Edit + beta: Văn Văn.
Tính tò mò của Đại Ninh chưa được thỏa mãn, càng thêm tức giận, đá anh một cước rồi chạy vào phòng.
Triệu Tự thu dọn mớ sách và đồ ăn vặt của cô, tự nhiên hơi buồn cười, trên đời này chắc có mình Kỷ Đại Ninh ngang ngược như thế, rõ ràng không thích anh, vậy mà lại bắt anh đặt cô lên trên hết. Đổi lại Triệu Tự hỏi câu này, anh còn không chắc mình có so được với một chén bạch tuộc của Đại Ninh hay không.
Lần này Triệu Tự thật sự không có thời gian dỗ cô, ai chả muốn ăn cục thịt mỡ ở Ổ Đông, hết lần này đến lần khác anh lại không có gia thế hay đủ tài lực, chỉ dựa vào liên hệ sẵn có do Thân Đồ gia để lại.
Triệu Tự ngày càng đi sớm về trễ, Đại Ninh thì chìm đắm vào thế giới tiểu thuyết, vào những lúc này cô càng tập trung hết mình nên xém tí quên luôn cãi nhau.
Cô không cần Triệu Tự phải ở bên mình, chỉ cần có đồ ăn, tự mình cũng có thể sống vui vẻ, thoải mái qua ngày. Mặc dù bây giờ Triệu Tự không có tiền nhưng về mặt ăn uống anh ta chưa từng tệ với cô.
Bữa sáng có sữa đậu nành tươi và hơn mười món ăn kèm. Cô không mang đầu bếp theo cùng, rõ ràng những thứ này đều do Triệu Tự chuẩn bị.
Có lần cô dậy sớm, thấy bữa sáng của Triệu Tự chỉ có hai bát cháo đơn giản, thậm chí một quả trứng cũng không có, sau khi ăn xong anh còn nhớ rửa sạch trái cây để đó cho cô ăn.
Đại Ninh đứng bên nhìn, Triệu Tự không phát hiện, làm xong hết thảy rồi đi ra ngoài bắt đầu việc khác.
Đại Ninh cầm quả nho tím nhìn một lúc, không biết có chuyện gì, chợt trong lòng không còn tức giận nữa.
Một đêm đầu tháng mười một nào đó, khi Triệu Tự trở về đã nửa đêm.
Ổ Đông trời đang mưa, nhà nghỉ bị đám người của bọn họ chen chúc, giữa trời đất chỉ còn nghe thấy tiếng mưa rơi.
Đại Ninh thích ngủ vào ngày mưa nhất, cô đang ngủ say thì bị Triệu Tự đánh thức.
Đại Ninh dụi dụi mắt: "Gì thế?"
Tóc Triệu Tự hơi ướt, sắc mặt anh nặng nề, thấy Đại Ninh đã dậy, anh điều chỉnh sắc mặt cố gắng không làm cô sợ: "Thôi Nghiêu có chỗ bất thường, có người theo dõi thấy hắn gọi rất nhiều lần đến Thái Châu."
Nhìn thấy ánh mắt mờ mịt của cô, đoán chừng Thôi Nghiêu là ai còn không biết, anh khẽ thở dài: "Thôi Nghiêu là người đã làm việc cho Thân Đồ Phong trước đây, hành vi của hắn gần đây rất bất thường."
Cuối cùng Đại Ninh cũng phản ứng, vô cùng khó hiểu.
Triệu Tự lên tiếng: "Hiện xung quanh tôi khá nguy hiểm, bây giờ em có về nhà được không? Chuyện của em trai em đã giải quyết xong chưa?"
Đại Ninh lắc đầu: "Ông không cho tôi về."
Triệu Tự cau mày, một lúc sau quyết định: "Trước tiên em hãy về Hạnh Hoa thôn ở cùng Triệu Bình và An An. Tuy Hạnh Hoa thôn là nơi hoang vu, lạc hậu nhưng có vệ sĩ ở bên, có gì còn chăm sóc cho em. Trong thôn trừ tôi và Triệu Bình không ai biết có đường mật trên núi. Một khi xảy ra chuyện, tôi sẽ tìm cách liên lạc với Triệu Bình, bảo em ấy đưa em đi trốn ở đó."
Đại Ninh ôm đầu gối hỏi anh: "Chuyện nghiêm trọng lắm phải không?"
