Đầu tiên là đôi môi mềm nhẹ dán vào nhau, xen lẫn một ít thăm dò cùng khiếp đảm nên đơn thuần chỉ là chạm vào.

Nhưng xúc cảm mềm mại ấm nóng đủ để khiến chút thần chí đáng thương của Tang Du tan sạch sẽ, cô không tự chủ được muốn ôm anh, lại phát hiện mình bị Lam Khâm dùng chăn cuốn lại, không nhúc nhích được, chỉ có thể ngoan ngoãn mà tùy ý để anh nhấm nháp ở trong khuỷu tay anh.

Lam Khâm chạm vào cô một lát, hơi ngẩng đầu, đôi mắt dị sắc nồng đậm ướt át, hầu kết khó nhịn chuyển động, bình tĩnh nhìn phản ứng của cô.

Má cô phiếm hồng, không muốn anh rời đi, vô thức liếm cánh môi như thiêu như đốt kia một chút.

Hơi thở của Lam Khâm càng thêm nặng nề, lập tức lại hôn lên, khắc chế độ mạnh yếu hơi cọ xát lên cánh môi non mịn của cô, điện lưu vô hình tê tê dại dại lan tràn, từng chút đâm thọc vào dây thần kinh đang căng chặt của cô.

Chảo dầu nhỏ trong lòng Tang Du nổ tung, vô lực nằm nhoài trên giường mềm, trong đầu chỉ còn lại tiếng pháo hoa bùm bùm.

Bạn trai cô... Không phải cái gì cũng cần dạy.

Dạy một chút, anh đã có năng lực suy một ra ba, thành công ấn lão sư nhỏ gà mờ như cô ở dưới thân.

Rất thích rồi làm sao bây giờ... Càng ngày càng thích.

Thích đến nỗi không thỏa mãn với kiểu lướt qua rồi ngừng.

Tang Du hoài nghi khi cô còn không quen biết Lam Khâm thì tất cả những thủ lễ thuần khiết đó đều chỉ là biểu hiện giả dối, người đàn ông khác theo đuổi cô, cô hận không thể kéo dài thời gian hẹn gặp ăn cơm đến hơn ba tháng, nhưng hiện tại —— cô đối mặt với một Lam Khâm tùy lúc đã lang huyết sôi trào, lại chỉ muốn quấn lấy anh làm tất cả chuyện xấu thân mật, có lẽ như vậy, mới là bộ mặt sẵn có ẩn sâu trong cô.

Cô cũng không quá ngượng ngùng, xác định rõ liền xông tới.

Lực đạo trên môi dần dần mất khống chế, nghiền nát đến mức khiến toàn thân cô khô nóng, cô không chịu nổi ngọn lửa nhỏ đang tăng cao, mở ra cánh môi, lộ ra đầu lưỡi nhỏ phấn nộn ướt át.

Lam Khâm bị cô làm ướt môi, lý trí bạc nhược đang đau khổ chống đỡ "phựt" một tiếng, đứt đoạn.

Chút ngọt ngào tàn sát bừa bãi trong ngực, anh cúi đầu liên tiếp hôn cô vài cái, cố nén nghiêng mặt đi, chôn ở bên cổ cô cọ xát, anh không dám há miệng... Trong miệng anh không biết bao nhiêu vết bỏng, chính anh vẫn thường có thể cảm nhận được vết lồi lõm bên trong, lòng Tiểu Ngư đầy chờ mong hôn anh, nếu như đụng phải thì sẽ rất thất vọng...

Lam Khâm nhắm mắt, ôm cô cách lớp chăn, không nỡ để cô cách xa mình dù chỉ một chút.

Tang Du lại không nghĩ được nhiều như vậy, cô cho rằng lần đầu tiên Lam Khâm chủ động hôn môi nên ngượng ngùng, ngược lại cô có chút hưng phấn, nhiệt tình cắn vành tai anh, còn rất tri kỷ mà quyết định cho Khâm Khâm thêm chút thời gian.

Chẳng qua cô vẫn có chút nghi hoặc, không hiểu vì sao mà Lam Khâm nhất định phải lấy chăn quấn cô lại, khiến cô bó tay bó chân không thể sờ loạn.

