*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Peach
Beta: Peach

Hai nam sinh đều cao từ một mét tám trở lên, thân hình trẻ trung và mạnh mẽ ẩn sau bộ đồng phục học sinh bình thường, nhưng trên người vẫn toát ra sự cao quý của gia đình giàu có, gương mặt lập thể của mang theo sự anh tuấn của thanh xuân đủ để cho các nữ sinh thét chói tai, đặc biệt là Lâm Đông Hữu đang đi bên phải, cả cơ thể như phát ra ánh hào quang, da cậu thiên trắng, đôi mắt sâu thẳm nhưng trong suốt ở dưới mày kiếm sắc sảo, sống mũi cao ngất, ngũ quan hài hoà một cách xuất sắc, nghe nói ông ngoại Lâm Đông Hữu xuất thân ở tầng lớp quý tộc Anh, khó trách tướng mạo cậu khôi ngô tuấn tú lại cao quý, các nữ sinh bình thường đều mơ mộng muốn đến gần cậu, nhưng trên thực tế khi muốn ngẩng đầu nhìn cậu cũng phải dùng hết dũng khí.

Là một giáo thảo, Lâm Đông Hữu cao quý rõ ràng có thể so sánh với minh tinh tuyến đầu, nhưng cậu ưu tú là dựa vào đầu óc để lấy được sự tôn trọng của mọi người, trong cuộc thi Olympic toán học ở Cape Town* thuộc Nam Phi, Lâm Đông Hữu phối hợp xuất sắc với đồng đội, đoạt được huy chương vàng với phần thi nhóm, mang về sự vinh quang cho quốc gia cũng như trường Nhất Trung.
*Cape Town: là thành phố đông dân thứ nhì Nam Phi và đồng thời là một bộ phận của khu vực đại đô thị thành phố Cape Town. Cape Town là thủ phủ của tỉnh Tây Cape và đóng vai trò là thủ đô lập pháp của Nam Phi. Đây là nơi đặt trụ sở của tòa nhà quốc hội Nam Phi cùng nhiều cơ quan chính phủ quan trọng khác. Thành phố Cape Town nổi tiếng với cảng biển lớn nằm bên bờ Đại Tây Dương, đóng một vai trò huyết mạch trong giao thông đường biển quốc tế và những cảnh quan tự nhiên tươi đẹp như Vương quốc thực vật Cape, núi Cái Bàn (Table Mountain) và mũi đất Cape vươn dài ra biển. Đây là một trong những địa điểm du lịch hấp dẫn nhất tại đất nước Nam Phi.

Mà hôm nay Lâm Đông Hữu lại tự ý rời đội tuyển quốc gia vào học kỳ mới, lần đầu tiên trở lại trường sau ba tháng.

So với Lâm Đông Hữu trầm tĩnh, thì Cố Phàm lại nhiệt tình hơn rất nhiều, cậu là kiện tướng trong các môn vận động, màu da ngăm đen hơn Lâm Đông Hữu, kỳ nghỉ đông lại cùng gia đình đến Miami* phơi nắng nửa tháng, làn da lại trở thành màu đồng.
*Miami: (phát âm như "Mai-a-mi") là một thành phố ở tiểu bang Florida, Hoa Kỳ. Miami là quận lỵ của Quận Miami-Dade, và là thành phố lớn nhất của vùng đô thị ở phía Nam Florida. Tên gọi của thành phố có nguồn gốc từ bộ tộc Miami, một bộ tộc bản địa từng có địa bàn rộng lớn ở miền Đông Hoa Kỳ nay đã không còn tồn tại. Miami ngày nay là nơi lập nghiệp lớn của người Mỹ gốc Cuba.

"Ba tháng cậu không tới, trường học xảy ra rất nhiều chuyện, cậu muốn nghe sự kiện nào trước?" Cố Phàm nhịn lại khoé miệng đang muốn giương lên, thậm chí giơ tay lên giống như đầu hàng, "Được rồi được rồi, tớ nói thật, trong ba tháng cậu đi, ngăn bàn đã bị thư tình lấp đầy rồi."

