Trần Kiều còn tính hỏi lại, hoặc là để Mạnh Ngọc Lâm hỏi thì Mạnh Oánh đã lên tiếng, đánh gãy ý định, nói: "Gần trưa rồi."
"Nên nấu cơm."
Lời chưa ra khỏi miệng đã bị chặn lại, bà quay đầu bất mãn nhìn Mạnh Oánh, nhưng chẳng biết tại sao, lại không giống như trước, không thể trực tiếp mắng cô. Mạnh Ngọc Lâm vội vàng nói: "Đúng, gần trưa rồi, bà. . bà đi mua đồ ăn."
Ông phân phó Trần Kiều.
Thường ngày đều là ông đi mua, thuận tiện để dành chút quỹ đen mua bao thuốc hút cho đỡ ghiền.
"Được, tôi đi mua đồ ăn, Mạnh Oánh, con đi lên sắp xếp phòng cho Hứa Điện, căn phòng ở đầu cầu thang có cái cửa sổ lớn, còn phải quét dọn. . ." Trần Kiều chần chừ một lúc, mắt nhìn Mạnh Tiêu, muốn gọi Mạnh Tiêu giúp một chút, nhưng không bỏ được suy nghĩ vốn có, cuối cùng cũng không mở miệng, nhưng Mạnh Tiêu đã đứng dậy nói: "Con sẽ dọn dẹp phòng ở cho anh rể."
Xưng hô rất có quy củ.
Hứa Điện nhíu mày, nhìn Mạnh Oánh một cái.
Mạnh Oánh đương nhiên không để ý, cô đứng lên, nói với Hứa Điện: "Anh cầm hành lý lên đi."
Hứa Điện đứng dậy, dáng người cao ráo, so với Mạnh Ngọc Lâm còn cao hơn nửa cái đầu, chiếc kính mắt viền bạc tạo cảm giác nhã nhặn, anh xách túi hành lý lên.
"Bác trai, bác gái, cháu xin phép lên lầu."
Vừa lễ phép lại có giáo dưỡng.
Mạnh Ngọc Lâm cùng Trần Kiều vô thức đứng lên, gật đầu.
Mạnh Oánh kéo cánh cửa chống muỗi ra, đi vào. Hứa Điện đuổi theo, đầu ngón tay đẩy kính mắt lên lộ ra chiếc mũi cao, Mạnh Oánh lấy một đôi dép lê dành cho nam vẫn còn mới ở trên kệ giày xuống, để dưới đất, nói: "Của anh."
Hứa Điện thay dép.
Mạnh Oánh dựa vào vách tường, hỏi: "Chuẩn bị khi nào thì đi?"
Hứa Điện sửa lại gấu quần, đứng thẳng người, cánh tay sát bên người cô, cười nhẹ một tiếng: "Anh đi cùng với em."
Mùi hương thanh mát của quanh quẩn bên chóp mũi, Mạnh Oánh khoanh cánh tay nhàn nhạt nói: "Tôi đã mua vé máy bay rồi."
"Đổi."
Anh nhìn nàng.
Ngữ khí bá đạo.
Mạnh Oánh chậc cười một tiếng, "Không đổi."
Hứa Điện trầm mặc một giây, sau cười nhẹ, "Được, em không đổi thì anh có cách để ngồi cùng chuyến bay với em."
"Tùy anh." Mạnh Oánh đáp.
Môi đỏ mọng, bả vai hơi lộ ra khiến đôi mắt Hứa Điện càng sâu, cúi đầu xuống, chóp mũi cọ lên xương quai xanh của cô, mùi hương hoa anh đào nhàn nhạt liền quẩn quanh đầu chóp mũi.
Cô luôn yêu thích cái nhãn hiệu nước hoa và sữa tắm này.
"Tránh ra." Mạnh Oánh đưa tay, đẩy bả vai anh lên, "Lên lầu."
Trên lầu vang lên tiếng động, xem ra là Mạnh Tiêu đang dọn dẹp, nhưng Mạnh Oánh không tin năng lực của nó, thằng nhóc này ở nhà không hề làm gì, đoán chừng chỉ có thể làm trở ngại chứ không giúp gì.
Lúc Hứa Điện tách ra, môi mỏng còn lướt nhẹ qua môi cô.
Hô hấp quấn giao, mập mờ mọc thành bụi.
Mạnh Oánh kéo áo khoác len lại, đi lên bậc thang. Anh đi theo phía sau lưng, bởi vì vóc dáng cao lớn tuy không nói lời nào nhưng cũng khiến cho người ta bị áp chế.
