Edit + beta: Văn Văn.
Tất nhiên sẽ không nhìn thấy Thời Mộ Vân ở chỗ phòng thủ, ở đó do hắn quản lý nhưng không thuộc sự trông coi của hắn.
Hòn đảo tội ác là nhà giam do nhà họ Thời làm ra nên một khi Thời Mộ Dương chạy thì Thời Mộ Vân sẽ biết ngay. Chỉ có điều hắn có cử người đuổi theo cũng đã không kịp.
Đứa em trai này của hắn đã yên phận ở trên đảo quá lâu, chính hắn cũng không ngờ nó sẽ làm loạn bất thình lình như vậy.
Còn những thuốc nổ kia? Nó từ đâu ra?
Những chuyện này sợ rằng chỉ có mình Thời Mộ Dương biết, mà vào lúc này, anh đã thu thập đủ tài nguyên từ chỗ phòng thủ và dẫn theo những người sống sót tiếp tục ra khơi.
Khi đang kiểm tra số người, Đại Ninh mới biết người của Thời Mộ Dương đã chết hơn 200 người.
Thêm bên đám Vạn Đồng nữa thì gần như 400 người đã hy sinh.
400 con người này đã đổi tự do cho 400 con người khác. Người còn sống cũng không hề cảm thấy đau buồn trước cái chết của đồng đội mình mà họ chỉ thấy may mắn vì cuối cùng mình đã được tự do, khỏi cần phải sống ở cái nơi chim không thèm ỉa đó nữa, mỗi ngày đều phải sống trong lo âu về rắn độc và thú dữ.
Bọn họ ăn uống linh đình, tâm trạng rất thoải mái.
Đại Ninh phát hiện người phụ nữ đóng vai "mối tình đầu" trong phim truyền hình cho cô xem đã chết.
Người phụ nữ ấy luôn bị cô chê vì tuổi tác quá lớn, kỹ năng diễn xuất thì kém, thích giành Tác Nhị với Trương Phương Phương.
Cô nhìn về phía Tác Nhị thì thấy giờ cậu ta đang nói gì đó với Trương Phương Phương, trên mặt cả hai đều chan chứa ý cười.
Dường như không ai trong số họ còn nhớ đến người phụ nữ ấy.
Thanh Đoàn sợ Đại Ninh buồn, nhưng khi nó nhìn sang lại không nhìn thấy bất kì cảm xúc nào trên mặt cô.
Khi dọn dẹp khoang thuyền, rốt cuộc cũng có người phát hiện Kỷ Điềm đang trốn trong phòng chất đồ.
Kỷ Điềm bị người tóm được và ném lên sàn thuyền.
Thời Mộ Dương bắt chéo chân, khóe miệng chứa ý cười, cao giọng nói: “Cô Kỷ?”
Kỷ Điềm thật sự trông rất thê thảm, đầu tóc cô ta rối bù, khuôn mặt tiều tụy, không biết trên người dính vụn bánh mì từ đâu ra.
Có lẽ tự cô ta cũng biết làm hòa với Thời Mộ Dương là chuyện không thể nào, ánh mắt cô ta độc ác nhìn Thời Mộ Dương và Đại Ninh.
Ánh mắt khi dừng đến người Đại Ninh, móng tay cô ta suýt nữa phát ra tiếng kêu khó nghe từ mặt đất.
Đại Ninh mặc một chiếc váy màu vàng nhạt xinh xắn, tóc được tết cẩn thận, cô đội mũ và đeo khẩu trang. Chỉ lộ mỗi cặp mắt xinh đẹp.
Cô sạch sẽ và đẹp đẽ như một con búp bê bằng sứ, vừa nhìn đã biết Thời Mộ Dương đã chăm sóc cô tốt thế nào.
Mà tinh thần Kỷ Điềm lúc này lại sa sút y như bà điên.
Cô ta vươn tay bắt lấy chân Đại Ninh, lầm bầm nói trong miệng: “Của tôi, tất cả đều là của tôi…”
Đại Ninh còn chưa nhúc nhích thì tay Kỷ Điềm đã bị Thời Mộ Dương đá văng đi.
Anh thể hiện sự lạnh lùng vô cùng rõ nét, anh đánh giá người phụ nữ trên mặt đất.
