Edit + beta: Văn Văn.
Đại Ninh nói vớ nói vẩn còn hiệu quả hơn bao lời biện minh.
Ngôn Cảnh quay đầu nhìn xe Triệu Tự, ánh mắt anh sâu thẳm. Anh thả cô nhóc xuống, lạnh giọng nói: "Tránh ra."
Giọng anh khàn khàn đáng sợ, vốn dĩ Triệu An An nhát gan, nghe vậy sợ run.
Đại Ninh hơi nhíu mày gần như không phát hiện được.
Triệu An An nhìn đại tiểu thư rồi nhìn Ngôn Cảnh, lại nhìn anh mình ngồi trong xe đằng xa, cô bé nhất thời chả biết làm sao cho tốt.
"Chị ơi..."
Được rồi, Đại Ninh không muốn thấy cảnh cô bé khóc.
"Không cho phép em khóc."
"Ồ."
Triệu An An cố nén nước mắt, ngoan ngoãn nhìn cô, trong mắt vẫn còn mang theo sự vui mừng ngốc nghếch.
"Nhìn em là thấy ghét." Đại Ninh phồng má, cô y như ghét bỏ nắm lấy cánh tay cô nhóc, dắt cô bé về chỗ Triệu Tự: "Anh em chưa cho em ăn cơm hả, sao lại ốm như vậy."
Triệu An An ngượng ngùng nói: "Em về sẽ cố gắng ăn cơm ạ."
Đại Ninh gõ cửa xe: "Mở cửa."
Cửa xe không khóa, Đại Ninh nhìn Triệu Tự, cười xấu xa: "Triệu gia, nghe bảo tháng này anh phải quay về Ổ Đông, vậy đáng tiếc quá, có lẽ anh vừa khéo bỏ lỡ lễ đính hôn của tôi."
Triệu Tự ngước mắt, gật đầu với cô, ánh mắt bình tĩnh và kiềm chế.
Nếu không phải đã hiểu rõ người đàn ông này, thậm chí Đại Ninh còn cho rằng anh không quan tâm chút nào.
"Này, trông em gái anh giùm." Cô nói: "Triệu An An, lên xe."
Triệu An An sụt sịt, cô bé giống như kẻ đeo bám, không cần Triệu Tự nói cũng biết quay người ôm lấy Đại Ninh, không nỡ buông tay.
Trong mắt cô nhóc toàn là sự ngưỡng mộ và tin tưởng, xinh đẹp sạch sẽ đến mức như bầu trời trong xanh.
Đại Ninh phiền muộn, cô hừ một tiếng, nắm lấy bả vai của Triệu An An rồi đẩy ra.
Đại tiểu thư vẫn máu lạnh vô tình, cay nghiệt như cũ, đến biểu cảm còn kiêu ngạo, như thể Triệu An An là thứ bẩn thỉu gì đó.
Chỉ có Thanh Đoàn nhận ra Đại Ninh lặng lẽ ôm Triệu An An một cái.
Động tác ấy vô cùng ngắn, ngắn đến nổi có thể ngay cả Triệu An An cũng không biết. Lúc nhận ra sự thật đó, nó hơi dở khóc dở cười.
Từ khi bắt đầu trói buộc Đại Ninh, nó đã biết cô là nữ phụ có linh hồn màu đen, nếu không có giá trị nhan sắc thêm vào, bảo cô là bia đỡ đạn cũng chẳng phải nói quá.
Cô cũng không phải người tốt lành gì, cô không có tam quan đúng đắn, tính cách thì khó chiều, biết nói dối, thích làm việc xấu.
Nhưng cô... lại thích hướng tới những điều tốt đẹp.
Vậy nên cô sẽ lặng lẽ ôm Triệu An An, vụng về thử tác thành cho Chương Hữu Anh, không hề cố ý quyến rũ Lệ Hỗ khiến cô ấy phải đau lòng.
Cô đối xử tệ với đám đàn ông, nhưng chân tay lại luống cuống khi đối mặt với các cô gái mềm mại.
Đại tiểu thư ăn mềm không ăn cứng, cô ước mình có thể đâm một nhát vào tim Triệu Tự, bởi vì lúc trước Triệu Tự có ý muốn giam cầm mình.
Triệu An An bò lên xe, Đại Ninh xoay người rời đi. Triệu Tự nói: "Hai ngày nữa tôi sẽ đến tìm em."
