Edit + beta: Văn Văn.
Triệu Bình ngước mắt không thể tin nhìn anh.
Vốn cậu đã chuẩn bị từ bỏ cuộc thi, còn định đêm nay bảo cô ấy đừng đợi mình, ai ngờ anh cả lại đột nhiên đồng ý đến Bắc Kinh.
Triệu Bình nói lắp bắp: "Thật, thật hả anh?"
Triệu Tự nhìn cậu một cách hờ hững: "Em không muốn đi?"
"Muốn! Muốn!"
Nếu chả tại lòng còn lo sợ bất an, Triệu Bình suýt nữa nhảy cẫng lên.
Triệu An An rất nhanh đã biết tin, hai anh trai mình đều đến Bắc Kinh, hai mắt cô bé đầy trông mong. Lúc trước cô bé sợ anh cả đau lòng nên không dám nhắc đến, chứ thật ra cô bé rất muốn ghé thăm quê nhà của chị ấy.
Triệu An An nhớ kỹ mùa đông năm đó, khuôn mặt cô gái kiêu ngạo với nụ cười ranh mãnh trên môi. Chị ấy xinh đẹp như thế, khi còn bé luôn cho rằng chị ấy chính là tiên nữ.
Lớn rồi mới biết trên đời không có tiên nữ, nhưng cô bé vẫn thấy cô gái trong trí nhớ của mình đẹp đến hư ảo.
Anh cả như này, Triệu An An cũng hiểu.
Bất kể ai từng trải qua cuộc yêu với tiên nữ thì làm sao thích người khác được nữa. Người đó đã trở thành giấc mộng không bao giờ phai của cô bé ở kiếp này, cũng là ân nhân của bé.
Tính cách Triệu An An hướng nội, nhìn anh hai với ánh mắt hâm mộ, cô bé không dám bày tỏ ý cũng muốn đi theo.
Triệu Tự đưa tay về phía cô bé, đôi mắt Triệu An An sáng rỡ, nắm lấy bàn tay của người đàn ông, cô bé cẩn thận hỏi: "Em cũng có thể đi cùng anh sao?"
"Ừm, em đi chuẩn bị đi."
Cô gái nhỏ hoan hô một tiếng, Triệu Tự nhìn hai đứa em của mình, lần đầu tiên anh nhận ra mình đã sống thành thế nào trong ba năm qua, đến cả những đứa trẻ anh tự tay nuôi lớn cũng sợ sệt khi nói chuyện với anh.
Mẹ Triệu đi lại không tiện nên ở lại trên đảo.
Đúng lúc Triệu Tự cũng có một mối làm ăn phải đàm phán ở Bắc Kinh, trước đó anh đã từ chối, bây giờ đến đấy cũng xem như tiện đường.
Đầu tháng bảy, Triệu Tự dẫn hai đứa em mình và cấp dưới cùng đến Bắc Kinh.
Triệu An An nắm tay Triệu Bình, ánh mắt lóe lên sự e lệ, tò mò.
Đây là quê nhà của chị ấy, thành phố lớn xe cộ qua lại tấp nập, không có sông hay ao hồ, càng không có hoa bóng nước và hoa đào, từng hàng cây ngay ngắn bên lề đường, ai nấy đều bước đi như bay.
Triệu Bình thẳng lưng, nếu vài năm trước cậu đến một nơi như thế, có lẽ cậu sẽ lo lắng, chỉ là với thủ đoạn quyết đoán, đanh thép của anh trai đã làm Ổ Đông phát triển rất nhiều trong hai năm qua, nói anh là tay anh chị của cả vùng phía nam cũng không hề quá.
Cậu là em trai của người đàn ông có tiền có thế như vậy, Triệu Bình thích nghi rất nhanh.
Mặc dù Triệu Tự không có ý định cư ở đây nhưng giờ cái gì anh cũng thiếu, chỉ có tiền là không thiếu, vậy nên anh dẫn theo một đám người trùng điệp vào ở khu biệt thự mới mua.
Khu biệt thự cách nhà họ Kỷ rất xa, anh không muốn chạm mặt những người đó.
Nhà họ Kỷ đã tra ra chuyện Đại Ninh năm đó, dù biết rõ Thân Đồ Thiệp mới là kẻ hại chết Đại Ninh nhưng họ không tránh khỏi mang oán hận với Triệu Tự.
Vì vậy bao lâu nay nhà họ Kỷ và Triệu Tự không hợp tác làm gì cả.