Anh hơi dừng rồi gật đầu.
Dù anh có giỏi đến đâu, vẫn quá khó để đối đầu với cả đám cáo già do thiếu tài lực và kinh nghiệm của một năm sau. Hành vi của Thôi Nghiêu khiến anh dâng lên hồi chuông vô cùng cảnh báo, thậm chí không dám chắc mình có rút lui toàn vẹn không, vì vậy anh mới quyết định đưa Đại Ninh đi vào nửa đêm.
Ngay cả Lam Dung Dung cũng có đôi phần hối hận, một mặt sợ hãi muốn rời đi, mặt khác không đành lòng rời khỏi đây.
Thanh Đoàn ráng nâng cặp mắt thâm quầng nói với Đại Ninh: "Thấy chưa ta bảo rồi, đây là lý do tại sao trước đây Triệu Tự từ chối tranh giành mảnh đất ở Ổ Đông, cô một hai xúi giục anh ta giành, chỉ sợ lần này đấu với Thân Đồ Phong chuẩn bị lật xe, hắn ta không dễ đối phó như thằng cháu trai kia đâu, chắc giờ con cáo già đó như ngồi xem kịch mà quan sát cặp anh em Lam gia với nam chủ."
Đại Ninh không hề sợ hãi mà còn hơi phấn khích, làm cá mặn [1] ở đây lâu như vậy cuối cùng đã đợi được dịp này.
[1] Ý chỉ người không có đam mê hay ý chí, nghị lực sống.
Một khi Triệu Tự đối đầu với Thân Đồ Phong, anh ta chắc chắn sẽ mất thứ gì đó.
Triệu Tự nói: "Em mặc quần áo vào đi, tôi gọi thuyền, chúng ta phải đi ngay."
Anh nói rồi đi ra ngoài gọi điện. Đại Ninh mặc đồ xong lại mang tất thật dày, làm xong hết đi ra ngoài thì thấy trời đang mưa to, nước mưa đập vào mái hiên.
Gió thổi gào thét, thời gian trôi qua đúng là nhanh, không biết từ bao giờ mùa đông đã đến.
Cũng không biết khi nào trận tuyết đầu tiên sẽ rơi.
Đại Ninh vươn tay hứng những giọt mưa rơi từ trên mái hiên, Triệu Tự nắm tay cô: "Đừng có làm vậy, kẻo lại ốm."
Triệu Tự tìm ra áo khoác cô, bao cô đến kín mít: "Chúng ta đến bến thuyền trước."
Mọi việc đêm nay diễn ra quá vội vàng làm cho Thanh Đoàn cũng căng theo.
Cốt truyện hiện tại đã không còn là cốt truyện ban đầu nữa, kẻ khế ước với nó đã làm tất cả đảo lộn, cốt truyện hiện tại là cốt truyện do Đại Ninh bày bố.
Đỗ Điềm từ bỏ việc công lược nam chủ, dưới tình huống không biết thân phận của mình là "Nhị tiểu thư Kỷ gia", cô ta muốn tạo dựng tên tuổi cho mình giống như Lam Dung Dung trong sách, cô ta cũng đánh chủ ý lên Ổ Đông. Một khi nữ chủ bắt đầu trưởng thành, tâm địa còn tàn nhẫn hơn nhiều so với Lam Dung Dung. Đỗ Điềm xúi giục tên Thôi Nghiêu đem lòng mến mình, muốn cho Triệu Tự và Lam Dung Dung đấu với Thân Đồ Phong.
Thanh Đoàn có hơi sợ, thì ra khi con người thay đổi thái độ lại đơn giản như vậy. Ban đầu Đỗ Điềm thích nam chủ, giờ đây không tiếc trở thành kẻ thù với nam chủ chỉ vì lợi ích.
Khi đến bến, quả nhiên đã có thuyền chờ sẵn.
Triệu Tự đỡ cô lên, anh nhìn Đại Ninh, trên người anh bị xối ướt một phần do dầm mưa. Trái lại người Đại Ninh vẫn sạch sẽ, thoải mái như ban đầu, hoa hàm tiếu ở Ổ Đông bị mưa gió xối cho ngã trái ngã phải, riêng chỉ có thần sắc Đại Ninh chưa từng tổn hại chút nào.
Trong cơn mưa gió gào thét, cô vẫn gọn gàng, xinh đẹp như thế.
