Edit + beta: Văn Văn.

Lúc cô không ngoan chọc người phát phiền, ngược lại lúc ngoan lại làm lòng người dễ xúc động.

Chuyện Thân Đồ Thiệp đã tạo uy tín cho Triệu Tự ở trong lòng thôn dân. Ai cũng hiểu rõ một điều, nếu không có Triệu Tự thì cả thôn đã bị ngăn cách với thế giới bên ngoài, không có cách nào cầu cứu, càng không biết sẽ bị nhóm côn đồ Thân Đồ Thiệp tàn sát thành dạng gì.

Đây là cơ hội của Triệu Tự, trong lòng anh hiểu rõ.

Là người dẫn đầu đội, việc ôm một cô gái đi là chuyện chắc chắn không thể. Triệu Tự cụp mắt, vứt bỏ mọi tính kế trong lòng, thấp giọng: "Không có gì, cô còn chỗ nào không thoải mái thì nhanh nói cho tôi biết."

Đại Ninh cọ cọ khuôn mặt vào ngực anh.

Ngoan đến nỗi khiến lòng người đều trở nên mềm mại.

Thanh Đoàn im lặng, buổi sáng Đại Ninh rõ ràng có thể chọn một đôi khác đẹp không kém đôi này, không mài chân như đôi hồng cánh sen nhưng cuối cùng cô vẫn chọn đôi này.

Có vẻ như Đại Ninh cũng không đơn giản như nó vẫn thấy.

*

Đỗ Điềm thấy Triệu Tự và Đại Ninh cùng nhau rời đội, nhịn không được nhìn về phía sau.

Lý Tráng nói: "Đừng lo lắng, Triệu Tự có thể theo kịp chúng ta."

Đỗ Điềm cười dịu dàng.

Không đến một lúc, Triệu Tự ôm Đại Ninh trở lại, nụ cười của Đỗ Điềm suýt không giữ được. Đây là một cuộc áp giải tội phạm, lại không phải một chuyến đi chơi. Đến cùng Kỷ Đại Ninh có phân biệt được đây là loại trường hợp nào không?

Một người dân quan tâm hỏi: "Kỷ tiểu thư làm sao vậy?"

Triệu Tự: "Chân cô ấy bị thương, tôi sẽ đưa cô ấy ra khỏi cánh rừng trước rồi đến chỗ bác sĩ."

Đỗ Điềm nhìn Đại Ninh không tán đồng, chính trực phát biểu: "Kỷ tiểu thư, đi bộ ra khỏi rừng cũng phải mất bốn tiếng, nãy giờ đi chưa đầy một tiếng nữa. Anh Triệu Tự không thể nào ôm cô đi đến ba tiếng? Hơn nữa mọi người ai cũng đang lên đường, nếu cô làm chậm trễ hành trình của mọi người thì không hay, có thể kiên trì được bao nhiêu thì kiên trì, cô vẫn nên tự mình đi thôi."

Lời của Đỗ Điềm thoạt nghe cũng có lý.

Nhưng đáng tiếc Đại Ninh hoàn toàn không phải người nghe đạo lý, nói với Đỗ Điềm: "Tôi có bảo cô ôm tôi à? Vả lại Triệu Tự còn chưa nói gì."

Triệu Tự: "Không có việc gì, mọi người cứ tiếp tục đi, tôi sẽ không làm trì hoãn hành trình, việc chăm sóc đại tiểu thư cứ để tôi."

Anh đã nói đến vậy, những người khác đương nhiên không có ý kiến, dẫu sao chiếc xe mà mọi người ngồi đều do Đại Ninh cung cấp. Dùng đồ của người ta, chung quy không thể nào ghét bỏ người ta là gánh nặng được?

Lại nói đại tiểu thư còn là một cô gái xinh đẹp, yểu điệu, đổi lại bọn họ cũng sẵn lòng cõng giúp cô qua một đoạn đường.

Triệu Tự quả thật không nhờ ai cả, ôm Đại Ninh đi suốt ba tiếng.

Mới đầu thu, mặt trời lộ ra trong rừng cây có chút nóng, trên trán Triệu Tự toàn là mồ hôi. Đại Ninh lấy khăn giấy trong chiếc túi nhỏ của mình, cầm khăn giấy giúp anh ta lau đi.

Vẻ mặt Triệu Tự ôn hòa đi vài phần, thấy có người nhìn qua, anh trầm giọng nói: "Không cần."

Đại Ninh cũng không miễn cưỡng, may mà rất nhanh bọn họ liền nhìn thấy xe tải do chú Tiền cung cấp, đoàn người lên xe, rốt cuộc thở phào một hơi.

Chú Tiền rất tri kỷ, sợ các thôn dân không biết lái xe, ông đã trang bị sẵn tài xế.

Những người lái xe này đều là thuê tạm thời nên không quen biết đại tiểu thư. Nhóm Thân Đồ Thiệp thôi đã có hai mươi hai người, bên này Triệu Tự, Đại Ninh, Đỗ Điễm cộng thêm Trang Hoành Tu và nhóm thôn dân là mười ba người, tổng ba lăm người, đã vượt quá số khách xe tải có thể chở, cũng may chú Tiền sắp xếp ổn thỏa, phái thêm một chiếc xe để hành lý cho họ, lúc này mới có thêm chỗ.

Ai cũng biết tên Thân Đồ Thiệp là người thế nào, các thôn dân không ai muốn ngồi cùng hắn trên một chiếc xe.

Triệu Tự nói: "Tôi tự mình giám sát hắn."

Anh ôm Đại Ninh lên xe, để cô và Xuyên Tử ngồi cùng xe.

"Tôi sẽ trông coi Thân Đồ Thiệp ở toa sau cùng với một đống tạp hóa, cô ở đây có gì Xuyên Tử chăm sóc cho cô, có việc thì nhớ gọi tôi một tiếng được không?"

Đại Ninh khẽ gật đầu.

Nhớ lại Triệu Tự ôm mình đi suốt đoạn đường, rốt cuộc cô không nói thêm yêu cầu gì khác.

Triệu Tự đi ra phía sau, tự mình trông giữ Thân Đồ Thiệp. Đến giờ cơm, Triệu Tự xé miếng băng trên miệng Thân Đồ Thiệp ra.

Một cặp mắt hoa đào nheo lại.

"Thì ra là vậy, mày thích cô gái xinh đẹp kêu đại tiểu thư kia chứ gì, thế nên hôm qua mới trả thù bố mày đây." Hắn nghẹn cả ngày, hiện tại cố ý muốn làm cho Triệu Tự khó chịu, "A, là vì tao muốn hôn, muốn sờ cô ấy đúng không? Không phải mày còn chưa hôn qua cô ấy lần nào chứ? Cũng không có gì ngạc nhiên, người như cô ấy vừa nhìn liền biết trong nhà có tiền, loại người như mày..."

Triệu Tự xé hộp cơm ra, mặt không cảm xúc múc một đống cơm dồn vào mồm hắn.

"Phun thêm một câu, vậy đừng ăn."

Thân Đồ Thiệp: "..."

Nếu đổi một tình cảnh khác, hắn ta sẽ rất thưởng thức loại người như Triệu Tự, nhưng hiện tại ngoại trừ trong lòng vô cùng bực bội cũng không nghĩ gì khác.

Xe chạy cả ngày, đến tối mọi người dừng chân tại một khách sạn.

Chú Tiền đã đặt phòng tốt cho họ nhưng mọi người qua đây mới phát hiện một vấn đề, vốn phòng đã được sắp xếp tốt nhưng giờ nhiều thêm hai người mà phòng thì không đủ chỗ.

Triệu Tự nhớ tới hành vi miệng tiện của của Thân Đồ Thiệp vào ban ngày, cất giọng lạnh nhạt nói: "Ban đêm đem bọn Thân Đồ Thiệp tách ra rồi cột vào mỗi góc giường trong phòng."

Thế là ban đầu một phòng ngủ được hai người, chớp mắt đã có thể trói 4 người.

Bây giờ ngược lại phòng trống, ở đây ước chừng có 12 người, nhưng tính tính sẽ có một phòng chỉ có hai người ở...

Tiếng chuông báo động trong lòng Đỗ Điềm reo vang, vội dành nói: "Tôi với Kỷ tiểu thư ở chung một phòng đi, chân cô ấy còn đang bị thương, cùng là con gái với nhau cộng thêm tôi cũng biết trị thương đôi chút, nhân tiện chăm sóc cho cô ấy."

Lý Tráng tâng bốc: "Đỗ Điềm, tâm địa em thật tốt."

Đại Ninh mếu máo, cực kỳ ghét bỏ nói: "Tôi mới không thèm ngủ chung với cô, Triệu Tự, tôi muốn..."

Triệu Tự vội che miệng cô lại, nếu như để cô ấy nói nửa câu sau ra, đoán chừng là một trận tin tức bùng nổ. Vẻ mặt Triệu Tự lạnh nhạt: "Quyết định vậy đi, trói bọn Thân Đồ Thiệp cho chặt vào, mỗi người một phòng. Đỗ Điềm, em và đại tiểu thư một phòng, nhớ chăm sóc lẫn nhau."

Đỗ Điềm cười đồng ý.

Đại Ninh một đường không vui, cho đến khi Triệu Tự đặt cô xuống.

"Buổi tối tôi đi mua giày cho cô, cô mang size bao nhiêu?"

Đại Ninh: "35, tôi không muốn ngủ chung với con ma lem kia đâu, ai cần cô ta chăm sóc chứ."

Triệu Tự lắc đầu: "Phòng mọi người trong thôn ai cũng ở đối diện với bọn ác ôn, buổi tối cứ cách một chút bọn họ sẽ ra xem xét. Phòng cô và Đỗ Điềm ở là an toàn nhất. Chân cô còn bị thương, có Đỗ Điềm biết xem bệnh cũng tiện chăm sóc cho cô."

Vừa nghe có nguy hiểm, Đại Ninh lập tức tỉnh ngủ.

Cô gác cằm lên vai Triệu Tự, nói khẽ bên tai anh ta: "Triệu Tự, không bằng hai chúng ta ngủ chung đi?"

✩✩✩✩✩✩

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play