Lâm Đông Hữu nghiêng đầu cho cậu một ánh mắt cảnh cáo: "Bớt nói nhảm, cậu biết tớ không muốn nghe cái này."

Giọng nam sinh trầm thấp dễ nghe, giống như cả người cậu vậy, mọi nơi trên cơ thể đều được thượng đế ưu ái.

Nụ cười trên mặt Cố Phàm ngày càng rõ, dứt khoát gỡ nút thắt: "Tớ biết cậu muốn nghe cái gì, nhưng nếu tớ nói cho cậu thì không còn gì ý nghĩa nữa, cậu vẫn nên tự mình nhìn thấy đi."

"Đừng nói tớ không nhắc nhở cậu, không nên mong đợi quá nhiều, cậu không phải đang xem một bộ phim có phong cảnh đẹp, mà nói không chừng..." Cậu mím môi cười, nhìn về phía Lâm Đông Hữu, "Là một bộ phim kinh dị."

Dòng người đang tiến vào cổng trường ngày một nhiều hơn, trường học quy định, gia đình học sinh khi đưa đón phải dừng xe ở bên ngoài, tất cả học sinh phải đi bộ vào cổng trường, Nhất Trung là trường cao trung tốt nhất ở thành phố A, hằng năm đều có đại đa số học sinh vào được đại học tốt nhất cả nước, còn có một hội học sinh được trực tiếp vào trường Thường Thanh Đẳng tại Mỹ du học, cho nên học sinh trong Nhất Trung không giàu thì sang, vì vậy muốn tìm học sinh tầng lớp thượng lưu trong trường cũng không phải là khó, chẳng qua chỉ là có xuất thân ưu việt một chút, chỉ một số ít học sinh dám khiêu chiến với nhà trường.

Dĩ nhiên cũng có một số ngoại lệ.

Một chiếc Rolls-Royce Phantom* dừng lại trước cổng trường, hai nữ sinh mềm mại mặc đồng phục xuống xe, nữ sinh đi đầu tóc thắt đuôi ngựa, trên khuôn mặt ngọc bích hiện lên vẻ khôn khéo, mặc dù dáng dấp cũng không quá đẹp, thế nhưng trong lúc giơ tay nhấc chân lại toát ra sự tự tin, muốn để cho người ngoài cam tâm thừa nhận, thì chỉ có con cái nhà giàu được giáo dục tốt mới có khí chất cao ngạo như vậy. Nữ sinh xuống xe kế tiếp cũng có sự đơn thuần làm người ta hài lòng, nhưng thần thái lại rụt rè hơn rất nhiều, luôn tỏ ra không tự tin, trừ cặp sách đang đeo trên vai, trong tay cô còn cầm thêm một cái cặp sách, thái độ ân cần đưa tới: "Vinh Trúc, cặp sách của chị."
*Rolls-Royce: là một hãng sản xuất xe hơi siêu sang của Anh có trụ sở chính và nhà máy lắp ráp được đặt tại Goodwood, West Sussex. Gồm các mẫu xe là: Dawn, Phantom, Ghost, Wraith và Cullinan.
Phantom chính là mẫu xe Rolls-Royce đắt nhất tại thị trường Việt Nam. Phiên bản tiêu chuẩn có giá 46,183 tỷ đồng. Rolls-Royce Phantom phiên bản EWB được bán với giá 54,288 tỷ đồng. 

Vinh Trúc "Ừ" một tiếng, cũng không nói lời cảm ơn, nhận lấy cặp sách đeo lên, ánh mắt theo bản năng nhìn xung quanh, khi thấy Lâm Đông Hữu và Cố Phàm đang đẩy xe đi tới, ánh mắt cô đột nhiên sáng lên, mới vừa động khoé miệng, lại nhớ đến Vinh Viện đang đứng bên người, dè dặt đứng tại chỗ, dùng ánh mắt trong suốt nhìn theo bóng người anh tuấn kia.

Trong xe vẫn còn một người, vẫn còn chưa chịu xuống, chiếc Rolls Royce cũng một mực không di chuyển, xe phía sau không ngừng nhấn kèn thúc giục, Vinh Trúc không nhịn được chọc cùi chỏ vào người Vinh Viện: "Bảo chị ta nhanh một chút."

