Edit + beta: Văn Văn.
Trần Cảnh phơi nắng cả một buổi chiều, mồ hôi ướt đẫm áo.
Thời tiết buổi tối dần mát mẻ, mây đen tụ tập trên phòng, Trần Cảnh thay quần áo rồi bỏ vào máy giặt. Khi trời sẫm tối, con hẻm như mọi ngày nên huyên náo nhưng có vẻ hôm nay trời mưa, bên ngoài ít người đi lại.
Trần Cảnh nhớ đến cô nhóc hay gây rối mà mình nhặt về nhà, anh bước đến trước phòng gõ cửa.
Đại Ninh vừa mới tỉnh dậy, giọng còn ngái ngủ: "Chuyện gì thế?”
Trần Cảnh đưa cho cô xem tờ giấy trên tay.
"Chuyển cây hoa hồ điệp trong sân vào đây.”
Đại Ninh còn đang nhìn chằm chằm dòng chữ phía trên, Thanh Đoàn đã cười ầm lên: “Hahaha, nam chủ đang sai cô làm việc đó, anh ta không muốn cô ăn không ngồi rồi."
Những cây hoa hồ điệp sinh trưởng rất tốt, có một bụi lớn, không biết có bao nhiêu chậu.
Đại Ninh bĩu môi: “Anh à, em đói lắm rồi không còn sức đâu.” Cô nói xong đã mệt mỏi dựa vào cạnh cửa, trông dáng vẻ như cu li đáng thương.
Trần Cảnh nhìn cô, người không biết còn tưởng bị anh ngược đãi.
Đáng lẽ anh không nên hi vọng cô gái được chiều chuộng như cô sẽ làm việc, Trần Cảnh từ bỏ việc bảo Đại Ninh làm, anh nhịn xuống vết thương đau nhức đi dời hoa trong sân đến dưới mái hiên.
Đại Ninh ngồi trên chiếc ghế nhỏ nhìn anh khiêng vác qua lại.
Đã nhiều năm trôi qua, bất kể trời mưa gió hay cơ thể không khỏe, anh vẫn sẽ lo liệu mọi việc trong phạm vi trách nhiệm của mình.
Đại Ninh đột nhiên hỏi: “Đừng bảo anh ta thích Trần Liên Tinh nhé?” Mấy chậu hoa được chăm sóc rất tốt, đối xử với cô ta thì muốn gì được nấy.
Thanh Đoàn vội vàng phủ nhận: “Làm sao có thể!”
Đại Ninh cũng biết, cô chỉ nói vu vơ thôi, đáy mắt người đàn ông này tỏa ra khắp mùi vị của sự chán đời. Anh ta không quá quan tâm đến việc bị thương, đoán chừng khi đối mặt với lưỡi dao thì sắc mặt vẫn vậy.
Sống hay chết, điều đó không quá khác biệt với Trần Cảnh.
Không có gì trên đời đáng để anh cố gắng sống sót, mẹ con Trần Liên Tinh miễn cưỡng xem như lý do.
Hoa vừa mới chuyển xong, anh nhận được điện thoại của bệnh viện, mẹ Trần phát sốt.
Bệnh nhân mắc bệnh bạch cầu phát sốt là một chuyện rất nguy hiểm, anh không rảnh lo gì, lập tức đến bệnh viện.
Tình trạng cơ thể hiện tại của anh không thể lái xe, Đại Ninh thấy anh vội vã bắt xe đi, xúc động nói: "Dù thế nào đi nữa, mẹ con Trần Liên Tinh phải còn sống!"
Thanh Đoàn: "Tại sao?"
"Hai người họ là tay chuyên gia chế tạo phiền phức điêu luyện, nếu có ngày Trần Cảnh bị họ dồn cho chết thế là xong."
Cả hai bên đều như quỷ hút máu, đều muốn sự chăm lo vô hạn của Trần Cảnh.
Đáng tiếc nguyện vọng của cô chắc chắn thất bại, nếu anh ta dễ chết thế thì họ còn làm nhân vật chính nữa à?
Đại Ninh ngắm mưa rơi một lúc rồi lại lười biếng nằm lại trên giường.
Nó lơ lửng trên không trung, nhìn dáng vẻ lười biếng của cô, khẽ thở dài.
Vận khí của Triệu Tự không thể bù đắp được lực linh hồn hư nát của cô, dù trông Đại Ninh hoạt bát và đáng yêu như cũ nhưng cô sẽ luôn cảm thấy mệt mỏi và ngày càng thích ngủ.
Nó ảo não nghĩ, nếu không thì lúc nào lén trộm vài tia vận khí của Trần Cảnh?
Loại chuyện này... thực ra có thể trộm, chẳng qua nó chưa từng thử qua, chỉ là tên tay mơ, không biết có thể thành công không.
