Phùng Kỳ Nham vẫn bảo trì trạng thái vô hình, duy trì và lang thang cách Tô Diệu khoảng tám mét, không khỏi nhếch mép.

Anh cảm thấy rằng mình đã nắm chắc phần thắng.

Trên thực tế trước trận đấu này anh đã cảm thấy chiến thắng đã ở trong tay, giờ thì càng tin chắc hơn, Tô Diệu dù xếp đầu nhưng lại là người dễ đối phó nhất ở tứ kết.

Ngay cả bản thân anh ấy cũng không thể tin được vận may của mình, chẳng khác nào tặng không cho anh ấy một vé vào bán kết. Cho dù kết quả cuối cùng là anh ấy dừng bước ở bán kết thì cũng không có gì phải tiếc nuối. Kết quả như vậy là cũng đủ trong lý lịch sau này của anh ấy một bút tô điểm đầy đủ hoa lệ rồi.

Tất nhiên, anh cũng không quá ảo tưởng vì sự tự tin của mình.

Phùng Kỳ Nham rất bình tĩnh, ngay cả trong một lợi thế to lớn như vậy, anh ta cũng không đánh giá thấp đối thủ của mình, anh ta không bao giờ tấn công một cách hấp tấp, mà thận trọng đi xung quanh.

Anh ta là một thợ săn, và đối thủ của anh ta là một con mồi đã bị mắc kẹt trong lồng, bây giờ tất cả những gì anh ta cần chờ đợi là thể lực và sữa lắc (1) của con mồi sẽ cạn kiệt mà thôi.

Phùng Kỳ Nham tìm thấy một góc mà anh cho là khá tốt, anh tăng tốc độ, cơ thể vô hình của anh lại gần hơn, và đoản đao của anh lặng lẽ cắt, giống như tử thần cầm một cái liềm chết chóc.

Tuy nhiên, Tô Diệu vẫn quay lưng về phía anh, không để ý rằng mối đe dọa đang đến gần, cũng không nhận ra rằng mình đã tiến thêm một bước nữa là bị loại..

Chờ một chút, có chút không đúng.

Ngay khi Phùng Kỳ Nham theo bản năng cảm giác được có điều gì đó không ổn, vội vàng giảm tốc độ, Tô Diệu quay người lại.

Không hề nghĩ tới, tay trái của Tô Diệu đã là một cú đấm ngay thẳng vào mặt, nắm đấm mạnh mẽ, quyền ảnh quấn trong găng tay màu đen đấm thẳng vào mặt Phùng Kỳ Nham.

Phùng Kỳ Nham kinh hãi, vội vàng thu dao né tránh.

Sự cảnh giác cao độ của anh ấy đã giúp anh ấy rất nhiều, nếu anh ấy không nhận ra điều gì đó bất ổn để có thể giảm tốc độ từ trước, thì một đấm này bất luận như thế nào cũng khó có khả năng né tránh được.

Nhưng điều gì đang xảy ra?

Một vùng biển đầy sóng gió được khơi ra từ tận đáy lòng của Phùng Kỳ Nham.

Làm sao anh ta biết rằng mình đang ở đây? Làm sao anh ta biết rằng mình sẽ tấn công ngay lúc này?

Chẳng lẽ.. Chẳng lẽ anh ta có thể thấy được mình?

Không đúng, điều đó là không có khả năng.

Phùng Kỳ Nham đã loại bỏ ý tưởng này ngay khi nó nảy ra.

Anh ta tin tưởng tuyệt đối vào năng lực tàng hình của mình, chưa kể còn đặc biệt luyện không biết bao nhiêu để tăng cường dị năng bộ pháp và kỹ năng thức tỉnh này.

Anh ta tự tin rằng năng lực tàng hình của mình là hoàn hảo, bất luận là hình thể, giọng nói hay hơi thở đều không thể bị tóm được.

Đó hẳn là một sự trùng hợp, đây là lời giải thích duy nhất.

Tên này chắc hẳn có giác quan thứ sáu cực kỳ tốt, đoán chắc lúc này mình sẽ đánh lén từ phía sau nên anh ta mới..

Phùng Kỳ Nham khi đang vừa tự an ủi mình vừa thối lui như thế, nhưng trong một giây tiếp theo, anh ta bị sốc khi thấy rằng Tô Diệu đang bám theo hướng của chính mình và đuổi theo anh ta, động tác kết nối như nước chảy mây trôi, và đó lại là một cú đấm tung ra!

Phùng Kỳ Nham lần này thực sự đã bị sốc.

Cái tên này.. Thật chẳng lẽ có thể nhìn thấy mình?

Anh nhìn chằm chằm Tô Diệu, người đang lao về phía mình, anh nhìn con ngươi đen trong veo của Tô Diệu, cố gắng tìm hình ảnh phản chiếu của anh ở bên trong.

Nhưng anh ta không thể nhìn thấy bất cứ cái gì.

Đôi mắt của đối phương giống như một vực thẳm tối tăm và sâu thẳm, bạn có thể nhìn chằm chằm vào nó, nhưng không bao giờ nhìn thấu được nó.

Đẳng cấp nguyên năng của Phùng Kỳ Nham cũng là F, có nghĩa là năng lực của anh cũng sẽ bị giới hạn.

Nói ví dụ như, khi tàng hình, nó sẽ tiếp tục tiêu hao nguyên năng, lại nói ví dụ nữa như, khi vận động tăng tốc sẽ gia tăng tiêu hao và rút ngắn thời gian tàng hình.

Lại nói ví dụ như, nếu bạn bị ai đó đánh trúng, năng lực tàng hình của bạn sẽ bị cưỡng chế giải trừ.

