Edit + beta: Văn Văn.
Y tá và bác sĩ nhanh chóng xử lý vết thương suốt dọc đường đi, Đại Ninh nhìn một cách lạnh nhạt, cảm thấy hơi buồn chán.
Chỉ cần nhân vật chính còn một hơi thì chắc chắn không chết. Cô hiểu rõ việc này nên càng thất vọng.
Khi đến bệnh viện, Trần Cảnh lập tức được đẩy vào phòng phẫu thuật, cơ thể anh bị axit ăn mòn, miệng vết thương ở eo cũng cần phải khâu gấp.
Đại Ninh ngồi ghế cạnh đó, chơi game đến chán chết.
Thanh Đoàn lặng lẽ mở phạm vi nhìn rồi ngó vào phòng phẫu thuật. Vết thương của Trần Cảnh dọa nó hết hồn, nó vội vã thu lại tầm mắt, nhìn Đại Ninh chơi game.
Đêm nay quá hỗn loạn, đợi chờ vất vả cuối cùng bác sĩ cũng báo cô biết Trần Cảnh không sao, anh đã được chuyển vào phòng bệnh thường, bấy giờ Đại Ninh mới miễn cưỡng đi đến phòng thăm anh.
Trần Cảnh đã ngủ say, vì đau đớn nên sắc môi anh trắng bệch, dù trong cơn ngủ anh vẫn nhíu chặt mày.
Đại Ninh nhìn quanh thì thấy trong phòng chỉ có loại ghế cứng, thế là cô lập tức leo lên giường Trần Cảnh nằm, đẩy cánh tay anh ra rồi nằm xuống ngủ.
"Cô đã liệu trước?" Thanh Đoàn nghẹn cả đêm, cuối cùng nhịn không được cất tiếng hỏi.
"Không." Đại Ninh nói: "Ta chỉ biết Kỷ Điềm sẽ không bỏ qua một cơ hội tốt thế này nên đã dặn đám vệ sĩ nếu Trần Cảnh cũng đến thì không cần hành động thiếu suy nghĩ, chỉ là không ngờ chúng lại dùng axit."
Đôi mắt Đại Ninh hiện lên tia lạnh lẽo rất nhạt, sự đau khổ của kiếp trước khi bị hủy dung đã trôi qua khá lâu, kẻ như cô được cái có tâm thoáng nên sẽ không mãi đắm chìm vào quá khứ đau khổ.
Đêm nay mọi chuyện xảy ra đều chỉ chứng minh cho một điều, vụ axit ở kiếp trước quả nhiên có dấu vết của Kỷ Điềm.
Lúc ấy cô đau đến mức cả đêm không ngủ được, tỉnh dậy chỉ biết rên đau, nước mắt lưng tròng.
Đại Ninh vốn cho rằng tối nay Trần Cảnh sẽ rất phiền phức, nào ngờ tên nói lắp này lại yên tĩnh ngoài ý muốn.
Nửa đêm anh tỉnh giấc vì cơn đau, không nói gì chỉ nhìn cô gái cạnh mình chốc lát, anh không đánh thức cô, cứ vậy im lặng ngủ tiếp.
Sau bình minh đoán chừng y tá sẽ đến đây, Thanh Đoàn mới đánh thức Đại Ninh: "Trần Cảnh tỉnh rồi."
Khi Đại Ninh mở mắt liền đối diện với một cặp mắt trong trẻo, lạnh lùng.
Trên mặt Trần Cảnh không thấy có chút đau đớn nào, anh đưa tay lên vuốt nhẹ gò má cô.
Động tác này càng làm sắc mặt anh thêm tái nhợt, lúc anh rút tay về, Đại Ninh đã đè tay anh lại, giọng điệu mềm mại hỏi: "Anh ơi, anh thấy đỡ hơn chưa?"
"Ừ."
Dưới lòng bàn tay là khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, Trần Cảnh rút tay về.
"Anh uống nước không?"
"Uống."
Đại Ninh xuống giường, ra ngoài lấy một ly giấy nhận nước ấm rồi về giúp anh uống. Trần Cảnh cứ thế uống sạch ly nước trong tay cô.
Lát sau bác sĩ và y tá cùng đến đây kiểm tra phòng, lúc thấy dáng vẻ bình tĩnh của Trần Cảnh thì không tránh khỏi kinh ngạc.
