Dịch: An Linh

Đàm Mặc vệ sinh cá nhân xong thì đi ra, trên người đã thay quần áo, mấy lọn tóc vểnh cũng biến mất, lại khôi phục thành thiếu niên vừa lạnh lùng vừa thanh cao giống như trước.

Kiều Lam thoáng có chút hụt hẫng nhìn thấy đầu tóc chỉnh tề của Đàm Mặc.

Bỏ qua những thứ này mà vào việc chính, dạo này Kiều Lam đang đọc sách về hội chứng Asperger, trong sách có nói rằng chứng bệnh này không thể chữa khỏi cũng không bao giờ chữa dứt, nhưng có thể thông qua những biện pháp khác giúp những người mắc bệnh Asperger gần gũi hơn với người bình thường, từ từ hiểu được nét mặt hay cử động cơ thể của người khác.

Nếu xem nó như một căn bệnh không thể giao tiếp với người bình thường, thì như vậy sẽ cảm thấy rất nặng nề. Nhưng nếu đổi cách nghĩ, chẳng hạn như hãy đem việc giao tiếp với mọi người xem như một môn học, thì biểu cảm và hành động của người khác sẽ giống như một ngôn ngữ mà bản thân chưa từng tiếp xúc, lí giải như vậy cũng không phải quá khó.

Vì chưa từng tiếp xúc nên không hiểu, nhưng nếu học từ từ biết đâu có thể làm được những trao đổi thông thường.

Đàm Mặc không biết Kiều Lam muốn dạy cậu thế nào, ngồi cạnh bàn thoạt nhìn rất ngoan ngoãn nhưng thật ra trong đầu đang rối tung cả lên.

Lúc Kiều Lam đặt điện thoại trên bàn, Đàm Mặc vừa lướt nhìn đã thấy hai chữ AS rất lớn trên quyển sách cô đang đọc.

Sau đó cả người đờ ra.

Lúc trước cậu không hề biết rằng Kiều Lam đã biết cậu là người mắc bệnh AS, mà cũng không muốn để Kiều Lam biết, cũng như không muốn để Kiều Lam nhìn thấy đôi chân dị dạng và những vết sẹo khó coi của cậu.

Nhưng giờ mới chợt phát hiện, thật ra Kiều Lam đã sớm biết rồi, không những biết mà còn ngấm ngầm biết.

Cậu ấy biết từ lúc nào? Làm sao biết được? Biết rồi thì sẽ nghĩ gì? Có phải sẽ cảm thấy mình quái gở không? Sẽ cảm thấy mình rất phiền phức không......

Kiều Lam đi ra ngoài chưa đến một phút nhưng trong đầu Đàm Mặc đã có không biết bao nhiêu suy nghĩ lóe lên.

Sau một hồi, không biết Kiều Lam ở chỗ nào kiếm được một mặt gương, sau đó dịch cái ghế đến ngồi cạnh Đàm Mặc, cánh tay thỉnh thoảng quẹt vào tay cậu, không giống với thường ngày mặc đồng phục ngồi chung bàn. Trong nhà rất ấm nhưng Đàm Mặc có thể cảm nhận được nhiệt độ trên da Kiều Lam.

Ấm hơn so với người cậu nhiều.

Kiều Lam để gương trước mặt Đàm Mặc.

"Được rồi, trước tiên chúng ta bắt đầu học từ cơ bản nhất, học cách cười, cười có rất nhiều kiểu, cười mỉm, cười lớn, cười gượng, cười nhạt... rất rất nhiều, chúng ta học kiểu dễ nhất là được rồi, ví dụ nói kiểu cười mỉm cơ bản nhất, nhìn tớ này!"

Đàm Mặc xoay đầu.

A, gần thật.

"Bất kể là cười kiểu nào, thông thường khóe môi đều giương lên, có những kiểu cười độ cong lớn hơn một chút, có kiểu ít hơn. Cười mỉm là biểu cảm mọi người thường dùng, hiểu đơn giản là hơi cười nhẹ, hơi thôi, cậu hiểu chứ, hơi là biểu thị độ cong nụ cười không lớn, nên độ cong khóe môi cũng vậy, là kiểu tớ đang làm này."

