Tòa nhà mới dọn đến treo tấm biển mới, nhìn hai chữ Nam phủ màu đồng, Nam San an lòng, nhìn phụ thân và Lang Nhi phía sau, càng thêm vui vẻ.
Nàng nhéo mặt Lang Nhi, thằng bé này mập mạp, nhiều thịt, "Lang Nhi thích nhà mới của chúng ta không?"
Cậu nhóc nghiêm túc gật đầu, "Thích ạ."
Nhà mới có thể chạy khắp nơi, không ai sẽ trách mắng hắn, không giống Hầu phủ, hắn muốn đi tìm Lạc đệ chơi còn phải lén lút, cha nói hiện tại hắn cũng là tiểu chủ nhân, có thể mời người tới nhà làm khách, hắn đã nghĩ kỹ rồi, muốn mời Lạc đệ tới chơi.
Dọn nhà mới, làm chủ mẫu khiến Đinh thị rất vui, làm một bàn lớn đồ ăn, bởi vì Lư thị ăn chay nên chuẩn bị đồ chay riêng, ba phụ tử Nam gia ngược lại ăn một bữa ngon no nê.
Mấy ngày sau, ngoại tổ mẫu Hứa Thị cùng biểu tỷ Đinh Phượng Linh tới nhà, thân thể Hứa thị vẫn rất khỏe mạnh, giọng cũng lớn, trước kia khi gả nữ nhi đến Hầu phủ, ngoài lúc thành hôn, người nhà mẹ đẻ bọn họ tới Hầu phủ nhận đủ kiểu lạnh nhạt của Ngụy thị, mười mấy năm qua, Hứa thị đều kiên cường ra lệnh cưỡng chế nhi tử đừng bước vào cửa Hầu phủ, tránh làm mất mặt nữ nhi.
Nhận được tin của Đinh thị, biết được người nhị phòng phân ra ở riêng, Hứa thị nói vài tiếng A di đà phật, người khác đều tưởng nữ nhi bà gả vào Hầu phủ hưởng phúc, nhưng chỉ có bà biết, cuộc sống của nữ nhi cũng không như ý, phu nhân thế tử Hầu phủ là người so đo, cái gì cũng cắt xén, một năm bọn họ chỉ đưa thịt cũng không biết đưa bao nhiêu.
Hiện giờ một nhà nữ nhi dọn ra ngoài, vừa đưa tin đến, bà không kịp chờ đợi dẫn theo cháu gái tới nhà, nhi tử và con dâu còn phải chiếu cố quầy thịt, cháu dâu bụng lớn, thân mình cồng kềnh nên không để con bé bôn ba, chờ sinh ra tằng tôn, còn rất nhiều cơ hội.
Nam San nhìn thấy Hứa Thị, tất nhiên vui vẻ, "Ngoại tổ mẫu, San Nhi rất nhớ người."
"Ai da, tâm can của ngoại tổ mẫu, ngoại tổ mẫu cũng rất nhớ San tỷ nhi."
Hứa thị vui mừng đánh giá Nam San, không tồi, San tỷ nhi của bà gầy đi quả nhiên là mỹ nhân, đã sớm nghe nhi tử nhắc, nói là San tỷ nhi con gái mười tám thay đổi, từ khi bệ hạ ban hôn dường như biến thành một người khác, bà còn không tin, hôm nay vừa thấy, quả nhiên.
"Nhìn tướng mạo San tỷ nhi của chúng ta này, thật là làm người ta yêu thích."
Lư thị tiếp lời, "Bà thông gia nói đúng, San tỷ nhi nhà chúng ta không chỉ có tướng mạo làm người ta yêu thích, tâm địa cũng lương thiện, nhất định là cô nương có phúc."
Hứa thị lần đầu nhìn thấy Lư thị, thấy Lư thị gương mặt hiền tư thần thái lạnh nhạt, trong lòng biết nhất định là mẹ chồng tốt, những năm qua cũng nghe nữ nhi nói qua, mặc dù Lư thị không để ý tới thế sự, nhưng rất yêu thương Nam San.
"Lời này của tổ mẫu San Nhi nói trúng lòng ta, chúng ta lớn lên ở hương dã, không biết nhiều chữ nghĩa, mong bà thông gia không nên trách tội chúng ta nói chuyện không đủ văn nhã."