Vinh Viện làm theo, nhỏ giọng hỏi người trong xe: "Chị Lam, chị xong chưa?"

"Sắp rồi." Vinh Lam đang mặc một cái quần thể thao màu đen, Vinh Viện thấy cô đang điều chỉnh lại ống quần, tốt bụng nhắc nhở: "Chị Lam, trường học không cho chị mặc như vậy, giáo viên sẽ nói."

"Vinh Viện, em không hiểu." Khuôn mặt trang điểm kiểu khói của cô hiện lên một tia phản nghịch, cười nói, "Ở bên trong chị là một thằng con trai, mà con trai thì không thể mặc váy."

"Nhưng giáo viên sẽ mắng..." Một người luôn tuân thủ quy định như Vinh Viện còn muốn khuyên thêm nữa, lại bị Vinh Trúc kéo qua một bên, giọng chán ghét, "Có cái gì tốt mà nói, em không còn chuyện gì sao không đi nhanh một chút, đứng chung một chỗ với chị ta chị cũng cảm thấy mất mặt."

Vinh Trúc nói không chút cố kỵ, chỉ dùng âm lượng nhỏ nhất than phiền với Vinh Viện, Vinh Lam mặc quần xong, cầm cặp lên, dưới rất nhiều con mắt, mặt thản nhiên bước xuống xe.

Theo sự xuất hiện của cô, cổng trường Nhất Trung đang náo nhiệt chợt rơi vào sự an tĩnh quỷ dị.

Ánh mắt của mọi người bất giác đều tập trung trên người Vinh Lam, ngay cả những nữ sinh một đường theo sau Lâm Đông Hữu cũng không tự chủ được mà ngoái lại nhìn Vinh Lam, sau khi học kỳ một kết thúc, liền có một nữ sinh quái dị chuyển trường đến.

Khẳng định là trong Nhất Trung này, không ai quái dị hơn cô.

Mái tóc đỏ tím của cô lúc trước đã quá khác biệt, học kỳ này cũng không khá hơn chút nào, tóc nhuộm đủ màu, giống như muốn mang tất cả màu để lên đầu, chỉ có mấy người Đông Phương để tóc đen, các nữ sinh trong trường hầu như đều để mặt mộc, cô lại một hai phải trang điểm đậm đến nỗi ngay cả mẹ ruột cũng không nhận ra. Nghe nói cô không có mẹ, cho nên mới dẫn đến sự thiếu dạy dỗ từ phía gia đình, cả người trên dưới đều tản ra hơi thở khinh thường xã hội, trong thời gian ngắn, đã trở thành chị đại của lớp mười hai F, suốt ngày đều không lên lớp mà chỉ đi chung với đám học sinh hư hỏng.

Nhuộm tóc, trang điểm, bấm khuyên tai còn mặc quần không mặc váy, không chỉ vi phạm nội quy trường học, nữ sinh được gọi là Vinh Lam này còn giẫm cả nội quy dưới chân, muốn làm gì thì làm.

Mọi người xung quanh đều hướng mắt về phía cô mà chỉ chỉ chỏ chỏ, nhưng Vinh Lam căn bản không để ý tới những ánh mắt đánh giá ấy, đang chuẩn bị nhấc chân đi, lại vô tình bắt gặp một đôi mắt thâm trầm.

Trái tim vốn bất khả xâm phạm chợt nhảy lên một nhịp, cô có chút ngẩn ngơ, bước chân hơi chậm lại, rồi dừng hẳn.

Người đứng ở trước mặt cô hơn hai mét, là Lâm Đông Hữu nhiều năm không gặp, thấy chiếc xe Rolls Royce của Vinh gia dừng lại, cậu cũng đỡ xe đứng lại.

Hai người ai cũng không nghĩ tới, mấy năm sau gặp lại, đối phương đã có sự thay đổi lớn như vậy.

Mà Vinh Lam, có thể nói là thay đổi triệt để.