Xe của họ rời đi, Đại Ninh bị ôm lấy từ phía sau.
Cô trông đặc biệt nhỏ nhắn khi ở trong lòng Ngôn Cảnh. Anh dùng sức hơi mạnh, như nhận ra gì đó, anh buông lỏng tay ra, môi mím chặt, mày anh nhăn lại đủ để kẹp chết con ruồi.
Đại Ninh cong môi, cười ngoan ngoãn đáng yêu, ngã vào vòng tay anh.
"Đi thôi, trời nổi gió rồi."
Cô không giải thích gì cả, như thể chắc chắn cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì, Ngôn Cảnh cũng sẽ trung thành như chú chó.
"Anh cõng em về nhà đi."
Anh trầm mặc, cuối cùng ngồi xổm xuống để Đại Ninh bò lên lưng mình.
Cô thích sự dịu dàng này, cánh tay mềm mại ôm sát cổ anh, hiếm khi dùng giọng điệu ngọt ngào, ôn hòa nói chuyện cười đùa cùng anh, Ngôn Cảnh đi đường mệt mỏi, thỉnh thoảng cô còn lau mồ hôi giúp anh.
Thật là tồi thấy rõ.
Cô không sợ bị người bỏ rơi, cũng không sợ bị người nghi ngờ, cô phơi bày tất cả mặt xấu của mình ra ngoài, ngược lại người luyến tiếc lại biến thành nam chính.
Bỗng dưng Thanh Đoàn nhớ đến một câu thơ.
Cuối cùng Trang Chu mộng thành bướm, người ban ân cũng là kiếp của ta [1].
[1] Có lần Trang Chu nằm mộng thấy mình hóa bướm vui vẻ bay lượn, mà không biết mình là Chu nữa, rồi bỗng tỉnh dậy, ngạc nhiên thấy mình là Chu. Không biết phải mình là Chu nằm mộng thấy hóa bướm hay là bướm mộng thấy hóa Chu. Trang Chu với bướm tất có chỗ khác nhau. Cái đó gọi là "vật hoá".
Trần Cảnh cho rằng mình đã gặp được Đại Ninh, cũng có khi đó chỉ là ảo mộng của chính mình mà thôi.
Dạo này văn chương của nó lênh láng, nó liếc nhìn Ngôn Cảnh, u sầu nghĩ, giấc mộng của anh ta liệu còn được bao lâu?
*
Ngày đính hôn sắp đến gần, mặt Kỷ Điềm cũng dần hồi phục.
Đúng là có vận khí của nữ chính có khác. Đại Ninh nghĩ thầm, nếu mặt mũi mình bầm dập lại thêm vụ ầm ĩ tự sát, cô chắc chắn mình sẽ bị tàn phai nhan sắc, song Kỷ Điềm vẫn khỏe mạnh như trước, sau khi chăm sóc tốt lại như người bình thường chẳng có chuyện gì xảy ra.
Đây cũng là nguyên nhân khiến Đại Ninh đặc biệt già mồm, cô vừa xui xẻo vừa yếu ớt, không mong mình xảy ra điều gì.
Đại Ninh không tin Kỷ Điềm không ra tay, cô vẫn luôn đề phòng cô ta mấy hôm nay.
Ai ngờ Kỷ Điềm lại yên phận vô cùng, ngay cả Kỷ Mặc Giác mà cô ta cũng không cố ý lấy lòng, Kỷ Điềm như người vô hình trong nhà.
Trái lại gần đây cô ta có lặng lẽ ra ngoài hai lần.
Đại Ninh thấp giọng nói: "Đi theo cô ta."
Chạng vạng người của Đại Ninh mới quay về, người đó thấp giọng thì thầm gì đó bên tai Đại Ninh, cô hơi kinh ngạc, nhưng sau khi nghĩ ngợi thì suýt phải khen Kỷ Điềm làm hay lắm!
Nếu Kỷ Điềm không làm gì thì cô sẽ lấy Ngôn Cảnh, chuyện này không vui chút nào.
Nữ chính nghĩ lần nào bản thân cũng có thể rút lui hoàn toàn sao? Lần này cô sẽ dạy cho Kỷ Điềm một bài học khó quên.
Ngôn Cảnh rất quan tâm việc đính hôn, anh tự tay làm mọi thứ, Đại Ninh cũng thích thú, không tại sao cả, chỉ là cô thích nhìn khuôn mặt đen thui của gã cáo già Quan Tái Thường thôi.
