Edit + beta: Văn Văn.
Buổi sáng không kịp âu yếm đều chờ giây phút này.
Đến cùng Triệu Tự không phải là người bỏ công việc sang bên, anh vén tóc bên má ra sau tai Đại Ninh, môi cô gái bị anh hôn đỏ bừng, dù cho anh bình tĩnh trước sau như một, lúc này bên tai cũng kiềm không được hơi đỏ.
"Tôi đi đây."
Đại Ninh gật đầu, anh đi nhanh giùm, cô thật sự sợ Triệu Tự lại kêu cô ôn "chuyện đêm qua" lần nữa.
Đợi anh đi xa, Đại Ninh thuận tay ném thuốc mỡ vào thùng rác, vừa rồi không phải là thời điểm thích hợp để nói chuyện, xem ra phải chờ một lúc.
Khi Triệu Tự đến đưa tài liệu cho Lam Dung Dung, cô ta vẫn chưa từ bỏ ý định, cố gắng thuyết phục anh.
"Mảnh đất kia rất giá trị, chắc cậu cũng biết đây là món đồ giá trị nhất mà Thân Đồ gia để lại, nếu chúng ta có thể lấy được, sau này ai thấy cậu cũng không dám xem thường."
Phải biết rằng một người dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, không biết phải cố gắng bao nhiêu năm mới có được một chỗ đứng trong xã hội, vì thế ít ai nghe xong những lời này có thể cưỡng lại.
Triệu Tự bình tĩnh lắc đầu: "Tôi không cần."
Anh ngay cả việc khuyên nhủ Lam Dung Dung đừng động vào mảnh đất đó cũng lười, Lam Dung Dung coi thường Lam Lăng Vân nhưng bản thân cô ta cũng không phải là người có tài năng kinh doanh giỏi giang gì, rất dễ đánh mất chính mình.
Vị Lam tiểu thư này vừa cố chấp lại tràn ngập tự tin một cách khó hiểu, Triệu Tự chưa từng thuyết phục người như vậy.
Lam Dung Dung khó tránh khỏi trách lòng anh như đá.
Nhìn Triệu Tự nhận lấy lợi ích đã hứa rồi rời đi, cô không cam lòng: "Triệu Tự!"
Triệu Tự dừng bước chân: "Còn chuyện gì?"
Lam Dung Dung nói thẳng: "Cậu có năng lực thì không nên ở một chỗ như thế, nếu muốn sau này cậu có thể đứng chung một chỗ với tôi cùng nhau điều hành Lam gia."
Cô bước tới, mặc dù rất ngưỡng mộ và coi trọng người đàn ông trước mặt nhưng trong mắt vẫn mang theo vài phần ngạo mạn chỉ có ở kẻ có tiền: "Tôi cần một người mạnh. Dù bây giờ cậu nhận được nhiều phần thưởng, cha tôi sẽ không coi trọng đâu."
Lời này rõ đến nỗi chỉ kém nói thẳng cô cần một người chồng bằng lòng ở rể, người chồng này trước tiên phải tích lũy vốn liếng để cha cô để mắt đến.
Triệu Tự yên lặng nghe, chỉ thấy buồn cười nên đã cười thật.
"Cô nói đúng, tôi không phải là kẻ mạnh trong miệng cô, Lam tiểu thư vẫn nên tìm người khác đi."
Anh xoay người rời đi, Lam Dung Dung gấp gáp muốn kéo anh lại, Triệu Tự tránh tay cô ra: "Xin lỗi, tôi còn phải mua một số đồ, cuộc nói chuyện kết thúc tại đây."
Nhìn bóng lưng người đàn ông biến mất nơi góc phố, Lam Dung Dung bực bội dậm chân.
*
Đại Ninh muốn đồ ăn cũng không phải dễ tìm, đặc biệt là bánh canh hoành thánh, căn bản không có ở huyện Hoàn.
Triệu Tự đi cả ba con phố, cuối cùng một bà lão không thể nhìn nổi đã làm giúp anh. Khi còn trẻ bà bán món này, thấy Triệu Tự hỏi, vô cùng cảm thán.