Sau khi thuốc tê hết tác dụng, lúc này người bình thường sẽ khó chịu nổi cơn đau đớn gấp bội! Nhưng Trần Cảnh vẫn không phản ứng gì, nếu không phải đã xác nhận vết thương trên người anh, bọn họ còn tưởng vết thương của người khác.
Mấy năm nay hành nghề y gặp qua không ít người kiên cường, nhưng kiên cường đến mức hờ hững giống anh hầu như không có.
Bọn họ thay thuốc giúp Trần Cảnh xong liền ra ngoài.
Đại Ninh quay đầu nhìn anh: "Anh còn đau không?"
"Không đau." Trong mắt anh hiện lên vài phần dịu dàng.
"Bữa sáng anh muốn ăn gì, em đi mua."
"Sao cũng được."
"Đợi em chút nha."
Một lúc sau Đại Ninh đã quay về, lần này cô không mang theo ác ý, xách tô cháo và ly sữa đậu nành dễ ăn và dễ tiêu hóa đến cho Trần Cảnh.
Đại Ninh không muốn giúp anh ăn, Trần Cảnh tự mình ngồi dậy, ăn trong im lặng.
Đại Ninh dùng bữa sáng thơm ngon của chính mình rồi bắt đầu nói những chuyện đã xảy ra tối qua với Trần Cảnh.
"Cảnh sát đã bắt đám người xấu đó đi rồi, hai ngày nữa có lẽ sẽ có tin tức, mà sao anh lại xuất hiện ở đó vậy?"
Tay Trần Cảnh cầm muỗng dừng một chút: "Anh đến, đến thăm em."
Vốn anh không nói nhiều, Đại Ninh ở chung với anh một lát là đã thấy chán.
Xảy ra chuyện như thế nên cuộc thi trại hè năm nay cũng bị hủy bỏ, Lệ Hỗ chạy đến bệnh viện, hắn mang theo một túi hoa quả to và một bó hoa tươi.
"Tôi thành thật xin lỗi, để xảy ra chuyện này là do bên tôi không làm tốt công tác an toàn. Anh Trần, cảm ơn anh đã cứu thầy cô và các bạn học sinh nhiều ạ."
Nhìn thấy hắn, thái độ Trần Cảnh lập tức lạnh nhạt đi nhiều, anh đáp một cách hờ hững.
Lệ Hỗ nhìn về phía Đại Ninh: "Em không sao chứ, tối qua có bị dọa không?"
Đại Ninh lắc đầu, Trần Cảnh bảo vệ cô rất tốt, nửa giọt axit cũng chưa từng bắn lên người cô.
"Đây là đồ mà Chương Hữu Anh muốn đưa em." Lệ Hỗ lấy ra một cái lọ, Đại Ninh nhận lấy, thấy trong đó là hai con đom đóm đang bay dập dờn, cô ngẩn người.
Lệ Hỗ nhìn sang Trần Cảnh, lại nhìn Đại Ninh: "Vậy em ở cùng anh em đi nhé, tôi đi trước, em có việc gì thì gọi tôi."
Lệ Hỗ bình tĩnh liếc mắt nhìn Trần Cảnh, đêm qua chính người đàn ông nằm trên giường bệnh này gần như không chút do dự bảo vệ Đại Ninh, sau đó dù người mang vết thương vẫn tóm gọn đám người kia. Có điều cứ cảm thấy sao sao, hắn không cảm nhận được tình yêu thương của một người anh dành cho em gái mình ở đó mà lại là một loại tình cảm khác, rõ như ban ngày.
Lệ Hỗ đi rồi, Đại Ninh nhìn chằm chằm cái lọ chứa hai con đom đóm.
Hôm nay vừa đúng là thứ năm, bệnh viện quá nhàm chán, Đại Ninh lại gần anh: "Anh có cần em ở cùng anh không?"
Câu hỏi này rất không ổn, Trần Cảnh nhìn đôi mắt cô.
Một lúc sau, anh quay đầu đi, nghĩ một đằng nói một nẻo: "Không cần."
Đại Ninh bật cười, đôi môi anh đào cô hé mở: "Vậy em đi nhé, hôm nay em còn có tiết học, nếu cần thì anh gọi Trần Liên Tinh đến đây ở cùng anh hoặc gọi y tá, sau khi tan học em đến thăm anh!"