Tang Du vốn định hỏi, nhưng nghĩ đến Lam Khâm sẽ phải lấy giấy bút hoặc là mở di động trả lời thì lại luyến tiếc để anh di chuyển, cô bò dậy trải hai cái chăn ra, sau đó tắt đèn ngoắc ngoắc ngón tay anh, nhão nhão dính dính nhắc mãi vài câu hiểu biết về Lam gia, dần dần ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Tối lửa tắt đèn, Lam Khâm vẫn luôn canh giữ cho đến khi Tang Du ngủ say mới dịch lại gần từng chút từng chút, ôm lấy eo cô cách chăn bông, dựa sát vào cô.

Anh yên lặng thầm may mắn, may là chăn dày... Nếu không cô mặc mỏng như vậy, nhìn không sót gì đường cong mềm mại trên cơ thể, làm sao anh dám chạm vào cô, vì chỉ cần động vào một cái là chắc chắn...

Bên tai Lam Khâm nóng đến phát đau, lặng lẽ đè lên gối đầu, đi vào giấc ngủ.

Trước khi anh chợp mắt, đủ loại hình ảnh giống như bóng đè trong phòng ngủ này, những tháng năm dài chịu đựng một mình đều bị nhiệt độ cơ thể cùng hương thơm của cô bao trùm, diễu võ dương oai thay thế nó.

Tang Du liên tục tăng ca như vậy ở trung tâm hồi phục để đổi lấy kỳ nghỉ một ngày rưỡi, sau đó lại đi công tác ở Hải Nam, chủ nhiệm đặc biệt phê chuẩn cho cô, cho phép cô sau khi đi công tác trở về không cần đi làm ngay.

Cô mừng rỡ nghỉ ngơi, dính trên giường đến khi mặt trời lên cao mới từ từ tỉnh dậy, cô lười biếng xoay người, lại kinh hoảng vì bị vây lại, vừa cúi đầu xuống liền thấy cánh tay bên hông siết chặt muốn chết, xen lẫn trong tóc còn có hô hấp nhẹ nhàng ấm áp.

Lam Tiểu Khâm ơi Lam Tiểu Khâm.

Tối hôm qua lúc chia chăn ngủ nghiêm trang như vậy, tuân thủ nghiêm ngặt đúng mực, kết quả thì sao? Vẫn là thân thể thành thật nhất.

Tang Du lại hưởng thụ trong chốc lát, không đành lòng quấy rầy anh, đang muốn lén chui ra nhưng mới vừa cử động một chút, Lam Khâm đã kinh hoảng, theo phản xạ mà ôm cô vào trong lòng.

Sau khi ý thức thanh tỉnh anh mới phản ứng lại là Tang Du muốn rời giường, mà động tác nhỏ của mình cũng bại lộ, vội vàng thu tay lại, ảo não kéo chăn che mặt.

Tang Du cười chết, dùng sức xoa anh: "Trốn cũng vô dụng, đã bị em phát hiện ——"

Lam Khâm bối rối nhìn cô, đầu ngón tay nắm lấy gối đầu.

Tang Du hào phóng tỏ vẻ, "Bạn gái của anh, anh tùy tiện ôm cũng được mà ——"

Cô muốn nhân cơ hội hôn anh một chút nhưng còn chưa thực hiện được thì bên ngoài cánh cửa phòng đóng chặt bỗng vang lên tiếng chuông cửa cũ kỹ.

Tang Du nhanh chóng ngồi dậy, cùng Lam Khâm xuống giường, trước chạy đến bên cửa sổ thăm dò nhìn ra, anh cả Lam gia mặc tây trang giày da đứng ở ngoài cửa lớn đang chuẩn bị ấn tiếp lần hai.

Lam Khâm nhíu mày, phủ cho Tang Du một cái áo ngoài, nhanh chóng viết chữ, "Anh không khóa cổng."

Cả khu vực trong tường viện đều thuộc phạm vi nhà cũ Lam gia, có bảo an nghiêm khắc, huống chi trước kia khi sống một mình, mới đầu anh còn ngày đêm hy vọng người nhà ấn chuông cửa, nhưng sau đó có khóa cũng không có ai thèm xâm nhập vào, vì thế nên anh cũng không có khóa cửa. Đêm qua trong lòng chỉ muốn thân thiết với Tang Du, thuận tay khóa cửa phòng nhưng lại quên mất dưới lầu.

Tang Du hiểu ra, ý là, anh cả Lam gia có thể chút nữa sẽ không mời mà tự vào?

Cô không có thời gian trì hoãn, giành giật từng giây vọt vào phòng tắm rửa mặt, nhanh chóng trang điểm nhẹ, Lam Khâm rửa mặt ở bên cạnh hứng thú dạt dào, nhìn đến vẻ mặt ngạc nhiên.

