“Chào buổi sáng, Hứa Gia Lạc.”

Hứa Gia Lạc vừa mở cửa đã thấy Phó Tiểu Vũ mỉm cười nhìn mình. Y đeo kính râm, đoạn giơ giơ chiếc túi trong tay lên: “Em mang bữa sáng đến này. Anh đã khỏe hơn chút nào chưa?”

Chào buổi sáng, Hứa Gia Lạc.

Đờ mờ.

Hứa Gia Lạc đỡ khung cửa thầm lặp lại câu nói này lần nữa mới khàn khàn đáp: “Anh khỏe hơn rất nhiều rồi.”

Ánh ban mai ấm áp chiếu rọi xuống mặt đất, và Phó Tiểu Vũ cứ thế giẫm lên tia nắng tiến vào căn nhà của hắn.

“Em mang gì đến thế? Không phải là rau xanh đấy chứ?”

Hứa Gia Lạc đi đằng sau lưng Phó Tiểu Vũ, hắn cười cười quan sát hai chiếc túi kia một chút và cố ý bắt bẻ hỏi.

“Sủi cảo tôm với lòng luộc.”

Phó Tiểu Vũ gác kính râm lên đỉnh đầu, sau đó nghiêm túc đặt túi đồ ăn lên bàn, ngẩng đầu nói: “Còn cả canh và xà lách trộn dầu hào… Anh thích ăn bữa sáng kiểu Quảng Đông chứ Hứa Gia Lạc?”

Hứa Gia Lạc quyết định dùng hành động để trả lời trực tiếp cho câu hỏi này. Hắn ngồi xuống ghế, vừa mở túi vừa nói: “Anh chỉ sợ em mua không đủ nhiều thôi, anh ăn khỏe lắm.”

Quả là hắn chẳng hề khách sáo, lúc ăn sủi cảo tôm và lòng luộc cứ há to miệng ăn hết miếng này đến miếng khác, có thể nói là gió cuốn mây tan.

Phó Tiểu Vũ ngồi đối diện Hứa Gia Lạc, khi nhìn thấy tướng ăn chẳng chút tao nhã nào của Hứa Gia Lạc, y lại rất hân hoan.

Nếu như nói việc chọn nhà hàng để tiếp xúc thăm dò chỉ là diễn tập, thì lần này lại là hẹn hò thật sự.

Hứa Gia Lạc thích ăn bữa sáng y chọn, đây là thắng lợi.

Đương nhiên thắng lợi khiến y hưng phấn.

“Ngon không anh?”

“Ngon.” Hứa Gia Lạc húp sạch ngụm canh cuối cùng.

“Vậy để mai em mua thêm cho anh nhé, quán này còn có món khác nữa cơ.” Phó Tiểu Vũ nói ngay lập tức.

“Ừ, cũng được.” Hứa Gia Lạc trả lời dứt khoát, hắn đã nhận ra việc từ chối khách sáo chẳng hề có chút ý nghĩa nào trước mặt Omega này.

“Hứa Gia Lạc,” Phó Tiểu Vũ không ăn nhiều, chỉ một chốc đã đặt đũa xuống nhìn Hứa Gia Lạc: “Chúng ta có thể chia sẻ lịch ngày không?”

Chuyện này quả là một động tác phát động tấn công đầy đột ngột.

Phó Tiểu Vũ nhìn Hứa Gia Lạc bằng đôi mắt rất chân thành, thậm chí có chút bắt buộc.

“Cái gì cơ?”

Nhất thời Hứa Gia Lạc không kịp phản ứng lại.

“Em muốn chia sẻ lịch ngày với anh trên Dingtalk.” Phó Tiểu Vũ cầm di động lên gửi một lời mời.

Hứa Gia Lạc chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì. Hắn vô thức cầm điện thoại mở Dingtalk ra, lập tức thấy lịch ngày mà Phó Tiểu Vũ gửi tới.

Bảng lịch đó có nhãn đánh dấu màu hồng, tên là: Sắp xếp thời gian hẹn hò.

“Anh xem phần màu hồng trên lịch này.” Phó Tiểu Vũ giải thích tỉ mỉ cho hắn hay: “Em sẽ sớm thu xếp thời gian rảnh trước một tuần, sau đó dùng màu hồng đánh dấu lại, rồi lại cấp quyền sửa chữa cho anh nên anh cũng có thể chỉnh sửa mọi thứ trong này. Thời gian đó chúng ta dùng để hẹn hò, được chứ?”

“… Được.”

Bàn tay đang cầm di động của Hứa Gia Lạc khe khẽ run.

Chức năng chia sẻ lịch của Dingtalk giúp cấp trên và cấp dưới dễ dàng biết rõ lịch trình của nhau, từ đó sẽ tiến hành hợp tác tốt hơn. Ai ngờ được bây giờ chức năng đó lại bị Phó Tiểu Vũ dùng để quản lý thời gian hẹn hò.

