Cô gái dẫn chương trình phát hiện ra rằng nhà vô địch và á quân trong cuộc thi này cũng không phải là dạng vừa.

Trước đó, cô ấy luôn không thể theo kịp nhịp điệu của bên kia, luôn cảm thấy ai đó đang nói điều gì đó hay ho và cao cấp, nhưng cô ấy không thể hiểu nó (thường thì không hiểu gì chỉ biết rất lợi hại), trong khi người ở phía sau, thì cô ấy đã cố gắng hết sức nhưng người ta cũng không thèm nói thêm một lời.

Cho nên Giang Hiểu Nguyệt không muốn nói là bởi vì tính tình kiêu căng sao?

Những người không biết cô ấy có thể nghĩ như vậy, nhưng Tô Diệu biết rằng, thực ra cô ấy không phải không muốn nói ra, mà thật sự là không biết nói gì..

Người dẫn chương trình cảm thấy mình đã toát mồ hôi một chút, cô đến chỗ thí sinh cuối cùng, đồng thời thầm cầu mong thí sinh này ít nhất sẽ cư xử bình thường.

Hậu Tinh Vân nhìn qua có vẻ không vui lắm, nhưng điều này không phải là khó hiểu, dù sao ai cũng nghĩ anh ấy đáng lẽ phải là nhà vô địch, nhưng không ngờ cuối cùng anh chỉ giành được huy chương đồng, thậm chí ngay cả danh ngạch đội đại biểu còn suýt chút nữa không thể giữ được.

Đứng càng cao rơi xuống càng thảm, đặt mình vào hoàn cảnh người khác, mọi người ai cũng cảm thấy nếu ở vào vị trí của Hậu Tinh Vân có lẽ không dễ dàng chấp nhận cái kết này.

Người dẫn chương trình cũng lo lắng rằng Hậu Tinh Vân sẽ không phối hợp với câu hỏi, nhưng tâm trạng của anh ấy có vẻ khá ổn định, và anh ấy dường như không quá quan tâm đến thất bại bất ngờ.

"Buồn bực à? Cũng có một chút chứ."

Khi được hỏi về tâm trạng của mình, anh bình tĩnh nói "Nhưng tôi không cảm thấy không cam tâm. Bởi vì.. tôi đã cố gắng hết sức để đánh với trình độ của chính mình."

Nói đến đây, anh ta nhìn nghiêng về phía Giang Hiểu Nguyệt và Tô Diệu bên cạnh.

".. Chỉ là có những người khác xuất sắc hơn." Anh tiếp tục, "Từ trước đến nay không ai quy định huy chương vàng phải thuộc về tôi, nếu tôi đã nghĩ trước thì quả là quá kiêu ngạo.

Nhưng tôi nghĩ trận thua này là một điều tốt, vì nó khiến tôi nhận ra rằng mình vẫn còn nhiều thiếu sót.

Sau đó trong hai tháng tới, tôi sẽ cố gắng hết sức để khắc phục những thiếu sót, giờ đã được chọn vào đội tuyển quốc gia, tôi sẽ cố gắng làm hết sức mình để không phụ lòng mong mỏi của những người đã kỳ vọng."

"Được rồi, cảm ơn Hậu Tinh Vân, chúng ta cùng nhau chờ xem."

Cô dẫn chương trình thu lại micro và gật đầu hài lòng.

Cuối cùng cũng có người cư xử bình thường!

Mặc dù một số từ có thể là quá khách sáo mà mọi người đều cảm thấy chán khi nghe, nhưng ai đó vẫn phải nói ra.

Sau đó là màn trao giải.

Huy chương và những thứ khác chỉ là một sự tôn vinh mang tính giai đoạn, lấy về để khoe khoang chém gió cái gì là Thần Khí gì gì đó, nhưng cũng không có công dụng nào khác.