Tang Du bớt thời giờ chớp mắt với anh: "Khâm Khâm, em trang điểm có khác biệt lớn so với lúc không trang điểm không?"

Lam Khâm lắc đầu, không khác, thế nào cũng đều xinh đẹp nhất.

Khóe miệng Tang Du cong lên, không hề e lệ mà tự luyến nói, "Trang điểm kiểu này là để khí sắc trông tốt một chút, chắc chắn không nhìn ra sự thay đổi rõ ràng, chờ hôm nào em trang điểm hoàn chỉnh cho anh xem, phải nói kỹ thuật của em cực tốt luôn, làm xong cực kì đẹp."

Lam Khâm cười vuốt tóc cô, rốt cuộc người dưới lầu không chờ được nữa, cao giọng nói hai câu gì đó, ấn tay cầm xuống rồi nghênh ngang vào nhà.

Tang Du tùy tiện tô son rồi mím mím nhưng lại bị Lam Khâm túm lại, anh dùng đầu ngón tay tán đều cho cô, sau đó mới thong thả ung dung dắt cô ra cửa.

Anh cả nhà họ Lam Lam Cảnh Trình nhìn một vòng quanh lầu một, biết em trai ở lầu dưới nhưng đợi lâu không thấy đáp lại, anh ta không yên tâm muốn đi gõ cửa, bỗng dưng nghe được tiếng động kẽo kẹt của sàn gỗ trên lầu, anh ta ngẩng đầu vừa thấy, đôi mắt trừng lớn thiếu chút nữa rơi ra ngoài, vậy mà Lam Khâm lại nắm tay Tang Du đi ra từ trong phòng.

"Khâm Khâm, em đây là ——"

Lam Khâm nhìn xuống từ trên cao, nhạt nhẽo liếc anh ta một cái.

Lam Cảnh Trình nghẹn lại đến mức ngực đau, buồn bực nói: "Bà nội bảo anh đưa em về chủ trạch, ba anh cùng mấy vị quản lý đều ở đó, dự định mở buổi họp ngắn, cần em xác định kỳ hạn hoàn thành của vài hàng mẫu kia."

Lam Khâm hơi gật đầu, nắm tay Tang Du.

Tang Du nhẹ giọng nói: "Anh đi nhanh đi, vừa lúc em muốn xuống bếp nghiên cứu xem nên để lại những món gì trong mấy ngày đi công tác."

Lam Khâm nghe được câu "đi công tác", trái tim bất giác thắt lại, không muốn buông tay, muốn đưa cô đi cùng, công việc của anh, không có gì mà cô không thể nghe.

Lam Cảnh Trình nhìn như lơ đãng nói xen vào, "Tang tiểu thư nói đúng, hẳn là phải ở lại làm việc của mình đi thôi."

Tang Du không khỏi liếc mắt nhìn anh ta một cái, Lam Cảnh Trình... hình như từ lần đầu tiên thấy cô ở khu Lâm Giang thì thái độ của anh ta hơi khác với những người khác, ánh mắt luôn phức tạp, ngữ khí cũng không rõ ràng.

Nhìn cô không vừa mắt? Có lẽ là... Lo lắng cô đang có mưu đồ gì đối với Lam Khâm? Hoặc là cảm thấy cô trèo cao.

Kỳ thật cũng bình thường, trong mắt bọn họ cô vốn chỉ là một đứa con gái nghèo hèn mà.

Tang Du cười không nói chuyện, không muốn vì một chút việc nhỏ mà so đo, cô theo sau lưng Lam Khâm, đang định chào tạm biệt anh lại chợt cảm thấy bên hông siết lại, Lam Khâm đứng trên cầu thang, làm trò trước mặt Lam Cảnh Trình, cúi người tới gần, ôn nhu dán lên môi cô.

Hô hấp của cô lập tức hỗn loạn, mặc cho anh khó khăn hôn môi.

Lưu luyến vài giây, Lam Khâm ôm cô một cái trấn an, khi thấy cô đỡ đỏ mặt mới xoay người xuống lầu, trực tiếp đi ngang qua Lam Cảnh Trình.

Biểu tình trên khuôn mặt tuấn tú của Lam Cảnh Trình phải gọi là xuất sắc ngoạn mục, rối rắm liếc nhìn Tang Du, không nói gì, sải bước đuổi theo, bắt kịp bước chân cũng không quá nhanh của Lam Khâm.