Năm đầu Triệu Tự phát triển không mấy suôn sẻ, sau này cha Triệu qua đời, anh dốc lòng hết mình vào công việc mới dần khá lên.
"Anh hai, chừng nào anh thi vậy ạ?"
"12 tháng 7." Triệu Bình nói: "An An, anh nghe nói khu vui chơi của Bắc Kinh khác với chỗ chúng ta, em có muốn anh hai dắt em đi chơi không nào?"
Triệu An An nhìn về phía Triệu Tự theo bản năng.
Triệu Tự nói: "Để lão Bát theo sau."
Triệu Bình gật đầu: "Anh yên tâm đi, em nhất định sẽ chăm sóc tốt cho An An."
A Thập cười lắc đầu, hai cô cậu vẫn còn tính trẻ con quá, ngược lại Triệu Gia đã chín chắn từ hồi niên thiếu, những năm qua phong thái của anh ngày càng hơn người, là một người luôn bị ép phải trưởng thành và liên tục mất đi thứ gì đó, ngay cả A Thập cũng xót xa.
A Thập liếc nhìn Trương Mạn Mạn bên cạnh, trong mắt cô hiện rõ vẻ yêu mến dù rất nhạt, thỉnh thoảng vẫn dừng tầm mắt trên người Triệu Tự.
Trong lòng A Thập thở dài, nếu Triệu Gia có thể vượt qua rồi đón nhận cô gái khác thì tốt biết bao. Giờ đây anh đã có mọi thứ, cớ sao phải giày vò bản thân mình đến vậy.
Triệu Bình và Triệu An An về phòng mình.
"Thư ký Trương, trợ lý Vương, hai người về chuẩn bị một chút để ngày mai bàn chuyện hợp tác với Nhuy Mộng."
Trương Mạn Mạn đã quen với thái độ lạnh nhạt và kiểu cuồng công việc của Triệu Tự, cô cũng không dám vượt khuôn phép khuyên anh nghỉ ngơi nên lập tức nói: "Dạ rõ, chúng tôi đã sớm làm xong hết rồi thưa ngài."
Trợ lý Vương đứng một bên cũng mỉm cười gật đầu.
A Thập tiễn hai người ra ngoài, hắn trông thấy vẻ mặt mất mát của Trương Mạn Mạn thì lặng lẽ an ủi: "Triệu Gia là thế đó, em không biết à, mấy năm nay cậu ấy cũng sống không dễ dàng gì."
Lúc trẻ Triệu Tự hai bàn tay trắng thành ra có rất nhiều người coi thường anh.
Mỗi ngày anh đều phải giả làm một kẻ dày dạn kinh nghiệm, trông vừa chững chạc, không biết là ai mở lời trước, lúc đầu ai cũng gọi anh là ông chủ mỏ quặng, về sau mới quen gọi anh hai tiếng Triệu Gia.
Lớn tuổi một chút âu vẫn làm người ta sợ hơn lúc choai choai.
Trương Mạn Mạn cắn môi, nhịn không được hỏi: "Xin lỗi vì em đường đột, vợ của Triệu Gia thật sự đã..."
Vợ gì chứ? Chỉ là một bên bằng lòng lừa mình dối người thôi.
A Thập cũng không dám nhiều lời, trả lời ấp úng: "Anh biết tấm lòng của em mà em gái, có điều chúng ta vẫn đừng nói đến chủ đề này thì hơn."
"Xin lỗi, do em mới đến một năm nên không rành khá nhiều chuyện, em làm anh khó xử rồi." Dù cho biết thế này không tốt nhưng Trương Mạn Mạn vẫn thấy hơi tò mò: "Anh từng gặp cô ấy chưa?"
A Thập ngẩn người, đột nhiên nhớ lại tình cảnh mùa đông năm ấy khi mình và lão Bát mặt đen đưa đại tiểu thư vào núi.
Cô có làn da như tuyết và đôi môi đỏ như son. Mỗi cái cau mày, nụ cười hay một ánh nhìn của cô gái kia cũng khiến A Thập nhớ đến tận bây giờ.
Hắn thở dài, gật đầu.
Trương Mạn Mạn khá tò mò, đến cùng là một cô gái như thế nào làm cho ngài Triệu phát điên suốt nhiều năm như thế?
*
Trên giường có một cô gái nằm úp sấp không hề giữ hình tượng.
