Ông Lưu già, nhân vật lớn không ai không biết không người không ai hay bên trong trường này, là bảo hộ chính của trường trung cấp số hai do hiệu trưởng nhà trường bổ nhiệm. Chịu trách nhiệm canh gác các trục đường chính suốt ngày đêm và ngăn cản không cho bất kỳ ai ngoài trường ra vào trường học.
Theo lời của ông Lưu già khi chém gió với các học sinh, thì vị trí trách nhiệm của ông cũng giống như bốn vị thiên vương nổi tiếng trên trời, được Ngọc Hoàng rất coi trọng và chịu trách nhiệm canh giữ bốn cổng trời.
Ừm không sai, nói trắng ra, ông Lưu già thực ra là người bảo vệ gác cổng của trường..
Ông Lưu được cho là rất thân thiết với hiệu trưởng, ông ấy được coi như là người nhà. Hơn nữa còn nghe nói rằng cháu trai của ông ấy dường như hiện đang học cấp hai. Ông Lưu yêu ai yêu cả đường đi, ông ấy đối xử tốt với tất cả học sinh cấp ba và thường trò chuyện với học sinh. Vì vậy, ông được coi như là một người nổi tiếng trong trường.
Nếu tuân thủ nghiêm ngặt nội quy của trường, trên thực tế, học sinh từ các trường khác như Hậu Tinh Đào không thể được cho phép đi vào, chỉ là khi cánh cổng mở ra mỗi ngày, dòng người quá đông, các học sinh đang chen nhau ra vào. Chỉ đơn giản là không thực tế khi ngăn một hoặc hai người vào.
Ngoài ra, bản thân ông Lưu cũng không phải loại người gác cửa đặc biệt chân chính, học sinh ba năm gần đây hầu như đều nghe nói đến "Sự tích" của ông bác già này.
Chuyện kể rằng khi đó ông Lưu sống trong ký túc xá do trường bố trí, ngay đối diện trường, để sáng tối có nhiệm vụ canh cổng trường, kết quả là có hôm ông Lưu nhức đầu xoa bóp cả đêm làm quên cả việc chính, thế là đến sáng hôm sau cả một đám giáo viên và học sinh do cổng trường bị khóa đứng ngoài không vào được.
Hiệu trưởng tức giận chạy đến ký túc xá để hỏi rõ trách nhiệm của ông, khi ông Lưu thoáng nhìn thấy hiệu trưởng từ cửa sổ chạy tới, đột nhiên nhớ tới là đã quên cái gì, trong lòng hét lên một tiếng.
May mắn thay, ông Lưu già rất có kinh nghiệm và đầu óc nhanh nhạy, ông ta nhanh chóng đặt đồng hồ trên tường ở nhà chậm một tiếng trước khi hiệu trưởng bước vào.
Khi thầy hiệu trưởng bực mình hỏi, ông Lưu ngây thơ chỉ vào đồng hồ của mình và nói, tôi có thể làm gì khác được nếu cái đồng hồ kia bị chậm? Hoặc ông có thể cho tôi một cái khác tốt hơn?
Ông Lưu đúng là một ông bác khá giản dị và hiếm khi có đường lối chính trực, nhưng tốt bụng và thân thiết, đặc biệt hòa đồng với học sinh.
Kỳ thật lần này cũng giống như thế.
Mặc dù ông thực sự không nhìn thấy Hậu Tinh Đào khi anh ta bước vào cổng trường, nhưng ông cũng đã sớm nhận thấy một chuyển động lớn như vậy trong tòa nhà giảng đường rồi.
Chỉ là ông Lưu chỉ giả bộ như không biết, lại còn trốn từ xa để quan sát, ông đã hạ quyết tâm, nếu như hiệu trưởng phát hiện rồi hỏi trách tội, thì ông sẽ nói già rồi mắt mờ không nhìn rõ..
Kỳ thật ông Lưu nghĩ đây không phải là chuyện lớn. Các bạn trẻ, đánh nhau bằng nắm đấm hay gì đó là chuyện bình thường, nó cũng giúp tăng cường tình bạn. Ông nghĩ rằng trước đây bản thân mình cũng đánh nhau không ít..
Tuy nhiên, khi Tô Diệu hét lên một tiếng như vậy, tất cả học sinh tại hiện trường đột nhiên tập trung vào ông ta đang lén lút trốn làm người hóng hớt.
Hiện tại ông đã không thể giả bộ tàng hình nữa rồi, dù sao đây quả thực cũng là bổn phận của mình, rất nhiều học sinh đều đang nhìn chằm chằm xem ông tóm lại có dễ giả vờ ngễnh ngãng tai nữa không?
Thế là ông Lưu đi ra sân khấu giống như một cao thủ dưới sự chú ý của mọi người, cầm trong tay cây quạt, lớn tiếng nói: "Làm cái gì vậy hả? Giải tán đều quay trở về học cho tôi!"
Ông quay sang Hậu Tinh Đào, "Cháu đến từ trường nào? Người bên ngoài trường không được phép vào khi chưa được phép!"
Hậu Tinh Đào lúc này vẫn còn đang bàng hoàng. Đừng có nói là anh ta, giọng nói của Tô Diệu hoàn toàn nằm ngoài sự ngạc nhiên của mọi người.
Đã nói xong việc hiếm khi có được trận solo của cao thủ đâu? Đã nói xong việc chiến đấu vì danh dự của trường học đâu?
Kêu gọi cái ông lão canh cổng này làm cái gì vậy chứ?
Hậu Tinh Đào liếc nhìn ông Lưu, ước tính tuổi của ông bác này, và sau khi cân nhắc một chút trong đầu, anh ta nhanh chóng đưa ra kết luận rằng mình không thể mua chuộc nổi ông bác này.
