Yêu Quái Nhỏ

Chương 54


2 năm

trướctiếp


Lam Khâm khó xử đứng cuối giường, vươn tay gạt gạt tấm màn lụa màu đỏ nhạt.

Dây cột màn lỏng lẻo, ngón tay hơi động một chút đã bung ra, tung bay thành một màn sương mỏng đỏ nhạt, mang theo gió nhẹ, thổi bay những cánh hoa được xếp trên giường.

Vốn dĩ những cánh hoa được xếp thành một hình trái tim khổng lồ, bây giờ lại thiếu mất một chút đỉnh nhọn ở dưới.

Lam Khâm do dự một lát, cúi người nhặt những cánh hoa bị bay lên, xếp lại từng cánh như cũ.

Thật ra nhìn lâu, cũng... Cũng có chút cảnh đẹp ý vui.

Chắc là mấy cô gái sẽ thích?

Dù sao phòng là do chú Trần thuê, không thể đổi, nếu nhất định phải ở đây... Anh muốn giữ lại mấy thứ kia, để Tiểu Ngư nhìn thấy.

Lam Khâm tưởng tượng ra các phản ứng của Tiểu Ngư, cổ với xương quai xanh cũng đỏ lên, anh cúi xuống xoa đầu bứt tóc, không muốn phá hư hiện trường, đành ngồi xuống ghế sô pha nhỏ bên cạnh cửa sổ.

Nhưng mà còn chưa ngồi vững, ánh mắt anh đã vô tình rơi trên bàn trà, lập tức ấn tay vịn đứng thẳng, lùi lại nửa bước, hô hấp theo đó mà nhanh thêm vài phần.

Ở giữa bàn trà có một chiếc rổ nhỏ, trong rổ... có hai hộp thuốc tránh thai được đóng gói rất bắt mắt, cộng thêm một đống vật thể hình thù kỳ quái khác, đều được để chung với nhau, anh không cần nhìn kỹ cũng biết chắc chắn tác dụng cũng không gì khác nhau.

Lam Khâm dời mắt, đột nhiên cảm thấy khát nước.

Anh mở bừa một cửa tủ, cầm mép rổ lên rồi nhét vào sâu bên trong, nhắm mắt làm ngơ.

Nhưng tâm trí cứ như bị dây leo cuốn quanh, leo lên trói chặt lấy anh, cành lá gãi qua tim khiến anh ngứa ngáy.

Những thứ kia, anh cũng không thể dùng.

Lam Khâm rầu rĩ nắm chặt tay, không ngồi sô pha nữa, ở gần bàn trà quá khiến anh dễ dàng nghĩ nhiều, giường cũng không thể phá hư, nhìn tới nhìn lui, chỉ có thể ngồi ở ghế thay giày gần cửa.

Ghế thay giày quá thấp, đôi chân dài của Lam Khâm cong lại, dựa lên tường rồi nhắm mắt.

Như vậy cũng tốt, lúc Tiểu Ngư mở cửa, anh cũng có thể nghe được.

Lam Khâm cuộn người lại, mệt mỏi rất nhanh đã tìm tới, anh dựa vào ngăn tủ mà ngủ, mơ thấy mấy hình ảnh linh tinh vụn vặt lúc trước, lúc Tang Du 15-16 tuổi mặc váy bông vải, tò mò nhìn anh mang kính râm đeo khẩu trang, còn có vết bỏng chưa lành, múc một chén canh trứng nóng hổi, duỗi cánh tay trắng trẻo đưa qua.

Anh không tiếp được, chén rơi trên mặt đất, anh ngồi xổm xuống cuống quít nhặt lại...

Giây sau, anh thực sự ngã khỏi ghế, ngồi bệt trên thảm khách sạn.

Lam Khâm bừng tỉnh, dụi dụi khóe mắt ẩm ướt, thật sự chịu không nổi, mơ mơ màng màng di chuyển đến mép giường, cố gắng không phá hỏng hình dáng của hoa hồng, nghiêng người nằm lên.

Tang Du ngồi xe, trên đường về khách sạn đi ngang qua trung tâm thương mại, cô nói với chú Trần, Lam Khâm gấp gáp về quê với cô, không mang theo gì cả, ít nhất thì cũng phải có quần áo để thay.

Hơn nữa anh ở bệnh viện cả đêm, chắc chắn rất muốn tắm rửa, không thể mặc lại quần áo cũ được.

Tang Du nhanh chóng lên tầng bán quần áo nam, chọn một bộ thoải mái, sau đó đi thẳng đến khu nội y, hồi hộp đứng cạnh những dãy kệ để qυầи ɭóŧ nam.