Mối quan hệ đối địch của hai nhà đã được giữ vững trong nhiều năm, không phải Quan Tái Thường không có tham vọng, chỉ là tất cả những điều này đều nhỏ bé không đáng kể khi so với Lâm Vận Như.
Bây giờ vì cậu chủ nên gã mới kính cẩn với con nhóc ma nữ nhà họ Kỷ kia, ngẫm lại thật ấm ức.
Hơn nữa càng quá đáng chính là cậu Ngôn càng quan tâm mỗi ngày Kỷ đại tiểu thư ăn gì, có đau bụng không, có bị cảm lạnh không hơn chuyện học kinh doanh.
Quan Tái Thường: ...
Trong lòng gã có một câu, không biết có nên nói không.
Quái lạ, vậy mà Quan Tái Thường lại hiểu rõ phần nào nỗi khổ trong lòng của những vị quan đại thần ở bên cạnh hoàng đế nhà Thanh thời cổ đại.
Hai ngày sau, Đại Ninh không ngờ mình lại nhận được lời mời từ Chương Hữu Anh.
Cô cảm thấy tò mò nên đi đến điểm hẹn.
Chương Hữu Anh vẫn mặc đồ theo hướng trung tính, khi nhìn thấy cô, trên mặt cô nàng lộ ra vài phần miễn cưỡng cho là khinh thường, có điều sâu trong đáy mắt là sự ngưỡng mộ khó có thể che giấu.
Con người luôn kỳ lạ như thế, mỗi người đều luôn hâm mộ thứ mà mình không có.
Chương Hữu Anh hâm mộ Đại Ninh có nhan sắc và tính tiểu thư của con gái, dù cô không nói hay lòng không thừa nhận đi chăng nữa thì cô vẫn luôn hâm mộ sự đơn giản, dũng cảm thuần túy của Chương Hữu Anh.
"Tìm tôi có chuyện gì?"
"Tôi muốn nói chuyện của Lệ Hỗ với cô." Chương Hữu Anh nắm chặt cái ly: "Tình trạng của cậu ấy không tốt lắm, tôi không biết hai người có chuyện gì, nếu được, cô có thể đến gặp cậu ấy không?"
Đại Ninh nhìn cô nàng một cách kỳ lạ.
Chương Hữu Anh nhấp môi, nhìn ra cô nàng đã hạ quyết tâm rất lớn mới bằng lòng đến đây làm chuyện mất mặt như này. Đến cùng Đại Ninh là tình địch của mình, thật sự không có ai đi mời tình địch đến gặp người mình thích cả.
"Cậu ấy rất đau khổ, tôi quen biết cậu ấy đã lâu, tâm trạng cậu ấy chưa bao giờ tệ như thế. Thật ra Lệ Hỗ cũng rất tội nghiệp, khi còn bé, mẹ cậu ấy thường xuyên đánh cậu ấy."
"Nếu hắn đã đau lòng thì cô có thể an ủi hắn mà, tìm tôi làm gì?"
"Tôi, tôi không thể." Chương Hữu Anh quay mặt đi: "Hơn nữa, tôi nhìn ra cậu ấy thích cô."
Thanh Đoàn đồng cảm mà nhìn Chương Hữu Anh, nó nghĩ thầm, cô gái này cứng nhắc như tảng đá, hễ cô nàng có chút thủ đoạn trêu chọc như Kỷ Đại Ninh thì đã không độc thân thê thảm như thế.
"Đàn ông không nghe lời..." Đại Ninh cắn ống hút, chậm rì rì nói: "Ngủ một lần là được."
Dưới ánh mắt dại ra của Chương Hữu Anh, cô nhẹ nhàng nghiêng đầu bổ sung: "Một lần không được thì nhiều lần."
Mặt Chương Hữu Anh đỏ gay.
"Không biết xấu hổ!"
Đại Ninh cười hì hì nói: "Cô nhìn bản thân mình đi, vừa mong tôi đồng ý đi gặp hắn vừa không mong tôi đi. Có cô ham tên biến thái đó thôi, chứ tôi chả thèm. Nhìn chung hắn ta đang nổi loạn tuổi dậy thì, nếu thật sự thích tôi, tại sao không nổi điên, không đến cầu xin tôi, thậm chí không tự mình đến đây tìm tôi."
Chương Hữu Anh nghe xong ngơ mặt ra.
