Edit + beta: Văn Văn.
Đại Ninh là vai phụ của vở kịch, cô chỉ cần xuất hiện trên sân khấu 30 giây, sau khi hoàn thành tình tiết hù dọa công chúa, cô liền rời đi.
Nhưng với 30 giây này lại khiến học sinh cả khán phòng đều náo loạn.
"Bạn nữ đó đến từ trường cấp ba số 9 đúng không? Bạn ấy đẹp quá, sao trước đây không thấy ai nhắc hết."
"Tớ nghe nói bạn ấy là học sinh mới của trường."
"Sao suất diễn của bạn ấy ít thế, tớ còn muốn xem mà."
"Tớ cũng vậy!"
Không ít người trông mong muốn thấy Đại Ninh lên sân khấu lần nữa, nhưng họ không ngờ cô thật sự chỉ ló mặt xíu đã đi mất.
Màn trình diễn của trường Đại Ninh xếp gần cuối, tiếp theo là màn trình diễn của nhóm trường đại học.
Kỷ Điềm còn chưa phục hồi tinh thần sau cú sốc đã bị yêu cầu lên sân khấu trình diễn. Sắc mặt cô ta đổi mấy lần, suýt nữa không nhịn được lao ra tìm xem người vừa nãy có phải là Kỷ Đại Ninh không!
Nếu là Kỷ Đại Ninh, tại sao đã ba năm trôi qua, vẻ ngoài của ả vẫn không thay đổi chút nào, đàn em của Thân Đồ Phong chính miệng nói đại tiểu thư Kỷ gia đã chết cơ mà.
Nhưng nếu không phải thì còn ai trên đời có khuôn mặt như vậy, quả là giống y đúc Kỷ Đại Ninh.
"Kỷ Điềm, cậu ổn chứ?"
Trần Liên Tinh nghi ngờ nhìn sang, sao mà sắc mặt Kỷ Điềm còn khó coi hơn cô ta.
Kỷ Điềm hít sâu một hơi: "Không có gì."
Đã đến giờ trình diễn, các bạn nữ lần lượt lên bục, một nhóm thiếu nữ đang độ tuổi xuân bước ra, ăn mặc đẹp đẽ, bóng lưng duy mỹ.
"Đúng là nhóm đại học có khác, chỉ nhìn khí chất thôi đã chín chắn không biết bao nhiêu."
"Cũng ok, có điều tao chỉ muốn biết bạn nữ diễn tiết mục trước là ai thôi."
"Ha ha ha thằng nhóc đừng nghĩ nữa, đàn em người ta còn chưa trưởng thành đó, xinh xắn như thế, không biết sau này ai được hời đây."
Kỷ Điềm đứng trên bục không tài nào tập trung tinh thần được, Kỷ Đại Ninh xuất hiện quá đột ngột khiến cô ta hoảng sợ, thiếu chút nữa giẫm sai nhịp.
Kỷ Điềm hít sâu một hơi, biết hiện tại có hoảng cũng vô dụng, cô ta rất nhanh liền bình tĩnh, đuổi kịp điệu nhạc.
Dáng múa thướt tha, cô ta buộc chính mình không được nghĩ về chuyện Kỷ Đại Ninh, làm thế thật sự có hiệu quả, bởi ánh mắt của một số nam sinh trong phòng đã bị cô ta hấp dẫn.
Kỷ Điềm nhìn về phía Trần Cảnh theo bản năng.
Chỉ thấy tầm mắt Trần Cảnh dừng ở nơi khác, không hề nhìn mình. Trái tim Kỷ Điềm thắt lại, cô ta nhìn theo tầm mắt của anh, thấy một cô gái đang bảy quẹo tám rẽ, đi về phía Trần Cảnh dưới ánh đèn mờ ảo của toàn hội trường.
Trần Cảnh để cô ngồi cạnh mình, vặn nắp bình nước rồi đút cô uống.
Từ đầu đến cuối anh đều cụp mắt, trong mắt chỉ có cô gái cạnh mình.
Đại Ninh nhìn quanh liền đối diện với hai mắt của Kỷ Điềm, mỉm cười với cô ta.
Sắc mặt Kỷ Điềm khó coi, cô ta đè đủ loại cảm xúc xuống, mang theo nụ cười cứng ngắc trên mặt kết thúc điệu múa.
Đại Ninh không thể không phục cô ta, chỉ nhìn khuôn mặt thì Kỷ Điềm vẫn giữ nụ cười dịu dàng như cũ, điệu múa càng không mắc lỗi. Kiếp trước Kỷ Điềm sống tốt cũng có đạo lý.
Kỷ Điềm đã trải qua những gì trong ba năm qua? Cô ta càng ngày càng trầm ổn.
"Anh, em buồn ngủ quá, chúng ta đi thôi." Đại Ninh kéo tay áo anh.
Ban đầu Trần Cảnh đến đây cũng chỉ vì thấy cô, anh gật đầu và dẫn Đại Ninh ra khỏi bóng tối. Bọn họ lặng lẽ bước đi, rất ít người chú ý, chỉ có số ít nhận ra Đại Ninh là người diễn vai tinh linh tuyệt đẹp trên sân khấu, ánh mắt không khỏi dõi theo cô.
Trần Cảnh dừng lại, đi sau cô một bước cũng chặn đi tầm nhìn của họ.
Đi ra ngoài, gió chiều lướt qua người mà muốn thở dài. Ánh sáng bên trong không rõ nên khi ra đến ngoài rồi, Trần Cảnh mới thấy rõ Đại Ninh đang ăn mặc thế nào, váy cô đang mặc là một chiếc váy mỏng không tay, hai dải lụa quấn lên cánh tay trắng nõn của cô.
Dưới váy dài là cẳng chân và bắp đùi thon thả như ẩn như hiện. Khi cô bước đi, ánh mặt trời bỗng nhiên cũng trở nên lóa mắt theo.
Trần Cảnh nhíu mày, quá dụ người, em ấy mới bao nhiêu mà đã để lộ cánh tay rồi chân nhỏ như này?
Bây giờ là mùa hè, Trần Cảnh cũng không thể cởi đồ mình để cô mặc vào, chỉ có thể đưa cô về nhà càng sớm càng tốt. Có điều chưa đến cổng trường đã có người cất tiếng gọi: "Trần Đại Đại."
Đại Ninh quay đầu lại, phát hiện là Lệ Hỗ.
Lệ Hỗ cầm theo một túi giấy, ánh mắt lướt qua trên người Trần Cảnh, hơi nhướng mày.
"Lại đây, có chuyện muốn nói với em."
"Anh, em có chút việc, anh đứng bên kia chờ em xíu nhé."
Cô nói xong liền xoay người đi sang hướng Lệ Hỗ, mặc kệ sắc mặt Trần Cảnh ra sao. Trần Cảnh ngước mắt, nhìn cô chạy tới bên thiếu niên anh tuấn nọ.
Những đám mây đầy màu sắc nhuộm bầu trời thành màu cam vàng, dưới hoàng hôn, khóe môi thiếu niên mang theo ý cười đưa túi giấy cho Đại Ninh, Đại Ninh cũng cong mắt, nở nụ cười với cậu thiếu niên ấy.
Vừa nhìn đã biết bọn họ cùng lứa, cực kỳ chói mắt.
Trần Cảnh bỗng nhiên nắm chặt nắm tay, đôi mắt rơi trên người Lệ Hỗ.
Bình tĩnh mà xem xét, tuy bề ngoài Lệ Hỗ mang theo vài phần không đứng đắn nhưng hắn rất ưa nhìn. Khi hắn cười có thể làm rất nhiều cô gái nhỏ hét chói tai. Các cô gái trẻ tuổi luôn đặc biệt thích những bạn nam vừa đẹp trai vừa xấu xa như thế.
Bọn họ nói bao lâu, Trần Cảnh đứng đó bấy lâu. Ánh mắt anh ngày càng lạnh, Đại Ninh vẫn chưa quay về, Lệ Hỗ không biết nói gì mà hai mắt cô sáng rỡ.
Lệ Hỗ lấy một viên kẹo từ trong túi, bóc ra rồi đút cho Đại Ninh.
"Ngày mai gặp."
Đại Ninh ngậm kẹo bơ hương vani, lúc này mới cầm túi giấy đi về chỗ Trần Cảnh.
Trần Cảnh xoay người, đuôi mắt rũ xuống, đi đằng trước không nói tiếng nào.
"Anh cầm túi giúp em với."
Trần Cảnh cố nén lửa giận trong lòng, cầm túi giấy cho cô.
"Cậu ta là ai?"
"Anh nói Lệ Hỗ à? Hắn là bạn học lớp bên của em." Đại Ninh nói từ từ: "Em quên lấy đồ thay nên hắn mang đồ đến."
Lệ Hỗ còn thay đồ cùng cô? Anh chợt nhớ những món ăn vặt mà Đại Ninh hay ăn sáng trước đây.
Sắc mặt Trần Cảnh u ám, thấy dáng vẻ lười biếng, vui cười của Đại Ninh, anh đột nhiên duỗi tay bóp hai gò má cô: "Nhả ra."
Đôi mắt đen trắng của Đại Ninh nhìn anh khó hiểu: "Dạ?"
"Kẹo, nhả ra."
Khuôn mặt hồng hào, non nớt của cô ở trong tay anh, có lẽ thấy sắc mặt của anh quá đáng sợ nên lúc Trần Cảnh xòe lòng bàn tay, Đại Ninh chớp cặp mắt ươn ướt, ngoan ngoãn nhả kẹo ra.
Trần Cảnh ném vào thùng rác bên cạnh, Đại Ninh tủi thân nhìn anh.
Lại nói từ trước giờ Trần Cảnh chưa bao giờ hung dữ với cô thế này, đây là lần đầu vẻ mặt anh khó coi bắt cô phải nhả kẹo.
Bộ nhìn cô giống người dễ bị người khác hung dữ với mình lắm à? Tâm trạng của Trần Cảnh còn chưa tốt lên, Đại Ninh đã bắt đầu cáu.
Đại Ninh xoay người đi luôn, hoàn toàn không tính đi theo anh.
"Đại Đại!"
Đại Ninh không quay đầu lại, cô đá bay một viên đá ven đường, mím chặt môi, trên mặt đầy sự không vui, đằng sau qua một lúc cũng không thấy động tĩnh.
Lát sau Trần Cảnh mới đuổi kịp.
Đại Ninh ngẩng đầu nhìn anh, tức giận: "Tránh ra, em không cần người anh trai như anh."
Một câu này lại khiến mặt Trần Cảnh thoáng chốc tái nhợt.
Anh yên lặng nhìn cô, trước kia cảm thấy cô hoàn toàn khác với Trần Liên Tinh. Hôm nay anh mới vỡ lẽ, đâu chỉ khác nhau, lúc Trần Liên Tinh ích kỷ nhất cũng không làm trái tim anh đau đớn bằng lúc cô mất bình tĩnh tùy tiện buông một lời.
Hầu kết Trần Cảnh giật giật, đôi mắt anh dâng trào cảm xúc.
Hai người nhìn nhau rất lâu, lâu đến nỗi Thanh Đoàn cảm thấy anh ta sắp nổi giận đến nơi thì Trần Cảnh nhắm mắt.
"Xin lỗi." Anh nói.
"Anh có đứa em gái Trần Liên Tinh rồi nên anh không còn đối xử tốt với em." Đại Ninh uất ức nhìn anh: "Anh còn hung dữ với em nữa!"
"Anh không có." Trần Cảnh khó lòng giãi bày, cũng không thể viết cho cô đọc, thấy hai mắt cô ngấn lệ, anh nói: "Anh không phải, cố, cố ý, xin lỗi em."
Đại Ninh đâu phải là người nói lý, cô vươn tay muốn đẩy Trần Cảnh, không ngờ lại đụng phải cơ ngực rắn chắc của chàng trai, anh không mảy may di chuyển, rũ mắt nhìn cô.
Đại Ninh đá chân anh, uất ức không chịu nổi, cô dứt khoát ngồi xổm tại chỗ và ôm lấy mình.
Trần Cảnh vuốt tóc cô thì bị cô đánh bay tay đi.
Cô dữ lên như lúc mèo con xù lông vậy.
Trần Cảnh mím môi, đi đến cửa hàng nhỏ ở đường đối diện, trong chốc lát đã mua một hộp kem về.
Anh khụy một đầu gối xuống.
"Đại Đại, anh đền cho em."
Đại Ninh nheo mắt nhìn anh, nước mắt trong suốt: "Có thể giống được ư?"
Chớp mắt ấy Trần Cảnh ngăn không được trái tim mình chùng xuống, trong lòng cô, thứ anh đưa không thể sánh bằng cậu thiếu niên kia.
Tay anh nắm chặt hộp kem, hơi khó thở.
Hai người đều không lên tiếng, Đại Ninh là người có tiếng nhưng không có miếng, cô ngồi xổm lâu vậy rồi, chân đều tê rần.
Hiện tại đã là mùa hè, mặc dù mặt trời đã lặn vẫn nóng như cũ.
Đại Ninh sẽ không bao giờ để mình chịu tủi thân, cô cảm thấy khó chịu liền đứng lên, ai biết một thoáng choáng đã ngã vào lòng Trần Cảnh.
Trần Cảnh sửng sốt một lúc rồi đỡ lấy cô.
Thanh Đoàn thiếu điều cười ra tiếng, ha ha ha ha Kỷ Đại Ninh!
Đại Ninh khó có khi bực mình, cô sẽ không tự mình tìm vấn đề, tức giận cắn ngay cổ anh.
Răng nanh của cô sắc bén, cơ bắp Trần Cảnh căng cứng, anh mím chặt môi, vẫn ôm cô. Đại Ninh cắn rất mạnh, Trần Cảnh nhìn mặt đất, cơ thể thả lỏng, không nhúc nhích để mặc cô cắn.
Qua một hồi, cô dường như cảm thấy mất mặt, rầu rĩ ôm cổ anh.
Anh bế ngang cô lên.
Anh bước đi dọc theo bóng cây, hội trường âm nhạc cách đó không xa vẫn đang ca hát nhảy múa, anh biết cô đã nguôi giận nên bắt taxi về nhà.
Sau khi lên xe, Đại Ninh phát hiện hộp kem mà Trần Cảnh mua vẫn chưa vứt, cô mở nắp hộp rồi nếm thử một muỗng, vị khá ngon.
Hội trường âm nhạc cách nhà một quãng đường, lúc xuống xe, Đại Ninh đã dựa vào ghế ngủ thiếp đi.
Trần Cảnh ôm cô ra ngoài.
Cô vẫn mặc bộ quần áo diễn kịch, khi ôm cô vào lòng, cả người mảnh mai nhưng vô cùng mềm mại. Trần Liên Tinh vẫn chưa về nhà, trong nhà chỉ có hai người họ, anh tìm chìa khóa nên phải buông cô xuống, lúc này Đại Ninh mới tỉnh dậy.
"Chúng ta về nhà rồi hả anh?"
Ánh mắt cô mông lung, giọng nói đặc biệt ngọt.
"Ừm."
Hai người đều không nhắc tới chuyện vừa nãy, Đại Ninh tựa như không để ý, chỉ có trong lòng Trần Cảnh nặng trĩu, đây là lần đầu trong đời anh nếm được mùi vị thế này.
Ngay cả bản thân anh cũng không biết cảm giác khó chịu ấy đến từ đâu.
Hội trường âm nhạc.