Tháng 7 đã đến, thời tiết Phượng Minh vừa khô hanh vừa nóng nực. Thanh Đoàn sầu muốn chết, Trần Cảnh quay về đấu trường đi đánh hắc quyền, hai ngày qua Kỷ Điềm đều xum xoe vây quanh anh ta. Nhìn Đại Ninh không hề có xíu tinh thần chiến đấu, trong lòng nó gấp gáp réo cô liên hồi.
Đại Ninh bị cục bột hối đến phiền, cô lấy một cái gương nhỏ ra soi gương.
"Sao ta thấy mình không thay đổi chút nào so với hồi trước thế?"
Nếu nói do chăm sóc tốt nên khuôn mặt vẫn còn giữ nét non nớt của năm mười bảy tuổi thì coi như thôi, vậy tại sao cup ngực lại không lớn thêm nữa. Cứ cảm thấy từ khi mình ký khế ước với Thanh Đoàn là ngừng phát triển luôn rồi?
May cô dậy thì sớm, nếu không khóc chết mất.
Thanh Đoàn hơi chột dạ, nhìn Đại Đại, bắt đầu giả chết.
Đại Ninh cười như không cười, tưởng có thể giấu được cô sao, đồ ngốc. Cô cũng vờ như không biết, không có Thanh Đoàn quấy rầy thế là cô thoải mái nghỉ ngơi được một lúc.
Buổi chiều cấp dưới báo với cô: "Đại tiểu thư, Lệ Hỗ đến Bắc Kinh có thứ muốn đưa cho cô."
Đại Ninh nhìn một thùng chứa sữa bò được sản xuất độc quyền kia, nhận lấy mà không hề có miếng liêm sỉ.
Đồ thì cô cần, người thì không.
Vào ban đêm, cuối cùng Đại Ninh cũng bằng lòng ra ngoài.
"Cốc Tử, đi nào, tôi dắt cô đi xem trò hay!"
Khâu Cốc Nam đi theo cô đến chỗ rồi mới biết ý xem trò hay của đại tiểu thư là sao.
Khóe miệng cô ấy giật giật, cản Đại Ninh lại: "Chỗ này rất nguy hiểm, chúng ta đổi nơi khác chơi được không ạ? Quán bar, karaoke?"
Đại Ninh dựa vào người cô ấy, cười tươi: "Cô đừng sợ, anh Trần Cảnh là kẻ lớn nhất ở đây đấy, có anh ấy ở đây thì không sao đâu."
Khâu Cốc Nam không còn cách nào đành phải lấy thẻ đưa cho nhân viên làm việc.
Nhân viên làm việc thấy là thẻ tử kim (màu tím vàng), đôi mắt chợt lóe, trở nên kính cẩn hơn nhiều: "Mời các ngài theo tôi ạ."
Gã dẫn các cô vào mật đạo, đấu trường ngầm có chỗ đặc biệt, phí thành viên hằng năm rất cao, một nơi bí ẩn như thế, đến cả Đại Ninh cũng phải phí rất nhiều công sức mới có được tấm thẻ tử kim.
Tuy Khâu Cốc Nam vẫn luôn đi theo Đại Ninh nhưng cô ấy không rõ rốt cuộc cô có ý gì với Trần Cảnh, nếu nói đại tiểu thư thích người ta, vậy khi Trần Cảnh bị thương, cô lại vô tâm quay người quên ngay, nếu nói chỉ vì muốn trêu đùa cậu ta thì giờ cũng nên kết thúc rồi, nhưng có điều trông cô vẫn còn tính toán khác.
Vừa bước vào, bên trong đã truyền đến tiếng gào thét đầy ầm ĩ.
"Giết chết gã đi Zero! Lên nào Zero."
"Đạp đầu gã, móc mắt gã đê!"
"Đánh, mau đánh cho ông!"
Da mặt Khâu Cốc Nam run rẩy, vốn dĩ cô ấy là một cô gái đi ra từ nông thôn, khoảng thời gian này bị đại tiểu thư bắt đi học, học được không ít thứ nhưng cảnh tượng máu me đáng sợ thế này, Khâu Cốc Nam không thể chịu đựng ngay được.
Ngược lại bà cô bên cạnh cô ấy lại cong môi, lộ ra vẻ hứng thú.
"Ôi."
Khâu Cốc Nam lấy hết can đảm nhìn theo tầm mắt của đại tiểu thư, vừa nhìn đã thấy hai tên đàn ông trên sân.
Một tên da ngăm đen, dáng người cao to khỏe mạnh, cơ bắp cuồn cuộn, trên đầu có một vết sẹo, mồ hôi tuôn như mưa.
Khâu Cốc Nam biết người còn lại.
