Edit + beta: Văn Văn.
Bên kia sự nghiệp vĩ đại là đóng thuyền cũng đang tiến hành với khí thế hừng hực.
Tuy Thời Mộ Dương sống buông thả và xa hoa nhưng anh vẫn rất đáng tin cậy khi làm chuyện quan trọng. Một ngày nọ, Đại Ninh có tinh thần tốt mới biết tàu thuyền của họ đã bắt đầu thành hình.
Buổi chiều Thời Mộ Dương ra ngoài, cô chậm rì đi theo anh.
Thời Mộ Dương ngoảnh đầu lại: “Cô lại muốn làm chuyện xấu gì?”
“Tôi muốn đi xem thuyền.”
“Xem gì mà xem, về đi.”
Cô vốn dĩ đang chần chừ, lười chẳng muốn đi, có điều đại tiểu thư nghe lời mới là lạ. Thời Mộ Dương càng không cho mình đi, cô càng muốn đi.
Đại Ninh giữ lấy cánh tay anh bằng hai tay mình, không muốn đi bộ chút nào.
“Chú ơi, chú cõng người ta đi mà~”
“Cõng cái đầu cô chứ cõng, biến."
Anh không muốn ôm hay cõng cô, bình thường ở trước mặt người khác toàn đóng gói mang cô đi, dáng vẻ như kiểu xách túi rác đem đi vứt.
Thấy hôm nay cô quyết tâm đi theo, anh móc ra túi vải bọc đồ chuyên dùng ra.
Đại Ninh lắc đầu, cô vô cùng chống cự: "Hôm nay người ta mặc váy đẹp mà."
Thời Mộ Dương vừa nhìn quả nhiên thấy nay cô mặc váy hoa nhí. Trách không được nay lại bằng lòng ra ngoài.
“Đâu ra đấy?”
“Trương Phương Phương làm cho tôi.”
Mấy ngày đóng phim bộ, Trương Phương Phương và cô tiếp xúc với nhau rất nhiều. Một trái tim bà dì của cô ấy bị sự dễ thương của Đại Ninh làm cho đập thình thịch, còn bị cô dụ dỗ làm vài món đồ.
Dù che nắng, váy mới, càng tuyệt nhất chính là cô ấy còn may cho cô cái bóp đựng đồ ăn vặt, nhờ đó mà cô có thể mang một ít mứt trái cây theo bên người ăn.
Thấy cô duỗi hai tay ra, Thời Mộ Dương nói: “Đời này đừng hòng nghĩ tới việc ông đây sẽ ôm hay cõng cô, chúng ta có quan hệ gì, trong lòng cô không tự biết hả? Nếu sau này ông nội cô không trả nổi cái giá này, ông làm thịt cô liền."
Anh là đại ca Bắc đảo, nếu để người khác thấy thì còn ra thể thống gì nữa.
Anh rất kiên trì, bảo không ôm là không ôm, hai người cưỡng ép lôi kéo nhau đến chỗ đóng thuyền, đây là một bãi cát.
Bãi cát trống trải, chỗ này cũng khá gần nơi lấy vật liệu.
Trương Phương Phương lau mồ hôi, lộ ra hàm răng đều đặn: “Đại tiểu thư, sao em đến đây thế?”
Thời Mộ Dương ném Đại Ninh ra, tay cắm túi, bỏ đi.
Mọi người lần lượt chào hỏi anh.
Cự mãng ở trong rừng cây cách đó không xa, Đại Ninh cũng không đi theo Thời Mộ Dương, cô ngẩng đầu nhìn về phía chiếc thuyền không xa đó.
“Tác Nhị bảo tháng sau là đóng xong. Thủ lĩnh đúng là có bản lĩnh, vậy mà có thể dẫn chúng ta rời đi.” Trương Phương Phương nói.
Đại Ninh hỏi cô ấy: “Chị đến đây đã bao lâu rồi?”
Trương Phương Phương thở dài một tiếng: “5 năm, bây giờ ngoài kia trông ra sao, chị cũng quên mất rồi."
5 năm, 30 tuổi đến nơi này, thanh xuân một đi không trở lại, ngay cả khuôn mặt của người nhà thế nào cũng sắp quên mất, trước nay Trương Phương Phương chưa từng nghĩ bọn họ còn có cơ hội ra ngoài.
“Chúng ta sẽ ra ngoài.” Đại Ninh nói chắc chắn.
Trương Phương Phương cười nói: “Đúng vậy.” Cô ấy khác với Đại Ninh, sự chắc chắn của cô ấy đến từ lòng tin tưởng vào Thời Mộ Dương.
Người đóng thuyền còn nhiều hơn so với tưởng tượng của Đại Ninh. Có rất nhiều gương mặt lạ hoắc, Đại Ninh đoán có lẽ Thời Mộ Dương ném cái bánh thơm ngon này ra ngoài, nói có thể dẫn bọn họ đi.
Nhưng ai cũng biết con thuyền này không thể chứa được nhiều người như thế, vậy nên sẽ có một số người bị lưu lại.
Thời Mộ Dương mỉm cười, gạt bọn họ đi bán mạng, người ngoài lại ngây thơ không biết.
“Đại tiểu thư, chị đi tìm ghế gỗ cho em nhé.”
Trương Phương Phương chăm sóc cô như chăm sóc trẻ con trên đảo, lấy ghế gỗ từ chỗ của Tác Nhị, sợ cô bị nóng còn dùng thanh gỗ và lá chuối dựng thành cái lều giúp cô.
Đại Ninh ngồi vào đó, trông cô thật nhỏ nhắn khiến người khác đau lòng.
Đã lâu cô không đến bãi cát, giờ phút này chống cằm, ngắm biển cả mênh mông bao la một cách chuyên chú.
Thanh Đoàn nhịn không được hỏi cô: “Cô đang nhớ đến ai?”
Lòng cô trống trỗng đến nổi nó chẳng cảm nhận được ai.
“Nhớ anh trai.” Cô nói tiếp: “Anh ta đang ngồi tù vì ta sao?”
Thanh Đoàn nói: “Có lẽ là không, dù sao anh ta cũng là người thừa kế của nhà họ Ngôn, tên cáo già Quan Tái Thường kia sẽ không mặc kệ anh ta đâu."
Vẻ mặt Đại Ninh hiện lên vài phần tiếc nuối.
Thanh Đoàn biết mà, không nên ôm chờ mong gì với cô, đoán chừng cô còn mong Ngôn Cảnh đi tù. Nếu Ngôn Cảnh vào tù thật, nói không chừng sau khi cô trở về còn có tâm trạng ra oai đi thăm tù.
Thời Mộ Dương rảnh rỗi, đi qua xem thì phát hiện Đại Ninh đang ngắm biển, cô gái ngồi trên cái ghế gỗ nhỏ đang nhìn ra biển cả ở bờ bên kia, tròng mắt đen nhánh rất chuyên chú.
Dù sao theo anh thấy kiểu gì cũng như đang nhớ thương đàn ông.
“Lả lơi ong bướm.” Anh ác độc buông câu bình luận.
Mãng xà bò qua bên cạnh anh, nó giúp mọi người vận chuyển gỗ, đột nhiên bị anh đạp một cước. Mãng xà quấn đuôi quanh khúc gỗ, vẻ mặt ngơ ngác nhìn anh.
Thấy anh không có việc gì, nó lại hăng hái làm việc.
Chuyện xảy ra bất ngờ không kịp trở tay.
Bờ biển rộng lớn, ưu điểm là dễ hành động, nhược điểm là không có thời gian bao vây khu vực này.
Mấy tên đàn ông xông vào vác đại tiểu thư chạy đi mất, không nói một lời.
Đại Ninh há miệng thở dốc, lười chẳng muốn kêu cứu, cô uể oải ngậm miệng lại.
Trương Phương Phương là người đầu tiên phát hiện không ổn: “Có người mang đại tiểu thư đi!”
Thời Mộ Dương quay đầu lại, ánh mắt tối sầm trong giây lát, động tác của anh rất nhanh, huýt sáo một cái, mãng xà nghe vậy liền ném khúc gỗ đi. Nó giống như mũi tên lao ra khỏi dây cung đuổi theo.
Mấy tên kia sớm đã có chuẩn bị, biết Thời Mộ Dương có một con mãng xà, tên vác Đại Ninh không hề ngoảnh đầu lại, trong khi một số tên khác thì quay đầu lại ném lưới vào nó.
Bọn họ biết mình không thể giết nó, chỉ cần nhốt nó lại một lát là đủ.
Đại Ninh phải mất khá lâu mới nhận ra mình sắp bị chúng bắt đi mất, cô chậm rãi rút một cây kim ra rồi đâm vào lưng kẻ đang chạy trốn.
Người nọ không hề phòng bị với cô chút nào, bịch một tiếng quỳ xuống.
Sau đó miệng sùi bọt mép, trợn trắng mắt, nằm co giật trên mặt đất.
Nói đến cũng trùng hợp, lần trước bởi vì chuyện hoán đổi thân thể mà Thời Mộ Dương mém nữa bị một đám đàn ông "làm". Sống yên ổn phải nghĩ đến ngày gian nguy, anh sợ lại đổi nữa nên trên người Đại Ninh cũng giấu rất nhiều món bảo vệ mạng mình.
Trương Phương Phương chạy đuổi theo: “Đứng lại!”
Mặt khác vài người thấy tình thế không ổn, có người lập tức quyết đoán ném Đại Ninh xuống biển.
Sóng biển dâng lên, trong lòng Trương Phương Phương rất nôn nóng, đại tiểu thư em mau bơi vào đi.
Sau đó cô ấy giương mắt nhìn đại tiểu thư bình thản đan tay vào, lười chạy đua với sóng biển, đến cả giãy giụa cũng lười không làm, trong phút chốc đã bị biển cả cuốn trôi.
“…” Làm sao cô…
Thời Mộ Dương không hề suy nghĩ lao thẳng xuống biển.
Nước biển chìm nổi, vô số người vây quanh lại đây.
“Đại tiểu thư rơi xuống biển?”
Trương Phương Phương nghĩ thầm: Đâu có, cô lười nhúc nhích, thế là bị biển cuốn đi.
“Thủ lĩnh nhảy xuống cứu cô ấy rồi?”
Trương Phương Phương chuẩn bị nhảy lấy đà liền hỏi: Hả? Không phải chứ. Đại ca Thời là loại người gì, thế mà lại cứu người? Chẳng phải anh chuyên gia đi giết người sao?
Quả nhiên chốc lát sau, một người đàn ông ôm cô gái bơi vào bờ.
Tất cả mọi người đều nhìn bọn họ.
Đại ca Thời đi cứu người khiến mọi người bàn luận sôi nổi, ngạc nhiên không thôi. Bọn họ sẽ không cảm thấy anh chính nghĩa gì, ngược lại còn cảm thấy quái lạ. Suy cho cùng ở trên hòn đảo này, chính nghĩa và lòng tốt là phẩm chất đáng bị vứt bỏ nhất.
Mà làm đại ca thì không chuyện ác nào không làm sẽ càng được chào đón hơn, còn vì một cô gái mà phấn đấu quên mình chỉ khiến người ta khinh thường.
Bắp chân Thời Mộ Dương bị nước biển làm ướt đẫm, bấy giờ anh mới nhận ra mình đã làm gì. Sắc mặt anh bỗng chốc u tối, tại sao anh lại nhảy xuống cứu cô?
Chẳng phải anh nên đứng cười tươi trên bờ, xem cuộc vui cùng mọi người ư?
Hiện tại ôm cô cũng không được mà bỏ cô xuống cũng không xong.
Đại Ninh sặc hai hớp nước, khẽ ho khan trong lòng ngực anh: “Nếu anh không nhảy theo thì một lát sau nước biển cũng đẩy tôi về. Thời Mộ Dương, hồi trước anh học dốt vật lý lắm đúng không?"
Bảo toàn năng lượng cũng chả hiểu.
Mặc dù cô là đứa học dốt nhưng thầy Triệu có giảng qua bài này!
Thời Mộ Dương giật giật gân xanh trên trán, kiểu người như cô thì cứu có ích gì! Điểm mấu chốt là vừa nãy việc anh nhảy hoàn toàn chưa kịp thông qua đại não, mà bây giờ tất cả mọi người ĐỀU NHÌN THẤY HẾT RỒI!!
Trong ánh mắt của mọi người, Thời Mộ Dương lập tức buông cô ra như bỏng tay, ném cô vào nước biển cập bờ đó.
Anh u ám tuyên bố: “Tôi chỉ vì, vì muốn tự tay để cô ta chết đuối!"
Ai nấy trên bờ chợt vỡ lẽ, đã bảo mà, đây mới là đại ca Thời độc ác tàn nhẫn chứ! Không chút do dự nhảy xuống biển, hóa ra vì cứu lên rồi tự tay giết, biến thái quá đi mất! Đúng là kẻ có đủ tư cách làm đại ca của bọn họ!
Đại tiểu thư ngồi vào trong biển, hồn nhiên nhìn anh, vẫn không hiểu rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Biển màu xanh da trời, đôi mắt của cô còn sạch sẽ hơn cả vùng biển cả. Nước biển cuốn lên lần nữa, mắt thấy nó lại muốn mang cô đi, Trương Phương Phương nhịn không được lo lắng bước lên.
Đại Ninh vô thức duỗi bàn tay nhỏ bé, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Thời Mộ Dương.
Cô không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn anh. Nếu là ở quá khứ, cô có thể làm ra rất nhiều chuyện cũng sẽ nhớ kỹ lần này trong lòng. Nhưng vì sự suy yếu đã lấy đi sức lực của cô, cô đã không còn cách nào tự bảo vệ mình nữa.
Ngón tay Thời Mộ Dương run rẩy nhưng không nhúc nhích.
Đại Ninh không còn sức níu lấy anh, cuối cùng nước biển lại cuốn trôi cô đi.
Trên bờ vang lên tiếng vỗ tay khen hay khắp nơi.
Thời Mộ Dương bỗng nhiên vươn tay, nắm lấy tay nhỏ cô.
Anh không nói lời nào, để cô bám vào người mình rồi bế cô lên khỏi biển.
Anh đè đầu nhỏ cô vào lòng mình, chẳng thèm nhìn ai mà đi về.
Trong khoảng thời gian này đã hòa bình khá lâu, người không an phận trên đảo lập tức muốn mở miệng chất vấn tại chỗ, Thời Mộ Dương đi qua bên người hắn: "Suỵt, đừng có chọc tao."
Ánh mắt anh lạnh lẽo, chạm phải biểu cảm của anh, mọi người thức thời ngậm chặt miệng.
Đến cùng không ai quên lúc trước anh đã ngồi vào vị trí thủ lĩnh thế nào.
Máu tươi nhuộm đỏ cả bờ biển, nhiều ngày liền toàn là màu đỏ chói mắt không thể gột rửa.
Đại Ninh nằm trong lòng ngực anh, vô số ánh mắt ác ý đều bị ngăn cách.
Thời Mộ Dương ôm cô trở về nhà gỗ, suốt đường đi không thèm nói câu nào.
Tâm trạng anh không tốt.
Dù sao cả hai đều biết lần này anh cứu cô không phải là chuyện tốt gì cả. Trước đây Đại Ninh hoán đổi thân thể với anh, không làm gì hết nên đã làm mất đi một phần uy tín.
Bây giờ anh còn nhảy xuống biển cứu cô, quả thực có tám cái miệng cũng không thể đắp nặn hình tượng tàn nhẫn, độc ác với bên ngoài. Đại Ninh cũng rất bất ngờ, cô cho rằng loại người thông minh hay so đo được mất như Thời Mộ Dương sẽ không làm ra loại chuyện làm ăn thua lỗ thế này mới đúng.
Nếu đã gọi là hòn đảo tội ác thì chỉ có kẻ đủ ác mới có năng lực lãnh đạo.
Một khi anh không đủ xấu xa thì rất có thể sẽ đối mặt với sự nổi loạn của người dân Bắc đảo.
Đừng nhìn bên ngoài người nào người nấy đều cần cù chăm chỉ đóng thuyền, nếu bọn họ không phải phạm vào tội nghiêm trọng rồi chạy trốn thì sẽ không lưu vong đến đây.
Người tốt đã sớm bị đào thải khỏi hòn đảo này.
So với những cái lo lắng đó thì Thời Mộ Dương càng thêm không thể tin được mình lại làm ra chuyện không có não như là nhảy xuống cứu cô.
Khi anh hận cô nhất, nửa đêm tỉnh mộng còn nghiến răng nghiến lợi, tự hỏi sau này mình phải đối xử tàn nhẫn thế nào với cô.
“Chú nhỏ…” Cô ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, muốn nói lại thôi.
“Đừng nghĩ nhiều.” Thời Mộ Dương lập tức nói chán ghét: "Chuyện hoán đổi linh hồn khốn khiếp vẫn còn đó, lỡ như cô xảy ra chuyện thì tôi chết phải làm sao."
“Nhưng…”
“Chẳng lẽ cô tự mình đa tình đến nông nỗi này, cô thật sự cho rằng tôi có tình cảm với cô à. Không có khả năng! Dẹp ba cái suy nghĩ ngu ngốc trong cái não cá vàng đó của cô đi.”
Anh không sợ bày ra vẻ ác ý lớn nhất với cô, sắc mặt căng thẳng như thể cô mà lắm mồm nữa thì nhào lên bóp chết cô ngay.
Vẻ mặt Đại Ninh đầy vẻ khó hiểu.
“Tôi chỉ muốn nói cho anh biết, có con cua trên quần anh kìa."
“…”