Tay nghề của bà đương nhiên chính tông, Triệu Tự chân thành nói lời cảm ơn.
Bà lão cười đầy mặt nếp nhăn: "Nhìn cậu đi hỏi nhiều người như vậy vẫn không chịu bỏ cuộc, hẳn là mua cho người yêu, cô ấy mang thai đòi ăn món này à?"
Triệu Tự xấu hổ nói: "Dạ không phải."
Bà lão càng vui vẻ hơn: "Hóa ra là theo đuổi con gái nhà người ta, nhóc con, chúc cậu thành công nhé."
Lần này Triệu Tự không nói gì thêm, anh cố ý trả nhiều hơn rồi cầm bánh canh hoành thánh đi về. Vốn khi nói chuyện với Lam Dung Dung xong trời vẫn còn chạng vạng, giờ đã sẫm tối.
Anh xách một đống đồ mà cô điểm danh muốn ăn đến phòng cô, nghe thấy cô bật loa ngoài, một bên chơi game, bên kia nghe điện thoại.
Triệu Tự định tránh đi, không ngờ đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng ông lão dõng dạc mười phần: "Ninh Ninh à, con hãy nghe lời ông tính toán một chút, hai ngày nữa con đã tròn mười tám tuổi rồi, con trai bác Mộ Dung cũng du học mới về hai ngày nay, ông thấy ảnh chụp rồi, thằng nhóc đẹp trai với hoạt bát lắm, không phải hồi bé con thích chơi với nó lắm sao? Em trai con không hiểu chuyện, về sau để Mộ Dung Lãng chăm sóc con."
Đại Ninh đặt điện thoại trên đầu gối, mơ hồ đáp: "Dạ."
Ông lão biết cô không lắng nghe: "Những người như chúng ta, như cha mẹ con, trong hôn nhân rất ít có cơ sở tình cảm, tuy ông không muốn điều này nhưng con phải hiểu được sự thịnh vượng của một gia tộc đôi khi là điều chúng ta cần cân nhắc trước. Tương lai người chăm sóc cho con ít nhất phải lớn mạnh, có thực lực, ông mới có thể yên tâm. Khi nào chuyện của Mặc Giác qua đi, con nhớ về đấy."
Triệu Tự im lặng một lát, xoay người bỏ đi.
Thanh Đoàn nhỏ giọng nhắc Đại Ninh: "Triệu Tự đi rồi."
Cuối cùng Đại Ninh cũng ngẩng đầu, ném điện thoại đi. Đầu dây bên kia đương nhiên không phải là ông của cô. Mặc dù ông Kỷ dự cảm được nguy hiểm, sợ em trai không bảo vệ được cô nhưng không có chuyện tìm người cho cô sớm.
Đúng là thua lỗ, lại để cho một diễn viên lồng tiếng trở thành "ông" của cô.
Triệu Tự là kẻ thông minh, nghe mấy câu như thế chắc anh đã hiểu rõ một điểm, nếu anh trong thời gian ngắn nhất không thể trở nên hùng mạnh thì giữa anh và Đại Ninh mãi mãi không thể ở bên nhau.
Tính cách Triệu Tự trầm tĩnh, không dễ mặc cảm nhưng chính vì đủ tỉnh táo nên anh có thể hiểu được một số chuyện có khoảng cách lớn thế nào.
Ông Kỷ coi trọng anh là chuyện năm năm sau trong sách, lúc đó Triệu Tự đã dựa vào năng lực của bản thân từng bước trở thành thanh niên tài tuấn.
Ông cần một người cháu rể dũng mãnh như hổ, tinh ranh như cáo và trung thành như chó sói.
Triệu Tự hội tủ mọi thứ, chỉ có điều duy nhất ông nhìn lầm là Triệu Tự chưa từng yêu Đại Ninh, vậy nên lòng dũng cảm, tài trí hay lòng trung thành của anh đều không đặt trên người Đại Ninh.
Hiện tại Đại Ninh sẽ không cho thời gian Triệu Tự trưởng thành lâu, cô muốn ép anh đi chém giết.