“Chờ chút đã.”

Hứa Gia Lạc cũng bị quản lý đến mức nhập tâm, còn thật sự xem xét kỹ bảng lịch hẹn hò trong tuần này. Lúc nhìn thấy hai ngày cuối tuần được đánh dấu màu hồng, hắn bỗng nhớ ra: “Thứ bảy anh phải đi chơi bóng rổ với đám A Mông và Ninh Tử, em cũng biết…”

Hắn khẽ dừng một chút: “Là đám anh em mà em từng gặp ở sân bóng rổ ấy. Bởi vì dạo này quá nhiều chuyện xảy ra, trước đó mấy người họ đã hẹn nhiều lần rồi. Lần nào anh cũng từ chối, nên lần này nhất định phải đi.”

“À… Được, được rồi.”

Mặc dù vẫn nhẹ gật đầu, nhưng trong giọng nói của Phó Tiểu Vũ vẫn vương nhẹ chút mất mát chẳng kìm chế nổi.

Lần đầu tiên hẹn hò vào cuối tuần cứ thế tiêu tùng rồi.

Mặc dù vẫn còn chủ nhật, nhưng hôm đó là ngày họ đến thành phố H thăm Hàn Giang Khuyết, không thể thay đổi được.

“Em phải đi làm đây, sáng nay còn có cuộc họp không thể đến muộn được.”

Phó Tiểu Vũ nhanh chóng xốc lại tâm trạng, đoạn đứng lên nói.

Ban đầu Hứa Gia Lạc vẫn còn gì đó muốn nói về chuyện hôm thứ bảy này, nhưng rồi lại thôi. Có điều khi tiễn Omega đến cửa, hắn bất chợt bảo: “Chờ đã! Phó Tiểu Vũ, để anh lái xe đưa em đi làm nhé?”

Câu nói này quả thực đột nhiên xuất hiện, khiến Hứa Gia Lạc nói rất nhanh.

“Anh…” Mắt Phó Tiểu Vũ sáng rực lên, nhưng sau đó lại vô thức đáp: “Anh, anh chỉ mới hạ sốt thôi, cứ nghỉ ngơi nhiều thêm một chút đi.”

“Bệnh nhân ru rú nghỉ ngơi mãi trong nhà cũng sẽ ngộp chết mất.”

Hứa Gia Lạc không chờ Phó Tiểu Vũ từ chối nữa mà cầm chiếc áo jacket da ở bên cạnh, sau đó đi tới Tesla kéo cửa phía ghế lái ra, đoạn trừng mắt nói: “Lên xe đi giám đốc Phó, vừa lúc tôi đi hóng gió luôn.”

“Được.”

Rốt cuộc Phó Tiểu Vũ không nhịn được nữa, y mỉm cười đeo kính lên ngồi vào xe.

Đáng giá thật.

Hứa Gia Lạc vẫn đang bận đồ ngủ bên trong, chỉ vội vàng khoác một chiếc jacket da lái xe. Quả thật nom hắn ngốc chết đi được, nhưng chẳng hiểu sao hắn vẫn cảm thấy đáng giá.

May quá, may là chỉ lái xe đến tòa nhà Twin Stas, hẳn sẽ không có ai nhìn thấy dáng vẻ ngu xuẩn này của mình đâu.

Ban đầu Hứa Gia Lạc cảm thấy không có sự cố gì, nào ngờ khi vừa đến bãi đỗ xe của tòa Twin Stars, Phó Tiểu Vũ vừa xuống xe đã chạm mặt Hồ Hạ và Tiêu Vân.

“Ôi sếp Phó, hôm nay anh đi làm sớm thế!”

Vừa nhìn thấy Phó Tiểu Vũ, trên mặt Hồ Hạ rực lên hai chữ “Vui vẻ”, cậu ta không nhịn nổi mà tò tò tiến lại gần. Mà vừa đi tới, cậu ta đã nhìn thấy Hứa Gia Lạc ngồi ở ghế lái của chiếc Tesla: “Hả? Anh Hứa!”

Hồ Hạ vẫy tay thật lực với Hứa Gia Lạc, còn cố ý sán tới gõ gõ cửa xe, quan tâm hỏi: “Anh Hứa! Không phải anh bị ốm xin nghỉ làm à? Sao giờ lại đến đây cùng với sếp Phó vậy? Anh trả phép tới làm hả?”

“….”

Hứa Gia Lạc nghiến chặt răng, nhưng vì phép lịch sự, hắn không thể không hạ cửa xe xuống. Mà trong quá trình đó, hắn dùng tốc độ nhanh nhất để nghĩ từ ứng đối, đoạn mỉm cười điềm tĩnh như không có chuyện gì: “Chào buổi sáng nhé, Hồ Hạ, Tiêu Vân.”

