Nghe câu Tô Diệu chém gió một cách nghiêm trang như thế, Giang Hiểu Nguyệt lại lần nữa không khỏi bật cười "Ha ha".

Đồng thời, cô cũng có thể nghe thấy ẩn ý của Tô Diệu, điều này có nghĩa là nếu không có sự giúp đỡ của cô, cho dù chỉ có một mình hắn ta cũng có thể không đối phó được với Lãnh Chúa Chồn Đêm.

Điều này khiến cô có chút vui mừng yên tâm hơn phần nào.

"Nhưng đương nhiên, dù có gặp tớ ở trong trận tứ kết, tớ cũng sẽ không thương xót." Tô Diệu thản nhiên nói sau khi ăn thanh năng lượng, "Đến lúc đó bạn cũng đừng bởi vì do dáng đẹp trai của tớ mà nhường nha."

Giang Hiểu Nguyệt mỉm cười "Ừm, đó là điều tất nhiên.. Hoặc là nói, tớ cũng căn bản không có lập trường làm như vậy."

Lúc cô nói như vậy nghe giọng tựa như còn có chút bất đắc dĩ.

Tô Diệu biết cô là có ý gì.

Nói cho cùng thì mặc kệ là trở thành Dị Năng Giả, hay là tới tham gia cái trận đấu này, thực ra không phải ý muốn của riêng Giang Hiểu Nguyệt. Đó chỉ là do thầy cô giáo và gia đình cho rằng cô ấy có tài năng thiên bẩm, cho rằng đây là con đường tốt nhất cho cô ấy. Cho nên cô cứ làm theo như vậy.

Nói trắng ra, cô ấy không phải là tham gia cuộc thi này cho bản thân mình, mà là còn cho những người đang mong đợi cô ấy.

Chỉ sau hai ngày ngắn ngủi sống chung với cô ấy, Tô Diệu phát hiện ra rằng bản thân Giang Hiểu Nguyệt kỳ thật có ấn tượng rất khác về cô ấy so với những người khác.

Rất nhiều người có thể coi đó là điều hiển nhiên khi cho rằng thiên tài đều lạnh lùng và khó tiếp cận, hoặc những người như cô ấy, người đã đạt được rất nhiều danh hiệu và thành tích nên là loại người có lòng cầu tiến cực mạnh, ý thức tự chủ cực cao.

Nhưng trên thực tế, cô ấy hoàn toàn ngược lại với những điều này.

Giang Hiểu Nguyệt ngoài đời thực là một người rất dễ gần, sẽ không tỏ vẻ cao thượng đối với người khác, nói chuyện cũng hầu như là rất nhỏ nhẹ, thậm chí rất ít khi bắt bẻ bạn điều gì.

Tô Diệu đoán rằng lý do khiến cô luôn tỏ ra có chút cô đơn một thân một mình chỉ vì ít người sẵn sàng ở gần cô.

Điều này không lạ lắm, bởi vì thực tế là cô ấy giỏi hơn hầu hết mọi người.

Rất khó để mọi người chơi với những người giỏi hơn mình, đặc biệt là trong giới học sinh.

Bản thân quá ưu tú có thể trở thành bức tường ngăn cách giữa bạn với người khác, mọi người sẽ tự nhiên nghĩ rằng bạn là người ở phía bên kia của bức tường, họ luôn nghĩ rằng họ không thể đến gần bạn.

Về việc ý thức tự chủ, cô hoàn toàn đối lập với việc tự tưởng tượng của người khác.

Mặc dù cô ấy dường như đã đi rất xa trên con đường này, nhưng Tô Diệu lại phát hiện ra rằng Giang Hiểu Nguyệt thuộc về loại tính cách không có chút tự chủ nào.

Mặc dù cô ấy rất tài năng, học hỏi nhanh và là một trong những người giỏi nhất trong số các bạn cùng lứa tuổi của mình, cô ấy thực sự không giỏi trong việc tự mình đưa ra quyết định, ít nhất là trong đội với Tô Diệu.

Thường thường thì Tô Diệu nói đi đâu cô ấy sẽ lặng lẽ đến đó, Tô Diệu nói sẽ xử ai, thì cô ấy sẽ ngoan ngoãn xử kẻ đó..

Mặc dù với ý nghĩa tôn trọng ý kiến của đồng đội, Tô Diệu nói chung sẽ giải thích cho cô ấy suy nghĩ và lý do của hành động, quan điểm của hắn ta. Nhưng hiện tại hắn nghi ngờ dù không giải thích gì nhưng chỉ cần không quá lố, ra lệnh cho cô ấy thì cô có thể cũng sẽ làm theo.

Ở một góc độ nào đó, Giang Hiểu Nguyệt thực ra khá đơn giản, thuộc loại "Bán đứng cô còn giúp cho bạn kiếm được tiền"..

"Vì dù sao thì bạn cũng chắc chắn sẽ đánh thắng trong cuộc thi này, tại sao không thay đổi suy nghĩ của mình?" Tô Diệu nói, "Không phải vì ai khác, mà là vì chính bạn."

Giang Hiểu Nguyệt nghi ngờ chỉ chỉ chính mình "Vì chính tớ?"