Triệu Tự vào bếp hâm nóng thức ăn dễ lạnh qua một lần, trong lòng lạnh lẽo khó có thể tiêu tan.
Những câu này anh đã nghe qua đến hai lần trong ngày.
Một lần là Lam Dung Dung, anh xem như trò cười mà nghe nhưng khi anh nghe lại lần nữa từ ông Kỷ, anh mới hiểu mọi thứ trên đời cơ bản đều giống nhau.
Anh không thể dựa vào tình yêu của mình, lấy đi viên ngọc quý mà người khác đã nâng niu hơn mười mấy năm nay.
Triệu Tự cụp mắt, bỏ hoành thánh vào chén, bưng lên lần nữa cho Đại Ninh.
Cô không gọi điện thoại.
Hai mắt Đại Ninh sáng lấp lánh: "Quao, thật sự có bánh canh hoành thánh kìa!" Cô vô cùng vui vẻ, múc lấy một nửa ăn thử, khen: "Ngon quá."
Cô không đề cập đến nội dung cuộc điện thoại vừa nãy, ngược lại hỏi anh: "Anh và Lam Dung Dung bàn giao công việc xong chưa? Khi nào thì chúng ta rời đi?"
Triệu Tự dừng lại: "Tạm thời không đi nữa, miếng đất ở Ổ Đông kia, tôi dự định thử xem."
Đại Ninh không ngạc nhiên lắm: "Vậy à."
Cô ăn rất ngon, tay trái cầm muỗng múc hoành thánh, tay phải cầm bánh rán, vị mặn và ngọt hòa trộn vào nhau thành mùi vị kỳ lạ cô cũng không chê.
Triệu Tự thấy cô tràn ngập hạnh phúc, mọi chuyện không lo, vẻ mặt phức tạp nhìn cô hồi lâu.
Anh nâng cằm cô lên, bắt cô nhìn mình hỏi: "Em có thật sự muốn ở bên tôi không?"
Thì ra Triệu Tự còn biết nghi ngờ qua?
Đại Ninh ngậm nửa cái bánh rán trong miệng, không rõ nói: "Ở bên anh thì tôi có lợi gì nào? Có tiền hay đồ ăn ngon?"
Triệu Tự buông cô ra, quả nhiên đây là cách thức trả lời của Đại Ninh, mãi mãi chỉ xem xét liệu bản thân mình có đủ thoải mái vui vẻ không.
Anh trầm giọng nói: "Sao tôi lại đối với em có chút chờ mong gì được."
Nhìn thấu hay không nhìn thấu, không phải kết quả chỉ có một thôi ư?
Đại Ninh thấy anh nhíu mày, cô mỉm cười dựa vào ngực anh, đưa bánh còn dư đến bên miệng Triệu Tự.
Anh chạm vào má cô, không kháng cự mà cắn một cái nhưng trong đôi mắt ấy vẫn một màu đen dày đặc, phản chiếu nụ cười tươi như hoa của cô.
Đại Ninh nào biết, Triệu Tự cũng chưa có kế hoạch cụ thể. Anh rất thông minh, thông minh hơn nhiều so với vẻ ngoài điềm tĩnh này, Đại Ninh thường bị người khác xem thường nhưng cô không bao giờ xem thường người khác.
Triệu Tự nắm lấy tay cô, đặt trước ngực mình.
Trái tim người đàn ông đang đập mạnh mẽ, anh thì thầm: "Em cảm nhận được chứ? Đừng phụ lòng tôi."
Vì cô mà làm chuyện nông nổi, nếu đến cuối bị Kỷ Đại Ninh đùa giỡn xoay quanh như cũ, bất kể ai cũng không cam lòng.
Đại Ninh cảm thấy dáng vẻ này của anh rất hiếm lạ, phụ lòng thì thế nào? Nổi giận hay hắc hóa? Chắc không đến mức đó.
Triệu Tự nói: "Trả lời tôi."
Đại Ninh dường như tự hỏi một lát, nghiêm túc đáp: "Cảm nhận được, tim anh đập nhanh hơn tôi."