Lỡ chẳng may mình đang nói chuyện với ông bác này nhất thời người ta sẽ lập tức nằm rạp xuống đất lăn lộn rên rỉ vài câu, đừng có nói là một thiên tài Dị Năng Giả, bạn có là thiên vương, thì bạn cũng sẽ phải giải thích ở đây.
Hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt. Liếc nhìn Tô Diệu lần cuối, quay đi không nói một lời, chỉ là ánh mắt cuối cùng của anh ta giống như là "Tôi nhớ kỹ bạn rồi đấy".
Khi mọi người gần như đã đi hết, ông Lưu tiếc nuối lắc đầu, nói với Tô Diệu: "Đứa nhỏ nhà người ta đến đây suốt, cho nên cháu cùng với nó làm vài cái động tác cũng không thành vấn đề gì mà.."
Xem ra ông Lưu lo lắng không được nhân cơ hội này xem cho đã mắt, cũng là thuộc loại người điển hình thích xem náo nhiệt.
Tô Diệu lắc đầu, "Ông à, tự ý dùng siêu năng lực tỉ thí là vi phạm nội quy trường học."
"Hả? Còn có quy định như vậy à?" Ông Lưu dùng tay cầm quạt vò đầu, "Tại sao mình không nhớ nhỉ?"
Tô Diệu vui vẻ "Vì thế cho nên có điều kiện nội quy nào của trường học thì ông phải nhớ kỹ?"
Ông Lưu nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nghiêm túc nhẹ gật đầu "Cháu nói kiểu này hình như cũng đúng.."
Ông Lưu nổi tiếng là không thích ghi nhớ các quy tắc, ông từng nói với học sinh rằng ông nghĩ trẻ em nên không được kiềm chế, nhiều quy tắc như vậy ở đâu ra?
Kết quả, những lời này bằng cách nào đó đã lọt vào tai của hiệu trưởng, cùng ngày hôm đó ông Lưu bị hiệu trưởng đưa đến văn phòng để mắng cho một trận.
Ông Lưu cũng trở lại phòng trực ban của mình để gác cửa, khúc nhạc dạo ngắn của màn này cuối cùng cũng đã đi qua.
Tô Diệu tiếp tục đi về phía tòa nhà giảng đường với hộp cơm hắn mang ra từ căng tin, chỉ nghĩ hy vọng rằng thức ăn của mình không bị nguội.
Trương Tường cùng Ngô Dật Tranh lại đuổi tới.
"Woa anh giai, cậu vừa lúc nãy thật sự là đẹp trai ngất ngây!" Ngô Dật Tranh nói.
Tô Diệu vừa lên cầu thang vừa nói "Tại sao lại đẹp trai rồi hả? Tớ cũng chưa có động thủ mà."
"Cho nên mới càng đẹp trai hơn." Trương Tường cũng phụ họa, "Có biết không, vừa mới cái con hàng kia tìm thấy mặt chúng tớ, lão Ngô đã sợ hãi đến nỗi tè cả ra quần ở bên cạnh, tớ còn có thể ngửi thấy mùi khai từ quần của cậu ấy từ xa.."
"Mơ đi! Rõ ràng là chính cậu thì có? Còn muốn đổ thừa cho tớ à?"
"Cậu nói cái gì?"
Hai người họ lại mâu thuẫn với nhau và bắt đầu kéo quần túm áo của nhau, như thể họ sẽ đánh nhau một lần nữa.
Tô Diệu cũng thấy như chuyện thường ngày ở huyện, nếu một ngày nào đó hai người này không cãi nhau mới là lạ.
Khi đang nói chuyện bọn hắn đã về tới chỗ tầng lầu của lớp.
Hai người tạm thời không còn cấu véo nhau. Ngô Dật Tranh lại gần hỏi "Ah, mặc dù cậu bây giờ là đối phó xong với anh ta rồi, nhưng sau đó anh ta lại tìm cậu thì làm sao bây giờ?"
"Tìm tớ á?" Tô Diệu nói, "Tại sao lại phải tìm tớ?".
"Bởi vì.. Cậu đã làm cho anh ta cảm thấy rất ngứa mắt?".
"Tớ cũng thấy thế." Trương Tường phát biểu ý kiến như thế, "Tớ cảm giác rằng anh ta cũng sẽ không bỏ qua như vậy. Nhìn thấy ánh mắt của anh ta cuối cùng trước khi đi ấy? Anh ta khẳng định sẽ còn tìm cậu."
Tô Diệu đi vào phòng học, trở lại chỗ ngồi của mình ngồi xuống, mở cơm hộp ra chuẩn bị đánh chén.
"Ai mà biết được? Có lẽ là thế." Hắn nói, "Nhưng tớ cảm thấy cũng không đến nỗi. Theo lý thuyết thì hiện tại đang thời gian làm việc, không biết tại sao anh ta lại tới thành Lâm Giang, nhưng đoán chừng hẳn là có sự việc chính khác. Tóm lại cũng không đến mức đặc biệt mà nhàn dỗi đến độ chờ đợi tớ ở ngoài cổng trường chứ?".
Nhưng mà Tô Diệu lúc này cũng không biết, chuyện này thật sự khiến hắn nói chuẩn như vậy.
Một số người, thật đúng chính là nhàn dỗi như thế..
Ngay tại chiều tối nay, sau khi tự học buổi tối kết thúc, Tô Diệu rời khỏi cổng trường, đi đến góc phố đầu tiên, Hậu Tinh Đào lại đi ra.
"Tôi chờ bạn rất lâu rồi!" Người sau đôi mắt tràn đầy chiến ý, "Tới đi! Cùng tôi chiến đấu!"
Tô Diệu "..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT