Edit + beta: Văn Văn.
Thanh Đoàn còn cho rằng Thời Mộ Dương chỉ nói chơi vụ không đóng thuyền mà thôi.
Ai lại không muốn ra ngoài chứ?
Song Thời Mộ Dương bảo không đóng là không đóng, ngày hôm sau một nửa hòn đảo đều đình công. Tác Nhị có làn da ngăm đen còn gãi đầu đến đây hỏi đại tiểu thư có muốn xem tiếp phim truyền hình không thì bị Thời Mộ Dương đá văng đi.
Đại Ninh nhìn về phía Thời Mộ Dương, trên cánh tay anh quấn băng vải, vẫn là dáng vẻ vênh váo ta đây kia.
Cảm nhận được ánh mắt cô, sắc mặt anh lạnh lùng, đôi mắt buồn bực. Đại Ninh thấy con ngươi anh đen nhánh, đoán chừng lại có ý đồ xấu.
Quả nhiên nghe thấy anh nói: "Tác Nhị, lâu rồi chưa vui vẻ, không bằng cậu đi tìm mấy người phụ nữ đến đây cho ông."
Tác Nhị hỏi ngỡ ngàng: "Hả?"
"Hả gì mà hả, cút đi tìm ngay."
Tác Nhị không hiểu ra sao, vâng lời đi tìm phụ nữ cho Thời Mộ Dương.
Đại Ninh chậm rì rì cầm lấy miếng thơm trên đĩa chuẩn bị tạm chấp nhận ăn một miếng, ai ngờ bị Thời Mộ Dương giật lấy.
Anh cầm trong tay: "Ông không nuôi người ăn không ngồi rồi."
Dáng vẻ đó tựa như có vứt đi cũng không cho Đại Ninh ăn.
Thời Mộ Dương dừng một chút rồi ha một tiếng: "Đương nhiên, Kỷ đại tiểu cũng có thể thử xin tôi, nói không chừng tâm trạng tôi tốt còn cho cô ăn miếng."
Đại Ninh chớp chớp mắt: "Xin anh đó."
"..." Thời Mộ Dương hoàn toàn không cảm giác thành tựu nào, nhìn cô lạnh lùng: "Xin cũng vô dụng."
Thanh Đoàn ôm đầu, Thời Mộ Dương lại bắt đầu lên cơn.
Tất nhiên cô cũng cảm nhận được thái độ yêu ghét của anh, cảnh tượng này dường như từng quen thuộc, cô nhớ rõ lúc ban đầu Thời Mộ Dương cũng đối phó như thế với Kỷ Điềm.
Sau đó Kỷ Điềm ăn đủ khổ mới xem anh như thiên lôi chỉ đâu đánh đấy.
Hiển nhiên anh bị kích thích từ chuyện hôm qua, bây giờ tâm trạng rất khó chịu, hai người y như nhau, cả hai luôn rất dễ đoán được suy nghĩ của đối phương, tâm trạng anh mà không tốt thì cô đừng hòng sống tốt.
Nhưng Đại Ninh đến cùng không phải Kỷ Điềm, cô thấy lấy lại không được thì dứt khoát không ăn nữa.
Cô đứng dậy định về phòng ngủ.
"Tôi cho cô đi chưa?"
Đại tiểu thư quay đầu lại, vô cùng khó hiểu: "Tôi không đi, chẳng lẽ ở lại xem anh vui vẻ?"
Thời Mộ Dương hung dữ nhìn chằm chằm cô.
Đúng lúc này, Tác Nhị dẫn mấy người người phụ nữ bước vào.
Những người phụ nữ này đều còn khá trẻ ở nơi đây, làn da ngăm đen, trông rất có phong cách nước ngoài.
Trước khi Kỷ Điềm và Đại Ninh đến hòn đảo tội ác, các cô cũng được nhiều người săn đón. Vừa nghe thấy yêu cầu ở lại với thủ lĩnh là các cô tranh nhau tới liền.
Ai cũng biết gần đây đại ca Thời đang đóng thuyền, nếu thật sự có cơ hội rời khỏi đảo thì phải ôm cái đùi vàng này cho chắc.
Thời Mộ Dương hất cằm với bọn họ, cười nói: "Lại đây."
Các cô gái xinh tươi dựa vào anh trêu chọc.
Thời Mộ Dương đối xử qua loa với các cô, còn không quên thường xuyên quay đầu lại liếc Đại Ninh một cái.
Dạo này Đại Ninh rất lười động não, cô nghiêng đầu hỏi Thanh Đoàn: "Rốt cuộc anh ta muốn làm gì?"
Thanh Đoàn đã đi theo cô nhiều năm, giờ nó đã thông minh hơn rất nhiều, nó nói không chắc chắn lắm: "Anh ta mong cô ghen?"
Đại Ninh suýt nữa cười ra tiếng.