"Phim kinh dị đã kết thúc rồi, tim có khoẻ không?" Cố Phàm nhìn vào hình dáng đáng sợ của Vinh Lam, không nhịn được quay đầu an ủi Lâm Đông Hữu, "Không chịu nổi thì chút nữa đi rửa mắt, tớ đã nhìn hai tháng, thành thói quen rồi."

Lâm Đông Hữu vẫn trầm mặc, chẳng qua là cặp mắt sâu thẳm kia chưa từng rời khỏi người Vinh Lam, mắt thấy cô lãnh đạm nhìn cậu mấy giây, rồi sau đó dời mắt như người xa lạ, mặc kệ những lời nói ra vào của mọi người mà đi về phía cổng trường.

Lâm Đông Hữu đứng tại chỗ, tựa hồ như muốn tiêu hoá hết những gì vừa thấy được, do dự một chút, hỏi: "Từ sau khi cô ấy chuyển trường đến đây đều như vậy?"

"Đúng vậy." Cố Phàm trả lời cậu một cách khẳng định.

"Sao không nói sớm cho tớ?"

"Nói sớm cho cậu làm gì? Nói rồi để cậu cầm huy chương vàng chạy đến sao?"

Lâm Đông Hữu im lặng một chút: "Tớ sẽ không bị cô ấy làm ảnh hưởng lớn như vậy."

"Ảnh hưởng chứ, dù chỉ một chút." Cố Phàm rất hiểu cậu, "Ngay cả tớ lúc ban đầu thấy hình dáng như quỷ của cậu ấy thì cũng phải qua một tuần mới hoàn toàn tiếp nhận sự thật, người muốn nói chuyện với cậu ấy cũng không nhiều, mà bây giờ người ta đã là nhân vật có tiếng trong trường chúng ta rồi, nổi với danh chị đại."

"Cô ấy bây giờ lại đi chơi với mấy tên côn đồ kia?"

"Cũng không phải, bất quá cũng không khác bao nhiêu, suốt ngày đi chung với mấy tên ban F kia, lần trước tớ gặp còn đang uống say trên đường."

Lâm Đông Hữu cúi đầu nhìn mặt đất: "Hình như học kỳ này đổi hiệu trưởng?"

"Đúng vậy." Cố Phàm lại khẳng định, "Là một hiệu trưởng ma quỷ, vừa mới nhậm chức đã bị chọc tức ba lần, mà lý do của sự tức giận toàn là cậu ấy, còn bảo nếu cậu ấy không chịu thay đổi sẽ bị nghỉ học."

Lâm Đông Hữu lại càng trầm mặc, ánh mắt vẫn nhìn bóng người nổi bật ngay cổng trường, không biết đang nghĩ gì.

Khai giảng ngày thứ nhất, Vinh Lam đã bị chặn ở cổng trường.

Trị lão sư nhìn không quen hình dáng của cô, mặt khó chịu không cho cô vào: "Là học sinh lớp mười hai rồi, ai cho cô trang điểm nhuộm tóc tự do lại còn mặc quần như thế này? Cô nhìn toàn bộ trường học đi xem có ai ăn mặc như cô không? Tôi không thể cho cô vào với cái bộ dạng này được!"

Dáng vẻ Vinh Lam lười biếng: "Thầy, em có bệnh về khớp, gặp trời lạnh thì đầu gối phải giữ ấm."

Lý do này như có sức thuyết phục, Trị lão sư nghẹn lại một chút, chỉ vào khuôn mặt được đánh một lớp phấn dày của cô: "Mặt đẹp như này, tại sao phải trang điểm?"

"Dáng không đẹp, chỉ có thể trang điểm mới cứu lại được." Vinh Lam nghiêng ngả, cà lơ phất phơ trả lời.

"Em..." Trị lão sư bị chọc tức, mắt thấy đám học sinh xung quanh đều phát ra tiếng cười, chợt thấy mất mặt, cả giận nói, "Nhất Trung sao lại có học sinh như em! Tôi sẽ nói với hiệu trưởng!"

Thấy ông muốn cáo trạng, Vinh Lam mặt đầy thờ ơ đứng một bên, tiếp nhận đủ loại ánh mắt, thấy vẻ mặt không thể bỏ qua chuyện vui của Vinh Trúc bên trong cổng trường, khoé miệng hiện lên nụ cười nhạt, chán ghét quay mặt đi.