Anh nhất thời không biết nói gì.
Đại Ninh hứng thú bừng bừng: "Thế anh có muốn cảm nhận tôi không?"
Triệu Tự nhìn theo ánh mắt của cô, ngực cô gái cao ngất, mặt anh không cảm xúc, kéo cổ áo cô lên. Cuối cùng quyết định từ bỏ việc thảo luận nghiêm túc vấn đề tình cảm với Kỷ Đại Ninh. Vừa nãy chắc anh điên rồi.
"Không cần."
*
Triệu Tự là người dám nghĩ dám làm, quyết định giành lấy đất ở Ổ Đông, sáng hôm sau, trước khi Đại Ninh rời giường, anh đã nói cho Lam Dung Dung biết ý tưởng của mình.
Lam Dung Dung đương nhiên vui mừng, vốn ban đầu cô cho rằng mình phải một mình xông pha chiến đấu, không ngờ Triệu Tự thay đổi quyết định, đồng ý giúp cô.
"Có ba nguyên nhân khiến Ổ Đông lại có giá trị. Thứ nhất, nó có một hồ nước hình thành từ tự nhiên, nơi đó có thể nuôi cấy bột ngọc trai. Thứ hai, nó có rất nhiều dược liệu thiên nhiên trên các hòn đảo nhỏ bao quanh hồ. Điều quan trọng nhất là..." Lam Dung Dung nhỏ giọng nói: "Tôi nghe nói ở Ổ Đông có khoáng sản, tinh thạch mã não nhiều không kể hết."
Triệu Tự trong khoảng thời gian này có tìm hiểu qua, lời Lam Dung Dung nói là thật. Không nói chuyện khác, chỉ nói một mỏ thủy tinh nhỏ thôi đã biết nơi này hấp dẫn người thế nào.
Triệu Tự trầm ngâm giây lát: "Thân Đồ gia vẫn luôn che giấu mảnh đất này bởi không muốn nộp khoáng sản lên quốc gia, muốn trộm khai thác mỏ, không nên dùng cách này. Nếu sau này lấy được mảnh đất, chúng ta sẽ tiến hành thăm dò theo thủ tục pháp lý, lấy quyền khai thác."
Lam Dung Dung hơi lung lay, nếu lợi nhuận không báo...
Triệu Tự biết cô ta tham vọng quá lớn, nhàn nhạt nói: "Năm đó Thân Đồ gia phong quang bao nhiêu, kết cục hôm nay chắc cô cũng thấy, mục đích của chúng ta là làm ăn, không phải khiêu chiến luật pháp."
Cuối cùng Lam Dung Dung cũng chiến thắng được lòng tham trong lòng: "Được rồi, nhưng làm cách nào để chúng ta có được mảnh đất đó?"
Ổ Đông không phải là vật phẩm được đấu thầu công khai, lòng nghi ngờ của Thân Đồ gia lại rất nặng, vì giấu mỏ quý ở Ổ Đông, thậm chí không để bất cứ người nào trong Thân Đồ gia giữ tên trong mình, được chia làm ba phần, nằm rải rác trên người của ba tên dân thường trung thành nắm giữ.
Triệu Tự nói: "Chuyện này tôi đã nghĩ qua, chuẩn bị một số thứ, ngày mai chúng ta đi Ổ Đông xem."
Tuy còn trẻ tuổi nhưng khí chất trầm tĩnh của anh luôn khiến người khác rất yên tâm, có người trời sinh thích hợp chìm nổi trong danh lợi, không phân biệt tuổi tác hay chủng tộc, Lam Dung Dung giống như tìm được người đáng tin cậy, mỉm cười gật đầu.
Trong lòng cô ta hơi vui vẻ, xem ra không phải Triệu Tự không có ý với cô, nếu không hôm nay sao có thể đổi ý, đột nhiên đồng ý hợp tác?
Triệu Tự bỏ qua ánh mắt liếc mắt đưa tình của cô, đứng dậy rời đi.