Tòa nhà cách chủ trạch cũng không gần, Lam Cảnh Trình cố ý lái xe, Lam Khâm không ngồi lên, đi ở phía trước không nhanh không chậm.

Lam Cảnh Trình biết anh không thích người khác đến gần, vẫn duy trì khoảng cách hơn một mét, hỏi thân thể anh có chịu đựng được không nhưng lại không nhận được câu trả lời, anh ta nhíu mày trầm ngâm hồi lâu, cho đến khi nhà cũ đã gần trong gang tấc mới thấp giọng nói: "Khâm khâm, cậu đừng trách anh lắm miệng, trước kia là anh đưa cậu gặp cô ấy, đến bây giờ anh cũng không biết mình làm vậy là đúng hay sai nữa. Cậu duy trì dựa vào đồ ăn cô ấy làm, anh thật sự ngàn ân vạn tạ với cô ấy, nhưng anh không nghĩ vậy mà cậu sẽ..."

Lam Khâm dừng lại, ánh mắt lạnh lẽo âm trầm.

Lam Cảnh Trình chịu đựng áp lực, cắn răng nói ra lời đã nghẹn hồi lâu, "Dù sao cô ấy cũng là con gái của Tang Liên Thành."

Sắc trời buổi sáng còn hơi mờ mịt, dưới ánh mặt trời mờ mờ, trên khuôn mặt đường nét sắc sảo của Lam Khâm phủ kín lạnh lẽo, gõ từng chữ cho Lam Cảnh Trình xem, "Tang Liên Thành không làm sai gì, tôi vốn không muốn nói, nhưng nếu nhất định phải so sánh với việc làm tổn thương tôi, ông ấy không thể sánh bằng bất cứ người nào của nhà họ Lam, anh cả, cũng bao gồm cả anh nữa."

Lam Cảnh Trình mặt xám như tro tàn.

Lam Khâm giơ màn hình trước mặt anh ta, khiến anh ta không khỏi lùi về sau nửa bước, bị dòng chữ kia làm chói mắt, "Càng quan trọng hơn, với tôi Tang Du cũng chỉ là Tang Du, không liên quan tới bất kì ai."

Lam Cảnh Trình nhìn anh, á khẩu không trả lời được, vừa lúc chú Trần chuẩn bị xong trà nước trong chủ trạch, vừa đẩy cửa ra liền sững sờ nhìn bọn họ, khách khí chào hỏi Lam Cảnh Trình, sau đó quan tâm chuyển hướng hỏi Lam Khâm, "Tiên sinh, sao ngài đến được đây? Mau vào đi thôi, mọi người đều đang đợi ngài."

Lam Khâm không để ý đến Lam Cảnh Trình, bước thẳng vào đại sảnh. Trên sofa gỗ cứng đậm màu quý giá, một đám người thấy anh tới đều đứng lên, sắc mặt khác nhau, mắt Lam Khâm nhìn thẳng, ngồi xuống vị trí để lại cho mình rồi mở phần mềm giọng nói.

Ánh mắt của một số người bất giác toát ra chút khác thường.

Lam Khâm không biểu tình, không kiêu ngạo không siểm nịnh, phân tích đơn giản tám bản thiết kế khó xong, giải thích rõ những kĩ thuật khó chú hai đề cập, bước đầu xác định thời hạn hoàn thành của hàng mẫu, đồng ý sẽ ở nhà cũ quan sát tiến độ, đến khi hoàn thành thành phẩm không tỳ vết mới thôi.

Vấn đề chủ yếu đã giải quyết xong, còn có không ít việc nhỏ không đáng kể cùng với thắc mắc không ngừng ném cho Lam Khâm, từ đầu đến cuối Tống Chỉ Ngọc ở vị trí chủ nói rất ít, chuyên tâm uống trà, cuối cùng nhẹ giọng nói vài câu đã giải tán tất cả mọi người trong phòng.

Chờ đến khi yên tĩnh, bà mới cười cười hỏi anh, "Khâm Khâm, có mệt không? Một đống ruồi bọ như vậy, quá ồn."

Lam Khâm đóng phần mềm, không trả lời Tống Chỉ Ngọc, cũng không muốn bàn về những đề tài khác mà chỉ cầm bút lên, viết cho bà một câu đi thẳng vào vấn đề, "Bà nội, tại sao phải để Tang Du đi."

Năm ngày?

Cho dù một ngày...

Anh cũng khó có thể tiếp thu.

Anh... Không thể nào tách rời khỏi cô. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play