Triệu Tự nhìn cô hồi lâu, rốt cuộc quay người rời bến.
Đại Ninh nắm lấy quần áo anh, hỏi một cách khó hiểu: "Anh không đi sao?"
Triệu Tự xoay người lại, im lặng một lát rồi nói: "Tôi không đi, em cũng biết, tôi không thể đi được."
Kể từ một khắc một lưới tóm gọn Thân Đồ Thiệp, có quan hệ với Thân Đồ gia, có ý muốn tranh mỏ quý ở Ổ Đông, anh đã biết mình không có cách nào rút lui toàn thân.
Đại Ninh nhìn vào mắt anh: "Anh có hối hận không?"
Những hạt mưa rơi xuống mặt sông tạo nên từng vòng gợn sóng. Triệu Tự cúi xuống trước mặt cô gái, nhìn chăm chú vào cô: "Kỷ Đại Ninh, tôi không biết em có tình cảm với tôi hay không, giả như có ngày tôi chết đi, không biết em sẽ nhớ đến tôi bao nhiêu năm. Em là một cô gái vừa ngây thơ lại kiêu ngạo, tính tình phải nói rất tệ, nói dối hết bài này đến bài khác. Sau khi tôi gặp được em, đã từng có chán ghét, có căm hận, có tức giận, duy nhất một điều là chưa từng hối hận."
Đại Ninh mở to mắt, cô nói với vẻ không tin: "Anh nói bậy gì đấy, tôi có tệ vậy sao?"
Triệu Tự sờ hai má cô, có lẽ do tiếng mưa rơi đan xen khiến cô nhìn ra được vẻ mặt Triệu Tự buồn bã, đau đớn.
Đại Ninh không hiểu đây là loại tình cảm gì, thầm nghĩ muốn an ủi anh ta nghĩ thoáng, chớ bi quan quá, môi cô lập tức chạm môi anh.
Triệu Tự chế trụ cổ cô càng làm nụ hôn này sâu thêm. Trong lòng anh vừa buồn cười vừa bi ai, rõ ràng đã biết chỗ này bất thường nhưng Triệu Tự vẫn chìm đắm cảm giác này như cũ. Dưới cơn mưa rào, anh trằn trọc hôn cô, hận không thể hôn đến khi trái tim cô mềm mại.
Vệ sĩ Đại Ninh vô tình nhìn thấy cảnh này, ngây người lúc lâu, kinh hãi đến nỗi chạy tới mũi thuyền.
Chúa ơi, hắn nhìn thấy cái gì vậy!
Đại tiểu thư của nhà họ bị tên nghèo kiết xác kia hôn như thế... Không biết có nên nói cho chú Tiền không đây?
Triệu Tự buông Đại Ninh ra, hai mắt cô trong suốt, sạch sẽ giống như người ngoài cuộc nhìn anh một mình chìm đắm, nháy mắt vẻ mê muội dưới đáy mắt Triệu Tự tiêu tan đôi phần. Anh thay cô lau khô môi, đứng dậy nói: "Tạm biệt."
Anh lại biến thành chàng thiếu niên lạnh lùng kia, chỉ có trong ánh mắt còn sót lại tia dịu dàng nhợt nhạt.
Đại Ninh nhìn bóng lưng anh khuất dần nơi bến thuyền, đưa tay lên chạm vào môi mình, ánh mắt bối rối.
*
Đầu mùa đông, Hạnh Hoa thôn đã có trận tuyết rơi đầu tiên.
Nhà thôn trưởng Nhị Nha reo lên nói: "Cô Kỷ về rồi!"
Nghe tin này, người vui nhất chắc chắn là hai đứa trẻ Triệu gia, Triệu An An chạy suốt từ nhà đến cửa thôn, Triệu Bình bất đắc dĩ nói: "An An, em chạy từ từ thôi nào."
Triệu An An chạy băng qua lớp tuyết mỏng, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, vẫy tay hướng về phía đoàn người đằng xa: "Đại tiểu thư! Ông Tiền ơi!"
Tuyết bay lả tả khắp nơi, đột nhiên Đại Ninh thấy vui trong lòng, ngoắc tay với cô bé: "Lại đây."
Cô bé như cún con chạy đến muốn ôm cô.
Đại Ninh ghét bỏ đẩy cô bé ra.
