Trước khi bắt đầu lượt hai của bán kết, buổi trưa có một chút khúc nhạc dạo ngắn.
Sau bữa trưa, Tô Diệu chạm trán với Hậu Tinh Vân trên đường đến phòng chờ, người được coi là Dị Năng Giả thiên tài của Thiên kiêu Kinh Sở.
Tô Diệu không nghĩ đây là sự trùng hợp, càng có xu hướng cho rằng đối phương đang ở đây cố ý chờ mình, thậm chí không lạc quan nghĩ đây sẽ là chuyện tốt, coi như vừa mới đánh em trai người ta trên sân vào buổi sáng, hắn cũng không mong đợi người bên kia có thể lịch sự đến mức nào.
Mặc dù hắn cảm thấy rằng mối quan hệ anh em của hai anh em này vẫn cần được cải thiện.
Tô Diệu dừng bước ở trước mặt anh ta.
"Bạn rất mạnh." Hậu Tinh Vân nhàn nhạt nói, "Thành thật mà nói, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng bạn có thể đánh bại được Tinh Đào trước đây. Nó mạnh hơn vẻ ngoài của mình, tôi cứ nghĩ rằng trừ tôi ra thì không ai thắng được nó trong giải đấu này."
"Vậy xem ra dự đoán của bạn thật bất ngờ." Tô Diệu nhún vai, "Trận đấu của bạn sắp tới rồi, không cần chuẩn bị cái gì sao?"
Hậu Tinh Vân không có trực tiếp trả lời câu hỏi này, không chút che giấu nhìn chằm chằm Tô Diệu.
Một lát sau, anh chầm chậm xoay người đi.
"Tôi sẽ chờ bạn trong trận chung kết ngày mai." Anh nói, "Bạn nên chuẩn bị sẵn sàng."
Giọng điệu của anh ấy giống như đang viết một thư chiến, và anh ta có vẻ khá chắc chắn rằng mình sẽ là người bước vào trận chung kết.
"Đừng chắc chắn như vậy." Tô Diệu từ phía sau gọi lại anh ta.
Hậu Tinh Vân bước chân ngừng lại một chút, nghiêng đầu nhìn lấy hắn.
Tô Diệu mỉm cười, "Đối thủ chiều nay bạn phải đối mặt rất mạnh, nếu quá tự tin, cuối cùng có thể sẽ gặp rắc rối."
Hậu Tinh Vân không nói chuyện, chỉ xoay người, không nói một lời rời đi.
* * *
Hai giờ ba mươi phút chiều, Hậu Tinh Vân và Giang Hiểu Nguyệt đến sân thi đấu đúng giờ.
Giang Hiểu Nguyệt không phải dạng nói nhiều, đến võ đài này chỉ để chiến đấu, hoặc là để thực hiện nghĩa vụ của mình, cô ấy chỉ theo đuổi hết mình, ngoài ra không có theo đuổi gì đặc biệt khác.
Hậu Tinh Vân cũng không thích nói chuyện vô nghĩa với người ta trước trận đấu, nhưng anh ấy có thể nghĩ điều đó là không cần thiết, vì bất kể đối thủ là ai, thì người đó thường sẽ bị anh ta đánh bại trong vòng vài hiệp, không cần tốn biểu cảm mà nói mấy câu rác rưởi.
Vì vậy, đây là lần đầu tiên kể từ khi bắt đầu cuộc thi, song phương không có một lời nói nào cho đến khi tiếng chuông báo trận đấu vang lên.
Tiếng chuông thông báo trận đấu bắt đầu vang lên, trận chiến chính thức bắt đầu.
Đó cũng là khoảnh khắc tiếng chuông rơi xuống, Hậu Tinh Vân bước sang một bước, thân hình của anh ấy đã biến mất tại chỗ. Giang Hiểu Nguyệt giơ tay lên, dùng lòng bàn tay kéo một vệt sương băng đập xuống.