"Đúng vậy." Tô Diệu gật gật đầu, "Hãy để sự kỳ vọng của cha mẹ và thầy cô biến thành địa ngục. Sau khi bạn bước lên sân đấu, trận chiến là của bạn. Dù thắng hay thua, nó không liên quan gì đến ai khác".

Giang Hiểu Nguyệt chần chờ một lát không có lên tiếng.

Có vẻ như cô ấy không thích ứng lắm với sự thay đổi như vậy, dù sao từ nhỏ đến giờ cô ấy cũng chưa từng làm việc gì cho bản thân, nhưng lại rất nỗ lực để đáp lại sự kỳ vọng của người khác.

"Hay là như thế này đi." Đối thoại của Tô Diệu xoay chuyển, "Chúng ta làm một lần đồng đội như thế này, cũng coi như là quen biết. Chờ trận đấu lần này kết thúc, cùng nhau đi ăn thịt nướng đi. Chỉ có điều.."

Hắn thần bí mỉm cười.

"Nếu thứ hạng của tớ cao hơn bạn trong trận tứ kết, bạn sẽ chịu trách nhiệm về việc mời tớ. Ngược lại, nếu tên của bạn cao hơn tên của tớ thì tớ sẽ mời bạn. Thế nào?"

Giang Hiểu Nguyệt hơi sững sờ, hơi do dự, tiếp theo mỉm cười.

"Được."

* * *

Đấu vòng loại ngày thứ ba, cũng là ngày cuối cùng.

Tô Diệu và Giang Hiểu Nguyệt bên này điểm tích lũy đã kiếm được đầy đủ, chỉ cần không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hẳn là hai người sẽ đứng đầu vòng sơ loại. Còn lại ngày cuối cùng này bọn hắn cũng không cần thiết phải chuyên tâm đi kiếm lấy điểm tích lũy nữa, chỉ cần trong thời gian hạn định chạy tới kịp điểm kết thúc được chỉ định trên địa đồ là xong.

Sau khi xông pha trong Rừng Rậm những ngày này, bọn hắn đã có đủ kinh nghiệm ứng phó, về cơ bản bọn hắn sẽ không còn gặp bất kỳ trở ngại nào trên đường đi.

Trên đường đi, bọn hắn còn gặp phải một đợt Thủy Quỷ và vài con Dã Lang, nhưng hiện tại bọn hắn cũng đã quen thuộc với lũ tạp ngư này rồi, điểm tích lũy kiếm được cũng chỉ là một trận mưa phùn trước tổng số điểm tích lũy trong tay, cũng không có gì đáng nhắc tới.

Cả hai lao hết tốc lực trong một lúc, cuối cùng cũng đến nơi được chỉ định trên bản đồ ngay sau buổi trưa.

Hoặc là, chí ít phải nói là địa điểm phía dưới kia.

Bước ra khỏi khu rừng theo hướng dẫn của bản đồ, những gì bạn thấy là một ngọn núi cao chót vót màu đen, sừng sững như một lưỡi kiếm, kéo dài đến tận những đám mây lững lờ.

"Vậy mục tiêu là ở trên đấy?" Giang Hiểu Nguyệt hỏi.

"Nhìn thì có lẽ là vậy" Tô Diệu nhún vai.

Trên vách núi có đường đi nhân tạo nên việc leo núi không quá vất vả.

Hai người cùng đi trên con đường núi hiểm trở, cả một đoạn đường đều không một bóng người, một nửa bóng ma cũng không có.

Sau khi đi hết quãng đường hơn hai mươi phút, bọn hắn bắt đầu phát hiện ra dấu vết của những người khác.. hoặc nói là ma quỷ.

Đó là một vài con Thủy Quỷ, nhưng chúng đã chết từ lâu, hai trong số chúng bị xé toạc bụng, và một con bị cháy khắp người thành khét lẹt, giống như những chiếc lọ đổ ra từ lò hơi.

Tô Diệu và Giang Hiểu Nguyệt liếc nhìn nhau.

Có ai đó đã đi lên trước họ.

Điều này không có gì là lạ, thậm chí không bằng nói là trong dự kiến.

Dù gì thì hôm nay cũng là ngày thi đấu cuối cùng, vì an toàn nên hầu như các học viên đã về đích gần hết, nếu chẳng may không về kịp thời hạn vì tham lam quá nhiều điểm tích lũy ở bên ngoài thì được không bù mất.

Nhưng nói chung, hầu hết mọi người cũng nên chọn đến ngày hôm nay, thời hạn cho cuộc thi tổng cộng chỉ là ba ngày, về đích càng sớm, có nghĩ là bạn càng từ bỏ nhiều cơ hội kiếm thêm điểm tích lũy, người khác sẽ càng dễ bỏ xa bạn.

Tất nhiên, nếu ngay từ đầu bạn đã không định chiến đấu cho trận tứ kết, và chỉ muốn vượt qua cửa ai để đảm bảo giữ được danh ngạch đến cuối, thì đó là một vấn đề khác.

Ngẩng đầu nhìn ngọn núi cao cao ngất ngưởng, mây mù lững lờ trôi, Tô Diệu đột nhiên có linh cảm mãnh liệt.

Điểm kết thúc của cuộc thi này có thể sẽ không đơn giản như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play