Ban đầu cô định rời đi, giờ thì quyết định không đi nữa, cô tìm cái ghế gỗ nhỏ ngồi xuống rồi mở cặp mắt to nhìn bọn họ.
Một cô gái đút nho cho Thời Mộ Dương ăn, có người thì ân cần đấm chân cho anh.
Các cô rất cởi mở, không thèm để ý có bao nhiêu người nhìn, có người cọ sát vào, quần áo đã không còn che nổi cơ thể.
Người có ý đã bắt đầu ngã vào lòng Thời Mộ Dương.
Đại Ninh nhìn anh ngày càng cứng ngắc, sắc mặt dần dần xanh mét, cô ráng hết sức nhịn cười.
Cuối cùng khi nhìn thấy ánh mắt rất có hứng thú của cô, Thời Mộ Dương gạt hết đồ trên bàn ra: "Cút hết cho tôi!"
Bọn họ sợ anh, thế là tất cả nơm nớp lo sợ chạy biến ra ngoài.
Thời Mộ Dương bước nhanh qua, xách Đại Ninh đang ngồi hóng hớt lên.
"Trông cô có vẻ rất vui."
"Anh tự tin lên xíu được không, bỏ hai chữ có vẻ đi."
Thời Mộ Dương cũng không biết rốt cuộc là ngọn lửa trong lòng hay ngọn lửa trên người anh ngày càng bùng cháy dữ dội hơn khi thấy khuôn mặt trắng nõn của cô vào lúc này, anh đè cô xuống sô pha bằng một tay, bắt đầu cởi quần áo của cô.
Anh vừa hận vừa tức, nhưng anh phải thừa nhận rằng, bất kể thằng đàn ông nào khi cùng chung chăn gối với một người đẹp tuyệt sắc trong một khoảng thời gian thì họ không thể nào nhìn trúng kiểu phụ nữ tầm thường được nữa.
Đại Ninh thấy đuôi mắt anh đỏ bừng, cô cũng cảm nhận được sự xao động của anh.
"Ngủ xong rồi anh có chịu trách nhiệm không?" Đôi mắt cô như thể mang theo vài phần ngây thơ không rành thế sự, cực kỳ quyến rũ.
Thời Mộ Dương tạm dừng một chút, bóp chặt mặt cô, nói năng dữ dằn: "Nằm mơ!"
Đại Ninh lắc đầu: "Thế người ta không ngủ chung với anh đâu."
Tay cô bắt chéo kéo cổ áo khép lại. Đại Ninh cũng không sợ anh, cô vươn cánh tay mịn màng như ngó sen ôm cổ anh, nhõng nhẽo thì thầm vào tai anh: "Chú nhỏ, cho tôi đứng dậy."
Tuy Thời Mộ Dương không muốn thừa nhận nhưng anh quả thật thèm muốn cơ thể cô. Huống hồ bây giờ anh còn rất muốn cởi quần làm trò lưu manh, sao mà chịu nổi tiếng thở khẽ khàng của cô bên tai mình.
Cơ thể cô vừa mềm mại vừa thơm tho, anh vùi đầu vào cần cổ cô, không cho cô thấy biểu cảm của mình, anh hơi do dự: "Tôi có thể cân nhắc..."
"Cái gì?"
"Chuyện chịu trách nhiệm với cô."
Lúc này Đại Ninh không thể nén cười được nữa, cô ôm cổ anh cười hết sức vui sướng. Dù hiện tại Thời Mộ Dương có tinh trùng lên não thế nào cũng biết có lẽ cô chỉ đang nói đùa mà thôi.
Anh bỗng đẩy cô ra, trên mặt hiện lên tia sát ý.
Thời Mộ Dương chợt nhận ra người nằm dưới thân mình đáng ghét nhường nào. Từ bé cô đã xấu tính, dù bạn có đối xử chân thành với cô ấy thì những gì nhận lại được chỉ là sự nhục nhã.
Trái tim anh dần trở nên lạnh lẽo, cơ thể xao động cũng đã ổn định lại.
Bọn họ bốn mắt nhìn nhau, anh nhếch môi lạnh lùng: "Cô muốn về sao? Tôi càng không cho cô được như ý, cô chết dí ở đây luôn đi."
Muốn gì cũng không có, một vùng đất đầy rẫy sự hoang tàn và tội ác. Cô là bông hoa hồng duy nhất đang dần phai tàn.
Thời Mộ Dương nghĩ thầm, anh dựa vào cái gì phải thành toàn cho cô?
Cho cô về để rồi nhìn cặp gian phu dâm phụ đó làm mình chướng mắt à?
Anh đứng dậy, sắc mặt anh u ám rời đi.
Đại Ninh nhìn bóng dáng anh, lười nhúc nhích, cô trở mình nhắm mắt lại.
Cô không thèm quan tâm người đàn ông này chút nào, cô nhìn ánh mắt anh, con ngươi rất lạnh lẽo.
*
Quả nhiên mấy ngày tiếp theo, Thời Mộ Dương tạm dừng công cuộc đóng thuyền, hơn nữa anh hoàn toàn không có ý định khởi động lại.
Cách vách có lúc sẽ truyền đến tiếng thổi sáo và tiếng cười duyên dáng của phụ nữ.
Lần này Thời Mộ Dương không để cô đến xem nữa, anh bỗng trở nên lạnh nhạt với cô, có một đêm nọ khi sét đánh xuống, anh cũng không ôm Đại Ninh về phòng mình ngủ.
Đại tiểu thư không quan tâm đến cùng anh đang nghĩ gì, cô ngày càng yếu ớt.
Có lúc ngủ nguyên cả ngày, nếu không phải gần tối Trương Phương Phương đến thăm rồi đánh thức cô, cô còn quên cả ăn cơm.
Thời Mộ Dương không muốn để ý đến cô, cô gầy đi không ít. Suy cho cùng cô khác với Kỷ Điềm, xương cốt cô vừa lạnh vừa cứng, lạnh lẽo đến nỗi không dễ sinh ra tình cảm, cứng cáp đến nỗi không chịu thua trước người khác.
Khuôn mặt xinh đẹp của cô hơi nhợt nhạt và non nớt.
Cho đến chạng vạng hôm nay, cô chợt cảm thấy khó thở rồi phun ra một ngụm máu, sau đó chìm vào hôn mê.
Bên tai có tiếng bước chân hoảng loạn vội vã chạy đến.
Cô rơi vào một vòng tay nóng hổi.
"Đệch, Kỷ Đại Ninh, cô đừng có dọa ông. Tỉnh dậy đi!"
Chàng trai vỗ nhẹ vào mặt cô, Đại Ninh có thể cảm nhận được mọi thứ nhưng không tài nào mở nổi mắt. Máu từ khóe miệng cô không ngừng chảy ra dường như muốn nhuộm đỏ quần áo người nọ.
Rốt cuộc anh cũng hốt hoảng, ôm cô chạy ra ngoài.
Trời đã vào tháng 11, cây cối vùng nhiệt đới vẫn xanh biếc như trước. Anh ôm cô chạy một mạch đến nhà bác sĩ.
Đại Ninh nghe thấy tiếng thở dài nặng nề.
Cuối cùng bác sĩ nói: "Chúng ta không có cách nào kiểm tra nhóm máu của cô ấy, có người nào nhóm máu O không?"
Đại Ninh cảm thấy tay mình bị giữ lấy, có người ôm cô vào lòng, ngủ bên cạnh cô với tư thế bảo vệ.
Máu tươi của anh chảy vào huyết quản của cô.
"Bà cô à, ông đây không chấp nhặt với em nữa được chưa?" Anh ôm chặt cô, quái lạ là cô lại cảm nhận được sự ngỡ ngàng và luống cuống của anh.
*
Khi Đại Ninh tỉnh lại thì phát hiện có người đang canh giữ ở mép giường mình, thấy cô tỉnh, anh lập tức nâng cô dậy.
"Em muốn ăn gì?"
Đại Ninh thoáng cái vui vẻ: "Muốn ăn vải."
Thời Mộ Dương muốn đập chết cô theo bản năng, bây giờ là tháng mấy, là chỗ nào mà cô còn muốn ăn vải, sao cô không ăn hoa sen tuyết mọc trên tảng băng luôn đi?
Thế nhưng khi trông thấy vẻ mong đợi trong đôi mắt trong veo đó của cô, lời mắng chửi của Thời Mộ Dương mắc kẹt trong miệng.
"Em đợi một chút."
Anh đi ra ngoài, thật sự kêu người tìm quả vải.
Đại Ninh ăn cháo lót bụng trước, anh đút cô từng muỗng, cô vô cùng khó chiều, chốc lát lại chê nóng, anh đành quạt cho cô, thổi mà dính nước miếng thì cô cũng không cần. Chốc lát lại chê nguội, anh đành phải bật bếp hâm nóng cho cô bất cứ lúc nào.
Mắt thấy anh sắp chuẩn bị giết người nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Cô ăn uống no say rồi không thèm nhìn anh nữa, cô trở mình ôm con thú nhồi bông do Trương Phương Phương làm và ngủ tiếp.
Thời Mộ Dương nắm chặt nắm tay giơ lên trên đầu cô, phải mất một lúc sau, anh mới nhẹ nhàng vén sợi tóc trên má cô.
Anh đi ra ngoài, bắt đầu tìm quả vải chết bầm kia.
Đương nhiên là tìm không thấy, anh cứng cổ hỏi đầu bếp: "Làm quả vải được không?"
Đầu bếp: ...?
"Đồ vô dụng!"
Đầu bếp nghĩ thầm, ngài bị khùng à?
Cuối cùng sau mấy ngày tìm kiếm cũng tìm thấy trong tay của một gia đình ở biên giới Nam đảo, người cha kia cũng là một người tài, vậy mà trồng được một loại trái cây nhiệt đới có hương vị gần giống quả vải.
Có điều chỉ còn lại năm quả cuối cùng, những quả ấy là đồ ăn vặt cho con trai 6 tuổi nhà họ.
Đại ca Thời dẫn theo cả đám người sang cướp vải.
Đây chính là chuyện xấu hài nhất mà Thời Mộ Dương từng làm trong đời, lúc anh rời đi, đứa bé sáu tuổi đó vẫn khóc không dứt, khóc đến mức khiến cho sắc mặt anh sắp không chịu nổi.
Sau khi về, trông thấy "đứa bé" ngủ ngon lành trên giường nhà mình, anh lại chấp nhận số phận.
"Dậy ăn."
Cô hồn nhiên mở mắt ra giống như cặp mắt của mèo con, thoáng cái, anh không nén được nụ cười: "Vải đây."
Anh bóc ra đút từng quả cho cô, đút xong còn không quên làm ẩm khăn lau khóe môi cho cô.
Đại tiểu thư rúc vào trong lòng anh, trái tim anh đột nhiên trở nên mềm mại.
Đại Ninh được một tấc lại muốn tiến một thước: "Còn muốn ăn que cay cơ."
Lòng Thời Mộ Dương vừa mới mềm xuống, suýt nữa không kiềm được bóp chết cô.
Khi anh bắt đầu bếp làm que cay thì đã là giữa tháng 11.
Thời Mộ Dương vẫn luôn không biết cách chăm sóc người khác, bây giờ lại vừa biết đút nước đút cơm, ôm người chạy lên chạy xuống, không gì không làm được.
Đương nhiên cuối cùng que cay vẫn chưa đưa cô, trái lại khiến nhà bếp vắt óc tìm cách làm ra mấy món ăn vặt khác dỗ dành cô.
Thời Mộ Dương đã rút ra quy luật, khi bạn đối xử tốt với cô, cô sẽ rất ngoan ngoãn, không gây rối hay làm ầm lên cũng không cố ý chọc tức anh. Bảo cô giơ tay thì cô sẽ không giơ chân.
Thi thoảng khi tâm trạng cô tốt còn vui vẻ kể cho anh nghe hai câu chuyện trước khi đi ngủ.
Giọng điệu chầm chậm như con ốc sên, giọng cô mềm mại, ngọt ngào còn hơn trăm hoa giữa hè.
Nhưng một khi đối xử không tốt là cô sẽ âm thầm làm chuyện xấu ngay. Hết lần này đến lần khác khiến người ta vừa tức chết vừa dở khóc dở cười.
Đại Ninh không tính toán thời gian nên cho đến một ngày, khi trời còn chưa sáng, cả bầu trời một màu xanh thăm thẳm, Thời Mộ Dương kêu người chuẩn bị quần áo rất dày cho cô rồi bế cô lên.
"Thuyền đóng xong rồi."
Đại Ninh thoáng cái trở nên hưng phấn, nhìn thấy mấy chiếc thuyền hùng vĩ đang neo đậu trên biển, ánh mắt cô hiện lên vẻ kinh ngạc thán phục.
Quả nhiên là nam chính, nếu là cô thì cô hoàn toàn không có khả năng hoàn thành một công trình vĩ đại như vậy, dẫn theo cấp dưới vượt qua biển cả trở về bờ bên kia.
Gió biển thổi tung vạt áo cô, Đại Ninh đứng trên thuyền vẫn có cảm giác không chân thực như trước.
Đại Ninh nhỏ giọng hỏi: "Chúng ta lặng lẽ rời đi hả?"
"Ừ." Thời Mộ Dương thấp giọng nói.
Đại Ninh đương nhiên hiểu ý anh, anh xảo trá âm hiểm, biết rõ không thể nào đưa mọi người đi hết, cho nên sau khi bắt người khác làm nô lệ xong, trực tiếp không nói hai lời dẫn người chạy.
Đợi những người khác phản ứng lại, ngoài việc chửi ầm lên chứ không lẽ còn bơi theo giết anh?
Nếu bên cạnh anh là một nữ chính tốt bụng như thần thánh, đoán chừng giờ cô ấy sẽ rơi lệ chỉ trích anh máu lạnh vô tình.
Nhưng Đại Ninh thì không, khi tia nắng mặt trời đầu tiên bừng sáng, lần đầu tiên cô chủ động khẽ ôm eo anh, hai mắt cong lên: "Cảm ơn anh đã đưa tôi về nhà."
Chú à, chú đần độn quá đi mất ~