Dù vẻ mặt cô hẹp hòi và không nỡ nhưng cô vẫn lấy viên kẹo bỏ vào lòng bàn tay Chương Hữu Anh.
"Cô đã ở bên cạnh hắn nhiều năm, đừng luôn tác thành mọi chuyện vậy nữa, cô nên thử nói rõ ràng một lần với hắn xem sao, tệ nhất cũng chỉ là quay về điểm xuất phát, còn lỡ như thành công thì sao."
Chương Hữu Anh nắm chặt lòng bàn tay, nội tâm bị khuấy động.
Trông cô nàng cao ráo, thực ra cô nàng cũng chỉ là một cô gái mới trưởng thành mà thôi.
Lúc hai người rời khỏi cửa hàng, Đại Ninh liếc mắt một cái đã thấy Triệu Tự đứng chờ ở cửa. Mấy hôm trước anh nói sẽ đến tìm cô, không ngờ là hôm nay.
Chương Hữu Anh không được tự nhiên nói với Đại Ninh: "Tôi hiểu rồi, cảm ơn cô, tôi đi trước."
Cô nàng đi vài bước, sau đó lại quay đầu bổ sung.
"Nếu sau này cô có đến Phượng Minh thì cô có thể đến tìm tôi, tôi sẽ bảo vệ cô."
Hai mắt Đại Ninh sáng lấp lánh, cô gật đầu.
Thật ra cái lý luận "đàn ông không nghe lời" đó của Đại Ninh toàn là lời nói nhảm thôi, dù sao chính cô cũng phải mò mẫm trong thời gian qua.
Nhưng cô không ngờ khi mình trở về chốn cũ sau bao năm, cô gái Chương Hữu Anh này lại trình diễn tiết mục "vợ yêu vác bụng bầu bỏ trốn".
Dù sao cũng huyền ảo đến mức không tưởng nổi.
Hiện tại Chương Hữu Anh đã rời đi, Triệu Tự mở cửa xe, tỏ ý Đại Ninh lên xe: "Tôi có lời muốn nói với em."
"Một phút 100 vạn."
Triệu Tự nói: "Được."
"Là thật thì chuyển khoản được không?"
"Được."
"Vậy thì đừng ngồi trong xe, tôi muốn đi vườn treo của tòa nhà này."
Triệu Tự tạm dừng, gật đầu.
Được, được hết, Đại Ninh tò mò nhìn Triệu Tự đi thương lượng với người ta.
Vườn treo của tòa nhà này không mở cửa cho người ngoài vào, nghe đâu ông chủ đã xây dựng nơi đây vì người vợ đã khuất của mình.
Đại Ninh không cảm thấy Triệu Tự sẽ thương lượng thành công, cô đưa ra những điều kiện đó không phải để cô đồng ý với anh, mà chỉ vì muốn đùa bỡn anh thôi. Chắc Triệu Tự cũng hiểu, suy cho cùng cô là người có thù tất báo.
Thế nhưng một lát sau, khi cô đi lên khu vườn treo còn cảm thấy không chân thực lắm.
"Anh nói gì với ông chủ thế?" Đại Ninh tò mò hỏi.
Trời tháng bảy nóng nực, vậy mà vườn treo lại là một vùng đất thanh tịnh với khí hậu ấm áp, đất mềm xốp, những con bướm đầy màu sắc bay lượn khắp nơi.
Hoa hồng đỏ như lửa, cây cổ thụ cao chót vót rũ xuống hàng ngàn cành cây, trên đó buộc một chiếc xích đu tinh xảo.
Thật ra Triệu Tự cũng không nói gì nhiều, ông chủ nhìn anh một lúc rồi lắc đầu bảo hai chữ "đáng thương".
Anh có quyền sử dụng nó trong hai mươi phút.
"Anh không có gì muốn nói sao? Nhìn tôi như vậy làm gì?" Đại Ninh rất khó hiểu, cô đá nhẹ anh: "500 vạn rồi đó, có phải anh muốn bảo tôi đừng đính hôn với Ngôn Cảnh không? Chuyện đó thì không thể, đương nhiên anh cũng có thể thử ngăn cản xem sao, trước đó anh đã muốn giết anh ta, bây giờ thử lại vài lần lỡ đâu thành công thì sao?"
Ngón tay nõn nà của cô vuốt ve chiếc xích đu, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy ý cười.
"Anh ta chết rồi thì tôi lấy anh, được không?"
