Edit + beta: Văn Văn.
Nếu Trần Cảnh đã quyết định chăm sóc Đại Ninh, tất nhiên sẽ không để cô quay về quán trà làm gì.
Anh đếm tiền tiết kiệm rồi nhờ chị Hồng mua thêm mấy bộ quần áo con gái. Chị Hồng hiểu ý, lần này còn chuẩn bị rất nhiều đồ dùng cá nhân cho Đại Ninh.
Trần Cảnh có 60 vạn (2 tỷ) trong thẻ, anh chưa từng dám động đến số tiền này, tất cả đều để dành cho mẹ Trần, nếu có tủy phù hợp thì bắt đầu phẫu thuật ngay.
Xem xét làn da mỏng manh của Đại Ninh, anh không keo kiệt chút nào nên chất liệu quần áo mà chị Hồng chọn đều rất tốt.
Đại Ninh thay chiếc váy mới màu bạc hà, chán ghét kéo kéo làn váy: “Trần Cảnh thật là, anh ta không xứng nuôi tôi chút nào." Chất liệu miễn cưỡng đủ chuẩn, có điều kiểu quá xấu, còn không phải loại độc nhất.
Thanh Đoàn không khỏi lải nhải: “Hai năm rồi mà anh ta còn chưa mua cái áo mới nào để mặc đó.” Lần này mua đồ cho Đại Ninh phải gọi là xuất huyết to, túi tiền lập tức xẹp xuống.
Cô lắc đầu: “Như thế vẫn chưa đủ.” Cô mới không thèm đi theo Trần Cảnh trải qua cuộc sống khó khăn đâu, còn phải nhìn anh đi tiếp tế cho mẹ con Trần Liên Tinh nữa.
Đại Ninh thay quần áo rồi ra ngoài ăn sáng, chỉ lấy hai cái bánh trứng của chị Hồng tiện tay mang đến. Cô để ý thấy lớp vỏ giòn bên ngoài bánh trứng được nướng khá sơ sài nên chỉ ăn phần bên trong.
Đại Ninh không uống sữa đậu nành mua ngoài đường mà nằm trên bàn nhìn Trần Cảnh ăn.
Trần Cảnh cau mày, Đại Ninh không thích ăn cơm, trước đây anh có thể không thèm nâng mí mắt nhưng bây giờ cô được anh chăm sóc, cứ tiếp tục như thế chưa đến mấy ngày đã khiến người chết vì đói.
Anh đưa điện thoại cho Đại Ninh.
“Ăn cái gì thì nói cho chị ấy biết.”
Mặc dù giọng anh vẫn khàn khàn khó nghe nhưng nội dung lời nói lại rất lọt tai Đại Ninh, cô cầm lấy điện thoại Trần Cảnh, vui vẻ gọi món để chị Hồng mang đến.
Sau một lúc, chị Hồng đích thân mang đến tám chín phần bữa sáng cùng với sữa bò loại đặc biệt.
Anh nhìn hóa đơn, khá lắm, một bữa sáng mà đã tốn hơn 300 tệ (1tr), còn chai sữa màu sắc sặc sỡ thì hơn 60 tệ (208k).
Chị Hồng cũng trố mắt đứng nhìn, lặng lẽ kéo Trần Cảnh: "A Cảnh à, không phải chị nói xấu gì em ấy, cô bạn gái này của em sao tiêu tiền ghê thế!"
Lúc đầu còn tưởng một Trần Liên Tinh đã đủ lắm rồi, nhưng nào ngờ cô thiếu nữ dáng vẻ nũng nịu này so với Trần Liên Tinh tiêu tiền chỉ có hơn chứ không kém, hết lần này đến lần khác trông vẻ ngoài người ta là mệnh được chiều chuộng nên luôn phải sống tốt nhất.
Với khuôn mặt xinh đẹp như vậy, cho dù không ở bên Trần Cảnh, tùy tiện một người giàu có nào đó cũng hận không thể cung phụng cô như bà cô nhỏ, không một ai làm cô thua thiệt.
Trần Cảnh nghiêm túc giải thích: "Em ấy là, là em gái của em. Không sao đâu."
Cô nàng nhìn anh với ánh mắt kỳ lạ.
Được rồi, Trần Cảnh đã nói đó là em gái của cậu ta, người ta nuôi không cảm thấy gì, một người ngoài như cô nàng có thể nói gì!
Ở chung được hai ngày, Trần Cảnh phát hiện sức ăn của Đại Ninh khá nhỏ, lại rất kén ăn, đồ ăn phải là loại ngon nhất, hương vị kém đôi phần cũng không ăn.
Trần Cảnh là một người rất đơn giản, nếu không nuôi thì đuổi ra ngoài, nếu đã quyết định nuôi một đứa em gái, anh sẽ cố gắng hết sức đối xử tốt với cô.
Đại Ninh kén ăn, anh cũng theo cô, mỗi ngày đều ăn đồ thừa của cô.
Không thể không nói cô nhóc yếu đuối này rất biết cách ăn, mua toàn là đồ ngon, mùi vị cũng được.
Chỉ có điều trong cuộc sống mà cứ tiêu tiền như thế thì có hơi quá, Trần Cảnh phải đi làm.
Vết thương của anh đã nhanh chóng lành lại, tháng 6 vẫn chưa đến, Trần Cảnh quyết định quay lại làm việc ở tiệm net.
"Tứ Hải Thái Bình" tất nhiên không thể quay lại nhưng tiệm net chào đón anh rất nhiều, khi Trần Cảnh chuẩn bị đi, Đại Ninh cũng buộc tóc chắc và đuổi kịp anh: "Anh, đưa em theo với!"
Trần Cảnh từ chối cô: "Anh đi làm, em ở nhà."
Đại Ninh túm chặt lấy vạt áo anh: "Đừng mà đừng mà, em ở nhà một mình sợ lắm, lỡ có trộm vào thì sao!"
Trần Cảnh không nghĩ tới vấn đề này, con hẻm khá hỗn loạn, có rất ít người dám khiêu khích đến trên đầu anh. Thường ngày anh cũng không để ý đến mấy chuyện trộm cắp, dù sao trong nhà cũng không có tài sản quý giá nhưng bây giờ trông "em gái" đặc biệt có giá trị, để cô ở nhà một mình thật sự không an toàn.
Trần Cảnh định mai đi mua một chiếc camera giám sát và lắp nó trong sân.
Nhưng hôm nay Đại Ninh tính sao? Anh nhìn cô, Đại Ninh ôm lấy cánh tay anh, giọng điệu mềm mại nói: “Anh đưa em đi, em có thể giúp anh!”
Khi ra ngoài, cuối cùng Trần Cảnh vẫn dẫn cô theo.
Quy định tiệm net rối loạn, Trần Cảnh dẫn Đại Ninh vào bằng cửa sau và bảo cô ngồi trong phòng nghỉ của anh: "Ngồi đi, chớ chạy lung tung."
Sau khi dàn xếp cho Đại Ninh xong, anh đi ra phía trước để duy trì trật tự.
Đại Ninh nhìn xung quanh, cô chưa từng biết thì ra "quản lý mạng" còn có một văn phòng riêng?
Thanh Đoàn không có kiến thức cũng theo cô nhìn xung quanh.
Phòng nghỉ này rất đơn giản, một máy tính, phía trên có màn hình giám sát, một chiếc ghế văn phòng và một bộ ghế sô pha dùng để nghỉ ngơi.
Tầng một là tiệm net, tầng hai là nhà hàng, tầng ba thậm chí còn có khách sạn. Vừa nhìn đã biết ngay đây là một nơi không nghiêm chỉnh gì.
Đại Ninh nhìn Trần Cảnh đi ra ngoài trong màn hình giám sát và biến mất nơi bóng tối. Có vẻ như màn hình giám sát ở đây chỉ có thể nhìn thấy một phần của khu vực.
Thanh Đoàn khẽ nói một tiếng: “Ta cảm thấy được Trần Cảnh ra ngoài đánh nhau.”
Thật trùng hợp, cô cũng nghĩ y vậy.
Trần Cảnh là "đại ca" nơi này, tiệm net quá mức xa hoa, chỉ có duy nhất một phòng riêng tiêu phí. Về cơ bản khách hàng là những người đàn ông trưởng thành, cái tiệm này có lẽ là một mạng lưới đặc biệt dành riêng cho một số người đến "giải quyết ân oán".
Đại Ninh suy nghĩ một lát, mở cửa bước ra ngoài.
Thanh Đoàn kêu lên trong đầu cô: "Đại Ninh đừng ra ngoài, Trần Cảnh đã nói ở đây an toàn mà!"
"Ta cũng có phải thực sự theo anh ta ra ngoài đi làm đâu nên tất nhiên ta phải ra ngoài làm việc gì rồi."
Thanh Đoàn mờ mịt hỏi: “Cô đến đây làm gì?”
"Cho anh ta biết làm 'quản lý mạng' là một việc không có tương lai."
*
Hôm nay Trần Cảnh trở về, có rất nhiều việc cần xử lý. Anh mới dưỡng thương mấy ngày mà tiệm đã vô cùng hỗn loạn.
Hai ngày trước nhà hàng đã bị đập phá, những người đó không chịu bồi thường. Trần Cảnh đã khiến họ vừa khóc vừa phải trả.
Sau khi nhận được tiền bồi thường, nhớ đến Đại Ninh vẫn còn ở trong phòng nghỉ, anh vào toilet rửa sạch tay, chà sạch vết máu trên đầu ngón tay rồi mang cho cô một túi bỏng ngô từ tiệm về.
Anh đi ngang qua tiền sảnh, thấy ở đó có mấy vòng người vây quanh, che kín tiền sảnh không một kẽ hở.
Anh dựa sang bên, lười biếng nhìn qua.
Những người xung quanh lập tức hiểu ý của anh, liền hỏi nhân viên từ tiền sảnh đi tới: “Tình hình thế nào, có người gây rối à?”
Nhân viên làm việc lắc đầu, vẻ mặt rất vi diệu: “Bọn họ... đang xin làm thẻ hội viên."
Mức tiêu phí của tiệm rất cao nên thẻ hội viên càng đắt. Thường ngày vẫn có người làm thẻ nhưng làm đến mức quầy lễ tân bị chắn không một khe hở là lần đầu.
"Anh Cảnh, đăng ký thẻ hội viên, không có việc gì chứ ạ?”
Trần Cảnh nghe thấy mấy chữ “thẻ hội viên” liền cảm thấy không đúng lắm, tại sao nhiều người lại muốn đăng ký thẻ hội viên như vậy? Anh đẩy cửa vào phòng nghỉ của mình, bên trong trống không.
Vẻ mặt anh trầm xuống, đẩy cả đám người sang một bên, quả nhiên liếc mắc một cái đã thấy cô.
Cô gái ngồi trên chiếc ghế tròn xoay cao của "quản lý mạng" ban đầu, đang thao tác máy tính.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy màu hồng tím, mái tóc xoăn được buộc lên, trông vừa trẻ trung vừa hoạt bát.
Đại Ninh đang ngậm một cây kẹo mút, chân nhỏ tự nhiên rủ xuống, dưới ánh đèn mờ ảo lưu chuyển, bắp chân non nớt trắng nõn đến chói mắt.
Cô xoay ghế dựa, một bên đăng ký cho nhóm khách làm thẻ hội viên.
"Tên gì ạ?"
Vẻ mặt người nọ hưng phấn khi đến lượt, ánh mắt rơi trên khuôn mặt xinh đẹp cùng đôi chân của cô: "Dương Uy (杨威)."
"Ừm, Dương Nuy (阳痿)= liệt dương, không biết anh muốn đăng ký mấy tháng?"
• 杨威: /yángwēi/ và 阳痿: /yángwěi/ .
Trong lòng Dương Uy tán thưởng không thôi, cô gái này quá mềm mại, quả thực là cực phẩm nhân gian. Hắn liếm môi: “Em gái, em nghĩ anh nên làm bao lâu đây?”
Đại Ninh chớp chớp mắt, “Đều được ư?"
"Được hết, được hết."
Đại Ninh bấm bàn phím, trực tiếp đăng ký cho hắn ta 50 năm.
Có người xô đẩy về phía cô, suýt chút nữa sờ vào làn váy, Đại Ninh lập tức nổi giận, ném kẹo ra ngoài: “Mấy người xếp ngay hàng thẳng lối cho tôi, nếu không tôi sẽ tức giận đấy!”
Nhóm người này có mấy người thực sự đến đây làm thẻ? Mục đích chính chỉ để ngắm người đẹp thôi.
Cô nói mình sẽ nổi cáu, ai nấy chỉ xem như trò đùa, nếu không phải vì uy danh của tên sát thần kia trong tiệm, bọn họ đã sớm như tổ ong ùa đến chấm mút rồi.
Mẹ nó, ngủ với cô gái này một đêm thôi cũng đáng giá!
Có khá nhiều người ôm suy nghĩ như thế nên cảnh tượng sắp vượt khỏi tầm kiểm soát.
Nhưng ngay sau đó, đám đông bỗng nhiên im lặng lại.
Có người hét lên câu: “Trần Cảnh.”
Đôi chân dài của người đàn ông bước đến, anh lạnh lùng nhìn, bế cô gái khỏi ghế, kẹp dưới cánh tay rồi mang cô rời đi.
Đại Ninh khó chịu mà ngọ nguậy qua lại.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, khí thế của Trần Cảnh rất mạnh, ai ở đây cũng biết anh, biết anh từ năm mười mấy tuổi đã là tên sát thần không cần mạng nên chả ai dám ngăn cản anh.
Anh chàng lễ tân ban đầu chạy tới: "Ngài còn đăng ký thẻ hội viên không? Tôi làm ngay ạ."
Người đẹp không thấy đâu nữa, làm cái búa! Mọi người sôi nổi tản ra, Dương Uy nhìn thấy mình đã là hội viên 50 năm, suýt nữa hộc máu!
*
Phòng nghỉ.
Trần Cảnh đặt Đại Ninh xuống: "Sao em lại đi đến đó?" Giọng của anh giống như một con rắn đang bò, có cảm giác u ám.
Giọng nói đáng sợ này từng dọa trẻ con sợ hãi khóc nấc. Đại Ninh căn bản không sợ anh, cô nghiêm túc giải thích: "Có người gọi quản lý mạng, em thấy anh không ở đây, sợ anh bị trừ lương nên em đi qua ngay. Sau đó có rất nhiều người cứ vây quanh em như thế, họ kêu em cấp thẻ cho họ."
Cô chớp mắt: "Anh, em đã làm rất nhiều thẻ hội viên cho họ, anh có được trích hoa hồng không?"
Trần Cảnh: "..."
Cô vô cùng khó hiểu, cô giữ lấy cổ áo của anh, lắc qua lắc lại: "Sao anh không khen em! Anh mau làm đi chứ."
Anh xoa xoa huyệt thái dương, dứt khoát nằm xuống ghế sô pha.
Phiền lòng.
Dáng vẻ lười biếng lại nản lòng này của anh còn rất đẹp trai, cô thích cử chỉ tiêu cực, cằm cô tựa vào ngực anh, trông ngây thơ nhưng cũng là cử chỉ tiêu cực như anh.
"Anh ơi, em lại mắc lỗi rồi sao?"
Trái tim anh như bị ai đó chạm vào, anh nắm cằm cô để cô rời khỏi người mình, mẹ nó mù rồi mới khen cô.
“Làm tốt lắm, Đại Đại.”
Anh trai em có thể lại sắp thất nghiệp nữa rồi.
*
Lần này Trần Cảnh đã từ chức trước mà không cần đợi ông chủ hỏi lung tung này kia.
Bộ dáng Đại Ninh quá rêu rao, vốn nơi đó đã loạn sẵn, Trần Cảnh sợ có người có ý đồ với cô nên dứt khoát từ chức.
Vì có thêm Đại Ninh, lần đầu tiên anh nhận ra điều kiện sống hiện tại của mình rất khó nuôi "em gái".
Cô mỏng manh, tiêu tiền nhiều không phải vấn đề lớn, chủ yếu do vẻ ngoài này của cô rất dễ gây rắc rối.
Môi trường sống của Trần Cảnh cũng không tốt, nơi làm việc nằm trong khu vực màu xám cộng thêm tính chất công việc của anh càng nguy hiểm.
Người sống trong hẻm tối hầu như đều là bọn côn đồ. Chưa nói đến chuyện khác, anh không dám để Đại Ninh ra ngoài, càng không thể giữ cô suốt ngày trong sân. Đổi thành người khác, Trần Cảnh có thể đảm bảo không ai dám động đến người của anh nhưng Đại Ninh thì khác, chỉ sợ có một số kẻ vì chạm vào cô một lần thôi mà thấy chết cũng đáng.
Trông cô còn nhỏ hơn Trần Liên Tinh, chắc còn độ tuổi đi học, Trần Liên Tinh có sách đọc, vậy nên càng không có lý nào lại để cô lãng phí thời gian bên cạnh anh được.
Lần đầu tiên Trần Cảnh cân nhắc hẻm tối này không phải chỗ thích hợp để ở.
Anh muốn em gái mình có một môi trường sống tốt.