Là Trần Cảnh.
So với tên to con thì vóc dáng Trần Cảnh trông mảnh mai hơn, làn da màu lúa mạch của anh không khoa trương đến thế. Dù anh gầy nhưng dáng người lại gãi đúng chỗ ngứa.
Thân trên của anh lộ ra ngoài, cơ bụng bị quần che khuất, ánh mắt Khâu Cốc Nam dừng lại ở vết sẹo trên lưng anh, không hiểu sao có chút lo lắng.
Mới qua bao lâu đâu, miệng vết thương bị axit ăn mòn còn chưa lành hẳn, vết thương do dao dâm cũng thế, vậy mà anh lại đến đây.
Đại Ninh kéo Khâu Cốc Nam tìm chỗ ngồi xuống, đến cô cũng không thể không thừa nhận tố chất cơ thể của Trần Cảnh, đúng là mạnh mẽ.
Đây là nhân vật chính, anh như một sự tồn tại của hack khiến người người ghen tị, phải thế anh mới sống sốt nổi trong bầy sói. Trong thế giới tiểu thuyết này, không ai nghi ngờ rằng đó là một điều phản khoa học cả.
Đổi lại người khác, hơn nửa năm cũng chả đỡ nổi.
Ghế dựa có màn hình thông minh, mọi người có thể đặt cược bất kỳ lúc nào. Âm thanh gào thét điên cuồng bên tai, Đại Ninh chớp mắt đặt cược một trăm vạn cho Trần Cảnh (3 tỷ~3).
Đại Ninh nhìn người đàn ông trên sân, vết thương Trần Cảnh chưa khỏi, tên to con cũng đã nhận ra điều đó, gã chỉ tập trung tấn công mỗi chỗ vết thương của anh.
Hành động đó khiến không ít người đứng dậy hò hét.
"Mẹ nó, mau đá Zero xuống đi!"
"Ông đây cược răng nọc thắng, Zero bị thương rồi, mau cho hắn đẹp mặt đi răng nọc!"
Khâu Cốc Nam hốt hoảng lo sợ, sợ Trần Cảnh bị tên nham hiểm gọi là "răng nọc" đá xuống đúng như lời bọn họ nói.
Nhưng chẳng bao lâu Khâu Cốc Nam đã phát hiện ra bản lĩnh của Trần Cảnh đặc biệt tốt.
Động tác anh rất nhanh, mỗi lần ra tay cũng rất tàn nhẫn, anh không hề kém cạnh so với tên răng nọc nham hiểm kia.
Vì Trần Cảnh bị thương nên trận đấu cũng được đẩy lên cao trào.
Cuối cùng tên to con bị Trần Cảnh đấm một cú vào bụng, Khâu Cốc Nam sợ đến mức không dám mở mắt xem.
Trần Cảnh thắng!
Đại Ninh nhìn tỉ lệ đặt cược, trong một thời gian ngắn mà số tiền cô cược đã từ trăm vạn thành 322 vạn (10 tỷ 5). Tỉ lệ cược rất lớn, chả trách có nhiều kẻ điên trong đấu trường ngầm.
Đôi mắt Trần Cảnh đỏ ngầu mang theo dư âm sau trận đấu.
Người dưới đài rất đông, anh không biết Đại Ninh cũng ở đây, Trần Cảnh nhận khăn lông do người bên cạnh đưa rồi bước xuống sàn đấu quyền anh.
Một cô gái bước đến chào đón, ánh mắt lo lắng nhìn sống lưng của anh.
"Trần Cảnh, miệng vết thương của anh hở ra rồi kìa."
Thanh Đoàn vội vàng nói: "Đại Ninh, là Kỷ Điềm!"
Người nọ đúng là Kỷ Điềm- đứa con gái riêng mới quay về nhà họ Kỷ cách đây không lâu, cô ta vào đến tận đây quả là tốn công không ít.
Đại Ninh chậm rì rì đi qua, Khâu Cốc Nam cũng theo sau cô.
Vừa đến gần đã nghe thấy cuộc nói chuyện của họ.
Kỷ Điềm cất lời tha thiết: "Nếu anh cần giúp đỡ thì cứ việc tìm em, đôi ta là bạn bè mà? Vết thương của anh lại hở tiếp thì không hay đâu."
Trần Cảnh đáp: "Không cần."
Anh cụp mắt, lau mồ hôi trên người mình rồi mặc quần áo vào.