Đến tầng hai, Mạnh Oánh trực tiếp đi vào gian phòng kia, nhìn Mạnh Tiêu cầm cây chổi quét ở dưới mặt đất, mà quét cũng không nên hồn.
Gian phòng này trước đây dùng để chứa chăn bông cũ, bây giờ chăn bông đã được dọn đi, nhưng vẫn lưu lại rất nhiều sợi bông, lúc này những sợi bông cùng với bụi đang tung hoành khắp căn phòng này.
Mạnh Oánh nhíu mày, trực tiếp đi vào, lấy cây chổi trong tay Mạnh Tiêu, nói ra: "Ra ngoài, đi múc nước."
"Dạ?" Mạnh Tiêu ngẩn ngơ, rồi nhanh chóng lui về sau một bước, nói: "Mấy sợi bông này. . ."
"Đi múc nước, để chị."
"Dạ." Mạnh Tiêu quay người ra ngoài, lúc nhìn thấy Hứa Điện ở ngoài cửa, hắn liền cười thật tươi.
Trong nhà có thêm một người đàn ông, tính cách phóng khoáng, mà lại là cùng thế hệ không phải là phận trưởng bối như ba, Mạnh Tiêu luôn có cảm giác tìm được đồng minh.
Sợi bông rất nhiều, không quét được, Mạnh Oánh động tác nhanh nhẹn lấy túi ni lông từ trong ngăn kéo, cột vào đầu cây chổi, sau đó xé một miếng băng keo hai mặt dán lên, quét hết những sợi bông trong phòng, tất cả đều dính lên cây chổi, cô không trang điểm, mang dép bông ở nhà, mặc váy màu đen.
Bởi vì tùy tiện cột một búi tóc sau đầu nên có vài lọn tóc rủ xuống hai bên má, khiến cô trông thật sống động, không khí gia đình lập tức tràn ngập căn phòng.
Đây là lần đầu tiên Hứa Điện được thấy bộ dáng này của cô.
Lại nghĩ tới lúc xem tư liệu của gia đình cô ở trên máy bay.
Là gia đình có tư tưởng trọng nam khinh nữ.
Anh bước nhanh đến phía trước, từ phía sau ôm lấy eo của cô, nói: "Thuê người giúp việc đi."
Mạnh Oánh đang muốn quét xong cho nhanh nên rất chú tâm, đột nhiên bị người này ôm vào, làm cho cô trở tay không kịp, cô hít sâu một hơi, "Buông ra, xong nhanh thôi, anh đi ra phòng khách ngồi đi."
"Nếu em biết cách làm thì chỉ cho nó, việc gì phải tự mình ra tay." Hứa Điện một bên ôm cô, một bên giật cây chổi trong tay cô, ném ra ngoài cửa.
Mạnh Tiêu vội vội vàng vàng tiếp được, có chút mờ mịt.
Hứa Điện cầm tay Mạnh Oánh, đi ra cửa, Mạnh Oánh nhìn Mạnh Tiêu, nó chần chừ một lúc, nói: "Em. . Em làm được."
Nói xong.
Nó đi vào trong phòng ngủ.
Đi tới phòng khách, Hứa Điện kéo Mạnh Oánh ngồi vào ghế sa lon, cô hoàn hồn, ngồi xuống bên cạnh anh, ánh mắt vẫn nhìn về phía cửa của gian phòng ở đầu bậc thang kia.
Hứa Điện tháo kính mắt, xoa bóp mũi, tiếng nói trầm thấp: "Còn nhìn nữa? Nó cũng đã lớn rồi, nên biết phải làm gì."
Mạnh Oánh nhìn Hứa Điện.
Anh bắt tréo đôi chân dài, áo sơ mi cà vạt có hơi xộc xệch, khuôn mặt tuấn mỹ, lười nhác. Nhưng mà, anh nói cũng có lý, Mạnh Oánh mím mím môi, nói: "Uống nước?"
"Uống em được không?" Hứa Điện nhấc mí mắt lên, trong ánh mắt hiện ý cười.
Mạnh Oánh nhíu mày, "Được, anh tới đây."
Vừa dứt lời, Hứa Điện liền nghiêng người, tay chống đỡ sau lưng Mạnh Oánh, ngăn chặn môi của cô. Mạnh Oánh không thể không tựa lưng vào thành ghế, tay trái cô vuốt ve mặt của anh, ngửa đầu, để mặc cho anh hôn, môi lưỡi quấn giao, một cái tay khác của Hứa Điện chậm rãi ôm lấy eo của cô.