Tô Diệu đeo chiếc huy chương vào cổ và không quá coi trọng nó. Hắn ta đã sẵn sàng quay trở về và trao huy chương này cho bố mình, vì đoán rằng bố hắn sẽ sử dụng mảnh huy chương này để đi khoe khoang nhiều lần hơn chính hắn trong tương lai..

Ngoài những huy chương, không ngờ tỉnh Kinh Sở còn chuẩn bị kỹ lưỡng vũ khí đặc biệt cho họ để làm giải thưởng.

Vũ khí mà Dị Năng Giả sử dụng đều là Linh Khí. Hầu hết những vũ khí này được làm bằng kim loại được khai thác từ quặng trong các không gian Dị Thứ Nguyên, độ cứng lớn hơn nhiều so với các kim loại đã biết, và quan trọng hơn, chúng có khả năng truyền dẫn nguyên năng.

Giống như trong vòng sơ loại trước đó, vũ khí mà ban tổ chức cuộc thi cho phép thí sinh vào kho vũ khí lấy đương nhiên là Linh Khí.

Vũ khí mà Tô Diệu có được như một nhà vô địch là một thanh trường kiếm dài màu đen làm bằng sắt.

Tô Diệu tiếp nhận cầm lấy trường kiếm rút kiếm ra khỏi vỏ kiếm, lập tức cảm thấy một luồng khí lạnh xông thẳng vào mặt. Thanh kiếm này nặng và sắc bén, thoạt nhìn có vẻ phẩm chất cực kỳ phi thường.

Nhưng bây giờ vấn đề là..

* * * Mẹ nó chứ hắn không biết sử dụng kiếm!

Hắn biết duy nhất một môn chiến pháp là Trường Quyền, bốn tháng trước đi theo đàn chị Khương Vũ Đồng cấp tốc học được, trừ cái đó ra đều không học qua cái gì khác.

Trên thực tế, Tô Diệu luôn cảm thấy kiếm là một loại vũ khí tương đối không có tác dụng thực tế, hiệu quả để khoe khoang còn có giá trị hơn so với thực chiến.

Ví dụ, trong một cuốn sách giảng dạy Tần Thủy Hoàng, nghe nói lúc đó hoàng đế Tần Thủy Hoàng bị Kinh Kha ám sát trên triều đình, thanh trường kiếm mắc toi mà ông cầm trên tay kiểu như vì quá dài mà không thể rút ra được.

Nếu không phải nhờ hoàng đế Tần Thủy Hoàng không quá cứng nhắc nhận ra được điều đó, hiểu được kỹ năng cao cấp "Bỏ của mà chạy", vì thế mà suýt thì toi mạng.

Giang hồ trong các tác phẩm võ hiệp, các cô gái thích các kiếm hiệp cầm kiếm đi dạo giang hồ, đó là vì trông đẹp trai, nhưng khí chính thức đánh nhau thì kiếm dài chưa chắc đã tốt.

Nhưng vì đó là một giải thưởng nên Tô Diệu sẽ không kén cá chọn canh.

Trong tương lai nếu có cơ hội, không phải là không thể học kiếm pháp hay gì đó, nếu thật sự không thể thì cũng có thể đem bán lấy một thứ thiết thực hơn.

Tiền thưởng.. Tạm thời là không có.

Không phải là không có mà vì mục đích của cuộc thi này chỉ là tuyển chọn, là bước chuyển mình của cuộc thi quốc gia mà thôi.

Nếu bạn được xếp hạng trong giải Liên đấu quốc gia, không chỉ quốc gia sẽ cấp tiền thưởng dựa trên thứ hạng, mà hiệp hội Dị Năng Giả trong tỉnh cũng sẽ đưa ra phần thưởng phù hợp.

Tuy nhiên, người ta nói rằng ngay cả khi bạn cuối cùng cũng không giành được thứ hạng, thì tỉnh cũng sẽ trả một khoản tiền thích đáng sau khi trở về, có thể tương tự như một giải thưởng tham gia.