Một thiếu nữ chưa lập gia đình như cô tới mua qυầи ɭóŧ nam, ít nhiều cũng có chút thẹn thùng, nhân viên bán hàng lại cực kỳ nhiệt tình, tiến đến hỏi cô có phải mua cho bạn trai hay không, sau khi cô gật đầu liền bắt đầu đi theo sau giới thiệu kỹ càng tỉ mỉ các loại có cảm giác khi mặc như thế nào, dùng từ thẳng thắn không chút kiêng dè, giống như đã từng tự mặc vậy.

Tang Du uyển chuyển yêu cầu để tự mình chọn, nhưng nhân viên bán hàng cực kì có trách nhiệm, nhất định phải giúp cô đến cùng.

Cô nhìn giờ, đã đến lúc mẹ phải thay thuốc, dứt khoát gọi điện thoại, tiện thể chặn mấy lời lải nhải của nhân viên bán hàng: "Mẹ, mẹ cảm thấy thế nào rồi? Có bớt ho hơn chưa?"

Từ Tĩnh Nhàn dịu dàng: "Tốt hơn nhiều rồi, mọi việc ở đây đều có y tá xử lý, con đừng lo cho mẹ."

"Sao có thể không lo được." Tang Du nhỏ giọng nói: "Chiều nay con tới mang cho mẹ hai bộ quần áo để thay."

Từ Tĩnh Nhàn bất an hỏi: "Lam tiên sinh có khỏe không? Ngày hôm qua vất vả cho cậu ấy rồi."

"Anh ấy đang ngủ, đợi đến khi anh ấy đỡ mệt sẽ đến phòng bệnh." Giọng điệu Tang Du bất giác kéo dài làm nũng: "Mẹ, tình cảm của hai chúng con rất tốt, vốn dĩ cũng định dẫn anh ấy về ra mắt trong năm nay, mẹ đừng gọi xa lạ như vậy, cứ gọi Khâm Khâm là được rồi."

Trong khi nói chuyện, cô nhìn trúng hai chiếc quần trong góc khi sờ có cảm giác mềm mại, lại nghĩ, tuy rằng Khâm Khâm cao một mét tám mươi lăm trở lên, nhưng lại rất gầy, eo cực kì nhỏ, cỡ một trăm tám mươi cũng vừa đủ.

Cô kiềm chế suy nghĩ của mình, nhưng ấn tượng quá sâu, vòng eo trắng trẻo trần trụi của Lam Khâm trong trí nhớ nhảy ra trước mắt diễu võ dương oai, kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến nỗi cô quên cả nói chuyện, tâm tư mơ hồ một lát mới yên tĩnh lại, nghe được mẹ đang nói: "Lần này phải tính toán các khoản chi phí rõ ràng rồi trả cho cậu ấy, cậu ấy đã giúp đỡ quá nhiều rồi, chuyện tiền bạc nhất định không được mập mờ."

Tang Du im lặng, mẹ rất nhạy cảm với tiền bạc, nếu bà biết ban đầu khi mới quen Lam Khâm, anh đưa thẳng tám trăm vạn...

"Tiểu Ngư, đừng chê mẹ cứng nhắc," Từ Tĩnh Nhàn thở dài: "Có phải con cũng chưa nói chuyện trong nhà mình với cậu ấy không? Mẹ biết con khó xử, cũng không thể giúp gì cho con, nhưng không thể để con bị người ta coi thường."

Hốc mắt Tang Du nóng lên "vâng," một tiếng: "Con hiểu rồi."

Cô cầm hai chiếc qυầи ɭóŧ với một bộ quần áo ngủ đến quầy thanh toán, ở đầu dây bên kia, Từ Tĩnh Nhàn tiếp tục dặn dò: "Còn nữa, con gái thì rụt rè một chút, đừng phát triển quan hệ quá nhanh, ngày hôm qua con còn bắt tay, thò tay vào quần áo Lam tiên sinh người ta, còn ra thể thống gì nữa."

Tang Du mới vừa có chút buồn bã, bị mẹ nói mấy câu rời cô dở khóc dở cười thầm mắng chính mình, đóng cửa lại giở trò với Khâm Khâm thì cũng được, sao có thể ở trước mặt mẹ. thật sự có hơi quá đáng.

"Mẹ, mẹ yên tâm, con cực kỳ ngây thơ!" Cô nói dối bảo đảm, lời thề son sắt: "Lúc không say, cùng lắm mới chỉ nắm tay Khâm Khâm mà thôi..."