Kỷ Điềm biết anh đang cần tiền, mẹ nuôi anh sắp phải làm phẫu thuật, tiền dành dụm của anh đều lấy hết ra mua nhà, Kỷ Đại Ninh chính là cái hố không đáy, anh không ngừng tiêu tiền, Trần Cảnh dung túng ả nên tiền dành dụm cũng không còn được bao nhiêu.
Kỷ Điềm bị chàng trai trước mặt liên tục từ chối, trong lòng đã thấy hơi bực.
Cũng may tố chất tâm lý của cô ta rất vững, Kỷ Điềm cắn môi: "Em, em không giống chị em, bởi em thật lòng với anh mà Trần Cảnh. Em sắp phải đi rồi, chẳng lẽ anh không thể cho em một cơ hội nào sao?"
Trần Cảnh còn chưa kịp trả lời đã có người bật cười trước.
Nghe thấy tiếng cười, sắc mặt Kỷ Điềm thay đổi ngay, cô ta oán hận nhìn cô gái đang đi tới, Kỷ Đại Ninh!
Trên mặt Đại Ninh đầy vẻ ngây thơ: "Thật là cảm động làm sao, anh trai, nếu cô ấy đã thật lòng đến vậy thì anh phải cân nhắc đáp lại sao cho tốt nhé."
Lúc đầu Trần Cảnh không phản ứng gì, anh nghe xong lạnh lùng nhìn Đại Ninh.
Khâu Cốc Nam thấy ánh mắt anh rất lạnh, cô ấy vừa đau đầu vì đại tiểu thư suốt ngày làm bậy vừa chướng mắt cái cô nhị tiểu thư kia. Đã đâm thọc chia rẽ sau lưng thì thôi, lại còn rêu rao bản thân mình thanh cao (trong sạch + cao thượng) ra sao.
Trần Cảnh cũng không thèm nhìn họ, anh thu dọn đồ đạc rồi đi thẳng ra ngoài.
Kỷ Điềm trừng Đại Ninh, giữa hai người đã sớm xé rách mặt, không thể chung sống hòa bình nổi. Đại Ninh vui sướng khi có kẻ gặp họa, cô dựa vào cây cột tựa như cười nhạo cô ta.
Thấy Đại Ninh không có ý đuổi theo, Kỷ Điềm vội đuổi kịp Trần Cảnh.
Trần Cảnh chạy xe máy đến đây, gió mùa hạ khô nóng. Hai mắt Kỷ Điềm đỏ hoe, Trần Cảnh chưa kịp lên xe đã bị cô ta cản lại: "Anh cũng thấy rồi đó, cô ấy không hề quan tâm anh. Đến cùng em kém cô ấy chỗ nào chứ? Em thật lòng thật dạ với anh càng không lừa dối anh. Trần Cảnh, em còn có thể vì anh mà ở lại đây!"
Người qua đường dừng lại hóng drama, một cô gái xinh đẹp đáng thương, đôi mắt chứa lệ lộ vẻ dũng cảm và thâm tình.
Trần Cảnh đút tay vào túi, yên lặng nhìn cô.
Anh không chắc lắm nếu đổi thành một người khác đứng đây có bị Kỷ Điềm làm rung động hay không, nhưng khi anh đối mặt với những lời như thế, lạ thay không bị lay động chút nào.
Thậm chí anh còn nhớ lại những gì Đại Ninh đã nói ở quán nước, cô ấy uất ức bảo cô gái trước mặt này đã cướp đi sự yêu mến của người nhà dành cho cô.
Trần Cảnh buồn bực chốc lát. Vừa nãy Đại Ninh như chê cười anh rồi bảo nhớ cân nhắc. Trong một khoảnh khắc thậm chí anh đã muốn đồng ý với Kỷ Điềm cho xong.
Nếu... Nếu Đại Ninh có một chút thật lòng, có phải cô ấy sẽ không còn cười vô tư như vậy nữa không?
Nhưng ý nghĩ trả thù này mới vừa xuất hiện trong đầu đã bị anh xóa sổ.
Anh không phải cậu thiếu niên mười bảy mười tám trẻ trâu mà là một người đàn ông trưởng thành, suy nghĩ đó quá mức viển vông.
Anh lắc đầu tỏ ý từ chối, ngồi lên xe rồi nổ máy chạy đi mất.
Kỷ Điềm không ngờ đến thế vẫn không được, cô ta lau khô nước mắt, oán hận nhìn về phía Trần Cảnh. Cô ta thật sự không hiểu, rốt cuộc Kỷ Đại Ninh có gì tốt hả! Cô ta vứt đi sự rụt rè của mình, học thói không biết xấu hổ của ả, không đếm xỉa gì nữa, nhưng Trần Cảnh vẫn không thèm nể mặt cô ta.