“Chào anh Hứa, chào giám đốc Phó.”

Lúc này Tiêu Vân cũng đi tới chào hỏi hai người.

“Tôi không trả phép.” Hứa Gia Lạc nói: “Có chút chuyện phải bàn bạc với giám đốc Phó. Cậu ấy không có thời gian nên hai chúng tôi ăn sáng ở gần đây, vừa ăn vừa nói chuyện luôn.”

“Ôi vậy thì đúng là quá vội vàng rồi.” Hồ Hạ vẫn vô thức muốn quan tâm thêm vài câu: “Vậy anh Hứa nè…”

“Hồ Hạ.” Phó Tiểu Vũ vừa xuống xe đã lâm vào tình trạng khó xử, lúc này rốt cuộc y không nhịn nổi nữa, nghiêm mặt nói: “Sắp chín giờ rưỡi rồi, cậu chấm công chưa đấy?”

“Á!!!” Nghe y nói thế Hồ Hạ lập tức phản ứng lại, bèn kéo Tiêu Vân phi nước đại về phía thang máy, vừa chạy vừa nói: “Vậy anh nghỉ ngơi nhiều vào nhé anh Hứa.”

Mãi đến khi vào thang máy với Tiêu Vân, Hồ Hạ thở hồng hộc, nhưng vẫn không kìm được nói: “Sếp Phó hơi vô tình rồi đấy, nào có chuyện người ta xin nghỉ ốm rồi mà vẫn tìm đến bàn việc chứ, làm thế sao mà người ta nghỉ ngơi đàng hoàng được!”

Cậu ta ít nhiều thấy căm phẫn, chỉ có điều sự đồng cảm giữa đồng nghiệp làm thuê này đa số đều phát sinh lúc không nhìn thấy Omega cấp A là Phó Tiểu Vũ.

“Đúng thế!” Tiêu Vân cũng rất bất bình, nói: “Cậu có nhìn thấy quần áo anh Hứa nhà tôi mặc không, bên trong là áo ngủ, bên ngoài khoác jacket. Anh Hứa đáng thương quá đi mất, nhất định mới ngủ được có tí đã bị giám đốc Phó dựng dậy thật sớm. Có lẽ anh ấy mới nghỉ được hai ngày sếp Phó đã muốn anh ấy phải báo cáo công việc rồi. Hầy, cậu thấy không, anh Hứa còn lái xe đưa sếp Phó đến nữa cơ.”

“Quá đáng thật.” Hồ Hạ cẩn thận ngẫm lại đúng là thế thật, bèn vỗ cửa tháng máy cái độp.

….

Hứa Gia Lạc “quá đáng thương” lúc này đang trên đường lái xe về nhà.

Sau khi tìm cớ lừa gạt Tiêu Vân và Hồ Hạ thành công, hắn cảm thấy rất nhẹ nhàng, vừa lái xe vừa bật loa mở nhạc.

Lái được nửa đường đến chỗ kẹt xe, hắn bị chặn ở đó không thể di chuyển nổi, bèn thuận tay mở di động đến tờ lịch hẹn hò Phó Tiểu Vũ chia sẻ cho mình khi nãy. Lúc nhìn thấy ô thứ bảy được tô màu hồng kia, ngón tay hắn hơi dừng lại…

Ban đầu khi dành ra thời gian nguyên ngày để hẹn hò với hắn, Phó Tiểu Vũ còn háo hức dùng màu hồng phấn tô đậm.

Hứa Gia Lạc lại không khỏi nhớ đến vẻ mất mát thoáng qua trong đôi mắt Phó Tiểu Vũ lúc ở nhà mình.

Hắn bực bội đập vô lăng. Mặc dù đến lúc đó phải giới thiệu Phó Tiểu Vũ thế nào với các anh em là một chuyện rất ư nhức đầu, nhưng mà…

Được rồi, quản làm đếch gì.

Hứa Gia Lạc cầm điện thoại lên gửi tin nhắn Wechat cho Phó Tiểu Vũ.

- _-: Biết chơi bóng rổ không?

Không trả lời.

Hắn không muốn chờ lâu nữa, bèn mở Dingtalk ra lại gửi một câu.

Hứa Gia Lạc: Phó Tiểu Vũ, có biết chơi bóng rổ không?

Phó Tiểu Vũ: Có biết.

Hứa Gia Lạc: Hay là thứ bảy cùng đến chơi bóng nhé?

Phó Tiểu Vũ: (^o^)/~

Phó Tiểu Vũ: Ấy, em lỡ tay chọn emoji mất rồi.

Phó Tiểu Vũ: Được.

Hứa Gia Lạc: (^o^)/~

__________________

Hết chương 48.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play