Kỷ Điềm vừa khóc vừa cười: “Bọn mày sẽ không được chết tử tế!”
Đại Ninh bật cười, bởi cô đã không được chết tử tế từ lâu rồi. Cô đi đến trước mặt Kỷ Điềm, khẽ cười và nói: “Cô muốn quay về?”
Kỷ Điềm ngẩng đầu nhìn cô, trong lúc nhất thời không hiểu Kỷ Đại Ninh có ý gì.
Cô ta vốn tưởng một khi mình bị phát hiện thì sẽ bị Thời Mộ Dương quăng xuống biển.
“Mày có ý gì?”
Đại Ninh cười hồn nhiên: “Tôi muốn thành toàn cho cô một lần, vậy nên tôi sẽ đưa cô lên bờ.”
“Thật sao?” Kỷ Điềm mở to hai mắt, sự vui sướng bộc lộ hết ra ngoài: “Tôi biết mà, tôi… tôi chính là em gái cô, cô sẽ không mặc kệ tôi đâu.”
“Không, cô không phải.” Đại Ninh lắc đầu, cô hỏi Thời Mộ Dương: “Chú nhỏ, chú có tiện đưa Kỷ Điềm theo không?”
Thời Mộ Dương liếc nhìn cô một cái, không sao cả nói: “Tùy em.”
Nhưng Kỷ Điềm có ở lại cũng sẽ không được đối xử tốt đẹp gì. Thời Mộ Dương kêu người nhốt cô ta vào tầng dưới chót khoang thuyền.
Thanh Đoàn vô cùng khó hiểu: “Đại Ninh, tại sao cô lại mang cô ta theo?"
Cô cũng chịu nói thêm vài câu giải thích với nó: "Nếu để Thời Mộ Dương vứt cô ta xuống biển thì với cái sức sống mãnh liệt đó của cô ta có chết hay không còn chưa chắc. Hơn nữa nếu cô ta chết thật... nữ chính xuyên sách này có quay về cơ thể vốn có không?"
Thanh Đoàn sửng sốt, nó hoàn toàn không nghĩ đến khả năng này! Kỷ Điềm có cơ thể của mình, trong thế giới song song, Kỷ Điềm còn là một phần tử tri thức.
“Thế thì đúng rồi.” Đại Ninh nở nụ cười tươi, hoàng hôn nhuộm đỏ nửa bầu trời khiến khuôn mặt cô cũng nhiễm một lớp đỏ ửng nhàn nhạt: “Đã làm chuyện xấu thì sao có thể rút lui hoàn toàn? Nếu sau khi cô ta trở về, chỉ xem tất cả mọi thứ như cơn ác mộng, xem như không có chuyện gì rồi sống tiếp. Nhưng đó là cả một cuộc đời của chúng ta, nó không phải là một tờ giấy mà là hai kiếp do chính ta đã trải qua."
Dù cho chỉ là một nữ phụ bia đỡ đạn trong tiểu thuyết thì cô cũng tuyệt đối không chịu sự đối xử bất công như vậy.
Nếu ban đầu cô ta đã thích mọi thứ của thế giới này như vậy, chi bằng đừng rời đi.
*
Lúc đầu cô ham ngủ, giờ lại rất có tinh thần.
Mấy ngày sau, vẻ mặt Thời Mộ Dương quái lạ nói: “Kỷ Điềm mang thai.”
Đại Ninh đang ăn vặt lấy làm kinh ngạc.
“Của anh?”
Lời này lập tức khiến sắc mặt Thời Mộ Dương đen thui.
“KỶ ĐẠI NINH!”
Từ khi quan hệ giữa hai người thay đổi, anh rất ít khi gọi cả tên lẫn họ đầy đủ của cô, có lẽ là bị tức không hề nhẹ.
Thấy cô ra vẻ vô tội, Thời Mộ Dương tức giận đến mức môi run run mấy lần, cuối cùng anh đá cái ghế nhỏ mà cô đang ngồi để trút giận.
Đại Ninh ngồi đó, lúc ngã xuống thì được anh đón lấy. Dường như làm vậy chỉ để hù dọa cô.
“Lần sau còn ăn nói bậy bạ nữa thì tôi sẽ vứt em xuống biển cho cá đớp!”
Đại Ninh hết sức vui mừng, cô yếu ớt ôm cổ anh: “Không phải của anh, sao trông biểu cảm của anh kỳ quái như thế?"
“Sau khi Kỷ Điềm biết mình mang thai, cô ta muốn giết đứa bé."
Trong nháy mắt ấy, thậm chí Thời Mộ Dương còn trông thấy bóng dáng của mẹ mình từ trên người Kỷ Điềm. Bọn họ đều ngu ngốc và độc ác y như nhau, anh từng gặp qua rất nhiều bà mẹ từ ái cũng từng gặp qua kiểu người như Kỷ Điềm sau khi biết mình mang thai thì như sét đánh ngang tai, hận không thể giết chết con mình.
Đại Ninh hơi hứng thú: “Tôi đi thăm cô ta.”
Cô không đi vào mà nhìn Kỷ Điềm ở bên trong qua cửa sổ đang mở. Kỷ Điềm đã không còn khuôn mặt của cô gái nhà bên như lần đầu gặp gỡ, bây giờ trông cô ta khá hốc hác.
Đôi mắt trũng sâu vào, cô ta tự đấm từng cái vào bụng mình.
Không có người khuyên nhủ cũng như không có người giúp đỡ cô ta.
Nhưng đứa bé này rõ ràng rất mạnh mẽ, Đại Ninh nghe thấy cô ta mắng lải nhải: “Tao sẽ không giữ lại một đứa con hoang đâu, chết đi, chết đi!”
Thanh Đoàn nhìn mà than thở không thôi, kiếp trước cô ta thuận buồm xuôi gió, được biết bao kẻ cưng chiều, bây giờ vậy mà có kết cục như thế, lưu lạc đảo hoang, không biết con mình của ai.
Kiếp trước Kỷ Điềm có rất nhiều lựa chọn, nhưng cô ta không muốn chọn gì chỉ vì muốn có tất thảy mọi thứ, thế là trở thành mối tình đầu của tất cả mọi người. Bây giờ cô ta không biết mình mang thai con của ai, trên mặt còn mang theo sẹo mờ, trông như người điên.
Nhưng tinh thần Kỷ Điềm vẫn còn ổn định đôi chút, cô ta đang muốn lật ngược tình thế, Đại Ninh mà chết nói không chừng cuộc sống của cô ta sẽ thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Cô ta đã có mơ ước tốt đẹp như thế, Đại Ninh sẽ không phá vỡ làm gì.
Đôi mắt cô lạnh lùng lẳng lặng nhìn Kỷ Điềm.
Đây là con cưng của trời.
Cũng không biết lúc này ông trời có khóc thương hay không.
Ngoảnh đầu lại, Đại Ninh thấy Thời Mộ Dương đang chăm chú nhìn mình.
Anh đứng dưới ánh nắng nhưng mặt mày lại chứa vài phần tối tăm, cho đến khi cô quay đầu lại, cuối cùng trong mắt anh mới dấy lên sắc màu nhàn nhạt.
“Em lại đây, mặc kệ cô ta đi.” Anh nói.
Đại Ninh nghiêng đầu nhìn anh.
Thời Mộ Dương kéo cô lại: “Đến giờ em uống thuốc rồi.”
Anh đưa cô rời khỏi nơi giam giữ Kỷ Điềm mà không cho phép phản kháng.
Đại Ninh nói: “Chú nhỏ, ngày nào chú cũng rảnh như vậy sao? Một ngày có 24 tiếng mà hết 20 tiếng tôi đã thấy chú rồi."
Anh mím môi.
Đại Ninh thầm cười một cái, không cố hỏi nữa, trái lại thoải mái chuyển chủ đề: “Tôi hỏi anh một chuyện, anh phải trả lời thành thật cho tôi được không?”
Thời Mộ Dương không muốn nghe, thậm chí anh hơi kháng cự.
“Nếu đứa bé trong bụng Kỷ Điềm thật sự là của anh, anh sẽ tha thứ cho cô ta ư?"
Thời Mộ Dương nghe thấy cô hỏi vấn đề này, vậy mà vô thức thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi phản ứng lại, sắc mặt anh trở nên rất xấu xí: "Kỷ Đại Ninh, em muốn chết phải không?"
Anh bịt miệng cô lại, trong đó chứa vài phần hung dữ: “Không có nếu như, đã không biết cách nói chuyện thì em im cái mồm khiến người khác khó chịu của em lại đi."
Đôi mắt trong veo của cô mở to, vô cùng bất mãn.
Thấy cô muốn nói chuyện, Thời Mộ Dương sợ cô ngạt thở, tiện thể buông tay ra.
Đại tiểu thư ôm mặt anh, nhón mũi chân lên đến gần bên môi anh.
Thời Mộ Dương nháy mắt sửng sốt.
Đại Ninh chưa từng chủ động hôn anh, tim anh gần như trong nháy mắt ấy đập nhanh hơn, anh không kiềm lòng được cúi đầu.
Hơi thở cô gái ngọt ngào, anh có thể thấy rõ ràng lông mi của cô.
Nhưng hồi lâu sau cô vẫn không nhúc nhích, chỉ dùng cặp mắt ngấn nước nhìn anh, trong lòng Thời Mộ Dương rủa thầm một tiếng, cúi đầu đuổi theo môi cô.
Đại Ninh tát một cái vào mặt anh.
“…”
Đại tiểu thư đắc ý làm mặt quỷ: “Đồ tồi, ai kêu anh nói miệng tôi khiến người khác khó chịu chi."
Thời Mộ Dương che mắt lại, dùng sự tự chủ cả đời của mình để không xông tới xử tử cô tại chỗ.
*
Đến tối đã có tin tức, con của Kỷ Điềm đã mất. Dù sinh mệnh nhỏ bé ấy có kiên cường đến đâu cũng không thể chịu nổi sự hành hạ của Kỷ Điềm.
Sau khi Đại Ninh biết chuyện cũng không hề cảm thấy ngạc nhiên.
Nếu trong một tình cảnh khác, nói không chừng cô còn bội phục người phụ nữ này, có thể ra tay tàn nhẫn với cả chính mình thì còn chuyện gì mà cô ta không dám làm?
Thuyền khởi hành mấy ngày, khi tia nắng đầu tiên xuất hiện, Thời Mộ Dương đang mang một đôi giày xinh xắn cho cô.
“Cục cưng, chúng ta về nhà rồi.”
Trên đất liền đã là mùa đông.
Từ tháng 9 đến tháng 12, thành phố đã vào đông. Thời Mộ Dương tự mình thay quần áo thật dày cho cô, lại đội thêm mũ và choàng khăn quàng cổ.
Đại tiểu thư không thích áo bông trên người mình, trông như dân hai lúa chính gốc, không biết Thời Mộ Dương lấy cái này từ đâu ra.
Thời Mộ Dương nắm tay cô: “Em đi gọi điện thoại chung với tôi.”
Anh không có tiền trên người, cách làm cũng đủ ác, lấy dao nhỏ kề lên cổ người qua đường, người nọ sợ hãi đến nỗi vội vã đưa điện thoại cho anh.
Thời Mộ Dương nói vài câu với bên kia, lúc này mới ném trả điện thoại về, kẻ xui xẻo kia nơm nớp lo sợ đón lấy, đầu cũng không dám ngoảnh mà chạy biến đi.
Thời Mộ Dương quay đầu lại nhìn Đại Ninh.
Vóc dáng đại tiểu thư nhỏ nhắn đang chơi trò giẫm tuyết.
Anh chậc một tiếng, ghét bỏ nói: “Phiền phức.” Nếu không phải tại cô bé nghịch ngợm này quá yếu ớt, anh dẫn theo một đám người đi tới đâu cũng dễ hơn nhiều.
Không có tiền thì không tiện đi lại, trong cả đám người chỉ có cô là kẻ yếu ớt đến mức có thể đâm một cái là ngủm.
Nói thì nói thế, khi cô ngẩng đầu cười với anh, vẻ mặt anh nháy mắt dịu dàng, dặn dò: “Đừng giẫm tuyết, em mà bị cảm là ông đây bán em luôn."
Vì để Đại Ninh thoải mái một chút, Thời Mộ Dương giống như tên thổ phỉ, trên đường đi vừa đe dọa vừa dụ dỗ mới có thể gom đủ tiền ngồi xe làm cô vô cùng thoải mái. Đến trưa, cả hai đến một căn biệt thự.
Một ông quản gia run rẩy mở cửa cho anh, vừa nhìn thấy anh là nước mắt giàn giụa: "Nhị thiếu gia, thật sự là ngài, rốt cuộc ngài đã quay trở về!”
“Được rồi, ông đây còn chưa có chết, đừng có khóc tang!”
Đại Ninh ngẩng đầu, phát hiện căn biệt thự nhỏ này đã hơi hướng cổ xưa, đoán chừng là tài sản riêng của Thời Mộ Dương trước khi bị gài đưa đến hòn đảo tội ác.
“Đây là thành phố nào?” Đại Ninh hỏi người phía sau.
“Thành phố T, sao nào, em đang tính cách thành phố Kinh bao xa à?" Thời Mộ Dương bỗng chốc quay đầu lại, nheo mắt lạnh lùng.
Đại Ninh cười đùa cợt nhả, gật đầu không chút e dè.
Một tay Thời Mộ Dương khống chế cô, ánh mắt lạnh đi vài phần, cười nhạo: “Nghĩ đẹp thật đấy.”
Anh hầu hạ cô như tổ tông, đưa người về chẳng lẽ để cô trong ta có chàng, trong chàng có ta với thằng ất ơ nào đó?
Không, đến cả tổ tông còn chưa nhận được sự hầu hạ như vậy từ anh. Nếu dưới lòng đất mà có linh thì chắc họ đã bật dậy khỏi quan tài.
Trở về biệt thự, Thời Mộ Dương đặt cô ngồi trên sô pha: “Đừng có cử động."
Anh lục lọi tìm đồ gì đó.
Ông quản gia muốn giúp anh lại bị anh nổi nóng đẩy ra.
Ông đành phải đến hỏi Đại Ninh có yêu cầu gì không.
Đại Ninh chỉ vào chính mình, ngọt ngào hỏi: “Ông biết cháu ạ?”
Sắc mặt ông phức tạp: “Vâng, ngài là đại tiểu thư nhà họ Kỷ. Nghe nói ngài rơi xuống biển, trong khoảng thời gian này có không ít người đang tìm ngài.”
“Ồ, có những ai thế?”
“Em ngài, còn có… cậu Ngôn.” Quả thực tìm như điên như dại, ai mà ngờ đại tiểu thư lại ở bên cậu chủ nhà mình.
Đại Ninh phồng má: “Triệu Tự không yêu tôi nữa."
Thanh Đoàn gật đầu, thầm cho rằng là vậy.
Thời Mộ Dương đang tìm đồ lập tức dừng lại, đá cái tủ một cái vang dội, ông quản giả vội im miệng, không nói chuyện nữa.
Thời Mộ Dương hừ lạnh một tiếng, anh tóm lấy món đồ mà mình muốn rồi đi đến đây, phát hiện Đại Ninh đang cầm điện thoại trong tay.
Sắc mặt Thời Mộ Dương lập tức khó coi, duỗi tay cướp lấy.
Sao hả? Mới về đã gấp gáp không chờ nổi đi liên lạc với đám đàn ông đó?
Đại Ninh tức giận đến mức bật dậy giành lại.
“Chú, tôi cáu rồi đấy!"
Thời Mộ Dương xem điện thoại, vẻ mặt một lời khó nói hết.
Giao diện không phải là tên đàn ông nào, là một cuốn tiểu thuyết có tên《Sếp trên cấm dục, bá đạo cưng chiều cô vợ ngọt ngào 7 ngày 7 đêm 》.
“…”
Tâm trạng Thời Mộ Dương thoáng cái tốt lên, anh trả điện thoại lại cho cô, không quên phê bình: "Đúng là thô tục."
Cô hầm hừ đá anh một cái, Thời Mộ Dương bị đá nhưng không có chút nào gọi là không vui.
Anh bế ngang cô lên: “Đi bệnh viện.”
Một đám người ngoài kia vẫn còn chưa sắp xếp xong, thế mà việc đầu tiên khi anh quay về lại là đưa cô đi khám bệnh.
Đại Ninh hơi kinh ngạc, cô vùi đầu vào trong lòng anh, cẳng chân đung đưa: “Tôi sẽ không rời xa anh đâu Thời Mộ Dương, anh đừng sợ.”
“Câm miệng.” Anh nói.
*
Văn: Giờ muốn vô wattpad thì phải bật vpn, thế là mình cũng lười vô hẳn.