Kỹ năng thức tỉnh · Mười Dặm Sông Băng!
Đây là một kỹ năng thức tỉnh mà Tô Diệu đã thấy trong không gian Rừng Rậm, với năng lực đóng băng ngay lập tức một khu vực lấy chính cô ấy làm trung tâm.
Với năng lực của Giang Hiểu Nguyệt, giới hạn hiện tại của khu vực có thể bị đóng băng là khoảng bảy mét. Cô đã bí mật hoàn thành việc tích tụ năng lượng của chiêu này rất lâu trước khi có thông báo bắt đầu trận đấu, khi tiếng chuông vang lên trong nháy mắt phát huy ra.
Trong khoảnh khắc, một lĩnh vực tinh thể băng chói lọi đã mở ra dưới chân Giang Hiểu Nguyệt.
Hình ảnh một bóng người từ hư không lóe lên ở rìa lĩnh vực giống như dịch chuyển tức thời. Hậu Tinh Vân giẫm lên mặt băng, anh ấy đã kịp thời thu lại bước chân, thắng gấp dừng lại.
Giang Hiểu Nguyệt động tác không mảy may ngừng lại, bàn tay giương lên, thủy tiễn lập tức bay về phía Hậu Tinh Vân bắn tới.
Hậu Tinh Vân nhẹ nhàng đi sang một bên tránh đi, nhưng dòng nước cũng theo thủ thế biến ảo của Giang Hiểu Nguyệt chuyển hướng tiếp tục đuổi tới. Vị trí của Hậu Tinh Vân lại thay đổi, khi vừa giẫm chân lên, anh bay về phía sau như một làn khói bay tán loạn mà không quay đầu lại, dòng nước hoàn toàn không thể đuổi kịp theo tốc độ của anh, và lập tức bị bỏ xa.
"Ồ, Giang Hiểu Nguyệt đã phòng ngự thành công đợt tấn công bất ngờ đầu tiên của Hậu Tinh Vân!" Bình luận viên Lâm Tử Diễm nói, "Như chúng ta đều biết, đối mặt với một cao thủ có tốc độ siêu phàm như Hậu Tinh Vân, chiêu thức đầu tiên của anh ta là đáng sợ nhất. Nhiều học viên Dị Năng Giả tiềm năng không thể hóa giải được đòn tấn công như sấm sét đó."
"Thí sinh Hậu Tinh Vân có vẻ trạng thái không được tốt lắm trong trận đấu này?" Lý Hải Đông nói với vẻ không chắc chắn. "Anh ấy có vẻ chậm hơn một chút so với những hành động trước đây của anh ấy trên sân?"
Lý Hải Đông cũng đã nhiều lần chứng kiến các trận chiến của Hậu Tinh Vân. Nói cho cùng, các cuộc thi đấu của học viên minh tinh luôn là tâm điểm của mọi người.
Trong ấn tượng của anh, Hậu Tinh Vân dường như nhanh hơn, chắc là đủ để đánh trúng Giang Hiểu Nguyệt trước khi lĩnh vực tinh thể băng trên mặt đất mở ra mới đúng.
"Là do nhiệt độ."
Đạo diễn Trương biểu thị rằng việc này nằm trong phạm vi kiến thức chuyên môn của ông. Ông bắt đầu nhiệt tình giải thích, "Tôi phải nói rằng, sự lựa chọn xuất phát điểm của thí sinh Giang Hiểu Nguyệt là tương đối đẹp, tôi nghĩ rằng cô ấy đã dành rất nhiều công sức cho trận đấu này.
Kỹ năng thức tỉnh "Mười Dặm Sông Băng" phóng ra trong nháy mắt sẽ lấy người sử dụng làm trung tâm nhiệt độ sẽ bị hạ xuống, ngắn ngủi trong nháy mắt nhiệt độ trong cái trung ương lĩnh vực kia sẽ bị xuống tới cực thấp.