Ngón tay Trần Cảnh nắm chặt khăn trải giường, thấy cô không tim không phổi cứ thế rời đi, tia dịu dàng trong mắt cũng dần lạnh đi.
Đại Ninh đã sớm biết mình sẽ nhận được câu trả lời thế nào, người mà quá mạnh mẽ, bất kể là đàn ông hay phụ nữ đều rất khó khơi dậy lòng thương xót của người khác.
"Đại Ninh, Trần Cảnh bị thương đều vì cứu cô cả, bây giờ anh ta nằm viện, chúng ta liền phóng đi, ta thấy không hay lắm đâu?" Thanh Đoàn lúng ta lúng túng nói.
"Có gì không hay? Tình cảm của anh ta đã khó mở lời như thế thì cho nghẹn ứ trong lòng luôn đi. Không lẽ còn muốn ta tỏ tình với anh ta hay sao?"
Đại Ninh không đến trường, cô tìm bọn vệ sĩ để biết rõ chuyện đêm qua.
"Đại tiểu thư, kết quả thẩm vấn là bọn chúng đều mắc bệnh tâm thần."
Bệnh tâm thần hoặc là bệnh rối loạn tâm thần, ngay cả muốn tìm chủ mưu cũng không thể lần ra.
Đại Ninh gọi một ly trà sữa, cô đã sớm đoán trước nên không thất vọng chút nào, nếu Kỷ Điềm dễ đối phó đến thế thì kiếp trước cô cũng không khổ sở đến mức đó.
Sống lại đã ba năm, cô mới hiểu ra một đạo lý, đám nhân vật chính đều được bảo vệ bởi quy tắc của thế giới, vậy nên muốn đối phó Kỷ Điềm còn phải nhờ vào người có số mệnh ra tay.
Giống như lúc Đại Ninh muốn giết nhân vật chính, cô đã học được cách mượn tay của Kỷ Điềm.
Đại Ninh không hề vội, trong mắt cô những người này chỉ là một ván game thú vị mà thôi. Kẻ nên sốt ruột là Kỷ Điềm mới đúng, Trần Cảnh vì cứu cô mà mạng sống cũng không cần, Kỷ Điềm còn chưa kịp phản ứng thì đã mất luôn tâm cả hai vị nam chủ, đoán chừng sau lưng tức đến mũi muốn vẹo cả lên.
Cô duỗi cái lưng của mình, trông trời vẫn còn sớm nên cô quyết định đi dạo phố. Nếu thấy thứ gì tốt thì mua một ít cho ông cụ ở nhà, sắp đến sinh nhật ông nội rồi, không lâu nữa cô cũng nên về thành phố Bắc Kinh thôi.
Anh trai trong bệnh viện giờ đây có lẽ rất cô đơn nhỉ, tại cô không thể hiện chút quan tâm nào với anh mà.
Anh rõ ràng cảm nhận được lại một câu cũng không dám hỏi.
*
Trần Cảnh không gọi cho Trần Liên Tinh.
Lúc tối cô y tá lại đến kiểm tra cho anh, thấy anh lẻ loi một mình, chỉ biết khe khẽ thở dài, hơi đồng cảm với anh. Người khác bị thương nặng như vậy, người thân chắc chắn ở cùng, nhưng chàng trai này lại không ai cạnh bên.
Cũng không biết cô gái xinh đẹp đêm qua đi đâu, vậy mà chẳng đoái hoài gì đến anh.
Trần Cảnh trầm mặc cả ngày, anh không ngu, bắt đầu từ tối qua anh liền nhận ra có điều không đúng. Đám đó rõ ràng nhằm vào Đại Ninh mà tới, thân phận của cô đến cùng là gì?
Hơn nữa trước đây lúc anh bị sốt là Đại Ninh ở bên anh, nhưng hôm nay anh rõ ràng bị thương nặng, vậy mà cô xoay người rời đi chỉ vì bệnh viện không có thứ gì hay ho.
Trước đó... Chẳng lẽ là giả sao?
Cô thích rất nhiều thứ, thích chơi đùa, tính tình cũng ngang ngược, kiêu ngạo, bá đạo, như thể từ khi cô sinh ra đã không đánh đổi vì bất kì ai.
Một cô gái kiêu ngạo, một cô gái rất xấu xa.
Anh không biết bắt đầu từ lúc nào đã biết cô là loại người thế nào, cô đi rồi, anh lại không cảm thấy kinh ngạc mà chỉ có mất mát.
Trần Cảnh cảm thấy hơi buồn cười, thế là anh nhếch môi lên cười thật.
Vết thương trên người vừa rát vừa đau, Trần Cảnh làm gì cũng bất tiện, đành bình tĩnh gọi y tá tới.
Y tá dìu anh đi vệ sinh, lúc quay về anh lại nằm xuống giường một lúc.
Bên ngoài có người gõ cửa, Trần Cảnh đột nhiên nhìn sang.
Y tá đến mở cửa ra, Kỷ Điềm đứng ngoài cửa cười ngại ngùng: "Ngại quá, chuyện tối qua đã lên tin thời sự, em nghe nói anh bị thương nên ghé thăm anh, anh không sao chứ?"
Trần Cảnh rũ mắt, gợn sóng trong mắt dần bình ổn lại.
"Tôi không sao, cảm ơn cô."
Kỷ Điềm nhíu mày nhìn nửa người trên trần trụi của Trần Cảnh, trên người anh quấn đầy băng gạc. Trong lòng cô ta căm tức, trên mặt lại đau lòng bảo: "Sao Liên Tinh không đến chăm sóc anh cơ chứ, anh có muốn gì không? Uống nước nhé?"
Trần Cảnh im lặng.
"Anh thế này chắc đau lắm, em sẽ chăm sóc tốt cho anh." Kỷ Điềm duỗi tay muốn nắm tay Trần Cảnh.
Trần Cảnh tránh tay cô ta.
Tình cảnh khá là xấu hổ, vành mắt Kỷ Điềm đỏ hoe, vẻ mặt cứng đờ.
Trần Cảnh vẫn là dáng vẻ lạnh nhạt dầu muối không ăn đó, may mà Kỷ Điềm đã quen, cô ta cắn răng đi nấu nước cho Trần Cảnh như không có gì.
Trần Cảnh nhíu mày nhìn cô ta, anh đã tỏ rõ muốn Kỷ Điềm đi khỏi nhưng vị thiên kim này lại mắt điếc tai ngơ, thực hiện việc theo đuổi đến cùng.
Đúng lúc này một cô gái mặc váy ngắn còn đang ngậm kẹo mút bước vào.
Kỷ Điềm còn chưa kịp đun nước xong, Đại Ninh đã cười vui vẻ cất tiếng: "Em tan học rồi nè anh ơi!"
Kỷ Điềm quay đầu lại, thấy Đại Ninh bình yên vô sự, mặt mày còn hớn hở, tâm tư vừa chuyển đã làm bộ thắc mắc nói: "Trần Cảnh, em gái của anh trông quen quá, giống hệt cô đại tiểu thư mất tích đã lâu của nhà họ Kỷ bên em."
Những lời này khiến Trần Cảnh bỗng nhiên ngước mắt.
"Vậy à?" Đại Ninh không ngờ Kỷ Điềm cũng ở đây nhưng cô không hề chột dạ: "Vậy tại sao tôi không giống cô chút nào ta, chẳng lẽ cô bị ôm nhầm hả?"
Kỷ Điềm mỉm cười: "Nghe nói chị gái không biết mặt đó của tôi cũng khéo ăn khéo nói như cô Trần đây."
"Cô yên tâm đi, tôi chắc chắn không phải chị của cô đâu. Cô già hơn tôi nhiều."
Nụ cười Kỷ Điềm suýt nữa không giữ nổi.
Đại Ninh nói: "Tuy không quen cô nhưng giờ tôi đã về, tôi không cần cô chăm sóc anh tôi đâu, cô có thể đi ngay bây giờ."
Đại Ninh không lễ phép, Kỷ Điềm nhìn Trần Cảnh theo bản năng, hy vọng Trần Cảnh trách cứ cô đôi câu. Có điều đôi mắt đen láy của Trần Cảnh lại yên lặng dừng trên người Đại Ninh, không nói một lời, không biết anh nghĩ gì.
"Có đi không, không đi tôi đuổi cô đấy?"
Kỷ Điềm biết Kỷ Đại Ninh là loại người thế nào, cô ta đứng dậy, hiểu dây dưa thêm càng không tốt: "Trần Cảnh, hôm nào em sẽ ghé thăm anh."
Đại Ninh làm mặt quỷ với bóng lưng cô ta, bảo y tá cũng ra ngoài, sau đó đóng cửa lại, vừa ngoái đầu liền bắt gặp ánh mắt của Trần Cảnh.
Ánh mắt anh lạnh băng, cũng không thèm quan tâm chuyện y tá và Kỷ Điềm, mở miệng hỏi cô.
"Cô lừa tôi?"
Là thật sao? Trần Cảnh hoàn toàn không tin lời vừa nãy chỉ là nói bậy. Anh không hỏi cô là ai mà chỉ thẳng cô là kẻ lừa dối.
Đại Ninh cười khẽ ngồi bên mép giường anh, giả bộ không hiểu: "Nào có, người ta lừa anh gì chứ?"
Ánh mắt Trần Cảnh tựa như bắn ra dao nhỏ, anh cắn răng, gằn từng chữ một.
"Lưu lạc, mất trí nhớ, Trần Đại Đại!"
Những chuyện này có cái nào là thật lòng! Đến tận giờ này cô vẫn không thẳng thắn mọi việc. Thậm chí Trần Cảnh không dám nghĩ tại sao cô lại giả vờ mất trí nhớ, không có nhà để về, không lẽ trêu đùa anh, nhìn anh ngu ngốc làm anh trai cô rất vui sao? Trong lòng cô có phải đã cười nhạo anh vô số lần rồi không.
"Đừng có gọi tôi." Đừng gọi anh là anh trai nữa.
"Anh đâu cần hẹp hòi như thế, tôi lừa anh nhưng khoảng thời gian này bộ anh không vui thật sao?"
Sắc mặt Trần Cảnh đen đến không tưởng nổi.
So với bị lừa, sỉ nhục nhất chính là anh lại có tình cảm với cô...
"Anh thấy đó, anh cũng thấy vui không phải sao, tôi cũng thấy thế, rõ là một chuyện tốt, anh không cần trưng cái bản mặt này ra đâu."
Trần Cảnh lạnh lùng nhìn cô.
"Trước đây tôi bị bệnh nên đã ngủ rất lâu, tỉnh dậy thì gặp anh, khi đó tôi quả thật không thể về nhà." Đại Ninh nửa thật nửa giả nói: "Anh đối xử với tôi tốt như vậy, tôi sợ anh đuổi tôi đi."
Trần Cảnh nắm chặt nắm tay, toàn nói những lời vô lý, anh cũng không biết hóa ra Đại Ninh còn có thể khiến người khác nổi giận cỡ này.
Đại Ninh nắm tay anh, mở nắm tay anh ra.
Rõ ràng Trần Cảnh có thể tránh, nhưng không biết tại sao lại không nhúc nhích.
Cô dùng bàn tay nhỏ bé của mình chui vào lòng bàn tay anh, không sợ ánh mắt đáng sợ của anh chút nào.
"Này, anh còn muốn tôi là em gái anh nữa không?" Đại Ninh nhìn anh.
Lồng ngực Trần Cảnh kịch liệt phập phồng, chỉ thấy cực kỳ hoang đường: "Không!"
Đại Ninh hừ một tiếng, rút bàn tay cô ra khỏi lòng bàn tay anh.
"Không thì không, tôi đường đường là đại tiểu thư nhà họ Kỷ, có rất nhiều người muốn có quan hệ họ hàng với tôi."
Thấy anh thờ ơ, Đại Ninh cũng mất kiên nhẫn, xoay người rời đi.
Trần Cảnh rũ mắt, nghe thấy tiếng bước chân xa dần, anh trào phúng mà nghĩ quả nhiên mình chỉ là món đồ chơi của cô.
Nhưng ngay tại khoảnh khắc đó, cô gái lại quay người, nâng mặt anh và rồi đặt môi cô lên môi anh.
Giữa mùa hè tiếng ve kêu râm rì không dứt, không khí oi bức, ồn ào và náo nhiệt.
Trần Cảnh như bị sét đánh, không dám tin cô đang làm gì.