Triệu Tự trở về, Đại Ninh đang chơi chuỗi hạt ở đại sảnh, xung quanh cô có mấy viên ngọc tím, cô ngước mắt lên nhìn anh, giọng điệu hớn hở: "Anh đã về rồi, có chuyện bất ngờ cho anh."
Triệu Tự ngồi xổm xuống, giúp cô lụm lại mấy viên ngọc vương vãi: "Bất ngờ gì?"
Đại Ninh ra hiệu cho anh nhìn về phía cửa.
Đứng ở cửa là vẻ mặt kích động của Đỗ Điềm và một người đàn ông đội mũ.
Bây giờ Triệu Tự nhìn thấy Đỗ Điềm luôn cảm thấy kỳ quái và một lời khó nói hết: "..."
Đại Ninh cảm thấy khá thú vị: "Đỗ Điềm không nỡ bỏ anh nên cô ta đi về."
Vì có thể xem một màn hay này, cô không đuổi Đỗ Điềm đi, nữ chủ quá ngoan cường, chẳng trách sau này mình không hề có sức chống trả.
Hiện tại Đỗ Điềm chưa phải là nhị tiểu thư nhà họ Kỷ, vậy mà vẫn có dũng khí đấu với Lam Dung Dung. Loại dẻo dai này còn giỏi hơn cả lão trúc.
Triệu Tự nói: "Đừng nói bậy bạ."
Anh đứng dậy hỏi Đỗ Điềm: "Sao cô về rồi? Không phải cùng đám Xuyên Tử rời đi sao?"
Đỗ Điềm chỉnh sửa lại tâm tình, tính cách xây dựng sụp đổ, dứt khoát không giả bộ mềm yếu nữa, nghiêm mặt nói: "Lúc ấy Thân Đồ Thiệp đến thôn, tôi và mẹ gặp hắn đầu tiên, nghe thấy bọn chúng muốn đến Thái Châu, như thể có một người rất quyền lực ở đó. Trên đường trở về lần này, tôi gặp được Thôi Nghiêu, hắn đến từ Thái Châu nên biết rất nhiều chuyện, đặc biệt đến đây để nhắc anh."
Đại Ninh nhìn người tên "Thôi Nghiêu" bên cạnh Đỗ Điềm.
Vẻ ngoài hắn ưa nhìn, nước da rất trắng, trông như thư sinh.
Dưới ánh mắt của mọi người, Thôi Nghiêu cởi mũ ra, mọi người kinh ngạc phát hiện ra hắn bị mất một bên lỗ tai, như bị một vũ khí sắc bén cắt đứt.
Thôi Nghiêu gật đầu: "Xin chào, tôi nghe nói người của Thân Đồ gia ở huyện Hoàn đều bị tóm nhưng các anh phải cẩn thận, việc này không đơn giản vậy đâu."
Triệu Tự bình tĩnh hỏi: "Anh nói thế có ý gì?"
Vẻ mặt Thôi Nghệu vặn vẹo trông một cái chớp mắt: "Tôi đã từng làm việc cho chú Thân Đồ Thiệp trước kia, tên hắn là Thân Đồ Phong. Người đàn ông đó là một con cáo già tâm tư xảo quyệt, ra tay tàn nhẫn, hắn làm nhục em gái tôi, tôi không bảo vệ con bé được đã đành lại còn bị cắt một bên lỗ tai."
Những chuyện này không có bằng chứng nên thành án treo, Thôi Nghiêu nuốt hận nhiều năm chỉ để chờ ngày trả thù Thân Đồ Phong, nghe nói bên đây đang lập kế trị Thân Đồ gia, hắn lập tức chạy sang.
Dù cho chỉ là lấy trứng chọi đá còn hơn không làm gì.
Đại Ninh nhìn không thấu, hỏi Thanh Đoàn: "Lời Thôi Nghiêu là thật ư? Triệu Tự đang đề phòng Thân Đồ Phong, hắn bèn đến ngay lập tức, có khi có bẫy trong đó không?"
Hay là nói nam nữ chủ có bàn tay vàng quá mức mạnh mẽ, Đỗ Điềm về quê cũng có thể nhặt được nội gián cùng chung kẻ thù, đặc biệt đến đây giúp Triệu Tự tránh nguy hiểm.