Kiều Lam mặt mỉm cười nhìn cậu, chỉ chỉ khóe môi của mình.

"Khóe môi giương lên, thường sẽ để lộ răng, sau đó mắt hơi hơi híp lại, độ cong cơ mặt phải hướng lên."

Kiều Lam lại dùng hai tay làm động tác ra hiệu hơi hướng lên

"Nếu ngũ quan trên mặt một người giống như vậy, 100% là cười mỉm, thường mọi người mỉm cười lúc tâm trạng tốt, nụ cười sẽ khiến mọi người tự tin và đẹp hơn, mọi người nhìn thấy người đối diện mỉm cười thì tâm trạng cũng sẽ tốt lên."

Đàm Mặc dời mắt khỏi gương mặt Kiều Lam, có chút mất tự nhiên xê dịch tầm mắt.

Cậu cũng cảm thấy lúc một người cười lên sẽ đẹp hơn.

Giống như Kiều Lam bây giờ, Đàm Mặc cảm thấy cô của giây phút này rất xinh đẹp.

Hơn nữa cậu dường như có thể cảm nhận được cảm xúc, tâm trạng của bản thân bây giờ rất tốt.

"Vậy trước tiên chúng ta học cười mỉm có được không"

Kiều Lam đặt gương trước mặt Đàm Mặc, còn mình vẫn giữ nét mặt như cũ.

"Giống tớ này, khóe môi giương lên..."

Đàm Mặc cuối cùng cũng hiểu Kiều Lam tìm gương để làm gì.

Cậu kéo kéo cơ mặt cứng đơ, xoay đầu nhìn Kiều Lam, cảm thấy đã khắc thật sâu gương mặt Kiều Lam vào đầu, nhưng đợi đến lúc mình làm thì cũng không đơn giản như vậy.

Người bình thường vốn không cần học những thứ này, trong lòng là cảm xúc gì, ánh mắt, môi miệng..v..v đều sẽ tự nhiên tạo ra những thay đổi tương ứng, nhưng đối với Đàm Mặc mà nói, cảm xúc và nét mặt là hai trung tâm khác nhau, cậu cần phát hai lần chỉ thị, để khống chế khuôn mặt làm ra thay đổi tương ứng.

Không phải từ trong tim mà là bắt chước.

Giống như lúc đầu Kiều Lam nói, ví quá trình này giống như học một ngoại ngữ mới.

Ghi nhớ biểu cảm khuôn mặt cũng giống như ghi nhớ một từ mới, nhớ lại và nghĩ cách thể hiện ra, biến từ mới thành một câu.

Đàm Mặc nhớ lúc còn bé cùng chụp ảnh kỉ niệm ở trường, thợ chụp ảnh hướng về phía cậu hô to bảo cậu cười mỉm nhưng cậu không hiểu cười mỉm là gì.

Nếu lúc đó thợ chụp ảnh có thể giống như Kiều Lam, nói với cậu lúc cười mỉm cơ bản phải làm thế nào, có lẽ cậu có thể lưu lại một tấm ảnh mỉm cười thời thơ ấu.

Khóe môi phải giương lên, ánh mắt phải hơi híp lại...

Kiều Lam ngồi bên cạnh ngoẹo đầu chăm chú nhìn cậu.

Đàm Mặc làm rất nghiêm túc nhưng từ trước cho đến giờ chưa từng học thế này nên lúc bắt đầu sẽ luôn gặp khó khăn, khóe môi giương lên nhưng là một cao một thấp, không giống cười mỉm mà là cười nhạt, ánh mắt híp lại giống như nhìn có chủ đích mà không phải là mắt cười.

"Hmm...không đúng lắm"

Kiều Lam nói, cô hơi nghiêng người về trước, chợt đưa ngón tay lên khóe môi Đàm Mặc, nụ cười kỳ quặc của Đàm Mặc bỗng nhiên cứng đờ, quay đầu lại một cách máy móc nhìn cô.