Tại thời điểm này, cuộc thi tuyển chọn cấp tỉnh hiện tại ở tỉnh Kinh Sở đã chính thức kết thúc.

Ngắn ngủi chỉ trong hơn mười ngày, Tô Diệu phát hiện mình đột nhiên trở thành cái tên nổi tiếng.

Thôi được rồi, trước đó chắn hắn ta cũng không hề mong đợi điều đó, nhưng tình hình có vẻ phóng đại hơn là hắn nghĩ.

Tô Diệu trở về nhà từ đấu trường, không ngờ lại nhận được sự chào đón nồng nhiệt nhất từ bố mẹ, vừa bước vào cửa đã được bố mẹ ôm như kiểu nam thanh nữ tú ôm gấu ôm vậy, may mắn là thể chất của hắn rất siêu quần xương cốt chắc khỏe, nếu không một người bình thường sẽ không thể tiếp nhận được uy lực của chiêu này.

Tô Diệu đánh giá thấp hiệu quả của cha mình trong một số công việc. Hắn ta vừa về đến nhà vào buổi chiều, thì vào buổi tối cha hắn đã tập hợp bảy cô tám dì, một nhóm lớn người thân và bạn bè đã đến khách sạn gần đó và nói rằng đó là một bữa tiệc ăn mừng.

Tô Diệu nhớ lại bữa tiệc ăn mừng mà cha hắn đã nói rằng ông sẽ tổ chức nó vài ngày trước, nhưng hắn nhớ rằng số tiền riêng mà cha hắn đã mang ra để tổ chức bữa tiệc dường như đã bị mẹ hắn tịch thu.

Tuy nhiên, từ quan điểm của diễn biến này, Tô Diệu ước tính rằng bố hắn phải có một khoản tiền riêng khác chưa được nộp lên cấp trên..

Tối hôm đó, bố hắn nắm lấy tay chú nào đó của Tô Diệu trên bàn rượu và nói "Ai yo em nói xem tiểu Diệu đứa nhỏ này cũng thật là, suốt ngày chỉ như những con bướm thiêu thân. Anh và mẹ nó từ trước đến nay đều không có yêu cầu gì đối với nó, chỉ hy vọng nó có thể trôi qua vui vẻ là được rồi.

Kết quả em nhìn mà xem cuối cùng thì sao? Đứa nhỏ này thản nhiên mang về cho anh cái chức vô địch tỉnh.."

Chú hắn "..."

Người chú này và gia đình hắn không thường xuyên đi đến thăm nhau, Tô Diệu nhớ rằng lần cuối cùng hắn gặp chú ấy, hình như là vào Tết Nguyên đán năm ngoái.

Khi đó, con trai lớn của nhà chú từ nước ngoài du học trở về, nghe nói đã tìm được một công việc lương hàng năm vài trăm vạn tệ.

Chú hắn khoe khoang về con trai của mình, gọi từng người một, như thể con trai chú đã trở thành một người đàn ông thành đạt triệu đô vậy.

Lúc đó, cha hắn mặt sững sờ hỏi mẹ hắn "Chuyến đi nước ngoài này, sao khi về lại thành con baba rồi?

Thật ra, giọng nói của bố hắn không lớn, nhưng ông đã vô tình bị chú hắn nghe thấy.

Thế là chú hắn rất không hài lòng khi nói về việc của Tô Diệu, nói hắn quá Phật hệ quá lười nhác, không tiến bộ không có truy cầu gì vân vân và mây mây, còn nói bóng nói gió mà tỏ vẻ cảm thấy phương châm giáo dục của cha mẹ hắn như vậy là không được, cần phải thay đổi.

Bây giờ, dù bố hắn không nhắc đến chuyện cũ đó, nhưng ông đã túm lấy ông chú từ đầu bàn và nhấn mạnh rằng" Con tôi là quán quân cấp tỉnh"từ mọi phương diện, để mà nói rằng đây không phải là cố tình trả thù thì quỷ cũng chả tin..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play