Triệu Tự bật cười thành tiếng, tiếng cười của anh càng lúc càng lớn, cũng không biết anh đang cười ai.
Một lúc sau anh ngừng cười, nhìn cô một cách lạnh nhạt, bàn tay vuốt ve khuôn mặt cô.
"Kỷ Đại Ninh, tôi buông tha cho em."
Đại Ninh sửng sốt.
Cái, cái gì?
"Tôi không chơi trò này với em nữa. Tôi phải đi rồi, đời này em cứ mặc sức mà chơi vui vẻ." Ngón tay anh rất dịu dàng mơn trớn khuôn mặt cô, dù nói lời từ bỏ nhưng ánh mắt anh lại hiện lên vẻ nhu hòa: "Em thật là..."
Anh không nói hết câu này.
Đại Ninh chớp mắt nhìn anh.
Sau khi gặp lại, Triệu Tự tựa như kẻ điên, cô không còn thấy dáng vẻ bình tĩnh ôn hòa, bày mưu lập kế năm nào của anh.
Nhưng vào lúc này, người đàn ông trước mắt cô dần chồng chéo lên dáng vẻ Triệu Tự ba năm trước. Sống lưng anh thẳng tắp, cả người như cây bạch dương thà gãy chứ không cong.
Dù cho rễ cây có dần mục nát và chết đi, nó cũng muốn giữ vững khí phách không đổi như trước.
Đại Ninh không hiểu tình cảm trong đáy mắt anh là gì, sau một lúc mới kéo góc áo anh, cười vô tội.
"Em hơi hối hận rồi, bằng không em từ bỏ hôn ước và chia tay với Ngôn Cảnh, em ở bên anh, nhé?"
Anh cụp mắt cười cười, xoa xoa mái tóc xoăn mềm mại của cô.
Anh không nói được hay không. Nhưng đó cũng là sự từ chối rõ ràng nhất.
Đại Ninh nén giận, từ trước nay cô luôn ghét những thứ mà mình không thể kiểm soát, dù lúc trước Triệu Tự nổi điên muốn giam cầm cô, cô vẫn có thể nghĩ ra đối sách đâm một nhát vào tim anh và an toàn rút lui.
Anh sợ cô nhắm mắt sẽ không bao giờ tỉnh dậy, cô càng cố ý muốn anh cảm nhận lại lần nữa, buộc anh thả mình đi.
Nhưng bây giờ cô không thể đoán trước Triệu Tự muốn làm gì, đành phải cố ý thử anh, song anh không mắc mưu.
Con bướm đậu trên đầu vai cô, cuộc nói chuyện hôm nay tan rã trong không vui.
Trước khi Đại Ninh rời đi, Triệu Tự nói: "Đợi đã."
Hai mắt cô sáng rực, khẽ hừ một tiếng, hối hận rồi à!
Triệu Tự ngồi xổm xuống buộc lại dây giày lỏng lẻo của cô. Anh cụp mắt, thản nhiên như phủi một hạt bụi.
Không hèn mọn cũng không lấy lòng, anh quá mức bình tĩnh.
Sau khi đứng dậy, Triệu Tự rút một tờ chi phiếu từ túi áo âu phục của mình, anh ký tên rồi đặt vào lòng bàn tay Đại Ninh.
"Em tự điền con số, chỉ cần em cảm thấy vui là được. Tôi đã đồng ý với em thì sẽ không lừa em."
Cô cầm chi phiếu, mím môi nhìn anh.
Khó hiểu, nghi ngờ, lúc này cô rất giống một đứa trẻ ngây thơ trong sáng.
Triệu Tự nói: "Em về nhà đi."
Về đến nhà, vẻ mặt Đại Ninh vẫn mù mờ như trước.
"Triệu Tự muốn làm gì?"
Thanh Đoàn cũng không hiểu, nó khổ quá mà: "Anh ta bị cô chơi đến ngu người luôn rồi?"
"Anh ta không thích ta nữa?"
Thanh Đoàn thầm nghĩ không phải, dù anh ta bắt cô lại cũng hết cách với cô.
Anh muốn trở về làm Triệu Tự trước đây để còn lại tôn nghiêm cuối cùng, anh không muốn thảm hại đến mức thua cả ván cờ [2].
[2] Đầy đủ thành ngữ là 一着不慎,满盘皆输, ý câu này là đi sai một bước thì sẽ hoàn toàn thất bại, mất hết tất cả.