Kiều Lam quan sát tỉ mỉ, đưa tay trái lên cằm Đàm Mặc, tay phải chạm vào khóe môi.

"Chỗ này phải hơi hướng lên, như thế này, đừng căng thẳng, không sợ lộ răng, răng của Mặc Mặc chúng ta đẹp như vậy...ơ, là kem đánh răng vị quýt nhỉ?"

Đàm Mặc cảm giác được nhiệt độ ngón tay Kiều Lam trên gò má cậu, căng thẳng vì không biết phải làm thế nào, nghe Kiều Lam nói cũng bất giác trả lời.

"Vị cam."

"Tớ cũng thích vị cam"

Kiều Lam cười lên.

"Lát nữa chúng ta ép nước cam uống được không."

Đàm Mặc ánh mắt hơi cong, vội nói: "Được."

"Đừng động, đừng động"

Giọng Kiều Lam gấp gáp.

"Cứ giữ nguyên như thế"

Rồi vội vàng lấy điện thoại ra.

Đàm Mặc cười lên luôn có chút kỳ quặc, nhưng nụ cười ngay lúc nãy, ánh mắt cong cong với khóe môi hơi giương lên nhìn cực kỳ điển trai, vì chưa bao giờ cười nên người khác cảm thấy nét mặt cậu rất lạnh lùng nhưng lúc cười lên thì dáng vẻ lạnh lùng cũng dần dần biến mất.

Hướng sáng, Kiều Lam lưu giữ lại khoảnh khắc này của Đàm Mặc.

Thiếu niên mỉm cười dưới ánh mặt trời.

Kiều Lam đưa điện thoại cho Đàm Mặc.

"Cười lên có phải rất đẹp không."

Đàm Mặc nhìn dáng vẻ của mình trên điện thoại, ngẩng đầu nhìn Kiều Lam.

Đúng là cười lên rất đẹp.

Nhưng là cậu nghĩ đến Kiều Lam.

Cô cười lên là xinh đẹp nhất.

Bác Trần từ bên ngoài bước vào, nhìn thấy tấm ảnh mà kinh ngạc một lúc rồi vội nói Kiều Lam gửi cho ông.

Kiều Lam gửi cho bác Trần một tấm, Đàm Mặc một tấm, lại chăm chú nhìn tấm ảnh cả buổi.

Lớn lên đẹp trai như vậy thì nên cười nhiều một chút chứ, cười lên còn đẹp hơn, cười nhiều mọi người cũng sẽ thích cậu hơn, sẽ có nhiều bạn bè hơn hiểu được và gần gũi với cậu.

Mỗi ngày sau đó, Kiều Lam và Đàm Mặc có nhiều thêm một môn học mới, là nhận biết biểu cảm.

Bắt đầu nhận biết trước, sau đó mới từ từ học cách bắt chước.

Lúc Kiều lam đọc sách, thấy trong sách có giới thiệu một phần mềm, phần mềm này mời các diễn viên đóng trong loạt phim Harry Porter thể hiện những nét mặt cụ thể, ngôn ngữ cơ thể và đặc điểm nói chuyện liên quan đến cảm xúc. Để mọi người có thể hiểu một cách đơn giản về cảm xúc, mỗi loại cảm xúc sẽ được xây dựng thành một câu chuyện nhỏ tương ứng.

Ví như bạn mong muốn vào ngày sinh nhật sẽ được nhận một món quà từ bố mẹ, nhưng bố mẹ lại không nhớ sinh nhật của bạn, cảm giác lúc này sẽ là thất vọng; hay như bạn không làm gì sai nhưng tất cả mọi người đều nghĩ bạn là người đã làm sai, đại khái tâm trạng lúc đó chính là oan ức.

Kiều Lam để Đàm Mặc xem trước, sau đó để cậu đoán xem cảm xúc mà bên kia muốn biểu đạt là gì, lúc thể hiện biểu cảm là cảm xúc gì, Đàm Mặc trả lời rồi sau đó lại xem câu chuyện với cảm xúc tương ứng.