"Sao em lại ốm dữ vậy, Triệu Bình không cho em ăn à? Áo này chắc để hồi bé em mặc, không phải anh trai em cho người mang tiền về sao? Tránh ra đừng có ôm nữa, nhìn em cứ như mới được nhặt về trong đống rác."
Triệu An An bị cô nói có hơi ngượng, chỉ biết nở nụ cười ngây thơ: "Đại tiểu thư, anh em đâu? Sao anh ấy không về chung vậy ạ?"
Đại Ninh nói: "Anh ta nói không cần các em nữa."
Triệu An An ngẩn ra, muốn khóc tại chỗ. Chú Tiền bất lực nói: "Cháu đừng khóc, cô ấy nói đùa với cháu đấy. Anh cháu đang làm chuyện lớn để kiếm tiền cho cháu, rất nhanh sẽ quay lại gặp cháu thôi."
"Thật vậy ạ?"
"Ông lừa cháu làm gì."
Lúc này Triệu An An mới ngưng khóc, cô bé xoa xoa cái mũi: "Đại tiểu thư, bên ngoài trời lạnh lắm, chị về nhà với em trước đi."
Đại Ninh nhàm chán quay ô, bông tuyết từ trên ô rơi xuống, cô đi theo cô bé về Triệu gia.
Căn nhà nhỏ tồi tàn thế này, đến mùa đông thể nào gió cũng lọt vào, nếu không phải vì kế hoạch của mình, đời nào Đại Ninh lại muốn về đây.
Hơn hai tháng không gặp, Triệu Bình đã cao thêm chút ít, do trời lạnh nên cậu không ra ngoài, nhìn thấy Đại Ninh, đương nhiên cậu cũng hào hứng.
"Đại tiểu thư, anh ấy không về chung cô sao?"
Triệu An An sợ cô đáp lời y như nãy, bèn vội vàng nghiêm túc nói cho anh hai: "Anh ấy đang ở thành phố kiếm được nhiều tiền lắm đấy anh."
Đại Ninh nhìn từ trong ra ngoài, hai đứa nhỏ được Triệu Tự dạy rất tốt, tuy nhà dột nát nhưng chỗ nào chỗ nấy sạch sẽ, có điều nhìn qua vẻ ngoài bọn nhỏ lại thành hà tiện.
Mắt cá chân Triệu Bình lộ ra ngoài, ửng đỏ lên vì lạnh, trông có vẻ cậu và Triệu An An mập mạp nhưng thật ra cả hai đều đang mặc toàn quần áo cũ, không hề giữ độ ấm chút nào.
Đại Ninh đẩy cửa vào trong.
Triệu Bình không kịp ngăn: "Đại tiểu thư!"
Người phụ nữ trung niên trong phòng luống cuống nhìn qua: "Kỷ tiểu thư."
Đây là lần đầu tiên Đại Ninh nhìn thấy cha mẹ của Triệu Tự, trong phòng toàn mùi thuốc nồng nặc, may là không có mùi hôi nào khác, mọi thứ được sắp xếp rất gọn gàng. Cuộc sống nghèo đói và khắc khổ đã làm họ trông vô cùng xanh xao, vàng vọt.
Hai cái mền sợi bông cũ kỹ nằm trên giường, nhìn qua chả thấy ấm bao nhiêu. Cả căn phòng lạnh lẽo, không có chút hơi ấm.
Ngày qua ngày đều trôi qua thế sao?
"Dạ bác." Đại Ninh hơi thắc mắc: "Không phải Triệu Tự đã nhờ Xuyên Tử mang tiền về cho hai người sao? Sao hai người không mua quần áo hay mền mới? Chẳng lẽ Xuyên Tử dám nuốt đống tiền đó?"
Đây là lần đầu tiên mẹ Triệu gặp cô.
Bên ngoài trời đang đổ tuyết, cô gái mặc chiếc áo khoác màu đỏ, những sợi lông tơ mềm mại quanh áo bay múa, ngay cả bà cũng bị sự mỹ lệ của cô gái này làm cho ngây ngẩn giây lát.
Mẹ Triệu lúng túng nói: "Làm gì có, Xuyên Tử đã đưa tiền cho chúng tôi rồi. Quần áo hay chăn mền đều có, chẳng qua tôi nghe nói Tự Ca Nhi đang ở bên ngoài làm việc, lỡ như nó cần tiền để dùng, chúng tôi lấy tiền tiêu hết thì thằng bé phải tính sao đây."