Phùng Kỳ Nham đã nhìn thấy Tô Diệu xuất chiêu và biết rằng Tô Diệu rất mạnh mẽ, ngoài ra, bản thân Tô Diệu là một Dị Năng Giả Sức mạnh hệ, anh ta có lợi thế bẩm sinh về sức mạnh và thể lực, nếu không thể duy trì năng lực tàng hình của mình, Phùng Kỳ Nham sẽ khó có cơ hội chiến thắng trong những trận cận chiến.

Phùng Kỳ Nham liên tiếp lui về phía sau, Tô Diệu từng bước ép sát. Phùng Kỳ Nham đem thân pháp phát huy tới cực hạn, vừa lui vừa cố hết sức trốn tránh. Mà Tô Diệu bám chặt không tha, tầng tầng lớp lớp nắm đấm giống như gió cuốn mưa bay, ép cho Phùng Kỳ Nham không còn chỗ để thở.

Khán giả và bình luận viên có chút sửng sốt.

Họ cũng không thể nhìn thấy Phùng Kỳ Nham trong trạng thái vô hình, họ chỉ có thể nhìn thấy Tô Diệu chính một mình trên sân, như thể đang chiến đấu với không khí vậy.

"Thí sinh Tô Diệu.. có lẽ là đang nghĩ đến vận may của mình?" Lâm Tử Diễm phân tích, "Hoặc có thể là lấy công làm thủ? Tiếp tục ra chiêu, thí sinh Phùng Kỳ Nham sẽ không có cách nào tấn công dễ dàng được.."

Cô nói như vậy, nhưng bản thân cô cảm thấy loại thủ đoạn này không đáng tin cậy.

Nếu là như vậy, Phùng Kỳ Nham chỉ cần nấp trong góc đấu trường đợi cho anh ta đánh đến khi xong hết sạch thể lực là coi như xong việc, làm như vậy cũng quá ngu xuẩn.

"Không đúng," đạo diễn Trương trong mắt lóe lên tia sáng, có chút không rõ, "Động tác của anh ta không giống như đánh loạn. Nhìn giống như.. anh ta có thể nhìn thấy vị trí của đối thủ?"

Bang!

Phùng Kỳ Nham cuối cùng không thể tiếp tục trốn sau hàng loạt cú vuốt ve dày đặc liên tiếp, vì vậy anh phải giơ tay lên để chống đỡ được một đá đang bay quét đến của Tô Diệu.

Lực chân nặng nề đánh cho cánh tay của anh tê rần, hoành thân bị chấn bay ra ngoài. Cũng may thân pháp hạng nhất của anh, lộn hai vòng liên tục trên không miễn cưỡng rơi xuống đất đứng vững.

Phùng Kỳ Nham một mặt hoảng sợ nhìn qua Tô Diệu "Bạn có thể nhìn thấy được? Tại sao?"

Kỳ thật nói như vậy cũng không chính xác, Tô Diệu thật sự không nhìn thấy anh.

Tô Diệu có thể nhìn thấy, là đoản đao trong tay anh ta mà thôi.

Hay nói chính xác hơn, đó là trên đoản đao của anh ta, có máu của chính Tô Diệu.

Trong thời gian nghỉ ngơi trước đó, Tô Diệu đã mô phỏng qua tình huống chạm trán của mình với Phùng Kỳ Nham, cũng đã xem xét qua cách đối phó với năng lực tàng hình này.

Sau đó một cách tự nhiên, hắn nghĩ đến chế độ "Tăng cường thị giác" méo có cái tác dụng gì của hệ thống bổ sung trên giáp mũ.

Nếu như có thể hiểu rõ tìm ra cách "Đánh dấu mục tiêu" trong chức năng này là làm như thế nào, thì chắc chắn chế độ này sẽ có khả năng nhìn thấu được người tàng hình. Mà không phải giống như bây giờ méo có cái tác dụng gì ngoài việc chỉ có thể tự dánh dấu chính mình..

Chờ một chút, tự dánh dấu chính mình?

Tô Diệu đã nảy ra ý tưởng táo bạo vào thời điểm này.

Vì được hiển thị bằng màu vàng trong chế độ tăng cường thị giác này, những thứ bắt nguồn từ chính mình liệu có được hiển thị hay không?

Thế là Tô Diệu ngay lập tức bắt đầu thử nghiệm.

Ngay từ đầu hắn thử nước bọt, thử lông tóc, còn có không ít những vật khác, đều không có tác dụng méo gì. Hầu như bất cứ thứ gì từ cơ thể hắn ta chỉ cần nó rời khỏi cơ thể hắn là không thể nhận ra ngay lập tức.

Thẳng cho đến khi hắn ta đâm vào ngón tay và cố nhỏ vài giọt máu vào cốc.

Sau đó Tô Diệu lại kích hoạt chế độ tăng cường thị giác lần nữa, và rất vui mừng khi thấy máu của mình cũng sẽ được đánh dấu bằng màu vàng nổi bật trong chế độ tăng cường thị giác, cho đến khi máu bị đông lại hoàn toàn.

Có thể là do các tế bào máu có thể sống sót trước khi máu bị đông lại, hoặc chỉ là hệ thống đánh giá máu là một phần của nó. Tóm lại, thí nghiệm này đã thành công.

Ít nhất hắn ta có thể làm cho chức năng có vẻ như méo có cái tác dụng gì này có thể phát huy được tác dụng rồi.

Cho nên đây là phương thức chiến thuật để đối phó với năng lực tàng hình của Tô Diệu. Ngay từ đầu hắn ta đã cố ý để cho Phùng Kỳ Nham chém trúng.

Khi Phùng Kỳ Nham một dao chém xuống và dính đầy máu của Tô Diệu, anh ta đã thua cuộc rồi.

Chú giải:(1) Sữa lắc là hỗn hợp của sữa, trái cây và đá.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play