Trị lão sư tức giận muốn lấy điện thoại ra báo cho hiệu trưởng, lúc này lại nghe thấy giọng nói dễ nghe của nam sinh vang lên, chặn lại những động tác tiếp theo của ông.

"Chào buổi sáng thầy Liêu, nghe nói học kỳ này thầy dạy môn tiếng Anh ở lớp mười ạ?"

Thanh âm này làm sóng lưng Vinh Lam cứng đờ, đã hơn hai năm không được nghe, nhưng bây giờ theo bản năng cô lại nhận ra được người này là ai.

"Lâm Đông Hữu à." Trị Chu Liêu nhìn thấy nam sinh trước mặt, chính cậu đã làm cho Nhất Trung trở nên vẻ vang, nghĩ đến việc cậu đã rời trường ba tháng, mới vừa gặp lại đã quan tâm ông, thì khuôn mặt lúc nãy còn đang nổi giận đùng đùng thì bây giờ lại hớn hở, "Đúng vậy, thầy được điều đến khối mười, thầy biết em bận thi đấu, nhưng cũng không nên buông lỏng việc học tiếng Anh đấy."

"Vâng ạ, cuộc thi lần này lúc nghe thật sự không được tốt lắm, em định học kỳ này bổ sung lại kiến thức một chút." Thân hình cao lớn của Lâm Đông Hữu chắn trước mặt Vinh Lam, cũng chặn lại tầm mắt của Trị lão sư, nam sinh này luôn có thể trở thành tiêu điểm trong mắt mọi người, Vinh Lam nghe giọng nói dịu dàng của cậu, lại nhìn bóng lưng đang che chắn cho mình, khoé miệng khẽ thả lỏng.

Làm như vậy là thế nào? Trượng nghĩa giải vây cho cô như vậy là đang muốn rút khoảng cách với cô sao?

Nhân lúc Trị lão sư đang phân tâm cùng cậu nói chuyện phiếm, Vinh Lam sải rộng bước chân vọt vào trường, nhóm lão sư nhận ra được, ở đằng sau "Ai ai" hai tiếng, nhưng cô như tên đã rời cung, chạy như bay đến toà nhà giảng dạy.

____________________________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Lâm Đông Hữu học trưởng: Hôm nay lại là một ngày anh hùng cứu mỹ nhân.

Vở kịch nhỏ:

Nhiều năm sau, hai con người vừa kết hôn nhưng lại nghiện công việc cuối cùng cũng chịu nghỉ ngơi, cuối tuần làm tổ ở nhà xem phim.

Vinh Lam chọn một bộ phim cũ chuẩn Mary Sue của Hàn Quốc: < Cô gái xấu xí trở mình >

Vinh Lam nằm trên đùi Lâm Đông Hữu: Em nhớ lúc ở Nhất Trung, mỗi ngày đều tự trang điểm xấu xí, cảm nghĩ lúc đó của anh là gì?

Lâm Đông Hữu cười: Muốn nghe anh nói thật?

Vinh Lam: Đúng vậy.

Lâm Đông Hữu: Ý nghĩ duy nhất của anh lúc đó chính là muốn đem mặt em ấn vào đài phun nước của trường, sau đó...

Vinh Lam nghiến răng: Sau đó?

Lâm Đông Hữu: Sau đó dùng đầu lưỡi liếm hết nước trên mặt em.  

____________________________________________
*Hình ảnh siêu xe:



Peach có lời muốn nói:

Lâm học trưởng: Tớ sẽ không bị cô ấy ảnh hưởng lớn như vậy.

N năm sau, Lâm học trưởng: A, mặt đau quá =))))

Hôm qua tìm hình của SUV, hôm nay thì tìm hình của Rolls-Royce =)))) Tui bị nghiện ngắm siêu xe á mọi người, cũng như nghiện ngắm mấy anh soái ca vậy =))) Một tuần này đăng tận 4 chương, quá sức tưởng tượng của tui rồi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play