Mạnh Oánh chặn tay anh.
Cắn đầu lưỡi của anh một cái.
Tê --
Anh hít một hơi.
Ở đầu cầu thang vang lên một tiếng bịch.
Mạnh Oánh đẩy mặt của anh ra, nhìn về phía trước.
Liền thấy Mạnh Tiêu cầm cây chổi dính đầy sợi bông lúng túng nhìn bọn họ, thanh niên mười bảy tuổi đỏ bừng hai bên tai, có lẽ là không nghĩ tới sẽ gặp được hình ảnh kích thích như thế.
Mặt Mạnh Oánh không đổi sắc phân phó: "Quét sạch rồi? Dùng cây lau nhà lau qua một lần, vắt khô nước một chút, đi mở cửa sổ, bật quạt lên, lau xong để cho nhanh khô."
"Dạ." Mạnh Tiêu quay người đi.
"Làm đúng lắm." Hứa Điện tựa ở trên ghế sa lon, liếm khóe môi, còn khen Mạnh Oánh một câu.
Mạnh Oánh nhìn anh.
Đáy lòng cười lạnh.
Đồ chó.
Chỉ chốc lát sau, Mạnh Tiêu đã làm xong, Mạnh Oánh đứng dậy đi xem một lượt, bởi vì chỉ mới có khung giường, còn phải trải thêm chăn nệm nên Hứa Điện miễn cưỡng dựa vào cửa nói: "Thật ra anh có thể ngủ cùng với em. . ."
"Tôi không thể." Mạnh Oánh lạnh giọng đáp.
Hứa Điện híp híp đôi mắt, ngược lại không nói gì.
Rất nhanh đã làm xong. Mạnh Oánh vỗ vỗ tay, quay người đi ra ngoài, đi ngang qua Hứa Điện lúc, nói: "Ngủ không quen thì nhanh chóng trở về."
Hứa Điện nhìn cô.
Cất tiếng.
"Sẽ quen."
Mạnh Oánh nhếch miệng, không nói lời nào.
Hứa Điện ở Lê thành ngoại trừ nhà lớn thì còn có 5 ngôi nhà khác nữa, nhất thường ở liền là sơn thủy thành còn có một cái biệt thự Vân Nguyệt vịnh, hai nơi này, cô đều đã từng có quyền hạn, những ngôi nhà đó đều có thiết kế rất tốt, mà anh lại quen ở một mình, không gian xung quanh cũng rất yên tĩnh.
Khác biệt hoàn toàn so với ngôi nhà ở giữa một khu dân cư đông đúc, lúc nào cũng ồn ào náo nhiệt như nhà cô.
Đến buổi tối anh mới biết được thế nào gọi là ồn ào náo nhiệt.
Sau khi dọn dẹp sắp xếp xong, hai người xuống lầu.
Vừa mở cánh cửa chống muỗi ra, liền thấy một người đàn ông trẻ hào hoa phong nhã ngồi trên ghế sa lon, ba ngón tay thon dài, sạch sẽ đặt lên cổ tay Mạnh Ngọc Lâm.
Nghe thấy động tĩnh, anh ngẩng đầu nhìn qua.
Hôm nay Lương Dã không đeo khẩu trang, lộ ra khuôn mặt thanh tú.
Mạnh Oánh chỉ cảm thấy hơi quen, nhưng không biết.
Mạnh Ngọc Lâm ngẩng đầu chần chừ một lúc, giới thiệu: "Mạnh Oánh, đây là bác sĩ ngày hôm qua, cậu ấy tiện đường tới, thăm khám cho ba."
Nói xong, ông cũng có chút chột dạ, không dám nhìn Hứa Điện đứng sau lưng Mạnh Oánh.
"Chào bác sĩ Lương." Mạnh Oánh chào một tiếng trôi chảy.
Ở những thị trấn nhỏ như này thật ra cũng có chỗ tốt, nhà hàng xóm ở gần nhau mặc dù bát quái nhiều, nhưng có thể quen biết với nhiều bác sĩ, để bác sĩ tiện đường đến nhà thăm khám hoặc là thậm chí trong tình huống khẩn cấp có thể đưa bệnh nhân tới nhà bác sĩ để chữa trị kịp thời. Không giống như thành phố lớn, trời vừa sẩm tối là mọi người đều đóng chặt cửa.
"Chào Mạnh tiểu thư." Lương Dã cũng lễ phép chào hỏi, lại đối mắt với người đứng sau Mạnh Oánh, người đó đang ngậm điếu thuốc bên môi, đôi mắt nhìn hắn không có chút thiện ý.
Khí thế đè người.
Thường nói phụ nữ có giác quan thứ sáu rất chuẩn.
Đàn ông cũng có giác quan thứ sáu, Hứa Điện bước xuống cản trở tầm nhìn của Lương Dã rồi ôm eo Mạnh Oánh, sau đó, anh nghiến điếu thuốc, tiếng nói trầm thấp mập mờ mang hơi lạnh: "Đây chính là đối tượng mà cha mẹ muốn giới thiệu cho em?"
"Hả?"
Mạnh Oánh có chút nghiêng đầu, "Cảm giác tốt hơn anh."
Hứa Điện: ". . ."
Tay ôm eo cô càng siết chặt hơn.
Giống như muốn cắt đứt.
Lòng chiếm hữu nhanh chóng trỗi dậy.
Ánh mắt Lương Dã rơi vào cánh tay ở trên eo cô, mấy giây sau lại dời đi, nhìn Mạnh Ngọc Lâm, nói: "Chú Mạnh chú ý nghỉ ngơi, giấc ngủ rất quan trọng."
"Được." Mạnh Ngọc Lâm đứng dậy tiễn Lương Dã.
Người đi, Mạnh Ngọc Lâm trở lại, mắt nhìn Hứa Điện.
Sắc mặt anh trầm xuống, thấu kính lóe ánh sáng, lạnh lùng.
Bầu không khí nhất thời có chút giằng co, cũng may Trần Kiều mua thức ăn trở về, ra ngoài đi một vòng, sắc mặt bà lại tràn ngập gió xuân, vào cửa liền nói: "Ai, vừa mới nhìn thấy bác sĩ Lương tới nhà, thế nào, cậu ấy có nói gì không? Tôi cũng gặp được người mai mối, tôi nói với bà ta, Mạnh Oánh có bạn trai rồi, không cần giới thiệu nữa."
Hứa Điện nhíu mày, cười nhẹ một tiếng.
Mạnh Oánh nghe ra sự đắc ý của anh.
Mạnh Ngọc Lâm cũng thở dài một hơi, nói muốn pha trà, để Trần Kiều đi làm cơm.
Trần Kiều đi vào phòng bếp.
Trần Kiều trọng nam khinh nữ, lại là một bà tám chính hiệu, trong nhà lại ngang ngược, thích quản lý hết thảy, nhưng một cái ưu điểm là tác phong làm việc của bà rất có hiệu suất, làm việc gì cũng ra ngô ra khoai.
Phong cách làm việc nhà của Mạnh Oánh có điểm giống với mẹ của cô.
Có Trần Kiều như vậy, Mạnh Oánh ở nhà cũng thừa hưởng một chút tính cách đó, chỉ là cô với mẹ không thể đứng chung một chỗ, bà sẽ càm ràm cả buổi, mắng chửi vô tội vạ, ghét bỏ Mạnh Oánh làm không được việc, Mạnh Oánh nghe mãi thành quen nên có thể lờ đi thì sẽ lờ đi, về sau cô rút được kinh nghiệm, không làm thì sẽ không bị chửi.
Nhiều nhất thì chỉ bị Trần Kiều mắng là lười biếng, sau này sẽ không có ai cưới cho.
Mạnh Oánh ngồi trên ghế sa lon dài.
Hứa Điện ngồi xuống theo, anh đưa điếu thuốc cho Mạnh Ngọc Lâm, ông nhận lấy, đang định châm lửa, Mạnh Oánh nhìn ông một cái, Mạnh Ngọc Lâm thở dài, bỏ thuốc xuống, nói với Hứa Điện: "Sức khỏe bác không tốt, tạm thời không thể hút."
Hứa Điện gật gật đầu.
Dư quang quét Mạnh Oánh, hi vọng cô cũng ngăn anh hút thuốc.
Nhưng Mạnh Oánh cầm điện thoại, lướt weibo, không để ý tới anh.
Đầu ngón tay dùng sức bóp, thuốc trong tay bị bóp nát, Hứa Điện ném vào trong thùng rác, dựa người ra sau, nhíu mày nghe Mạnh Ngọc Lâm nói chuyện.
Lúc này.
Điện thoại Mạnh Oánh vang lên tích tích.
Hứa Điện cụp mắt, nhìn qua.
Hứa Khuynh: Hắn đuổi theo đến nhà em? Sau đó thì sao?
Mạnh Oánh: Em để anh ta cản chút gió từ mẹ em.
*chúc mọi người một ngày tốt lành