Nói được một nửa, nhân viên bán hàng nãy giờ vẫn không chen vào được bỗng nhiên mở miệng nói: "Tiểu thư."

Tang Du nghe tiếng liền ngẩng đầu.

Nhân viên bán hàng cười xán lạn, giơ một chiếc quần lên, nói rảnh mạch: "Kiểu qυầи ɭóŧ này hơi nhỏ, cô có chắc bạn trai cô có thể mặc vừa không?"

Qυầи ɭóŧ, bạn trai, ngây thơ, nắm tay.

Tang Du đang cầm điện thoại hóa đá, đầu dây bên kia lập tức yên lặng, chỉ còn lại tiếng thở dốc của Từ Tĩnh Nhàn vì vừa bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ.

Cô chỉ không muốn được giới thiệu nhiệt tình, chẳng lẽ đã đắc tội chị gái này rồi sao?

Tang Du dỗ dành mẹ xong, nhỏ mọn không mua qυầи ɭóŧ và quần áo ngủ, rẽ sang một nhà khác bên cạnh, quẹt thẻ thanh toán, cầm túi ưỡn ngực ngẩng đầu đi qua, đoán Khâm Khâm chắc còn chưa tỉnh ngủ, sợ quấy rầy đến anh, liền đi xuống siêu thị mua thêm dụng cụ hằng ngày, đến gần giữa trưa mới đi cùng chú Trần đến dưới lầu khách sạn.

Chú Trăn giúp cô bê đồ đến cửa, cười tủm tỉm: "Lễ tân nói tự động nâng cấp lên loại phòng tốt nhất của khách sạn, tôi sẽ không đi vào, hai người nghỉ ngơi đi."

Tang Du nhìn trái nhìn phải, phát hiện hình như ánh đèn hành lang đặc biệt kiều diễm, cô không rảnh suy nghĩ nhiều, thẻ phòng xoát xong "tích" một tiếng, cô rón rén dùng chân đẩy cửa ra, chuyển hết từng cái túi lớn túi nhỏ, thảm mềm mại, không gian lặng yên không một tiếng động.

Cô sửa sang đơn giản, nín thở đứng thẳng dậy, nhìn thấy rèm cửa sổ được che kín, không thể lọt được ánh nắng mặt trời vào, hình như bên giường có một ngọn đèn ấm áp sáng lên, phản chiếu trong phòng như đêm đã khuya rồi.

Nếu nghe kĩ, có tiếng hít thở nhẹ nhàng..

Với lại, đây là lần đầu tiên cô ở khách sạn với Khâm Khâm.

Tang Du đứng ở cửa, chỉ có thể nhìn thấy một góc khăn trải giường trắng như tuyết, cô không chờ nổi muốn mau chóng gặp Lam Khâm, nhón chân thay dép, từng bước từng bước nhẹ nhàng vòng qua phòng tắm, lấy đà đủ để nhào lên giường, nhưng sau khi nhìn thấy hình ảnh trước mắt liền đứng hình, phải chống vào tường mới đứng vững được.

Tấm màn lụa màu đỏ nhạt một nửa treo lên, một nửa buông xuống, giường lớn trải đầy cánh hoa tươi mới đỏ thẫm, giữa cánh hoa...

Thân ảnh cao ráo nằm nghiêng, tướng mạo đẹp như thần tiên.

Trái tim Tang Du như ngừng đập.

Người đàn ông trên giường hơi cuộn mình, mái tóc đen đè lên những cánh hoa, hàng mi dài rũ xuống lộ ra cái bóng nhàn nhạt ở trước mắt, môi đã có chút huyết sắc, vô ý mím chặt, quyến rũ đến nỗi người nhìn chỉ muốn hôn, tách hàm răng của anh, tùy ý trêu chọc.

Hơn nửa ngày Tang Du mới thở ra một hơi, che mắt.

Tình huống khiến người ta mất máu này thỉnh thoảng có một lần thì không sao, nếu thường xuyên xảy ra, sớm muộn gì mạng nhỏ của cô cũng không giữ nổi.

Dường như Lam Khâm cảm giác được cô đang tới gần, bất an động đậy, nhíu mày vô thức nắm lấy cánh hoa, ngón tay trắng trẻo làm nổi bật lên màu hoa đỏ thắm, khiến anh càng thêm hoạt sắc sinh hương (*).

(*) Hoạt sắc sinh hương: dung nhan xinh đẹp diễm lệ như hoa.

Tang Du gục xuống đập nhẹ đầu vào tường.

Lam Tiểu Khâm, ngủ đủ chưa? Không đủ cũng không được!