Ngoài cửa sổ trời mưa nhỏ, tiếng mưa rơi tí tách.
Trong lúc cô đang nửa mê nửa tỉnh, Thanh Đoàn nhắc nhở: “Trần Cảnh sắp về.”
Đại Ninh lên tinh thần, chạy ra ngoài ngay, khán giả đã trở về, cô còn muốn diễn tiếp vai cô gái "ngoan ngoãn, hiểu chuyện" để anh có thể cảm nhận được sự ngưỡng mộ của cô dành cho anh.
Dưới sự hướng dẫn của Thanh Đoàn, cô lấy quần áo đã sạch của anh ra khỏi máy giặt.
"Đại Ninh, giá treo quần áo ngay bên phải cô.”
Một người một vật không ai nhìn thấy cây treo quần áo, cô cũng không cần thứ này. Cô kéo một chiếc ghế từ trong nhà ra ngoài mái hiên, tròng áo sơ mi của anh qua loa lên móc, cởi giày rồi giẫm lên ghế. Tiếc là dù cho có nhón chân cỡ nào cũng cách dây phơi đồ một khoảng ngắn.
Khi anh mở cửa đã thấy cô gái chân trần đang cố gắng treo quần áo của mình.
Gió thổi lay làn váy tím của cô đến đùi. Đôi chân đó rất đẹp, thon, trắng và thẳng tắp.
Vẻ mặt Trần Cảnh không đổi, lần đầu nhìn thấy có người không cần cây treo quần áo, anh không còn gì để nói.
Đại Ninh nhìn thấy anh liền vui vẻ: “Anh về rồi, anh đỡ giúp em cái ghế, nó rung lắc mãi!”
Trần Cảnh bước tới, muốn kéo cô xuống.
Đại Ninh hơi nhảy lên, lần này hoàn hảo, cuối cùng móc áo đã treo được. Có điều ghế dựa bị cô dẫm lệch, nghiêng ngay tại chỗ, vốn anh định kéo cô xuống lại thành phản xạ có điều kiện tiếp được cô.
Trên người anh mang theo mưa bên ngoài và khí lạnh ban đêm, đôi mắt lạnh lùng lộ vẻ đau đớn. Tay cô gái đè lên miệng vết thương trên vai, anh mang theo cô lùi hai bước, đến khi dựa vào tường mới dừng lại.
Đại Ninh ôm cổ anh, nghiêng đầu vô tội nhìn người trước mặt: “Anh không sao chứ?”
Anh khẽ kêu một tiếng, buông cô ra, không rõ mình đang tức giận hay đang đau nữa. Bởi vì cổ họng bị thương và nói lắp, anh không thích nói chuyện, đây là lần đầu trong đời anh có xúc động muốn dạy dỗ người khác.
Anh xoay người muốn quay về, không ngờ quần áo bị một bàn tay nhỏ bé giữ chặt.
Đại Ninh cúi đầu, mất mát nói: "Em xin lỗi, em biết bản thân mình ngu ngốc không làm được gì cả, đây là lần đầu em phơi đồ. Anh không cần nói, em sẽ không gây thêm phiền phức cho anh nữa."
Cô nói lời này, anh mới nhớ đến đây là lần đầu cô phơi, sao anh không phải là lần đầu được người khác chăm sóc chứ. Cho dù cô có những ý tưởng mới lạ và hay làm hư mọi thứ, nhưng những hành động ấy, chưa một ai từng làm cho anh.
Anh mím môi, có hơi bực bội. Kéo tay nhỏ cô ra rồi quay vào nhà.
Đôi mắt Đại Ninh cong cong.
*
Hôm sau Trần Cảnh gọi điện bảo Lý Minh qua, Lý Minh ngáp một cái xách bữa sáng ngon miệng sang cho họ, nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Trần Cảnh, gã nhận ra Trần Cảnh bị thương, vội vàng nói: "Anh Cảnh, anh bị thương nặng quá, đến bệnh viện đi!"
Trần Cảnh lắc đầu, xoa xoa huyệt thái dương.
Anh nhờ Lý Minh rót một ly nước nóng, tự mình uống thuốc hạ sốt.
Lý Minh tức giận nói: "Anh Cảnh, anh không cần luôn nghĩ đến việc để dành tiền cho mẹ con Trần Liên Tinh. Anh đã tiêu rất nhiều tiền cho họ trong những năm qua, cũng không thấy họ tốt với anh ngày nào. Em nói thà anh cầm số tiền đó đi phong lưu còn..."
Trần Cảnh lạnh lùng liếc gã một cái, Lý Minh biết điều ngậm miệng lại.
Cô nhìn Lý Minh, lại nhìn Trần Cảnh, vẻ mặt mờ mịt.
Anh đã suy nghĩ cả đêm qua, cuối cùng đưa ra quyết định, viết trên giấy—— "Lý Minh, tôi muốn nhờ cậu một chuyện."
"Chuyện gì? Chúng ta đã gắn bó thế nào rồi, anh cứ nói, đừng khách sáo.” Lý Minh vỗ ngực, lập tức đồng ý.
—— "Cậu giúp Đại Đại tìm một người có thể thu nhận cô ấy."
Lý Minh vô cùng kinh ngạc khi thấy dòng chữ trên giấy, gã còn tưởng hai người họ có quan hệ gì đó, ai ngờ anh Cảnh lại muốn đưa Đại Ninh đi.
Gã còn chưa kịp nói, khi Đại Ninh nhìn thấy dòng chữ trên giấy, đôi mắt đã ướt lệ, cô xoay người chạy ra ngoài sân mà không nói một lời.
Trần Cảnh cầm bút, im lặng.
Lý Minh nhỏ giọng nói: "Cô bé nhà người ta đau lòng, anh Cảnh, không lẽ Đại Đại thích anh?"
Trần Cảnh cúi đầu viết—— "Nhảm nhí! Cậu đi nhìn cô ấy sao rồi."
Lý Minh đương nhiên biết ý của Trần Cảnh. Con hẻm tối này rất hỗn loạn, lấy nhan sắc của Đại Ninh, nếu gặp phải kẻ có mưu đồ xấu e rằng rất nguy hiểm, gã vội vàng ra ngoài đuổi theo.
Quả nhiên Đại Ninh đang trong hẻm, cô đá bay một hòn đá nhỏ, lệ bao quanh hốc mắt.
Lý Minh hơi đau lòng.
Gã thầm thở dài, anh Cảnh thật không hiểu phong tình mà, một cô gái xinh đẹp như vậy, lại không có suy nghĩ dỗ cô về làm con dâu!
Lý Minh bước qua cất tiếng an ủi: "Đại Đại, em đừng buồn. Anh Cảnh không phải ghét em nhưng có lẽ em không rõ tình hình gia đình anh ấy. Mỗi ngày anh Cảnh đều phải làm việc bán sống bán chết chỉ để chữa bệnh cho mẹ nuôi mình."
Cô hỏi bằng giọng mũi: "Mẹ nuôi anh ấy có chuyện gì ư?"
"Bị bệnh bạch cầu nên cần rất nhiều tiền chạy chữa, anh ấy còn có đứa em gái đang học đại học. Anh Cảnh bận đến nỗi không thể phân thân, rất ít khi ở nhà, không có điều kiện chăm sóc em. Công việc của anh ấy cũng nguy hiểm, luôn bị thương như hôm nay vậy. Tuổi em còn nhỏ, em cần đọc sách đến trường, tìm một người chăm sóc em, em mới có thể sống tốt. Anh Cảnh cũng vì muốn tốt cho em, chúng ta quay về được không?"
Đôi mắt của cô ảm đạm, lắc đầu.
"Em chả biết gì hết, ở lại lại thành gánh nặng của anh ấy. Nếu đã thế, anh Lý Minh, nhờ anh chăm sóc tốt cho anh ấy, em đi."
Lý Minh rất lo lắng, trông cô gái mềm như bông nhưng không ngờ tính tình lại quá bướng bỉnh, cô quay người rồi đi sang một con đường khác.
Hai ngày trước cô mặc đồ nam đã đẹp thế, chưa kể hôm nay cô còn diện váy, gã không lay chuyển được, lại sợ có người làm tổn thương cô nên chỉ đành theo Đại Ninh đưa cô ra khỏi con đường không an toàn này rồi thôi.
Đại Ninh đi càng lúc càng xa, bóng dáng nhỏ nhắn biến mất nơi con phố.
Lý Minh về tới, Trần Cảnh nhìn thấy có một mình gã liền cất tiếng: “Người đâu?"
Giọng anh khàn khàn mất tiếng khiến người nghe có cảm giác rợn tóc gáy, ngay cả Lý Minh cũng không thể che lương tâm nói giọng hay được.
May mà Lý Minh quen anh nhiều năm, biết giọng Trần Cảnh thế nào: "Cô ấy nói muốn rời đi, bảo em chăm sóc tốt cho anh. Em đưa cô ấy ra con ngõ." Trong một cái chớp mắt ấy, gã đã muốn nuôi Đại Đại! Cô vừa đáng thương vừa đáng yêu, nhưng đáng tiếc gã cũng không có điều kiện. Với nhan sắc như Đại Đại, loại người kiếm cơm như gã tuyệt đối không giữ nổi.
Vốn Lý Minh còn nghĩ anh sẽ cho gã đuổi theo, không ngờ anh chỉ bình tĩnh thốt: “Cũng tốt."
Trần Cảnh quá hiểu mình cần làm gì. Đại Đại được nuông chiều, chỉ giỏi phá phách, lại thêm không rõ lai lịch. Trước khi bản thân dao động vẫn nên để cô rời đi.
Lý Minh im lặng một lúc, đáng tiếc một cô gái như vậy trong cuộc sống của họ chỉ có thể là đóa phù dung sớm nở tối tàn.
*
Đại Ninh đã chạy ra xa hẻm tối, lúc này mới cười nói: "May là ta đi nhanh, nếu không đã phải ăn bữa sáng khó nuốt kia."
Thanh Đoàn đang đắm chìm trong cảm xúc bị bỏ rơi: "..."
Hại nó tin Đại Ninh như thật.
Khâu Cốc Nam đến đón Đại Ninh rồi đưa cô đến một căn phòng tổng thống năm sao, đây là khách sạn tiện nghi nhất ở thành phố Phượng Minh.
Dùng bữa tối và ngâm mình thoải mái trong bồn tắm, cô cởi váy và khoác lên mình chiếc váy bạc hai dây.
"Cốc Tử, đừng vứt cái váy đó, tôi còn dùng.”
Khâu Cốc Nam đáp: "Vâng, tôi sẽ giặt sạch cho cô.”
Đại Ninh gọi vệ sĩ đến để tìm hiểu tình hình dạo gần đây của Kỷ Điềm và Trần Liên Tinh.
Kể đến buồn cười, Kỷ Điềm chợt trở thành thiên kim nhà giàu, có vẻ rất thích thân phận hiện tại của mình, cảm giác vượt trội này khác xa hoàn toàn với việc là một cô gái nhà nông trong quá khứ. Cô ta tạo ra một hình tượng nhân vật xinh đẹp và dịu dàng cho chính mình ở trường, bây giờ cô ta là nữ thần được nhiều người theo đuổi nhất trong trường đại học Phượng Minh.
Có lẽ vì muốn tiếp cận Trần Cảnh mà Kỷ Điềm và Trần Liên Tinh lại trở thành bạn tốt của nhau.
Vở kịch nói《Mùa mưa hoa hồng》ở trường, Kỷ Điềm đóng vai nữ chính, Trần Liên Tinh đóng vai phụ, nghe nói cả hai không có chuyện gì giấu nhau. (Ý nói bạn bè thân thiết)
Kỷ Điềm biết được cốt truyện, càng chắc biết Trần Liên Tinh là loại người thế nào, Trần Liên Tinh ham hư vinh, không có đầu óc, vô cùng ngu ngốc. Một mặt trong lòng cô ta thầm mắng người ta, nhìn Trần Liên Tinh bị chê cười nhưng vẫn lợi dụng Trần Liên Tinh để có thể qua lại nhiều với Trần Cảnh.
Trần Liên Tinh cũng không khá hơn là bao, cô nàng coi Kỷ Điềm là bàn đạp, là đá kê chân trên con đường thành công của mình.
Tình chị em hoa plastic [1] này khá thú vị, tiếc là giờ cô chưa muốn mọi người biết mình còn sống nên không thể tận mắt xem trò vui.
[1] Ý nói tình cảm như bông hoa nhựa, biết là giả nhưng vẫn mãi tồn tại.
Hiện tại không phải lúc, Đại Ninh biết cô phải giữ bình tĩnh, có đôi khi làm việc trong tối sẽ càng tiện hơn.
Ngôn Minh Khấu nửa chết nửa sống, Trần Cảnh là người thừa kế của Ngôn gia vừa là nhân vật chính, cô không thể giết chết anh ta, vì vậy chỉ có thể tranh thủ giá trị tình cảm của anh, tiện tay phá hủy luôn giá trị tình cảm giữ anh và Kỷ Điềm.
Từ trên người Triệu Tự, cô phát hiện ra một chuyện khá kỳ diệu, tình yêu là một thứ vũ khí sắc bén và đáng sợ nhất trên đời, nó khiến con người ta trở nên yếu đuối, sợ hãi và sẵn sàng hy sinh tất cả.
Nếu Trần Cảnh có tình cảm với cô thì không thể xuống tay với Kỷ gia. Cho dù anh ta có ý đó, Đại Ninh cũng có thể kéo anh cùng chết trước.
Bất kể cô có bị vạch trần hay không, chơi đùa nhân vật chính trong lòng bàn tay, loại đau khổ này cũng đủ để bọn họ đau cả đời.
Giống như Triệu Tự, ba năm nay anh vẫn không thể quên được cô, nếu biết cô còn sống, có lẽ hận không thể bóp cổ cô cho chết.