phí khách sạn và phí vé máy bay cho tuần trăng mật của họ.

Phần dự án này do Văn Kha xét duyệt thông qua, cuối cùng chọn đối tác hợp tác là chuỗi khách sạn cao cấp Liam.

Mà vừa hay Liam lại chính là sản nghiệp của nhà Ôn Hoài Hiên.

Lúc đầu Ôn Hoài Hiên không mấy để tâm đến chuyện nhỏ nhặt này, nhưng khi tình cờ biết được Phó Tiểu Vũ là đối tác của Văn Kha thì anh ta lập tức dậy hứng thú, đồng thời hẹn Phó Tiểu Vũ đi hàn huyên kỹ càng hơn.

Không ngờ khi liên lạc qua Wechat, cả hai lại vừa biết được người kia cũng đang ở thành phố Hồ Chí Minh. Phó Tiểu Vũ thì đi công tác, còn Ôn Hoài Hiên là vì sắp tới nhà anh ta sẽ mở thêm hai khách sạn ở thành phố Hồ Chí Minh và Hà Nội.

“A lô? Hứa Gia Lạc?”

Trong tiếng nhạc ồn ào, Phó Tiểu Vũ chỉ đành che một bên tai mới có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng ở đầu dây bên kia.

“Này!” Giọng của Alpha bên kia khá khàn, bởi vì hắn đang nói to hơn nên nghe như đang gào lên: “Phó Tiểu Vũ, em đang đi ra ngoài chơi à?”

“Ừm. Em đang ở pub.”

“Em không quay về thật sao?” Hứa Gia Lạc hỏi.

“Có lẽ thế.” Ban đầu giọng của Phó Tiểu Vũ khá lạnh nhạt, nhưng ngay sau đó y lại không thể kìm chế được mà mở miệng nói: “Hứa Gia Lạc…”

Y thật sự rất nhớ Hứa Gia Lạc.

“….” Bên kia đột nhiên im lặng.

Phó Tiểu Vũ bất giác sốt ruột, y ra hiệu cho Ôn Hoài Hiên rồi cầm điện thoại chen ra ngoài.

Hết thảy lập tức yên tĩnh trở lại.

“Anh muốn chúc em sinh nhật vui vẻ.” Đầu dây bên kia giọng Alpha nghe khá uể oải, rõ ràng là nhuốm men say: “Sắp đến mười hai giờ rồi, anh muốn mình là người đầu tiên chúc mừng sinh nhật em.”

***

___________

Hết chương 81.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play