Thanh Đoàn cũng đang hoang mang, sau khi lật xem sách, nó nói: "Có vẻ là thật." Cốt truyện từ khi Đại Ninh bước vào đã bắt đầu lệch khỏi quỹ đạo, sách gốc chỉ có thể được dùng làm tài liệu tham khảo.
Đại Ninh cũng không mong có thể trông cậy vào nó, dù sao cô và Thanh Đoàn là một cặp đôi thiếu may mắn và ngu dốt.
Cô nhìn về phía Triệu Tự, sắc mặt Triệu Tự lạnh nhạt, nhìn không ra tin hay không, Triệu Tự nói với Thôi Nghiêu: "Đúng lúc tôi có việc muốn hỏi."
Lúc bọn họ đi qua bàn chuyện, ánh mắt lạnh lùng của Đỗ Điềm rơi xuống trên người Đại Ninh, sau khi trải qua chuyện nước thuốc, ngày ngày đêm đêm cô ta hận không thể chờ Kỷ Đại Ninh đi tìm chết.
Đại Ninh đặt hạt châu xuống, cười nói với Đỗ Điềm: "Chắc gần đây cô vất vả lắm nhỉ."
Đỗ Điềm biết mình không thể nói chuyện với Đại Ninh, bởi rất dễ nóng giận. Nhưng nói chuyện không đầu không đuôi như thế, cô ta vẫn không nhịn được hỏi Đại Ninh: "Tại sao?"
"Cô đen hơn trước rất nhiều, đuôi mắt còn có nếp nhăn."
Có cô gái nào nhịn được khi bị nói như vậy, Đỗ Điềm trong cơn giận dữ, hai người xem như hoàn toàn xé rách mặt.
"Cô bớt nói xàm đi, tôi tốt hơn một đứa lúc nào cũng giỏi liên lụy như cô, tôi mang Thôi Nghiêu về có thể giúp anh Triệu Tự còn cô thì sao? Cô ở lại có thể giúp được gì? Cô ngay cả Lam Dung Dung cũng không bằng."
"Sao cô biết tôi có làm liên lụy hay không, tôi có thể giúp anh ấy." Đại Ninh nghiêng đầu nói: "Anh ấy thích tôi giúp anh ấy nữa kìa."
Đỗ Điềm không tin một đại tiểu thư được cưng chiều như cô sẽ có ích gì.
Đại Ninh cong môi, ngây thơ vô (số) tội nói: "Tôi khác với bọn cô. Cô và Triệu Tự là quan hệ giữa Hao Thiên Khuyển và Nhị Lang Thần, còn tôi và Triệu Tự là quan hệ giữa người cày cuốc và mặt trời ban trưa."
Đỗ Điềm phản ứng hồi lâu, tức đỏ mặt: "Kỷ Đại Ninh, cô không cần mặt nữa à?"
Đại Ninh nói: "Ai cũng không cần, tôi càng không. Các cô giấu ở trong lòng, tôi chỉ nói thẳng ra thôi, tránh xa tôi ra chút, chú Tiền đang ở trên lầu, chọc tôi coi chừng bị đập."
Đỗ Điềm ăn mấy lần mệt ở Đại Ninh, biết cô đáp trả lợi hại nên dứt khoát không nói chuyện với cô nữa.
Đỗ Điềm không tin Triệu Tự và Kỷ Đại Ninh đã xảy chuyện gì, trong sách viết nam chủ là người ngay thẳng và lạnh nhạt, ngoài ra ở Hạnh Hoa thôn còn có một tập tục, Triệu Tự nhất định là người giữ mình trong sạch.
Dù cho Kỷ Đại Ninh chủ động dâng lên, Triệu Tự cũng không muốn. Chẳng phải trước kia Kỷ Đại Ninh luôn là người chủ động đến bên Triệu Tự sao?
Sau khi lướt qua cốt truyện một lần trong đầu, trong lòng Đỗ Điềm cười lạnh một tiếng, nhanh thôi, ngày chờ mong Kỷ Đại Ninh khóc sẽ đến.