"Nói chi vậy, bà thông gia có thể dạy ra nữ nhi tốt như con dâu hai, trong mắt của ta, còn mạnh hơn ngâm thơ đối chữ nhiều."
Một câu nói làm Hứa thị coi Lư thị như tri kỷ, nếu luận tuổi, Lư thị lớn hơn Đinh thị không bao nhiêu, nhưng bối phận như thế, Hứa thị coi bà như ngang hàng.
Thấy hai vị tổ mẫu nói chuyện vui vẻ, mặt Nam San đầy ý cười, Đinh Phượng Linh phía sau Hứa thị nháy mắt với nàng, hai biểu tỷ muội một thời gian không gặp, tự nhiên có rất nhiều lời muốn nói, vì thế thân mật kéo nhau vào phòng.
Đinh Phượng Linh nhìn trái nhìn phải, "Oa, thì ra khuê phòng của tiểu thư nhà giàu như thế này à, ta thật mở rộng tầm mắt."
Nam San oán trách nói, "Biểu tỷ giễu cợt muội, nhà muội tính là nhà giàu gì chứ, cha muội nhàn rỗi không việc làm, thế gia chân chính không có giản dị như nhà muội đâu."
"Ha ha, xem lời chua chua của muội này, người sắp trở thành Tam hoàng tử phi, về sau gả vào hoàng gia, bảo bối gì mà không thấy."
Nói đến chữ gả, mặt Đinh Phượng Linh hơi phiếm hồng, tâm tư Nam San xoay vòng, biểu tỷ có biến.
"Biểu tỷ, tỷ cũng đừng cả ngày gả chồng gả chồng, tỷ là biểu tỷ của muội đấy, cữu mẫu có tìm một người chồng tốt cho tỷ không?"
Đinh Phượng Linh làm bộ muốn đánh nàng, lại đột nhiên ngượng ngùng, "San biểu muội, nói cho muội nghe chuyện này, Tưởng công tử ấy muội còn nhớ không?"
Nam San sửng sốt, sao biểu tỷ đột nhiên nhắc tới Tưởng công tử, đây là?
"Ừm, có chút ấn tượng, huynh ấy còn ở lại trấn Lưu Tiên à?"
"Đúng vậy, nhà họ vẫn ở trên trấn, nghe nói hôn ước giữa huynh ấy với Hầu phủ bọn muội đã giải trừ?"
Đinh Phượng Linh hỏi một cách cẩn thận, ánh mắt có chút chờ đợi, Nam San có ngốc cũng hiểu được, hoá ra biểu tỷ của nàng thích Tưởng công tử người ta, đây là tới hỏi thăm thực hư.
Nghĩ đến hình như Chung biểu tỷ cũng thầm có tình cảm với Tưởng công tử, vì sao biểu tỷ của nàng đều có tình cảm với một vị nam tử, làm nàng rất khó xử.
"Không sai, huynh ấy đã không còn quan hệ với Hầu phủ chúng ta, biểu tỷ hỏi cái này để làm gì vậy?"
Đinh Phượng Linh vui vẻ, "Thật sao, vậy là tốt rồi, ta tùy tiện hỏi thôi."
Nam San bĩu môi, "Biểu tỷ, tỷ gạt muội à, còn tùy tiện hỏi, sao tỷ không hỏi những người khác có hôn ước chưa, cố tình lại là Tưởng công tử người ta."
"Ai nha, tiểu cô nương như muội biết cái gì, ta nghe người ta nói vị Tưởng công tử kia gần đây vùi đầu đọc sách, nói là muốn tham gia kì thi mùa xuân sang năm, nên tùy tiện hỏi một chút."
Kỳ thi mùa xuân?
Nam San sửng sốt, kì thi mùa xuân ba năm một lần, sao nàng lại quên chuyện quan trọng như vậy cơ chứ.
Hiện giờ bọn họ dọn khỏi Hầu phủ, cái gì cũng phải tự lực cánh sinh, từng nghe tổ mẫu nói qua, phụ thân khi còn trẻ được xưng là Tiểu Sùng Lang, tài học rất tốt, không biết có thể tham gia kì thi mùa xuân hay không.