Đàm Mặc thật sự rất thông minh.

Dựa theo phương pháp học này, cậu ghi nhớ rất nhanh các biểu cảm khuôn mặt và ngôn ngữ cơ thể tương ứng cùng nhiều loại cảm xúc, cũng dần dần hiểu được một ít biểu cảm mà trước kia cậu không thể nhận biết.

Mặc dù với người bình thường mà nói phương pháp nhận dạng này rất cứng nhắc, cũng sẽ xuất hiện nhiều sai lệch. Nhưng đối với Đàm Mặc đây chắc chắn là một sự tiến bộ.

Kì nghỉ hè cứ như vậy chậm rãi trôi qua, lúc bắt đầu kì nghỉ Đàm Mặc còn cảm thấy nó quá dài nhưng bây giờ lại thấy thời gian thật ngắn ngủi.

Mấy ngày trước khai giảng, dì Trần rốt cuộc cũng quay lại, nhìn thấy Kiều Lam thì sửng sốt hồi lâu.

Đều nói tuổi dậy thì của con gái mỗi ngày là mỗi vẻ, mấy tháng không gặp Kiều Lam, dì Trần cũng suýt không nhận ra.

Da của Kiều Lam đáng lẽ rất trắng, vì dù sao bà Kiều còn có chị Hai và Kiều Nguyên cũng giống nhau, chị Cả thì sắc mặt kém hơn một chút đại khái là vì không đủ chất lại thêm mệt nhọc hàng ngày.

Kiều Lam được Đàm Mặc chăm sóc gần một năm, các bữa ăn mỗi ngày được chuyên gia dinh dưỡng đặc biệt phối hợp với đủ loại thực phẩm bổ sung, toàn bộ những khiếm khuyết lúc trước đã được bù lại, da cũng không xỉn màu vàng sẫm như trước mà đã cải thiện rất nhiều, làn da trắng nõn mà con gái nên có ở độ tuổi này.

Da trắng làm cho đường nét khuôn mặt vốn đã rất thu hút càng trở nên đầy đặn hơn, giống như viên ngọc trai bị phủ bụi trong thời gian dài được lau chùi sạch sẽ để lộ bộ dáng vốn có.

Ban đầu chỉ có thể nói là thanh tú, thoắt cái trở thành một cô gái xinh đẹp thu hút khiến mọi người không thể rời mắt.

Các nét trên khuôn mặt rất tinh tế, dáng dấp cân đối, đôi chân thon dài, đi trên phố chắc chắc là một sự hiện diện khiến mọi người phải chú ý đến.

Kiều Lam nhìn gương rốt cục cũng tin vào miêu tả trong truyện về ngoại hình của Kiều Lam, cũng thực sự tin màu da đối với giá trị nhan sắc có sức ảnh hưởng thế nào.

Đàm Mặc ngồi trên xe lăn, nghe thấy dì Trần khen Kiều Lam xinh đẹp thế nào, cũng hơi có cảm giác tự hào, như thể người dì Trần khen không phải Kiều Lam mà là cậu vậy.

Vào ngày cuối của kì nghỉ, Kiều Lam thu dọn đồ đạc trở về trường sớm, dọn dẹp lại phòng kí túc xá, sáng mai sẽ đi báo danh.

Nói đến cũng có chút hồi hộp, không biết rốt cuộc được phân vào lớp nào, có thể vào chung một lớp với Đàm Mặc không.

Bác Trần vui vẻ đưa Kiều Lam đến trường, lúc đi để lại một câu rồi mới nghênh ngang rời đi, nói rằng cô cứ yên tâm.

Kiều Lam đi vội nên không nghe rõ cũng không kịp phản ứng lại, đợi đến ngày hôm sau khai giảng chính thức, đến bảng thông báo tìm tình hình phân ban, nhìn thấy tên mình và Đàm Mặc đều cùng xuất hiện trong lớp 18, khẽ cười một tiếng.

Thì ra bảo cô yên tâm là ý này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play