Đại Ninh lắc đầu, không biết nên nói gì cho tốt.
"Còn thuốc của hai người?"
Bà gật đầu: "Tiểu Bình vẫn luôn mua."
Tốt rồi, chí ít có thuốc uống cũng không chết. Đại Ninh cũng không rành nói chuyện với dạng phụ nữ tự ti, cô giữ cửa: "Hai người nghỉ ngơi đi."
Triệu Bình gấp đến nổi vò đầu bứt tóc: "Đại tiểu thư, cơ thể mẹ tôi không tốt, có chuyện gì cô cứ hỏi tôi."
"Cậu xấu thế này nên tôi lười hỏi lắm."
Triệu Bình: "..." Cậu bắt đầu hoài nghi nhân sinh.
Đại tiểu thư vừa trở về, Triệu gia lập tức trở nên sôi nổi, chú Tiền biết vị tổ tông nhỏ này không thể chịu lạnh được nên nhanh chóng thu xếp một bình nước nóng và chậu than đến.
Bận bịu một lúc, cuối cùng đã làm căn nhà vốn lạnh lẽo dần ấm áp, chan hòa, thảm cũng đã đổi qua.
Đại Ninh thoải mái ngồi xuống, đột nhiên mở miệng: "Chú Tiền, chú lấy mấy chậu than, cả quần áo, chăn mền cho tụi khỉ nhỏ và cha mẹ Triệu Tự trong phòng đi. Nhìn chướng cả mắt."
Trong mắt ông hiện lên ý cười vui vẻ, đáp một tiếng rồi cho người đi làm.
Đối với hai đứa trẻ Triệu gia, năm nay là mùa đông ấm nhất của họ.
Triệu An An mặc một chiếc áo bông màu đỏ mới tinh, hiếm thấy cô bé có lúc vui vẻ như vậy, trước đây vốn cô bé luôn tự ti, mặc cảm nhưng năm nay tuyết rơi, cô bé không trốn trong nhà mà chạy ra ngoài chơi với lũ trẻ con trong thôn.
Nhị Nha hít nước mũi, hâm mộ nói: "Triệu An An, quần áo của cậu đẹp thật!"
Triệu An An đỏ mặt gật đầu: "Đương nhiên rồi, cùng một màu với đại tiểu thư mà."
Nghe lời này, các bạn nhỏ òa lên một tiếng.
Trong lòng Triệu An An vô cùng hạnh phúc, từ khi cô bé sinh ra hầu như chưa từng trải qua ngày tháng tốt đẹp nào, trong ký ức năm sáu tuổi của bé chỉ có núi non cằn cỗi, mùa hè nóng nực, mùa đông lạnh giá và đêm dài tăm tối.
Giờ thì khác rồi, bé đang mặc đồ rất ấm, ngay cả chăn bông cũng được thay bằng chiếc chăn mới.
Không gian êm dịu, mang theo mùi vị của nắng ấm.
Cô bé rất thích đại tiểu thư, mặc dù cô ấy thường xuyên chọc ghẹo bé nhưng tình cảm của bé đối với Đại Ninh tựa như đã khắc sâu vào ký ức thời thơ ấu và sinh mệnh của cô bé tên Triệu An An.
Mùa đông không cần phải làm việc, một đám trẻ con chơi đùa xong thì ai về nhà nấy.
Triệu An An cầm một túi ni lông gõ cửa phòng Đại Ninh.
Đại Ninh mở cửa, Triệu An An nói: "Chị ơi, em có món quà tặng chị."
"Lại gì đây?" Đen thui chả thấy gì.
Triệu An An vội ôm nhanh Đại Ninh một cái, xấu hổ bỏ chạy.
Đại Ninh mở túi ni lông đen thui ra, để lộ một góc người tuyết xinh xắn, đáng yêu. Cô nhìn người tuyết, khịt mũi hừ một tiếng, xách vào phòng tìm chỗ bảo quản.
✩✩✩✩
Văn: Tôi trở lại rồi đây ~ nhờ những cmt và sự đốc thúc của mọi người đã làm tôi có hứng edit tiếp. Lần nữa cảm ơn những bạn đã luôn ủng hộ ♡