Cô hít mũi, xắn tay áo lên, nhào nhanh tới cuối giường, quăng dép đi rồi bò lên, bò hai cái đã đến bên cạnh Lam Khâm, chống cánh tay xuống giường cúi đầu nhìn anh.

Lâu rồi không chửi thề.

Bạn trai, thật... đẹp, đẹp đến nỗi không kiềm chế nổi.

Tang Du sưởi ấm đôi bàn tay hơi lạnh, vuốt ve khuôn mặt anh rồi trở mình, vội vàng cúi đầu hôn anh một cái.

Lông mi anh khẽ run.

Mới hôn một cái, vẫn chưa đủ.

Tang Du chưa đã thèm, cô vươn đầu lưỡi ra làm ẩm môi anh, chờ tới khi anh bất giác hé mở ra một chút, cô nhẹ nhàng bắt nạt anh, càng hôn sâu nhịp tim càng tăng lên.

Lam Khâm hơi mở mắt ra, người trong mộng anh mong muốn không được lại đang gần trong gang tấc, còn nhiệt tình đè lên môi anh.

Anh vươn tay giữ chặt lưng cô, xoay người nằm lên, không thích cô tự mình làm nên chủ động quấn lấy hơi thở của cô trằn trọc liếʍ ʍúŧ, khi hai má cô đỏ bừng, hít thở dồn dập anh mới thả lỏng ra, dọc theo khóe môi cô hôn hai má, mê mẩn vòng sang bên tai, tiện đà di chuyển xuống phía dưới, hôn lên cần cổ trắng nõn rồi trượt xuống xương quai xanh, nhiệt độ cao trong miệng lan tràn đến da cô, khó có thể không lưu lại dấu đỏ.

Tang Du ngẩng đầu lên hít thở, ngón tay luồn vào mái tóc ngắn của anh, giọng nói thay đổi: "Khâm Khâm..."

Không... Không được.

Khóe mắt cô hồng hồng ướŧ áŧ, hữu khí vô lực đẩy anh một chút, hối hận vì mình đã chơi lớn, sợ anh không khống chế được.

Lam Khâm thở hổn hển nặng nề, liều mạng ôm chặt cô vào lòng, tự nhiên một tay ôm không đủ, theo bản năng mượn lực ở cánh tay trái, cơn đau dữ dội đột nhiên ập đến.

Anh đau đớn rêи ɾỉ, đổ một tầng mồ hôi lạnh.

Trong nháy mắt Tang Du bị dọa tỉnh, vội vàng dìu anh ngồi dậy, đỡ khuỷu tay anh: "Sao vậy?"

Hai mắt Lam Khâm mờ mịt nhìn cô, uất ức cúi đầu vùi vào cổ cô, mở miệng ngậm làn da mịn màng, lưu luyến không rời.

Cơn đau này đến... Cũng quá đúng lúc rồi.

Tang Du chờ anh bớt đau, không nhịn được bật cười, kéo nhẹ tóc của anh: "Ha, đại mỹ nhân Khâm Khâm, đừng trách em hôn trộm, là anh nằm trên cánh hoa quyến rũ em."

Lam Khâm ngẩng đầu, cầm điện thoại đánh chữ, ý đồ dời lực chú ý: "Vốn dĩ muốn giữ lại cánh hoa cho em xem nhưng thật sự mệt quá nên..."

Tang Du không tiếc chút nào: "Giữ lại làm gì chứ, anh đẹp hơn cánh hoa nhiều."

Tâm trạng Lam Khâm vẫn rất căng thẳng, mồ hôi trên trán ngày càng nhiều.

Hương vị ngọt ngào và ấm áp trên người cô tồn tại quá mạnh, không thể bỏ qua được, muốn đánh lạc hướng... Hoàn toàn không có tác dụng.

Anh nhíu mày nắm lấy điện thoại, ấn mạnh vào màn hình: "Tiểu Ngư, anh đi tắm..."

"Được, để em chuẩn bị."

Tang Du ngồi thẳng dậy, muốn tìm màng bọc trong túi siêu thị để bọc miệng vết thương cho anh, nhưng không ngờ giường quá mềm, xương cốt cô nhũn ra, nhất thời không thể ngồi vững ngã về phía Lam Khâm, tóm bừa lấy chân anh, ngoài ý muốn chà nhẹ qua chỗ nào đó.

Chỗ nào đó... Dưới quần dài lại không thể che lấp được, đường nét khả quan, cảm giác cứng rắn...

Khu vực quan trọng.

Trong đầu Tang Du nổ tung, toàn thân cứng đờ, không dám nhúc nhích.

Lý do anh vội vã đi tắm rửa...

Là vì cái này?


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp