Trở lại trong phòng, lọ thuốc băng bông đã qua sử dụng bày ra khắp cả bàn, Mạnh Oánh đi qua, khom lưng dọn dẹp, chân Hứa Điện quá dài, không cẩn thận đạp một cái làm mấy bình thuốc rơi ra, còn có băng gạc cũng rơi dưới bàn trà, Mạnh Oánh quỳ trên mặt đất, nhặt hết lên, xếp những đồ còn sạch vào hộp y tế.

Ngoài cồn tiêu độc còn có thuốc, do điều chế từ các loại thảo dược nên mùi hương có hơi nồng, đóng nắp lại, Mạnh Oánh ngồi trên ghế sa lon, sau lưng đã thấm chút mồ hôi, cần phải tắm rửa giặt đồ.

Cô không nhúc nhích, tiếp tục nằm lì trên ghế sô pha.

Bây giờ ngoại trừ trái tim đập nhanh hơn bình thường một chút thì không còn gì khác.

Nhưng cô cũng tỉnh táo hơn hẳn, bởi vì cô biết, lúc này, cô sẽ không quá chìm đắm u mê đến mức quên mất chính bản thân mình, trên cán cân tình yêu, cô sẽ không hèn mọn, không sợ hãi, có thể yêu rất chân thành, nhưng cũng có thể dứt khoát rút ra.

Đây mới là một tình yêu lành mạnh, nó đến muộn hơn ba năm.

Lại ngồi một hồi, Mạnh Oánh mới đứng dậy đi tắm rửa, lúc nằm ở trên giường, nhận được tin nhắn của Hứa Điện.

Hứa Điện: Ngủ chưa?

Mạnh Oánh: Chuẩn bị, anh vẫn đang họp à.

Sau một lát, bên kia gửi một tin nhắn thoại tới.

Giọng anh trầm nhưng dịu dàng, có thể nghe ra sự mệt mỏi nhưng vui vẻ.

Hứa Điện: "Đúng, vẫn đang họp, em ngủ đi, hửm? Nhớ mơ về anh."

Sau đó, anh lại gửi tới: "Hoặc là nửa đêm mở cửa cho anh?"

Mạnh Oánh: Em khóa cửa rất kỹ, ngủ cũng rất sâu.

Hứa Điện: . . . . . Vợ, em như vậy không được.

Mạnh Oánh: "..."

Mạnh Oánh: Ai là vợ của anh, gọi một lần nữa xem.

Hứa Điện: Phu nhân?

Mạnh Oánh: Tiểu ca ca.

Hứa Điện: Tiểu tỷ tỷ?

Cmn.

Mạnh Oánh suýt chút sặc nước bọt, cô vội vàng nhắn ngủ ngon, liền để điện thoại xuống, vùi đầu ngủ.

Đêm đã khuya, khắp nơi đều là tiếng chó sủa, ở khu này hầu như nhà nào cũng nuôi chó, thỉnh thoảng có một hai chiếc xe lao vùn vụt qua, tiếng động cơ xe trong đêm khuya tĩnh lặng cực kỳ chói tai, một chiếc xe màu đen dừng dưới lầu, cửa sổ xe hạ xuống, Hứa Điện giật cổ áo, tóc hơi ướt.

Anh tắm rửa, cổ áo thoang thoảng mùi sữa tắm, đầu ngón tay cầm điếu thuốc, vuốt vuốt, một cái tay khác cầm điện thoại, lướt qua đoạn hội thoại.

Lướt lên một vòng rồi lại lướt xuống một vòng, như là xác định lại một lần nữa.

Nhìn hai chữ 【 Mạnh Oánh 】 , cả người Hứa Điện lùi ra sau, hầu kết lên xuống.

*

Một đêm không mộng, lúc Mạnh Oánh tỉnh lại sắc trời bên ngoài đã sáng lên, cô vuốt vuốt mái tóc, đứng dậy đi rửa mặt, lại uống một hớp lớn nước ấm, thuận tay kéo màn cửa cùng cửa sổ, cô không có nhìn xuống, quay người trở về trong phòng, thay quần áo, cầm điện thoại lên, liếc nhìn một cái, không có thông báo mới.

Tối hôm qua nhắn tin xong cũng đã muộn lắm rồi.

Cô xem xong, liền bỏ di động vào túi xách rồi đi xuống lầu, giày cao gót tiếp xúc với bậc thang vang lên cộp cộp, đi xuống lầu một, nhìn ra đường.

Có chiếc xe màu đen lẳng lặng đậu ở đó.

Mạnh Oánh hơi ngạc nhiên, nhận ra biển số xe, là Hứa Điện, cô đi qua, cửa xe vừa lúc mở ra, Hứa Điện sải chân dài bước ra, trong miệng còn ngậm điếu thuốc chưa châm lửa.

Hai người đối mặt với vẻ mặt bất ngờ.

Mạnh Oánh cười hỏi: "Anh đến lúc nào?"

"Vừa tới." Hứa Điện cầm điếu thuốc xuống, nói, giọng nói có chút khàn khàn, đôi mắt chăm chú rơi trên mặt cô, sau đó, anh mở cửa ghế sau, nói "Anh đưa em qua."

Là đưa qua chỗ Hồ Nghiệp, nơi mà chỉ cần băng qua hai con đường là tới nơi.

Mạnh Oánh nhìn biệt thự đối diện, do dự một chút, sau đó đi tới khom lưng muốn ngồi vào, trước khi kịp ngồi Hứa Điện lại đưa tay ôm eo của cô, xoay người cô lại dựa trên thân xe, cô có thể ngửi được mùi hương nhàn nhạt và một chút mùi khói trên người anh, Mạnh Oánh mềm mại vòng tay ôm eo của anh, ngẩng đầu, "Hả?"

Hứa Điện cúi đầu, hôn môi của cô.

Càn quét bên trong khoang miệng quấn lấy lưỡi của cô.

Mặt mày Mạnh Oánh cong cong, có chút hưởng thụ.

Hứa Điện mở mắt, thấy cô như vậy, trái tim đang treo lơ lửng cuối cùng cũng có thể đáp đất, anh hôn mãnh liệt hơn, đưa tay phác họa lấy gương mặt của cô, Hứa Điện thấp giọng nói: "Thật giống như nằm mơ."

Mạnh Oánh: "Làm sao?"

Cái gì giống như nằm mơ?

"Không có gì." Hứa Điện buông cô ra, nhét cô vào trong xe, đóng cửa lại chống đỡ cửa sổ xe, hỏi: "Nếu không chúng ta đi ăn sáng trước?"

"Không được, không còn kịp rồi." Mạnh Oánh chỉ đồng hồ đeo tay, hôm nay có giáo viên mới đến, sáng sớm đã đến, Hứa Điện nhìn đồng hồ đeo tay của cô.

Không phải cái mà anh tặng.

Trái tim lại lần nữa nhấc lên lơ lửng, anh ừ một tiếng.

Nói xong, anh đứng dậy, ngồi vào ghế lái, điều chỉnh gương chiếu hậu trong xe, Mạnh Oánh giương mắt nhìn anh, "Sao phải làm thế?"

"Ngắm em." Hứa Điện nhếch môi.

Ánh mắt lần nữa nhìn đồng hồ trên cổ tay cô.

"Ồ." Mạnh Oánh quay đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ, quả nhiên, bên ngoài biệt thự có một chiếc xe, Hồ Nghiệp cùng Di Tuyết ra nghênh tiếp, còn có Chu Mẫn Nhi cũng từ bên kia đi vào biệt thự, phía sau cô ấy có hai người, là Triệu Việt và Kiều Khởi, tối hôm qua chưa kịp hỏi một chút tình hình của bọn họ.

Xe khởi động.

Bởi vì không có đường cắt ngang dành cho xe nên muốn qua biệt thự phải đi đến cuối đường mới có thể đổi chiều, coi như là đi một vòng tròn. Trong xe, Mạnh Oánh nghe được tích tích hai tiếng, quay đầu nhìn qua.

Liền bị ánh sáng của điện thoại Hứa Điện đặt ở ghế thu hút.

Bởi vì anh đang mở khung chat nên khi nhìn lên có thể thấy rõ toàn bộ cuộc trò chuyện.

Yến Hành: Hứa tổng, nửa đêm anh tắm rửa xong lại chạy qua chỗ Mạnh tiểu thư rồi?

Yến Hành: Đây là sợ cô ấy chạy sao?

Yến Hành: Anh đáng thương biết bao. . . .

Điện thoại bị một bàn tay lật lại, Mạnh Oánh không thấy được nữa, cô ngẩng đầu, nhìn kính chiếu hậu, Hứa Điện không nhìn lên, chỉ dùng tay mở một cúc áo, đầu ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, Mạnh Oánh nhíu mày, ảo giác của cô sao? Hình như anh có chút bối rối? Hoặc là có chút hoảng?

Nửa đêm anh đã đến rồi?

Không phải anh vừa tới sao?

Xe dừng ở cửa, Mạnh Oánh vừa mở cửa, Hứa Điện liền ra, ôm nhẹ cô một chút, đưa cô đến cửa biệt thự, thấp giọng nói: "Tối đi ăn với anh."

"Được."

Mạnh Oánh đi tới cửa biệt thự, quay đầu nhìn qua, Hứa Điện nhàn nhã tựa vào thân xe một tay đút vào túi, một tay vẫy chào cô.

Mạnh Oánh nghĩ muốn hỏi anh đến từ khi nào, nhưng nghĩ lại, quên đi, cho anh một chút mặt mũi, cô vẫy tay, quay người đi vào.

Nghiêm túc nhìn.

Người này có cảm giác mệt mỏi.

Cảm giác như không được ngủ ngon giấc.

*

Người mà Hồ Nghiệp mời tới thỉnh giảng cũng có một sự nghiệp khá đồ sộ, chương trình học lần này là lý thuyết song song với thực hành, vị kia còn phát một bản ghi chép những trải nghiệm để đời trong sự nghiệp diễn xuất của mình cho bọn họ, chỉ là hôm nay bầu không khí trong phòng học có hơi kỳ lạ, Chu Mẫn Nhi uể oải ngồi bên cạnh Mạnh Oánh.

Triệu Việt cùng Kiều Khởi ngồi ở bên còn lại, sắc mặt Kiều Khởi vẫn bình thường, trong khi Triệu Việt lại trông rất khó xử, ba người hầu như không ai nói với ai câu nào.

Khi cần phải tương tác lại nhờ Mạnh Oánh làm người trung gian, mà sau khi Mạnh Oánh truyền lời được hai lần cảm thấy quá mệt liền từ chối, thế là bầu không khí lại đóng băng.

Hồ Nghiệp cũng làm như không thấy gì.

Nhưng lúc nghĩ giữa buổi, Hồ Nghiệp gọi Chu Mẫn Nhi ra ngoài, khi trở lại, hốc mắt cô ấy ửng đỏ, mà tinh thần lại trông có vẻ ổn hơn, sau đó, cô đứng dậy đi đến chỗ Triệu Việt, hắn thấy cô tới, liền căng thẳng, giống như là sợ bị quấn lấy, bộ dáng này được tất cả mọi người nhìn thấy, Chu Mẫn Nhi cắn chặt môi, cuối cùng, thấp giọng nói: "Thật xin lỗi."

Triệu Việt sửng sốt trong giây lát, khoát tay nói: "Không sao, chúng ta đều tốt là được."

Tối hôm qua sau khi hắn và Kiều Khởi đuổi tới, cùng Hồ Nghiệp đưa Chu Mẫn Nhi về chung cư, Triệu Việt còn bị Chu Mẫn Nhi quấn thật lâu, cô thậm chí mượn rượu làm càn, còn lôi kéo Kiều Khởi nhất định phải đòi một lời giải thích, lúc đó, hai người bọn họ mới biết được Chu Mẫn Nhi đến giờ vẫn chưa thể thoát vai, bất đắc dĩ cũng không biết làm sao bây giờ.

Còn bị cô nháo đến phiền lòng nên bầu không khí hôm nay mới ngột ngạt như vậy.

Cơm trưa là Di Tuyết đặt làm, bảy người ngồi vòng tròn ăn với nhau, Mạnh Oánh nhận được tin nhắn Hứa Điện gửi tới.

Hứa Điện: Ăn cơm chưa?

Mạnh Oánh: Đang ăn.

Hứa Điện: Anh đặt cho trà chiều cho em rồi, đợi lát nữa nghỉ ngơi thì dùng.

Mạnh Oánh: Anh gửi đến biệt thự sao?

Hứa Điện: Ừ.

Hứa Điện: Nhờ hồng phúc của em, bọn họ cũng có.

Mạnh Oánh: Chậc.

Hứa Điện: Gọi chồng cho anh nghe đi, đừng gọi tiểu ca ca nữa.

Mạnh Oánh: Em ăn cơm đây.

Hứa Điện: ...

Vừa gửi xong tin nhắn, Mạnh Oánh liền nhận được tin nhắn từ Hứa Khuynh gửi tới.

Hứa Khuynh: Hứa Điện ở Geneva?

Mạnh Oánh: Vâng.

Hứa Khuynh: Theo em hả?

Mạnh Oánh: . . . Đúng thế.

Hứa Khuynh: A? Em xác định?

Mạnh Oánh: Sao vậy?

Hứa Khuynh: chia sẻ một bài đăng từ【 weibo 】

Sau khi cơm nước xong lúc nghỉ ngơi, Mạnh Oánh mới ấn mở bài đăng kia, mà bài đăng này bắt nguồn từ một tin tức, rằng 【 Vĩnh hằng chi lá ở buổi đấu giá Thụy Sĩ được tổng tài đương nhiệm của Hứa thị dùng 90 triệu đoạt lấy 】

Mà cái tin tức này nhấc lên một trận sóng gió.

Một là bởi vì nhà thiết kế Vĩnh hằng chi lá là người Trung Quốc, lần đầu tiên ra mắt vào 40 năm trước đã khiến mọi người choáng ngợp bởi thiết kế độc đáo của nó, nhưng sau đó không may bị thất lạc, mấy năm gần đây mới có người tìm được tung tích của nó, không nghĩ tới nó lại xuất hiện trong buổi đấu giá ở Thụy Sĩ, không những vậy mà còn được một người Trung Quốc ra giá cực kỳ cao để lấy được, có thể nói vật ở đâu thì sẽ về lại nơi đó.

Hai là tổng tài đương nhiệm của tập đoàn Hứa thị vô cùng kín tiếng, chỉ nghe danh không thấy hình, chưa từng xuất hiện trước công chúng truyền thông, không một chút tin tức gì liên quan tới anh, ngay cả bách khoa Baidu cũng chỉ có tin tức ngắn gọn không có ảnh chụp, ai cũng không biết anh có dáng dấp ra sao.

Ba là đây cũng quá khủng rồi, thực sự là không thể hiểu được thế giới của người có tiền mà, không biết anh mua để sưu tầm hay để tặng cho người khác, vô cùng hiếu kì.

Cái dòng "Tin tức" nhỏ này nằm trên hot search, không tính là rất hot, nhưng có rất nhiều người muốn diện kiến Vĩnh hằng chi lá, thế là liền có người tương tác cho nên nhiệt độ duy trì một khoảng thời gian, mà hơn hết mọi người đều tò mò đôi khuyên tai có giá trên trời này rốt cục về tay ai, vị Hứa tổng này bao nhiêu tuổi, đã kết hôn hay chưa.

Trong khi cư dân mạng ngụp lặn trong hàng vạn câu hỏi thì có một tin tức trồi lên.

Đó chính là đại tiểu thư Dương gia, có chút tiếng tăm trên mạng nhưng đã dần chìm vào quên lãng cũng được biết đến là biên kịch Dương Nhu đăng tin đang ở Geneva, trước đó cô cũng thông báo về bộ truyện tranh lấy Vĩnh hằng chi lá làm chủ đề, với lại cô còn có mặt tại buổi đấu giá hôm đó, bài đăng này vừa xuất hiện, mới thật sự là ngọn sóng lớn.

Có người biết chuyện liền nói Hứa gia và Dương gia vốn thân thiết, hai người trong câu chuyện là thanh mai trúc mã, trùng hợp cô gái cũng đến buổi đấu giá ở Geneva.

Mục tiêu cũng là vì Vĩnh hằng chi lá.

Vị tổng tài đương nhiệm của Hứa thị đây, ra giá cao như vậy để lấy lòng mỹ nhân sao?

Hotsearch cứ thế dần đi lên.

# Dương Nhu Hứa thị tổng tài vĩnh hằng chi lá #

Hot search vừa ngoi lên không bao lâu.

Mạnh Oánh xem hết, chậc một tiếng, soạn tin gửi cho Hứa Khuynh.

Vừa đánh được dòng chữ trong khung chat "Vĩnh hằng chi lá. . . ."

Hứa Khuynh lại gửi một tin nhắn mới: Cmn, cho chị xin cái cảm nhận khi đeo chiếc khuyên tai trị giá 90 triệu đi? Có cảm giác gì? Nói ra để cho chị hâm mộ một chút.

Mạnh Oánh: ?

Hứa Khuynh: chia sẻ một bài đăng từ【 weibo 】

Mạnh Oánh nhấn vào xem.

Hứa thị tập đoàn Hứa Điện V: 【 vĩnh hằng chi lá 】 đã đưa cho bạn gái tôi Mạnh Oánh @ Mạnh Oánh, những cá nhân tập thể dắt mũi truyền thông bao gồm @ Dương tiểu thư chờ văn kiện luật sư Hứa thị gửi tới đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play