Thanh Đoàn trong này thì vội vàng: "Đại Ninh, chúng ta mau đuổi theo đi, hồi nãy cô chọc giận anh ta chi vậy?"
Đại Ninh đi một cách chậm rãi, cô đi ngang qua Kỷ Điềm, không thèm liếc mắt dù chỉ một cái.
"Đoàn ngốc."
Có đi vào mắt, tiến vào tim mới làm một người nổi giận như thế.
Người yêu cô đến tận xương tủy, dù cho anh ta cút cũng phải cút về bên cô.
Khâu Cốc Nam nói: "Đại tiểu thư, chúng ta đi đâu đây ạ?"
"Đi thăm anh trai rồi chào tạm biệt với anh ấy." Đại Ninh cười tươi: "Dẫu sao cũng đến lúc nên về nhà rồi."
*
Trần Cảnh vừa mở cửa đã nhận ra có gì không ổn.
Trên ghế sô pha đôi nam nữ nhìn sang, ánh mắt Trần Liên Tinh tràn đầy hoảng sợ, vừa mặc quần áo vừa hoảng loạn gọi: "Anh."
Chàng trai buông thả bản thân, ngực để trần, không quan tâm chút nào nhìn Trần Cảnh, vỗ vỗ mặt Trần Liên Tinh: "Anh trai em?"
Trần Liên Tinh đang cực kỳ hối hận, lẽ ra không nên đồng ý đưa tên nhà giàu này về nhà để tìm kích thích. Cô ta quên luôn thời gian, ai ngờ đã đến lúc Trần Cảnh về.
Cô ta sợ Trần Cảnh sẽ trực tiếp ra tay với "bạn trai" như hồi mình còn nhỏ.
Không ngờ Trần Cảnh chỉ nhíu mày rồi đóng cửa ra ngoài.
Trần Liên Tinh không thể thốt nên lời, trong lòng đột nhiên hơi chua xót, khi hắn lại cười cười lôi kéo cô ta lần nữa, cô ta không mấy hứng thú, tươi cười có chút gượng gạo.
Khi Trần Cảnh xuống lầu, vừa liếc mắt đã thấy cô gái dưới ánh đèn đường. Sắc mặt anh trầm xuống, xoay người đi hướng khác.
"Trần Cảnh, đứng lại!"
Bước chân Trần Cảnh dừng lại, không quay đầu cũng không tiếp tục đi. Đại Ninh vừa lòng bước đến.
"Anh không đồng ý với con nhỏ giả tạo kia đâu phải không?"
Còn nói người khác là giả tạo, anh cụp mắt nhìn thẳng vào mắt cô, không muốn nói gì hết.
"Ngoài đây nóng quá lại còn có muỗi, chúng ta lên lầu trò chuyện nhé."
Trần Cảnh duỗi tay giữ chặt cánh tay cô: "Ngay đây đi."
Đại Ninh nhìn anh một cách kỳ lạ, Trần Cảnh mím môi: "Cô, cô muốn nói, nói gì?"
"Ngày mốt em về Bắc Kinh rồi, em hơi không nỡ bỏ anh đó anh trai của em."
Mặt Trần Cảnh không đổi, trong mắt phản chiếu rõ ràng hai chữ "nói dối".
Đại Ninh thấy anh không tin, cô mếu máo cũng lười nói lời âu yếm: "Anh còn nhớ đã đồng ý gì với tôi không?"
Đại Ninh nhét chiếc điện thoại có đoạn ghi âm giả vào tay anh.
"Kỷ Điềm hại tôi, cô ta thèm muốn tài sản của nhà tôi. Anh tài giỏi vậy, chi bằng trả lại cô ta một chai axit nhé?" Khi cô nói tạt axit vào Kỷ Điềm tựa như lúc nhõng nhẽo, anh ơi hôm nay em muốn ăn cherry.
Trong lòng Trần Cảnh lạnh lẽo, rõ là việc hại người, nhưng cô gái trước mặt vẫn treo nụ cười trên môi và làm nũng với anh.
"Anh đồng ý rồi đó." Đại Ninh nắm lấy bàn tay anh, cất lời dụ dỗ: "Anh giúp em đi mà, em sẽ bảo vệ anh không để anh xảy ra chuyện gì. Anh thay em báo thù, em sẽ lấy anh được không?"