Cách một ngày, Thành Vương phải đến đất phong, hắn không dám kháng chỉ, bệ hạ phái người đi theo hắn, theo dõi nhất cử nhất động của hắn, ngoài cửa phủ còn có mấy bóng người thỉnh thoảng lui tới, tất cả hoảng sợ, phẫn nộ, cáu giận của hắn đều là nữ nhân Mạnh Bảo Đàm kia gây ra, nữ nhi Mạnh gia...
Hắn lạnh lùng sai người chuẩn bị ly rượu độc rồi gọi Mạnh Uyển tới, trong lòng Mạnh Uyển mừng như điên, còn ăn diện một phen, nhận ly rượu hắn đưa, không chút nghi ngờ uống hết.
Quả nhiên là kẻ ngu xuẩn, hắn cười nhạo.
Mạnh Uyển mới uống rượu xong nên thuốc chưa có tác dụng ngay, nàng ta cười duyên dựa vào lòng hắn, đột nhiên bụng nàng ta quặn đau, hoảng sợ ngẩng đầu, thì thấy hắn cười lạnh.
Nàng ngã xuống đất quay cuồng, khóe miệng xoang mũi đều là máu, chưa kịp nói một câu thì tắt thở, Thành Vương dùng chân đạp xác nàng ta vài cái, mới thu dọn hành trang đi tới đất phong.
Thành Vương phi lòng dạ độc ác, giết hại con ruột, tội không thể tha, ban thưởng ba trượng lụa trắng, xoá tên trên ngọc điệp, Mạnh gia không biết dạy con, làm hại hoàng tự, thu hồi tước vị, giáng thành thứ nhân.
Thánh chỉ vừa ra, Mạnh gia kinh hãi, trong kinh ồn ào.
Lòng người Mạnh gia hoảng sợ, còn chưa kịp có phản ứng thì Ngự Lâm quân đã tới cửa kê biên tài sản, hạ nhân bị bán đi hết, chủ nhà bị gọi tập trung trong sân, một trận tìm và tịch thu rối loạn, những rương được dán giấy niêm phong được khiêng ra khỏi phủ như dòng chảy, kê biên tài sản, kiểm kê nhân khẩu xong, người cả nhà như chó nhà có tang bị đuổi ra, nhìn đại môn Hầu phủ bị Ngực Lâm quân đóng lại, sau đó dán giấy niêm phong màu trắng.
Sau khi thánh chỉ xét nhà ban xuống, lão phu nhân đại phòng Dung thị lập tức bị bệnh, Ngụy thị Phù thị cộng thêm mấy nàng dâu thứ tử nhị phòng đều không phải kẻ dễ bắt nạt, thừa dịp đại phòng lộn xộn đã tậu được không ít đồ, các nàng định nhân rối loạn đưa mấy món đồ này ra ngoài, nhưng Long vệ được phái tới không buông tha bất cứ thứ gì, ngay cả trân châu Ngụy thị khâu trên y phục cũng bị người giật xuống.
Người Mạnh gia thật sự một mình ra khỏi phủ, không lấy được món gì đáng giá.
Việc xét nhà do chất nữ đại phòng gây nên, Ngụy thị Phù thị và mấy nàng dâu thứ tử dạo này luôn đấu đá nhau rất ác liệt, người người đều luyện thành bản lĩnh đánh nhau giỏi, lần này đoàn kết cùng nhau đánh lão phu nhân và phu nhân đại phòng và nguyên Hầu gia một trận, lão phu nhân đại phòng tức không thở nổi, tắc thở rồi chết.
Nhị phòng người đông thế mạnh, ầm ĩ chia nhà ngay trên đường lớn, mặc kệ đại phòng có đồng ý hay không đều chia nhà.
Người đại phòng đều bị đánh ngã dưới đất, chật vật không chịu nổi, Mạnh cung nhân cũng không may mắn thoát khỏi, bị cướp danh Cáo mệnh, người cũng già đi không ít, hiện tại bà ta chỉ là Mạnh thị, đâu còn Cáo mệnh phu nhân, vừa rồi bà ta cũng bị mấy người Ngụy thị vừa đánh vừa mắng, y phục nhàu nát, mái tóc hoa râm rồi bù ngồi dưới đất, trông như bà lão.
Người nhị phòng nghênh ngang rời đi, rất nhanh lại mâu thuẫn nội bộ, Ngụy thị và Phù thị lại ầm ĩ ở riêng, nhị phòng chia ra lập môn hộ khác, Ngụy thị mang theo nhi tử nàng dâu ở Ngụy gia, nhà mẹ đẻ Phù thị vẫn làm quan trong triều, Thành Vương tới đất phòng, nghe nói Mạnh trắc phi cũng đi cùng, Phù thị còn vui mừng, đâu ngờ, Mạnh Uyển đã sớm bị bọc chiếu ném ở bãi tha ma, người Phù gia nhìn hướng gió biết Mạnh gia đã không có khả năng Đông Sơn tái khởi, cổ vũ Phù thị hòa li, một tháng sau, Phù thị hòa li trở về nhà.
Mạnh tam gia dứt khoát nâng Vạn di nương làm chính thất, mang theo nhi tử Mạnh Côn và Mạnh Lạc rời kinh suốt đêm, chẳng biết đi đâu.
Trong Chính Dương cung, Nam San đang hỏi Đỗ ma ma, ngày đó xảy ra chuyện là ai gọi bà ra ngoài, lại xảy ra chuyện gì mà đúng lúc như thế.
Đỗ ma ma nói: "Bẩm nương nương, nô tì đáng chết nghìn lần, ngày đó tiểu thái giám gọi nô tì ra ngoài là người trong viện Hổ đại gia, Vạn Phúc nói Hổ đại gia lại bắt đầu không ăn không uống, thái y cũng không biết nguyên nhân thế nào."
"Cái gì, Hổ Nhi lại bị bệnh ư?"
Nam San vội vàng chạy tới, đại hổ nằm trên giường thấp, đầu cúi rạp trông không có tinh thần, nó nhìn thấy nàng thì hai mắt sáng lên rồi lại cúi đầu.
"Sao vậy, khó chịu chỗ nào?"
Đại hổ hừ hừ một tiếng, rúc đầu vào lòng nàng, nàng ôm nó, trong lòng khổ sở nói không nên lời.
Nàng hỏi, "Đại hổ như thế mấy ngày rồi?"
Vạn Phúc đi tới, đang định uốn gối trả lời thì đại hổ gầm một tiếng với nàng, Vạn Phúc lùi về sau, hơi khuỵu gối, "Hoàng hậu nương nương, Hổ đại gia không thích nô tì lại gần, mấy ngày nay đều là Thiên Hỉ chăm sóc."
Nam San chau mày nhìn về phía Thiên Hỉ, Thiên Hỉ lo lắng nói, "Bẩm nương nương, quả thật mấy ngày nay là nô tì chăm sóc Hổ đại gia, nô tì cũng không biết vì sao nó đột nhiên không muốn ăn uống, thái y khám không tìm ra nguyên nhân, nương nương còn nhớ, khoảng thời gian trước, Hổ đại gia cũng từng có một lần như vậy."
Nàng vừa nói, Nam San nhớ lại sự việc lần đó, lần đó đại hổ cũng không có tinh thần, không hứng thú với cái gì, thái y cũng không có cách, sau này bản thân nó tự khỏi.
"Ngươi gọi Phàn thái y tới."
Thiên Hỉ ra ngoài mời thái y, chỉ chốc lát sau, Phàn thái y xách hòm thuốc đi vào.
"Thần tham kiến Hoàng hậu nương nương."
"Miễn lễ, ngươi tới khám cho đại hổ một chút, mấy thái y khám rồi mà không tìm ra là bệnh gì, nhưng nó không ăn không uống, lại không có tinh thần, bản cung rất lo lắng."
"Vâng, nương nương."
Phàn thái y đeo khăn che, cẩn thận sờ miệng, mũi, tai, tứ chi và bụng của đại hổ, sau một lúc lâu, "Bẩm nương nương, thần vô năng, cũng không nhìn ra Hổ đại gia bị bệnh gì, có phải do chuyển mùa nên nó cảm thấy khó chịu không?"
"Được, bản cung biết rồi, ngươi lui ra đi."
Sau khi Phàn thái y rời đi, Nam San cho Thiên Hỉ và Vạn Phúc lui xuống, nàng nhìn đại hổ, "Có phải ngươi cảm thấy trong cung bí bức, đã lâu không ra ngoài, không bằng ta dẫn ngươi ra ngoài dạo nhé."
Đại hổ gầm khẽ một tiếng.
Nàng sai người nâng đại hổ vào xe ngựa, phái người sau khi hoàng đế bãi triều thì báo một tiếng, sau đó mang theo nó ra ngoài cung, xe ngựa chạy trên đường, tiếng tiểu thương rao hàng, có người bán đồ chơi bằng đường, có người bán bánh xen lẫn tiếng nói chuyện của người đi đường không dứt bên tai, đại hổ vểnh tai, dường như cảm thấy hứng thú.
"Thích nghe âm thanh như vậy đúng không, nghe qua rất náo nhiệt."
Đại hổ gầm nhẹ một tiếng xem như trả lời.
Nàng cẩn thận nhấc một góc rèm, để đại hổ nằm sấp nhìn bên ngoài rồi sai người mua một ít ăn vặt, đưa đồ chơi làm bằng đường đến bên miệng đại hổ, "Liếm chút đi, ngọt lắm."
Đại hổ khôn ngoan vươn đầu lưỡi, liếm một chút, chép chép miệng, quả thật rất ngọt.
Nó lại không thấy hứng thú quay đầu, không nháy mắt nhìn bên ngoài.
Xe ngựa đi tới phủ Đức Dũng hầu, nàng xuống xe ngựa, thấy hình như trong góc xó ngoài Hầu phủ có một bóng người, nhìn thấy nàng, bóng người đi tới.
Thì ra là Mạnh Anh.
Nàng ăn mặc rất ít, người cũng gầy nhòm, một cơn gió cũng có thể thổi ngã, nàng quỳ xuống, không biết ai đưa áo choàng bên ngoài, không hợp với y phục cũ bên trong chút nào, nàng ngẩng đầu vui sướng nhìn Nam San, "Hoàng hậu nương nương, cuối cùng tì thiếp cũng nhìn thấy nương nương rồi."
"Làm sao ngươi ở đây?"
"Nương nương, dạo này ngày ngày tì thiếp canh ở đây, chính là muốn gặp nương nương."
Nam San bình tĩnh nhìn nàng, hình như tay nàng bị nứt nẻ, giấu trong tay áo, hôm nay trời đông giá rét, mỗi ngày đều đợi ở đây, muốn làm gì?
"Ngươi có chuyện gì, cứ việc nói thẳng đi."
Mạnh Anh hít sâu một hơi, đợi rất nhiều ngày, rốt cuộc có thể nhìn thấy Nam San, thành bại ở lần này, còn không thể khiến nhi tử lọt vào mắt Hoàng hậu, cuộc sống của nàng càng không chịu nổi, từ khi Lăng Trọng Thư bị giáng thành thứ dân, Thường di nương trong nhà đắc thế, ngay cả chính thất Hàn thị cũng phải tránh mũi nhọn.
Nhi tử vừa sinh ra đã bị Hàn thị ôm đi, cuộc sống của nàng rất khổ sở, Lăng Trọng Thư mặc kệ, nếu không phải truyền ra tin tức Hoàng hậu không thể sinh con, phu quân cảm thấy nàng còn chỗ hữu dụng, sắc mặt mới tốt lên chút, để nàng tìm đường ở chỗ Đức Dũng hầu phu nhân.
Ai biết mới bắt đầu Đinh thị còn đồng tình nàng, sau này không biết vì sao, trực tiếp nói với nàng, bảo nàng đừng đến nữa. Nàng không cam lòng, di nương ở Mạnh phủ, ngay cả cơm cũng ăn không đủ no, Ngụy thị sẽ không quan tâm nàng, phụ thân cũng chưa bao giờ tới thăm nàng, nàng không có chỗ dựa, không có đường lui, phu quân cũng mỗi ngày đuổi nàng ra khỏi cửa, bắt nàng dùng cách nào cũng phải nhìn thấy Hoàng hậu, nàng đành phải mỗi ngày canh ở chỗ này, thời tiết giá lạnh, Hàn thị đã có nhi tử của nàng nên đối xử với nàng rất lạnh nhạt, làm sao quan tâm sống chết của nàng, e là trong lòng còn ước gì nàng chết đi, như vậy nhi tử sẽ chỉ biết đến đích mẫu, biết rõ trời đông giá rét còn không chuẩn bị cho nàng y phục dày, áo choàng trên người còn là Đinh thị phái người đưa tới.
Thật vất vả đợi được Nam San xuất hiện, nói cái gì cũng phải bắt cho được cơ hội này, "Nương nương, tì thiếp mạo phạm, tì thiếp có một nhi tử thông minh đáng yêu, nếu nương nương thấy chắc chắn vừa lòng, tì thiếp tự biết thân phận đê tiện, nếu nó có thể làm bạn bên cạnh nương nương, tì thiếp thề mãi mãi sẽ không gặp nó, nương nương..."
Nàng ta dập đầu xuống đất gần như chảy máu.
"Nhi tử của ngươi là nhi tử của ngươi, liên quan gì đến bản cung, vì sao bản cung phải mang nó bên người, về sau Mạnh di nương đừng chờ ở cửa Hầu phủ nữa, trong Hầu phủ không có người thân của Mạnh di nương."
"Nương nương... Tì thiếp có lòng tốt, nương nương... Nó là cốt nhục Lăng gia, là người thích hợp nhất."
Nam San nhấc chân lướt qua nàng, phân phó thủ vệ Hầu phủ, "Lần sau trước cửa Hầu phủ lại có người lai lịch không rõ thì đuổi đi."
"Tuân chỉ." Mấy thị vệ đuổi Mạnh Anh đi, Mạnh Anh cao giọng nói, "Nương nương, tì thiếp thật sự thành tâm... Tuyệt sẽ không gặp lại nó."
Nam San không quay đầu, nàng không bao giờ muốn nhìn thấy người Mạnh gia nữa.
Cốt nhục Lăng gia, trong hoàng cung nào còn cốt nhục Lăng gia, nếu có cũng không phải ở đây.
Đinh thị nhìn thấy bọn họ thì kinh ngạc, trời đông gió rét, sao không phái người thông báo đã tới rồi, đại hổ nâng mí mắt nhìn nàng xem như chào hỏi.
"Nương, về sau Mạnh Anh lại đến, người đuổi nàng đi đi."
"Được, nương biết rồi, cũng là nương mềm lòng, thấy nàng đáng thương, ăn mặc phong phanh, sai người đưa cho nàng một chiếc áo choàng."
"Ước muốn của con người không có giới hạn, trước mắt nàng ta nghèo túng, tự nhiên sẽ nhớ chỗ tốt của người, chờ mục đích của nàng ta thành công, sợ là sẽ không thỏa mãn với một ít ân tình kia, chuyện lấy oán trả ơn từ xưa đã có."
"Phải," Đinh thị cúi đầu, thầm nghĩ về sau cũng không thể mềm lòng nữa.
Trong phòng đốt bếp lò từ sớm nên cũng không lạnh, nàng đi vào khuê phòng lúc mình chưa xuất giá, bày biện bên trong không thay đổi, trên bàn không có chút bụi nào, Đinh thị cười nói, "Nương nghĩ, nói không chừng ngày nào đó con sẽ trở về ở vào ngày nên phái người quét tước mỗi ngày."
"Cảm ơn nương, con nghỉ ở đây một lát."
Đinh thị thấy đám thái giám nâng đại hổ vào, "Sao trông đại hổ không có tinh thần vậy?"
"Dạo này nó kén ăn, con mang nó ra ngoài giải sầu."
Đại hổ được đặt trên giường, nàng ngồi dựa bên cạnh nó, Đinh thị thấy mắt nàng có vẻ mệt mỏi thì nhẹ nhàng đóng cửa đi ra ngoài, nàng lẳng lặng ngồi bên đại hổ, mí mắt đại hổ gục xuống muốn ngủ, nàng dựa vào người nó, nhẹ vỗ về lông nó, "Ngủ đi, ngủ một giấc thật ngon, chờ ngươi tỉnh sẽ phát hiện, thế gian tốt đẹp cỡ nào, còn có rất nhiều món chưa được ăn, sẽ muốn ăn lại thôi."
Đại hổ thuận theo gầm nhẹ một tiếng, nghe lời nhắm mắt lại, nàng cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nó, thấy nó ngủ, dần dần cũng ngủ theo.
Trong mơ, dường như nàng trở về căn nhà kiếp trước, bài trí phòng trong như cũ, khoá nhốt nàng trong phòng vẫn còn, trên vách tường còn có một cái cửa động, đó là nơi mẹ đưa cơm cho nàng mỗi ngày, nàng bị nhốt ở trong căn nhà này sáu bảy năm, những năm đó nàng sống như thế nào, nàng cũng không nhớ ra nổi.
Nàng chậm rãi đi qua, giống như nhiều năm trước, ngồi ở trên sô pha, nhìn ngôi nhà quen thuộc, dưới tấm kính dày trên bàn trà còn đè ảnh của nàng, đó là ảnh lúc nàng tốt nghiệp đại học, trong bức ảnh nàng rất rạng rỡ, lộ ra tình yêu thương nhiệt tình với thế gian.
Còn nhớ ngày nàng tốt nghiệp, mẹ còn chảy nước mắt, là nước mắt vui sướng.
Mẹ đâu, mẹ đi đâu rồi? Nàng nhìn xung quanh, cũng không phát hiện hình bóng quen thuộc kia, từ nhỏ, nàng là kiêu ngạo của mẹ, bố mẹ ly hôn từ lâu, là mẹ một mình nuôi nấng nàng, nàng ngoan ngoãn nghe lời, không yêu sớm, không thích chơi ở bên ngoài, mẹ gặp ai cũng nói con gái hiểu chuyện.
Sau đó thì sao, là bắt đầu từ khi nào, trên khuôn mặt luôn tự hào về nàng không còn tươi cười, tất cả đều là sầu khổ.
Nước mặt nàng rơi xuống, hai tay che mặt, nước mắt chảy ra giữa khe hở ngón tay.
Ngoài cửa, tiếng bước chân thanh thúy vang lên, một bóng dáng nho nhỏ gầy yếu xuất hiện ở cửa, đôi mắt cậu bé long lanh cứ như vậy nhìn nàng, lần này nàng thấy rõ diện mạo của cậu bé, ngũ quan tinh xảo khiến người ta không thể quên, nàng kinh ngạc trợn to mắt, khuôn mặt cậu rất giống Lăng Tiêu.
Đây là không phải cục cưng của nàng sao?
Nàng mừng như điên, trong mắt cậu bé cũng nhuốm nét vui mừng, chạy như bay vào lòng nàng, nàng ôm chặt cơ thể gầy gò của cậu bé, đau khổ khóc thành tiếng.
Cậu bé dán lên tai nàng, giọng nói non nớt mềm mại, "Mẹ."
Nước mắt nàng chảy dữ dội hơn, ôm cậu chặt hơn, nàng há miệng thở dốc, muốn gọi, cục cưng của mẹ, cuối cùng mẹ cũng gặp con rồi.
Trong miệng mặn mặn, nàng lại cảm thấy vô cùng ngọt ngào, bỗng nhiên mở mắt, rường cột chạm trổ trên nóc nhà nhắc nhở nàng, vừa rồi chỉ là nằm mơ thôi, nàng dùng tay lau mặt, tất cả đều là nước mắt, quay đầu nhìn đại hổ bên cạnh, hai mắt đại hổ nhắm nghiền, khóe miệng hình như còn ý cười, hơi thở cũng không nóng hổi nữa.
Nàng giật mình, run rẩy thăm dò hơi thở của nó, hiển nhiên, đại hổ đã chết, cơ thể nó mềm ấm, hẳn là vừa mới chết không lâu.
Cửa bị người ta đẩy ra từ bên ngoài nam tử áo đen mặt lạnh mang theo gió lạnh đi vào, nàng ngẩng đầu, rơi lệ đầy mặt.
Hắn cúi người kiểm tra, đại hổ đã chết, hắn ôm chặt lấy nàng, nàng gục trong ngực hắn, khóc lóc tiếng được tiếng mất, mấy người Đinh thị nghe thấy tiếng khóc, đồng thời đứng ở cửa, không biết xảy ra chuyện gì.
Sau một lúc lâu, nàng khóc hai mắt sưng vù, thấp giọng nói, "Trần về trần, thổ về thổ, phu quân, chắc chắn nó hoài niệm núi rừng, chàng mai táng nó về Lâm sơn đi, cũng coi như lá rụng về cội."
"Được."
Lăng Trọng Hoa sai người đưa nàng hồi cung, nàng ủ rũ tạm biệt mấy người Đinh thị, mấy người Đinh thị hơi khó hiểu, đại hổ chỉ là một con vật nuôi, sao nó chết đi nữ nhi lại đau lòng, bệ hạ cũng lạnh mặt như thế.
Nam San không muốn nói gì, ngồi trong xe ngựa, tiếng bánh xe vang lên khởi hành về cung, lúc đi qua con phố dài, tiếng rao bán đồ chơi làm bằng đường vẫn vang lên, không lâu trước đây, đại hổ con bên cạnh nàng, liếm đồ chơi làm bằng đường, chỉ hai canh giờ ngắn ngủn đã âm dương cách biệt.
Nàng dựa vào đệm mềm, nhắm mắt lại, lại hiện lên khuôn mặt đứa bé trong mơ, đôi mắt nó và đứa bé từng thấy ở khe cửa kiếp trước lồng vào nhau, nàng ngồi bật dậy.
Chính Lâm, đứa bé kia tên Chính Lâm.
Chỉ nghe qua một lần, nàng lại nhớ rõ rành mạch.
Là Chính gì, Lâm gì, nàng họ Trịnh, hắn họ Lăng.
Đứa bé kia là con của ai?
Trong mơ, nó gọi nàng là mẹ, đó là con của nàng, là cục cưng của nàng!
Trái tim nàng như muốn nhảy ra khỏi lồng ngục, hối hận đan xen, nếu kiếp trước, mình có thể ra ngoài tìm hiểu cặn kẽ, có phải có thể nhận ra con của mình không.
Đầu tiên mẹ lừa nàng nói đứa bé đã chết, sau đó lại nói với nàng, mọi chuyện đều là do bệnh hoang tưởng của nàng.
Nàng đau khổ vùi mặt giữa hai tay, là lỗi của nàng, tất cả đều là lỗi của nàng.
Lăng Trọng Hoa một mình một người mang theo đại hổ, mặc kệ gió lạnh giục ngựa chạy về phía Lâm sơn, trong thâm cốc Lâm sơn, lá cây sớm đã điêu tàn, yên lặng quạnh quẽ, hết sức tiêu điều, phần mộ không người được lập một mình một chỗ, hắn mai táng đại hổ bên cạnh mộ của mình.
Nấm mồ cao cao, đất mới còn tản ra mùi bùn, một người một hổ, an táng bên nhau.
Năm đó, hắn phát hiện nó ở cạnh hài cốt của mình, hiện giờ nó trở lại nơi này, cũng coi như trước sau.
Hắn đứng yên trước hai mộ phần, vẻ mặt đầy bi thương, sinh lão bệnh tử, trước nay hắn lạnh nhạt, nỗi đau mất đi nàng đời trước như lặp lại lần nữa, gió thổi rền vang, cuốn áo choàng của hắn lên tạo thành bóng hình cô đơn.
Mặt trời đã ngả về bên kia sơn cốc, không khí trong sơn cốc lạnh lẽo, canh giờ không còn sớm, hắn xoay người, lại nhìn phần mộ một cái rồi định rời đi.
Đột nhiên, hình như hắn nghe thấy một tiếng động rất nhỏ, giống như truyền đến từ nhà gỗ nhỏ, hắn chậm rãi đi qua, chân đạp lên mặt đất đầy lá, lại không có tiếng vang.
Hắn đẩy cửa nhà gỗ, trên giường gỗ trong nhà có một đứa bé đang ngủ.
Đó là một bé trai, khoảng năm sáu tuổi, hơi gầy, đôi mắt nó nhắm lại, lông mi thật dài tạo thành cái bóng trước mắt, cái trán trơn bóng, mái tóc ngắn ngủn.
Lòng hắn kinh hoàng, đứa nhỏ này, là ai? Sao lại giống mình, mình kiếp trước như thế?
Hắn nhẹ nhàng đến gần, có thể nghe thấy tiếng hít thở đều đặn của đứa bé, hắn không dám tin tưởng duỗi tay sờ, đứa bé bị đụng chạm, đôi mắt mở ra, mắt đen ngập nước, mang theo nét hân hoan, ái mộ nhìn hắn.