Chờ hai tổ tôn Hứa thị trở về, Nam San lơ đãng nhắc tới với Nam nhị gia, chỉ thấy Đinh thị ở bên cạnh mím môi cười, "Làm gì mà rối rít lên thế, còn nhọc lòng chuyện của cha con, cha con tự hiểu trong lòng, đã báo tên lên rồi."
Ấy, chuyện khi nào, sao nàng không biết?
Đinh thị thấy nàng thất thần, lại nói, "Lúc ta với phụ thân con quen nhau, phụ thân con cũng là tú tài, bằng không, con cho rằng lúc trước người khác gọi hắn Tiểu Sùng Lang là gọi suông sao?"
Nói xong mặt ửng đỏ nhìn trượng phu không nói lời nào, từ lúc trượng phu gầy đi, mỗi lần nàng nhìn đều mặt đỏ tim đập, giống như hồi còn trẻ.
Nam nhị gia có chút không được tự nhiên, ra vẻ thoải mái nhướng mày, "Chuyện quá khứ không cần nhắc lại, San tỷ nhi bận một ngày, cũng mệt mỏi, sớm đi nghỉ đi."
Nam San ngơ ngác nhìn nương có chút xuân ý, lại nhìn dáng vẻ che giấu cúi đầu uống trà của cha, hiểu rõ cười.
Trở lại phòng mình, Vạn Phúc trình thiệp mời nhận được gần đây, Nam San tùy ý lật xem, quả nhiên, thiệp của Trần Quốc công cũng ở trong đó.
Là thiệp của Mạnh quận chúa, mời nàng qua phủ thưởng cúc, qua trung thu chính là ngày đại hôn của Tứ hoàng tử, lúc trước cũng có mời, Nam San lấy lí do phải học quy củ từ chối, lần này Nam San không tiện từ chối.
Đỗ ma ma thấy nàng không nói lời nào, cho rằng nàng lo lắng yến hội, khuyên, "Tam tiểu thư, nô tỳ nói lời quá phận, yến hội nữ quyến như này về sau gả cho Tam hoàng tử sẽ nhận được nhiều hơn nữa, không thể thoái thác hết được."
Lý này Nam San cũng hiểu, sống ở đâu phải tuân thủ quy tắc ở đó, đây là kĩ năng sinh tồn cơ bản.
Chỉ là Mạnh Bảo Đàm, nàng thật sự không muốn quen thân.
"Cũng được, đơn giản đi ứng phó thôi, nói ít nghe nhiều là được."
"Tam tiểu thư có thể nghĩ như vậy là tốt nhất, chúng nữ tử gặp nhau, nói đến nói đi đơn giản đều là đua đòi tương giao, Tam hoàng tử là con ruột của bệ hạ, đua đòi thật ra không cần, chẳng qua tương giao cần phải cẩn thận hơn."
Nam San nhìn Đỗ ma ma, lời này ngược lại xuất phát từ nội tâm, "Ma ma nói phải."
Đỗ ma ma thở phào, vừa rồi bà có chút không màng thân phận, may mắn tam tiểu thư có thể nghe lọt, lại nói có được chủ tử như tam tiểu thư là phúc của bà.
Bà tự nhiên muốn nhìn tam tiểu thư tốt hơn.
Chờ đến ngày yến hội, Nam San đúng hẹn đi trước, Mạnh Bảo Đàm tự mình ở cửa đón tiếp, thấy nàng, thực sự sửng sốt.
Ngắn ngủn một tháng không thấy, Nam tam tiểu thư lại gầy đi rất nhiều, dáng người quyến rũ, khí sắc hồng nhuận, ngũ quan tinh xảo lên, đặc biệt là khí chất, trước kia nhìn hơi ngốc, hiện nay lại thấy ngây thơ đáng yêu, hơn nữa dáng người cực kì không xứng đôi với gương mặt non nớt, có cảm giác mê người nói không lên lời, khiến người ta gần như không dám nhận.
"Tam tiểu thư thay đổi lớn thật, suýt thì ta không dám nhận, thật vất vả mời được cô đến, hôm nay phải ngồi trò chuyện với ta đấy."
Mạnh Bảo Đàm thân thiết kéo tay, giới thiệu nàng với một nhóm quý nữ.
Rất nhiều gương mặt quen thuộc đã thấy trong cung, nhận biết cũng rất nhanh.
Chẳng qua, Nam San biến hóa hơi lớn, rất nhiều người đều không dám tin vào hai mắt của mình, nghĩ đến Tam hoàng tử được mọi người nghị luận dung mạo như thiên nhân thì cảm thấy ghen tị.
Nam San nhìn thẳng phía trước, làm như không thấy mấy ánh mắt đó, nàng tới xã giao, không phải tới ngột ngạt.
Tiểu thư phủ Đức Dũng hầu đương nhiên cũng được mời, bởi vì được ban cho Đại hoàng tử làm trắc phi, thứ nữ như Nam Anh cũng được mời.
So sánh với Nam Uyển lạnh nhạt, Nam Anh lại nhiệt tình hơn rất nhiều, tam muội muội ngắn tam muội muội dài.
"Từ khi nhà nhị thúc dọn ra ngoài, đã mấy ngày ta không gặp tam muội muội, rất nhớ nhung, không biết dạo này tam muội muội khỏe chứ?"
"Nhọc nhị tỷ tỷ nhớ nhung, muội ăn được ngủ được, tự nhiên là khỏe."
Nam Anh thân thiết dựa gần nàng, hai người sóng vai đi tới, Nam Uyển tụt lại sau một bước, ánh mắt không tốt.
Ánh mắt Mạnh Bảo Đàm chợt lóe, quay đầu nói, "Hình như sắc mặt Nam tứ tiểu thư không tốt lắm, không khỏe hay sao."
Nam Uyển thấy quận chúa hỏi thăm, sắc mặt lập tức thay đổi, "Tạ quận chúa quan tâm, ngày gần đây đều khỏe."
Mạnh quận chúa cố ý đi lùi sau một bước, thấy Nam San và Nam Anh đi xa, lơ đãng nói, "Tứ tiểu thư, ta có một lời không biết có nên nói hay không, ấm sành đựng sơn tuyền, bình ngọc chứa quỳnh tương, hoa gì có chậu nấy, đều đã có số cả rồi."
Nam Uyển suy nghĩ, hiểu thâm ý trong đó, thật sự nói trúng nỗi lòng nàng, cảm giác như tri kỉ, "Quận chúa nói có lý, tiểu nữ đã hiểu ra."
"Tứ tiểu thư thông minh hơn người, một chút đã thông." Mạnh Bảo Đàm tùy ý nhổ một cây cỏ dại trong chậu hoa, "Cỏ dại này thật biết tìm chỗ ngồi, bồn thịnh hoa há phải chỗ của nó."
Nói xong, ném cây cỏ dại kia ra rất xa.
Nam Uyển thấy, như suy tư gì đó.
Nam San và Nam Anh đi phía trước ngược lại không chú ý tới một màn này.
Phủ Trấn Quốc công là phủ bậc nhất đế kinh, khí phái tất nhiên không cần phải nói, chỗ chi tiết cũng điêu khắc tinh xảo tỉ mỉ, không tìm ra chỗ xấu.
Các loại hoa cúc đã sớm bày trên bậc thang, những loại cực phẩm như dao đài ngọc phượng, tiên linh chi, ngọc linh quan được bày trên chỗ cao nhất, để người khác thưởng thức.
Nhóm quý nữ tốp hai tốp ba vây quanh một chỗ, khe khẽ nói nhỏ hoặc là trong miệng ngâm thơ từ, khẽ nhíu mày lộ ra thái độ suy nghĩ sâu xa.
Thấy mấy người các nàng đi tới, đều dừng lại, tiến về phía bên này, Mạnh Bảo Đàm tất nhiên được vây ở giữa, nhận lời ca tụng của mọi người.
Đột nhiên một vị hồng y cô nương nói, "Đáng tiếc năm nay không có Nam đại tiểu thư, nếu không lấy tài hoa của Nam đại tiểu thư, nhất định có thể tức cảnh làm ra một tác phẩm xuất sắc, lưu truyền rộng rãi."
Nam Anh nói nhỏ bên tai Nam San, "Nàng ta là thứ trưởng nữ nhà Thường đại học sĩ, Thường Nguyệt Hương."
Nam San hiểu rõ.
Nghe lời Thường tiểu thư, sắc mặt mọi người không đồng nhất, sắc mặt Mạnh Bảo Đàm vi diệu.
Nàng ta kéo tay Nam San, "Năm nay không có Nam đại tiểu thư, nhưng có Nam tam tiểu thư, nghĩ đến có tỷ thế tất có muội vậy, không bằng mời Nam tam tiểu thư làm một bài thơ để chúng ta mở rộng tầm mắt."
Không ai nói không tốt, nhóm quý nữ này ngày xưa đều qua lại với Nam Cẩn và Mạnh quận chúa, bởi vì Nam San là vị hôn thê Tam hoàng tử, ngược lại dẫn tới một loạt từ ngữ ca ngợi, chẳng qua thật thật giả giả trong đó không thể hiểu hết.
Nhìn ánh mắt hoặc xem kịch vui, hoặc chờ mong của mọi người, Nam San không khỏi cười khổ trong lòng.
Nàng vẫn không hiểu quý nữ cổ đại, vốn tưởng rằng Mạnh quận chúa năm lần bảy lượt đưa thiệp mời là muốn nhân cơ hội lung lạc nàng, để nàng đứng về phía Tứ hoàng tử, không nghĩ tới đối phương lại lập uy với nàng, làm nàng mất thế, chỉ có thể dựa vào nàng ta, thuận tiện diệt nhuệ khí của nàng, khiến nàng về sau cúi đầu nghe lệnh, nói gì nghe nấy.
Không hổ là quý nữ được nuôi lớn theo tiêu chuẩn hoàng hậu, tâm tư thật sát phạt quyết đoán.
Nghĩ đến đây, nàng cười.
"Mạnh quận chúa để mắt ta, bảo ta ngâm thơ về hoa cúc, đáng tiếc từ nhỏ ta thô tục, không hiểu mấy thứ phong nhã này."
Có mấy nữ tử tỏ vẻ khinh thường, đang muốn mở miệng chế nhạo.
Liền nghe Nam San nói tiếp, "Buổi sáng ăn một loại điểm tâm rất ngon miệng, là dùng cánh hoa cúc tươi nhất làm thành, ngược lại khiến ta ngẫu hứng một bài thơ, có lẽ cũng có thể nhờ vào cái này để bêu xấu."
Nàng hắng giọng, không nhìn sắc mặt mọi người, "Thu lai sương khởi bách hoa sát, dao đài tiên chi nghênh phong triển, phượng điệp thanh diêm kim ngọc ti, đạm hương doanh xỉ giải vị sàm."
Giọng nói rơi xuống, chúng nữ ngây người, chợt thấy Mạnh Bảo Đàm vỗ tay cười, "Nam tam tiểu thư tài tình không tầm thường, tuy là một món ăn lại được giai cú, dù lời thơ nhỏ nhặt nhưng cũng lưu loát dễ đọc."
Dù sao cũng không muốn nàng tốt, không tiếng động nói nàng là đồ tham ăn.
Nam San cũng đáp bằng một nụ cười nhạt, "Tác phẩm thuận miệng, khó mà đến nơi thanh nhã, nhưng dân dĩ thực vi thiên, có lẽ ta là một người thô tục, không phẩm ra hoa mỹ, vạn vật thế gian, chỉ có thể phân rõ hữu dụng và vô dụng, có thể ăn và không thể ăn, không bằng các vị tiểu thư cao nhã, dựa vào một đóa hoa cũng có thể sinh ra thương cảm, nói ra bi phong thu nguyệt."
Sắc mặt chúng nữ tử khác nhau, là ai nói Nam tam tiểu thư là người béo ú, ngu xuẩn.
Lúc mới ở trong cung chưa từng chú ý, chờ khi chú ý lại là ngày xuất cung, hôm nay vừa thấy, Nam tam tiểu thư không chỉ gầy đi, mà con biết ăn nói, nhanh mồm dẻo miệng, đâu có ngốc, thật là coi thường nàng.
Mạnh Bảo Đàm khẽ vẫy tay, hai nha hoàn đi lên, nàng sai người đem mấy bông cúc ngọc bạch đến phòng bếp, "Nghe tam tiểu thư nói chuyện, lại làm người ta nổi hứng thú, hôm nay bản quận chúa cũng nếm thử mỹ vị của hoa cúc."
Nam San nhìn nàng ta, chỉ cười không nói, Mạnh quận chúa này còn tâm cơ thâm trầm, không lộ dấu vết hơn trong tưởng tượng.
Những nữ tử khác cũng phụ họa, nói là trở về cũng muốn làm một đĩa nếm thử, còn có người đến tìm hiểu công thức nấu ăn.
Thường tiểu thư làm như không xảy ra việc gì, lập tức đi về phía bọn họ, "Nam nhị tiểu thư, Nam tam tiểu thư, từ lúc tạm biệt trong cung, không biết dạo này khỏe không."
Sắc mặt Nam Anh cứng đờ, bởi vì theo ý chỉ của hoàng hậu, sau khi Mạnh quận chúa gả vào phủ Tứ hoàng tử, Thường tiểu thư này sẽ theo sát vào hậu viện Đại hoàng tử.
Mà nàng, lại không biết nguyên do gì mà phải muộn tới nửa tháng sau.
Kỳ thật Nam Anh không biết, sau lần tuyển tú, Hiền phi đã coi Nam Cẩn là nữ tử yêu mị, đối với kẻ thân là thứ muội như Nam Anh tự nhiên không có hảo cảm, mượn trình tự vào phủ, cố ý giẫm nàng một đầu.
Dù sao về sau phải vào cùng một phủ, Nam Anh cũng không thể xé rách mặt, cười nói, "Nhọc Thường tiểu thư nhớ mong, chúng ta đều khỏe, còn chưa chúc mừng Thường tiểu thư, sắp được vào phủ Đại hoàng tử."
Thường tiểu thư hơi đắc ý, "Về sau đều là tỷ muội, ta làm tỷ tỷ chịu chút mệt mỏi, vào phủ hầu hạ Đại hoàng tử trước."
Nam Anh thiếu chút nữa cắn nát răng, Thường tiểu thư này được hời còn khoe mẽ.
"Thường tiểu thư, nhị tỷ tỷ ta còn chưa vào phủ hoàng tử, tiếng tỷ tỷ muội muội này dùng hơi sớm."
"Nam tam tiểu thư thật nhanh miệng, bài thơ vừa rồi làm người ta kinh ngạc, đồn đại quả nhiên không thể tin tưởng, chỉ không biết thật sự là tam tiểu thư làm, hay là nhặt được lời của người khác."
"Thường tiểu thư nói chuyện dứt khoát, thật đúng là lợi hại, thường nghe người ta nói nữ tử phải hiền huệ hào phóng, nhìn dáng vẻ Thường tiểu thư, chưa vào phủ đã một lòng nghĩ cho Đại hoàng tử, làm chúng ta rất bội phục."
Thường Nguyệt Hương lạnh mặt, hừ một tiếng, quay đầu rời đi.
Nam Anh cảm động nói, "Tam muội muội, cảm ơn muội ra mặt thay ta."
"Nhị tỷ tỷ, chúng ta đều họ Nam, hôm nay nàng ta muốn chèn ép tỷ, sau này vào phủ sẽ không nhường nhịn đâu, tỷ phải cẩn thận một chút."
"Tam muội muội..."
Nam San cũng không muốn diễn tỷ muội tình thâm với nàng, chặn lại lời nói kế tiếp, "Nhị tỷ tỷ, tỷ xem, tứ muội muội đang làm gì?"
Theo tầm mắt nàng, thấy Nam Uyển đi theo sau Mạnh quận chúa, hai tay cẩn thận bê một chậu cúc tím, có chút cảm giác của nha hoàn, làm người ta không đành lòng nhìn.
Nàng dời mắt, trong lòng may mắn, tổ phụ anh minh, sớm thay bọn họ phân nhà, bằng không thật sự bị tác phong của Nam Uyển làm tức chết.
Sắc mặt Nam Anh cũng khó coi, theo lý thuyết Mạnh quận chúa là Tứ hoàng tử phi tương lai, nàng là trắc phi Đại hoàng tử, Đại hoàng tử và Tứ hoàng tử tranh đấu không phải ngày một ngày hai, trước kia còn trong tối, bây giờ đã kéo ra ngoài sáng.
Đại thần trong triều ngầm chia làm hai phe, nghe nói gần đây Tứ hoàng tử ở trước mặt bệ hạ vạch tội Đại hoàng tử, nói tổ phụ Đại hoàng tử phi - Hàn Thủ phụ lén lung lạc trọng thần, ủng hộ phong Đại hoàng tử làm Thái tử.
Bệ hạ giận dữ, răn dạy Thủ phụ, nghe nói đã có lời đồn, nếu Hàn Thủ phụ xuống ngựa, thượng vị chính là Khương Thứ phụ, ngày gần đây phủ Khương Thứ phụ đều bị mai mối chính trị giẫm nát.
Đáng tiếc Khương tiểu thư đã rời kinh, Khương Thứ phụ coi đây là cớ, từ chối nhã nhặn người tới cửa.
Bất luận gia phụ huynh đệ phe phái ra sao, ngoài mặt đều không liên quan lớn đến nữ tử khuê phòng, mọi người vẫn qua lại thân thiết, nói chuyện với nhau trang sức váy áo, hoặc là chuyện thú vị trong kinh.
Nhóm khuê tú bắt đầu tốp năm tốp ba ngắm hoa, dạo vườn, vườn hoa phủ Trấn Quốc công chiếm diện tích lớn, núi giả quái thạch, thanh tuyền đình đài, khắp nơi là cảnh.
Nam San không muốn chen chúc xem náo nhiệt với bọn họ, cũng không muốn tới nơi hẻo lánh, vì thế chậm rãi đi ở hành lang gấp khúc, Nam Anh lại khác, nàng còn muốn nhân cơ hội này làm quen mấy người bạn tốt.
"Nhị tỷ tỷ, muội ngốc nghếch, cũng không biết nói chuyện, không đi theo người khác xem náo nhiệt, tỷ đi đi, muội đi chậm ở phía sau."
Nam Anh nghĩ ngợi, "Được, tam muội muội, muội đừng đi linh tinh, nhớ đi theo sau mọi người."
Nam San gật đầu, ngược lại có mấy cô nương tiến lên làm quen với nàng, nàng gật đầu cười, cũng khách khí đáp vài câu, phía trước mọi người vây quanh Mạnh Bảo Đàm.
Tứ hoàng tử và Tam hoàng tử dù sao có nhiều chỗ khác biệt, Tứ hoàng tử là đích tử, lại thêm Hoàng hậu xuất thân phủ Mạnh Quốc công, Mạnh gia thế lớn quyền trọng, Mạnh Bảo Đàm vốn chính là quận chúa, lại là Tứ hoàng tử phi tương lai, trong lòng cô nương trong kinh đều sáng như gương, vội vàng lấy lòng nàng ta.
Trái lại Tam hoàng tử phi tương lai Nam San, về sau cũng là thân phận cao quý, nhưng so sánh với Tứ hoàng tử phi thì kém hơn rất nhiều.
Bởi vì trước đây Nam San chưa từng xuất hiện trong những yến hội như vậy nên cũng không có người quen, cũng không có cái gì để nói với những người khác, dần dần tụt lại sau cùng.
Nàng nhìn bên cạnh Mạnh quận chúa, lại không phát hiện bóng dáng Nam Uyển, trong lòng còn đang nghi hoặc, liền thấy một nha đầu phủ Quốc công đi đến trước mặt nàng.
"Tham kiến Nam tam tiểu thư, nô tỳ là nha đầu trong phủ, Nam tứ tiểu thư ngã ở đằng trước, kêu nô tỳ đến báo cho Nam tam tiểu thư đến đó giúp đỡ."
Nam San hơi kinh ngạc, chỉ ngã thôi mà, kêu nha đầu này đỡ lên là được, vì sao còn muốn mình đến, nàng thấy hơi khó hiểu.
Nhưng lại nghĩ có lẽ là Nam Uyển sĩ diện, không muốn mất mặt ở phủ Quốc công, mới bảo đường tỷ là nàng đến giúp đỡ.
Mặc dù cảnh giác, nhưng cũng nghĩ Nam Uyển không quá xấu xa, lại nói đối phương cũng chỉ là một tiểu cô nương mười bốn mười năm tuổi.
Thấy nha đầu nói chuyện không giống lừa người, Nam San kêu đi trước dẫn đường, đi theo phía sau nàng ta.
Rẽ mấy ngã, Nam San dần dần cảm thấy có chút không thích hợp, theo lý mà nói, Nam Uyển không phải đi phía sau Mạnh quận chúa sao, sao lại một mình bỏ đi?
Dù muốn một mình ngắm cảnh, trong thời gian ngắn cũng không đi được đến nơi xa như vậy, nàng dừng bước, "Không biết vì sao tứ muôi muội ta lại một mình tới nơi này."
Nha đầu khẽ sửng sốt, nói, "Nam tam tiểu thư có điều không biết, phía trước chính là Khám Thúy sơn nổi tiếng trong phủ chúng ta, đứng trên núi giả có thể thu hết cảnh đẹp trong phủ vào mắt, Nam tứ tiểu thư sợ là bởi vậy."
Nam San hiểu rõ cười, "Vị tỷ tỷ này, ta thấy hôm nay trong phủ bận nhiều việc, ngươi cũng không cần đi cùng, ta tự đi đến đó được."
"Cũng được, nô tỳ cáo lui, Nam tam tiểu thư đi theo con đường này, lại rẽ một rẽ là đến."
Nha đầu kia cũng không kiên trì, quay lại đường cũ, Nam San thấy dáng vẻ nàng ta, thầm nghĩ sợ là mình suy nghĩ nhiều.
Vì thế lại đi vài bước về phía trước, chợt mơ hồ nghe thấy tiếng nam nhân, lập tức quay đầu đi về một hướng khác.
Chưa từng ăn thịt heo cũng từng thấy heo chạy, thủ đoạn nữ nhân hậu trạch đơn giản có vài loại, phàm là tán gẫu với nam nhân đều là chuyện không tốt, trách hiềm nghi là quan trọng nhất.
Dưới tình thế cấp bách nàng đi con đường không phải con đường từng đi qua, mà là một con đường khác, càng đi càng thêm thanh u, xuyên qua một cổng vòm, rộng rãi trống trải, như một thế giới khác.
Nàng đi một đoạn về phía trước, quay đầu nhìn lại, nơi này tuy hợp với phủ Trấn Quốc công, nhưng cảnh trí một trời một vực, giống như một phủ đệ khác.
Nghĩ đến từng nghe nói phủ Hộ Quốc phu nhân và phủ Trấn Quốc công liền nhau, hay là, cánh cổng vừa rồi xuyên qua chính là chỗ nối tiếp hai phủ.
So với phủ Trấn Quốc công đại khí, phủ Hộ Quốc phu nhân lại lịch sự tao nhã, bởi vì là mùa thu, tuy rằng không thấy gì đặc biệt, nhưng nhìn rừng cây này, nếu là xuân hạ, chắc chắn đẹp không sao tả xiết.
Trong lòng Nam San biết đi nhầm đường, đang muốn trở về, lại thấy gác cao giữa tán cây cổ thụ, phía dưới lầu các phía đông, trên cái giá cao cao, một bụi hoa được tỉa tót tỉ mỉ nở hoa đỏ rực xinh đẹp.
Đúng là hoa lăng tiêu.
Nam San vui vẻ, chậm rãi lại gần, hoa lăng tiêu khác những hoa khác, có thể nở từ giữa năm tới tận cuối thu, nàng đã thật lâu không nhìn thấy đóa hoa nhiệt tình vươn ra như vậy, không nhịn được muốn hái một bông.
Nàng rón rén đi đến dưới lầu các, hái một bông hoa nở đẹp nhất, đang muốn lặng yên rời đi, lơ đãng thoáng nhìn qua cửa sổ chạm khắc rỗng hơi hé, trên bức tường trong các treo một bức tranh.
Trong tranh là một thanh niên tuấn dật tư thế oai hùng.
Thanh niên mặc long bào, kim quan ngọc đái, thần sắc hờ hững, nhìn đóa hoa lăng tiêu nở rộ trước mặt.
Bông hoa trong tay trượt xuống, nàng như bị sét đánh ghim chân tại chỗ.
Chú thích:
Dao đài ngọc phượng
Tiên linh chi
Ngọc linh quan