Kỷ Điềm bắt lấy cánh tay của Trần Liên Tinh: "Cô gái bên cạnh anh cậu là ai?"
Trần Liên Tinh không ngờ Kỷ Điềm đã nhìn thấy.
"Con nhỏ đó à, một đứa con gái mồ côi không biết đến từ đâu bảo mình mất trí nhớ. Cô ta lừa anh mình, ăn xài đồ nhà mình, mình nhìn thấy cô ta là phiền rồi." Giọng cô căm giận, hy vọng Kỷ Điềm đồng tình với mình.
"Tên cô ấy là gì?"
"Trần Đại Đại."
Kỷ Điềm nghiến răng, quả thực muốn cười khẩy. Kỷ Đại Ninh, Trần Đại Đại, ả thật sự chưa chết!
Kỷ Điềm không tin Đại Ninh mất trí nhớ thật, một người mất trí nhớ sẽ có cái tên trùng hợp vậy sao? Kỷ Điềm không phải đứa ngu, nếu nói Kỷ Đại Ninh xuất hiện bên cạnh Triệu Tự vào ba năm trước chỉ là chuyện tình cờ, thế thì bây giờ ả xuất hiện cạnh "Ngôn Cảnh" không còn là chuyện tình cờ nữa!
Trong lòng Kỷ Điềm rét run, chẳng lẽ Kỷ Đại Ninh cũng có "bàn tay vàng" nào đó mà cô ta không biết? Hay là cũng thuộc dạng xuyên sách giống mình?
Cô ta và Kỷ Đại Ninh đã đến bước không chết không ngừng, không rõ át chủ bài của Đại Ninh khiến lòng cô ta vừa khủng hoảng vừa đan xen ghen ghét.
Khung cảnh vừa rồi, Trần Cảnh rõ ràng rất quen thuộc với Đại Ninh, kế hoạch của cô ta liên tục bị gián đoạn, cô ta bực mình đến muốn giết người. Hiện tại cô ta còn công lược Trần Cảnh được không?
Có một khoảnh khắc, Kỷ Điềm đột nhiên nghĩ hay là cứ nói tin Kỷ Đại Ninh vẫn còn sống cho tên điên Triệu Tự kia biết!
Anh ta vì Kỷ Đại Ninh mà điên ba năm, nếu biết Kỷ Đại Ninh còn sống nhưng lại đi dụ dỗ gã đàn ông khác, không biết ả sẽ có kết cục gì.
Ý nghĩ này chợt thoáng qua trong đầu, Kỷ Điềm cười lạnh, đúng vậy, phải nói tin này cho Triệu Tự.
Những chuyện năm xưa đó đều do Thôi Diêu làm, không liên quan gì với mình, giờ Triệu Tự đâu còn như trước, dù anh ta không tin đi nữa nhưng Kỷ Đại Ninh còn sống, anh ta không có cách nào đổ lỗi cái chết của ả lên người mình tiếp.
Nhưng việc này không vội, Kỷ Điềm suy nghĩ, Kỷ Đại Ninh là một kẻ thích buông lời lừa dối, lỡ như lúc đó ả không thừa nhận, người tổn thất chính là mình, cô ta phải chụp vài tấm hình thân mật giữa Trần Cảnh và Đại Ninh, sau đó gửi cho Triệu Tự.
Kỷ Điềm không trông cậy vào việc Triệu Tự có thể quay sang thích mình, cô chỉ hy vọng sau khi Kỷ Đại Ninh lật xe, cô ta sẽ có cơ hội với Trần Cảnh.
Hơn nữa, Kỷ Điềm nghĩ kỹ rồi.
Đến cùng nói cho Triệu Tự là một biện pháp mạo hiểm, nó thuộc về sách lược cuối cùng. Nếu Kỷ Đại Ninh đã không định công khai việc mình còn sống, vậy nếu như Kỷ Đại Ninh lặng yên không một tiếng động xảy ra chuyện ở Phượng Minh, càng không ai nghi ngờ điều gì.
Đây mới là sách lược hay nhất.