Trước đó, có những nghiên cứu chỉ ra rằng nhiệt độ thấp có tác dụng hạn chế đáng kể đối với năng lực thức tỉnh Tốc độ hệ. Năng lực Băng hệ có thể làm giảm hoạt tính nguyên năng của mục tiêu, cũng có thể làm giảm hiệu quả chuyển động nhiệt phân tử, làm giảm đáng kể tốc độ di chuyển của mục tiêu.
Và hiệu ứng này càng rõ ràng khi mục tiêu tốc độ càng nhanh.."
"Hóa ra là thế." Lý Hải Đông giật mình, ""Mười Dặm Sông Băng" phóng thích trong nháy mắt nhiệt độ biến hóa là rõ ràng nhất, tốc độ của Hậu Tinh Vân nhận lấy ảnh hưởng, cho nên mới có vẻ phát huy hơi thất thường à?"
"Đúng thế, hơn nữa không chỉ có như thế." đạo diễn Trương cười híp mắt nói, "Chiêu này cũng là kiểu phòng ngự tuyệt hảo khi đối mặt với Tốc độ hệ Dị Năng Giả.
Bạn thấy đấy, bây giờ thí sinh Giang Hiểu Nguyệt được bao phủ bởi các tinh thể băng trong một khu vực rộng lớn tập trung vào cô ấy. Ai cũng biết rằng lực cản ma sát trên bề mặt băng là rất nhỏ.
Và nếu mặt băng được tạo ra bởi năng lực của chính thí sinh, thì nó có thể mịn hơn băng tự nhiên, và hệ số ma sát hầu như không đáng kể.."
Lâm Tử Diễm cũng giật mình "Đúng vậy! Cho dù có chạy nhanh như thế nào, đều phải cung cấp ma sát từ trên mặt đất chạy tới. Nhưng nếu ma sát biến mất thì.."
"Hậu Tinh Vân sẽ không có cách nào khống chế tốc độ!" Lý Hải Đông nói, "Nếu anh ta lao lên mảnh băng đó với tốc độ siêu cao, nó giống như một đoàn tàu cao tốc không có phanh. Anh ta không thể giảm tốc độ hoặc kiểm soát hướng đi. Anh ta chỉ có thể lao thẳng về phía trước theo quán tính tốc độ cao."
"Không sai, cho nên tôi mới nói đây là một chiêu tương đối thông minh." đạo diễn Trương cười gật đầu.
Từ lâu ông đã được mệnh danh là "Bóp dái đồng đội", khiến cho đạo diễn Trương thật sự là giống như một tên ngốc lừa đảo đồ ăn đầu đường xó chợ trong ngành. Bây giờ ông ấy cuối cùng cũng có thể đưa ra một làn sóng phân tích chuyên môn để thể hiện sự chuyên nghiệp sâu sắc của mình, và ông không thể không cảm thấy dương dương tự đắc.
"Lúc nãy tôi đã nói rồi, trận đấu này sẽ không dễ dàng như nhiều người nghĩ." Đạo diễn Trương bắt đầu khoác lên mình một phong thái cao nhân, "Đây hẳn là một trận chiến rất khốc liệt."
Mặc dù cả hai bình luận viên đều muốn chửi thề rằng ông ấy đã không nói bất cứ điều gì tương tự trước đây, nhưng vẫn cố kìm chế lại được.
Hiện tại vẫn là trận đấu quan trọng hơn.
Hành động xuất phát điểm của Giang Hiểu Nguyệt quả thực gần như hoàn hảo.
Một trong những câu hỏi khó nhất trong trận chiến với Hậu Tinh Vân là làm thế nào để đối phó với thế chủ động anh, và Giang Hiểu Nguyệt đã cho max điểm trả lời cho câu hỏi này.
Bây giờ, vấn đề được đặt lại vào tay của Hậu Tinh Vân.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT