Sau khi ba tỷ muội Nam San về Hầu phủ, lấy Lư thị cầm đầu mọi người đứng đón ở cửa, đại môn Hầu phủ rộng mở, Đinh thị và Nam nhị gia đứng ngay sau Lư thị, bên cạnh là thế tử và Ngụy thị.

Lư thị nhìn thấy Nam San, hai mắt rưng rưng, "San Nhi của tổ mẫu về rồi, nửa tháng không gặp, gầy đi không ít."

Xác thật, nàng gầy đi, cũng đẹp lên, mặc dù so với nữ tử khác vẫn đẫy đà, nhưng thịt mũm mĩm lại có nét đẹp ngây thơ, nếu không phải ngũ quan tương đồng, cho dù ai cũng không nhận ra nàng là cô nương béo thường bị người ta nhạo báng trước kia.

Vẻ mặt Ngụy thị phức tạp nhất, ai cũng không ngờ cô nương Nhị phòng này thế mà có thể lên làm chính phi của hoàng tử, vẻ mặt nàng vừa vui vừa oán.

Cẩn tỷ nhi phong tiệp dư, tuy ngoài dự đoán, nàng vui mừng, nhưng Vinh Thái đế năm nay đã trung niên, hoàng tử thành niên có ba vị, cho dù nữ nhi lập tức mang thai long duệ, về sau phú quý cũng hữu hạn.

So với Ngụy thị sắc mặt phức tạp, Phù thị có thể nói chính là khó coi đến cực điểm, cùng là bốn tỷ muội vào cung ứng tuyển, ba người còn lại đều có thu hoạch, chỉ có Nam Uyển của nàng, hai tay trống trơn, không vớt được chút chỗ tốt.

Mấu chốt là còn hôn sự Tưởng gia phiền lòng kia, không tốt lại rơi vào đầu Uyển Nhi, bảo nàng làm sao có thể nặn ra nụ cười.

Nam tam gia lại khác, nụ cười của hắn rất chân thành tha thiết.

Bất luận cô nương nào vào mắt quý nhân đều là từ Hầu phủ, người làm thúc thúc như hắn cũng vẻ vang.

Trái ngược với tâm tư khác nhau của mọi người, hai vợ chồng Nam nhị gia và Đinh thị chỉ có lo lắng và đau lòng, Nam San biết suy nghĩ của cha mẹ, cho bọn họ ánh mắt an ủi, khóe mắt lơ đãng lướt qua bóng dáng gầy gò cô đơn trên gác cao.

Đúng là tổ phụ.

Nam San cười với ông, cách rất xa, nàng không thấy rõ nét mặt tổ phụ, nhưng từ dáng người giữ vững không đổi của ông, ông cũng không lạnh lùng như bình thường.

Nàng cẩn thận nhìn Lư thị bên cạnh, Lư thị vừa lúc quay đầu, cười nói, "Năm đó ta còn chưa gả đến Hầu phủ, đã nghe thấy tài danh và mỹ danh của cha con, đều nói hắn có phong thái của phụ thân, được xưng Tiểu Sùng lang, dáng dấp Nam San giống cha, gầy đi quả nhiên không tầm thường."

Nghe được hai chữ Sùng lang, Nan San vô ý thức ngẩng đầu nhìn nam tử cao lớn, chỉ là trên lầu các đã không có một bóng người.

Lòng nàng đầy nghi vấn, nghe giọng tổ mẫu có vẻ không oán hận tổ phụ.

Hai tổ tôn thân thiết kéo nhau đi trước, Ngụy thị không muốn thấy một mình Nam San giành hết đắc ý, mở miệng nói, "San tỷ nhi xuất cung có gặp qua tiệp dư nương nương không, không biết thân thể nương nương có khỏe không."

Nam San đang muốn mở miệng, Nam Anh phía sau cướp lời, "Thưa mẫu thân, lúc xuất cung, nữ nhi và tam muội muội tứ muội muội muốn tới tạm biệt đại tỷ tỷ, nhưng người Thúy Hoa cung nói nương nương không quen khí hậu, có chút không khỏe, không thể gặp khách."

Ngụy thị vừa nghe nóng nảy, "Cái gì? Cẩn tỷ nhi bị bệnh, đã tìm hiểu rõ ràng bệnh gì chưa?"

"Cái này nữ nhi không biết."

Nam Anh hơi cúi đầu, Ngụy thị lúc này mới có thời gian đánh giá thứ nữ ngày thường không đáng chú ý, thấy dung mạo nàng điềm đạm, eo đứng thẳng, tuy rằng cúi đầu như trước kia, nhưng nàng cảm giác được thứ nữ trước mặt cũng không còn có thể mặc người coi khinh.

Nàng tiến lên dang tay ôm Nam Anh, "Anh tỷ nhi của ta thật có phúc, tuy nói trắc phi cũng là thiếp, nhưng hoàng gia thì khác, trắc phi cũng là lá ngọc."

Chữ thiếp cắn rất nặng, Nam Anh nhìn thẳng ánh mắt của nàng, "Mẫu thân dạy bảo phải, thiếp hoàng gia tất nhiên là quý giá, đại tỷ hiện giờ phong nương nương, là phúc khí của Hầu phủ chúng ta."

Mặt Ngụy thị cứng đờ, Cẩn tỷ nhi của nàng nói dễ nghe là tiệp dư, nhưng cũng chỉ là thiếp thất.

Mẫu nữ đối đáp ngôn từ sắc bén khó lường, Vân di nương đứng đằng sau vùi đầu càng thấp, bởi vì Nam Anh ban cho Đại hoàng tử làm trắc phi, nàng làm mẹ đẻ cũng được đặc cách cho phép đứng trước đám nha đầu.

Chờ trở tiểu viện của mình, Vân di nương lúc này mới dám kéo tay nữ nhi, "Nhị tiểu thư, việc nhỏ mà không nhịn được thì sẽ làm loạn việc lớn, lúc này vẫn nên nịnh nọt phu nhân, đợi xuất giá rồi vạn sự đại cát."

"Nương, con có chừng mực."

"Nhị tiểu thư, nàng là mẹ cả, chỉ cần một ngày con còn là cô nương Nam gia, thứ nữ của nàng thì nàng có biện pháp đối phó với con."

Nam Anh sầm mặt lại, gật đầu thật mạnh.

Vân di nương thở phào nhẹ nhõm, dáng vẻ như trút được gánh nặng, nàng thở dài, phu nhân tính tình hẹp hòi, không muốn thấy người khác tốt hơn mình.

Ngụy thị lúc này lại đau đầu khó chịu, Phù thị ngồi bên dưới khóc lóc thảm thiết, "Đại tẩu, ta mặc kệ, hôn sự Tưởng gia, tam phòng chúng ta tuyệt không nhận."

Nàng vừa tức vừa đau đầu, "Tam đệ muội, việc này cha chồng cũng đồng ý, bảo ta như thế nào cho phải, trong bốn tỷ muội, ba người đều bị bệ hạ tứ hôn, tự nhiên là không thể hối cải, hiện giờ cũng chỉ có Uyển tỷ nhi chưa đính thân, này..."

"Ta mặc kệ, rõ ràng là hôn sự của đại tỷ nhi lại rơi xuống đầu Uyển Nhi chúng ta, đại tẩu, đừng ức hiếp người khác như vậy."

Phù thị lau nước mắt, lại nói, "Đại tẩu, tẩu nghĩ cách lui hôn sự này đi.

Lui?

Lấy tính tình ngu xuẩn của Tưởng phu nhân, làm sao có thể nói thông được?

Ngụy thị đối xử với tam phòng không giống nhau, tam phòng và thế tử là một mẹ đẻ ra, nàng tự nhiên phải bận tâm, hơn nữa Cẩn Nhi đã bị lưu lại trong cung, việc này lan truyền ra ngoài bất lợi cho nữ nhi.

Cúi đầu suy nghĩ, trấn an Phù thị, "Tam đệ muội, muội về trước đi, ta lại nghĩ cách."

Nghe được nàng nói như vậy, Phù thị vốn đang định tranh cãi nữa, mắt thấy thế tử đại bá đi vào, lập tức lau nước mắt, tâm bất cam tình bất nguyện cáo lui.

Tâm trạng Nam Hoành Đào rất tốt, đại nữ nhi phong đế phi, nhị nữ nhi trở thành trắc phi Đại hoàng tử, hắn làm cha cũng thơm lây, nói câu khoác lác không biết ngượng, mình hiện tại cũng coi như là quốc thích.

Hắn xuân phong đắc ý dưới con mắt của Ngụy thị lại khó chịu như kim đâm, từ khi có tiện nhân Liễu Nhứ, thế tử bất kể ngày đêm đều ở tiền viện, căn bản không tới hậu viện.

Mặt mày Liễu Nhứ càng thêm kiều mị, tay nàng rất khó vươn tới tiền viện, không làm được gì, may mắn mỗi ngày đưa canh bổ đều uống hết, bằng không quả thực ăn không ngon, ngủ không yên.

"Phu nhân vất vả, dạy bảo các nữ nhi rất tốt."

Ngụy thị vừa nghe, oán hận tan thành mây khói, "Phu quân, đây đều là bổn phận của thiếp thân, thiếp thân chỉ mong có thể chia sẻ với phu quân, các nữ nhi đều có bến đỗ tốt."

"Hay lắm, thê tử ta hiền huệ." Nam Hoành Đào vui sướng, "Hiện giờ hai nữ nhi đều đợi gả, chuyện trong phủ nhiều, nàng không lo liệu được nhiều việc có thể nhờ người khác giúp đỡ, Liễu Nhi biết viết biết tính, có thể làm trợ thủ."

Ngụy thị còn chưa kịp bày ra dáng vẻ yêu kiều như sấm đánh cố định, nụ cười trên mặt hết sức quái dị, kỳ thật nàng cũng coi như nữ tử xinh đẹp, chẳng qua dù đẹp, dù bảo dưỡng tốt cũng không sánh được cô nương mười mấy tuổi.

Lửa giận trong ngực nàng như muốn phun trào, chỉ có thể nắm chặt tay vịn ghế, nỗ lực ổn định ngữ khí, "Phu quân, tuổi Liễu di nương hơi nhỏ, nếu để nàng giúp đỡ thiếp thân, sợ làm muội muội khác bất mãn trong lòng, luận kinh nghiệm, mấy người Vân di nương vẫn nhiều hơn."

Nam Hoành Đào thấy nàng nói có lý, vốn dĩ cũng là bị Liễu Nhứ thổi gió bên tai, choáng váng nặng nề đồng ý, suy nghĩ tỉ mỉ cũng cảm thấy không ổn, Ngụy thị đầy đủ lý do, hắn cũng đúng lúc thoái thác việc này.

Nhấp hớp trà nói, "Việc này về sau lại bàn, trong phủ chúng ta nay đã khác xưa, trong cung có tiệp dư nương nương, San tỷ nhi nhà nhị đệ ban cho Tam hoàng tử, Anh tỷ nhi cũng dành được trắc phi Đại hoàng tử, cả phủ vinh quang, nàng làm phu nhân thế tử càng phải làm mọi chuyện đáng thể diện, chớ để người ngoài coi thường."

"Vâng, thiếp thân ghi nhớ, tất nhiên làm hôn sự mấy vị cô nương nở mày nở mặt."

Nàng hơi cúi đầu, vừa lúc lộ ra cái cổ tuyết trắng, ánh mắt Nam Hoành Đào nóng lên, nhớ tới nhiều ngày chưa thân thiết với nàng, hai nữ nhi đều có hôn sự tốt, cũng vui vẻ cho nàng thể diện, vì thế liền nghỉ ở chủ viện.

Một đêm này, Ngụy thị khúm núm đủ kiểu, cuối cùng làm thế tử hài lòng thiếp đi.
_______

Trong Tây Khóa viện, Đinh thị đầy lo lắng nhìn nữ nhi gầy đi, đẹp thì đẹp, hôn sự đã định, nhưng lời đồn về Tam hoàng tử cũng không tốt, nghe nói không gần nữ sắc còn tính tình bạo ngược, San tỷ nhi của nàng tính tình đơn thuần, gả qua làm sao cho phải?

Nam nhị gia liếc mắt một cái nhìn ra suy nghĩ của thê tử, "Đồn đại phần lớn là giả, bệ hạ không phải còn khen Tam hoàng tử có phong thái tiên đế, có lẽ giống tiên đế quá say mê võ học, không hiểu phong tình thôi."

Đinh thị trừng hắn một cái, "Không hiểu phong tình, sợ là nam tử thô lỗ, chịu tội còn không phải nữ nhi."

"Vậy nếu hiểu thấu phong tình, San tỷ nhi không chỉ chịu tội, sợ là còn bực bội."

Lời này trái lại cũng có lý, nam tử đa tình thường làm người khác đau lòng, lưu tình khắp nơi, hậu viện đều là nữ tử, San tỷ nhi nào chịu được, bị trượng phu nói như vậy, Đinh thị cũng bớt lo không ít.

Không gần nữ sắc, ít nhất cũng coi như chỗ tốt.

Nam San thấy cha mẹ tranh chấp, trong lòng cảm động, nghĩ đến tướng mạo người nọ, gương mặt mơ màng.

Đinh thị đẩy đẩy trượng phu, ý bảo hắn nhìn Nam San, Nam nhị gia nhìn kỹ, trong mắt phượng của San Nhi có nét mê mang, thầm nghĩ hay là nữ nhi bất mãn với hôn sự này.

Nam San thấy phụ thân nhìn nàng là lạ, tỉnh táo lại, "Cha nương, Tam hoàng tử không giống như lời đồn bên ngoài, chỉ là tính tình lạnh lùng, ít khi nói cười thôi."

Nam nhị gia thấy nàng lên tiếng bảo vệ, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, xem ra có lẽ nữ nhi đã gặp Tam hoàng tử, ấn tượng cũng không tệ lắm.

Lư thị vẫn luôn mỉm cười ngồi đó, nghe nhị phòng một nhà ba người nói chuyện, San tỷ nhi có mắt nhìn, rất lanh lẹ, nàng nói con người Tam hoàng tử không tệ, vậy tất nhiên sẽ không tệ.

Nghĩ đến câu nói của Không Trần phương trượng lúc đi Hàn Quang tự lần trước, ông ấy nói San tỷ nhi là người đại phú đại quý, lời này xem ra không giả, chính phi Tam hoàng tử, lấy thân phận thứ tử của nhị phòng quả thật là hôn sự ông trời ban xuống.

Bà mở miệng nói, "San tỷ nhi của chúng ta là người có phúc, trong hoàng thất nhiều xấu xa, lời truyền ra không thể tin hết."

"Mẫu thân nói có lý, là con dâu quá lo lắng."

"Làm phụ mẫu, lo lắng, suy nghĩ sâu xa vì con cái là nên."

"Mẫu thân nói phải."

Người một nhà thân thiết chuyện trò, Đinh thị lại vội đến phòng bếp nấu cơm, phải bồi bổ thân thể cho Nam San.

Nam San nhìn phụ thân cười đến vui vẻ, kìm lại lời trong lòng, chuyện cổ trùng tìm một cơ hội rồi nhắc đến vậy.

Làm Nam San không nghĩ tới chính là, buổi tối, tổ phụ cũng không chủ động thân cận con cháu triệu kiến nàng, cũng hỏi vấn đề tương tự.

"Con người Tam hoàng tử như thế nào?"

"Tổ phụ, theo tôn nữ thấy, Tam hoàng tử tự nhiên rất tốt."

Nam Sùng Khởi không chớp mắt nhìn tôn nữ luôn tỏ vẻ ngây thơ, "Tốt như thế nào, nói nghe một chút."

A?

Nàng gây ra một lát, lập tức nâng tinh thần, "Tam hoàng tử giỏi võ, chứng tỏ thân thể khỏe mạnh, không gần nữ sắc, sẽ không say mê nử tử, có thể thấy được tâm chí kiên định, về lời đồn bất kính Hoàng hậu, đó là yêu ghét rõ ràng, không giả vờ giả vịt, bởi Hoàng hậu là người hiềm nghi hại chết mẫu thân huynh ấy."

Nam Sùng Khởi nheo mắt, phức tạp nhìn nàng, sau đó phất tay bảo nàng lui ra.

Nàng không hiểu ra sao, trên đường nghĩ lại lời vừa rồi, phát hiện không nói bậy cái gì, lúc này mới lòng đầy nghi ngờ về viện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play