Xuống xe, mấy người Lưu Cần hộ tống Mạnh Oánh lên lầu đưa đến cửa, vì tình trạng của cô không ổn nên Lưu Cần để hai người trợ lí về trước còn mình thì ở lại với Mạnh Oánh.

Sau khi đóng cửa lại vừa quay người qua thì thấy Mạnh Oánh chống đỡ sofa ngồi xuống giống như bị rút cạn sức lực. Lưu Cần mở hộp thuốc y tế lấy thuốc khử trùng định xoa lên vết thương cho Mạnh Oánh nhưng cô lại khoát tay, nói "Em muốn tẩy trang trước."

"Đã bị như thế này rồi còn nghĩ đến tẩy trang? Trước tiên xử lí miệng vết thương cho tốt đã." Lưu Cần sốt ruột, Mạnh Oánh lắc đầu, "Chị giúp em tháo trang sức với tẩy trang đi mà."

"Thật là." Lưu Cần bất đắc dĩ, để bông sát khuẩn xuống quay người đi vào phòng.

Mạnh Oánh nhìn cái bóng trên TV, lớp trang điểm trên mặt cô đã vô cùng nhem nhuốc còn có đường kẻ mắt bị chùi đi tán loạn, lại còn dài khiến cho cô buồn nôn.

Cô đưa tay xoa khóe mắt, muốn chùi sạch đi hết những gì còn sót lại.

Ngón tay trắng nõn dính máu hòa lẫn với màu đen nhưng cho dù chùi như thế nào đều có cảm giác vẫn còn trên khóe mắt. Cho đến khi Lưu Cần cầm ra nước tẩy trang.

Cô lấy bông tẩy trang cùng nước dùng sức lau đi.

Hai đuôi mắt đều đã được chùi sạch, nhưng cô vẫn tiếp tục lau đi lau lại không lưu lại một chút dấu vết nào. Lưu Cần một phát bắt được tay của cô, "Được rồi đã lau sạch hết rồi."

Mạnh Oánh mới không nhìn TV nữa mà nhìn về phía Lưu Cần, "Hết thật rồi sao?"

"Hết rồi mà cái em cần lo là vết thương của em kìa." Lưu Cần đáp lại, lấy bông sát khuẩn chạm lên lỗ tai của cô, cảm giác đau rát lan ra khắp người khiến Mạnh Oánh co bả vai lại, Lưu Cần nhìn chằm chằm vành tai của cô "Vành tai xinh đẹp như vậy nếu để lại sẹo là phiền lắm đó biết không hơn nữa chị cảm thấy em phải đi bệnh viện "

"Không cần đi."

Cô lần nữa nhắm mắt lại, tựa ở thành ghế sa lon, "Chỉ cần không có vẽ đuôi mắt là được rồi."

"Em còn nghĩ đến đuôi mắt đuôi miếc làm gì cơ chứ? Vết thương này" Điện thoại Lưu Cần kêu không ngừng, cô biết là có người gọi để nói với cô về chuyện ở bữa tiệc tối nay của Mạnh Oánh, nhưng cô không có ý định bắt máy, cô hi vọng Mạnh Oánh có thể tự đi nói với mình vậy mà Mạnh Oánh cũng không nói, sắc mặt cô lúc này vẫn còn tái nhợt, nhưng không có bộ dáng như người mất hồn ngay cả nước mắt cũng không còn nữa, khuôn mặt xinh đẹp mười phần tỉnh táo.

Xử lý vết thương xong Lưu Cần mới cầm điện thoại vào toilet để nghe.

Đầu kia là một người quen trong giới cũng có mặt ở bữa tiệc tối đó hỏi Lưu Cần, Mạnh Oánh với đại tiểu thư Dương gia có quan hệ như thế nào?

Cái gì mà đại tiểu thư Dương gia chứ?

Lưu Cần nhíu lông mày hỏi lại.

Bên kia giải thích một chút sự việc cho cô, Lưu Cần sửng sốt một chút sau đó cười lạnh một tiếng "Có quan hệ gì? Không có chút quan hệ nào, gia cảnh Mạnh Oánh mọi người đã sớm biết rồi, không phải thiên kim tiểu thư, cùng hai chị em Dương gia lại càng không có quan hệ, nếu theo như lời cậu nói thì đại tiểu thư Dương gia cũng không phải người tốt lành gì, đã kết hôn rồi còn cùng thiếu gia Hứa gia, à không, tổng giám đốc Hoa Ảnh thân mật, như vậy khác nào là đội nón xanh cho chồng cô ta rồi?"

Người thám thính đầu kia cười cười, trong lòng mọi người đều biết rõ nhưng chỉ có Lưu Cần mới có thể nói thẳng ra, mà trên thực tế chuyện thiếu gia Hứa gia là tổng giám đốc Hoa Ảnh rất ít người biết được, người này cũng nhờ vào chuyện đêm nay nên biết được, mới gọi cho Lưu Cần hỏi han một chút, cái người đi thám thính này cũng biết Hứa Điện cùng hai vị thiên kim Dương gia có quan hệ tốt, bởi vậy hết thảy đều có liên quan đến nhau. Cuối cùng người này cười nhẹ nhàng hỏi một câu "Vậy Mạnh Oánh cùng tổng giám đốc Hoa Ảnh  có quan hệ gì với nhau không?"

Lưu Cần cười lớn đáp lại, "Không có bất kỳ quan hệ nào đâu, bọn họ từ trước tới giờ không quen biết cũng chưa từng nói chuyện, đêm nay Mạnh Oánh có hành động như vậy tất cả đều là bởi vì bị Dương Đồng kích thích, Dương Đồng ghét Mạnh Oánh nên mới khiến cho cô ấy trang điểm giống với chị cô ta, chuyện này ai mà nhịn được?"

Dương Đồng tranh đấu cùng Mạnh Oánh đã gây không ít sự chú ý, một lời giải thích của Lưu Cần đã hóa giải được mọi chuyện, chuyện hai người hóa trang giống nhau đương nhiên người đến trước sẽ được lợi còn người đến sau rất dễ dàng biến thành trò cười cho thiên hạ. Người kia đã nghe được cái cần nghe nên đầu kia liền cúp điện thoại.

Lưu Cần nghe tiếng tút tút, lại ở trong toilet ở lại một lúc mới đi ra ngoài.

Qua cuộc gọi này, Lưu Cần đã biết sơ sơ tình huống Mạnh Oánh, cô đi qua đứng sau lưng ghế sô pha tay khoác lên vai Mạnh Oánh, nói "Mẹ chị đã từng nói với chị là nếu muốn nuôi con gái phải cho cô con gái đầy đủ tình yêu thương cùng với vật chất và kẹo ngọt thì sau này mới sẽ không vì một viên đường một khối bánh gatô mà cùng nam nhân chạy mất."

"Mạnh Oánh, em không có tình thương cũng không có vật chất và kẹo ngọt, nhưng em bây giờ có thể tự kiếm tiền để mua kẹo ngọt mà, có một số người không thể với tới thì đừng nên cố gắng làm gì, không nên làm khó bản thân, em là Mạnh Oánh, độc nhất vô nhị."

Độc nhất vô nhị.

Khóe mắt Mạnh Oánh tràn ra một chuỗi nước mắt.

Lưu Cần khẽ thở dài một cái, hỏi "Muốn ăn cái gì không?"

"Em không muốn ăn, em chỉ muốn yên tĩnh một chút."

"Được."

Lưu Cần cầm khăn tay lau khóe mắt, lấy lên túi xách rời đi, lúc mở cửa nói "Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho chị."

"Vâng." Mạnh Oánh ôn nhu bình tĩnh mà trả lời.

Cửa đóng lại.

Cạch —— một tiếng, trong phòng lập tức chìm vào yên tĩnh, Mạnh Oánh đưa tay, ôm lấy đầu gối, cuộn người lại.

Một chiếc Hummer màu đen đã tắt đèn xe, dừng ở cửa tiểu khu, trong xe lẻ tẻ ánh đèn màu quýt hắt lên gương mặt người đàn ông, cửa sổ xe hạ xuống, Hứa Điện mang kính mắt viền bạc ngẩng đầu nhìn về phía tòa nhà ở cách đó không xa, ánh đèn tầng thứ 18 đang sáng, cửa sổ không đóng có thể thấy được tấm rèm đang chập chờn theo gió.

Anh cắn xì gà, lẳng lặng rút lấy.

Nhưng không có ý định muốn đi lên.

Lúc này, một chiếc xe con màu bạc dừng ở một bên, một người đàn ông mặc áo khoác trắng từ trong xe đi ra cầm theo hộp thuốc y tế, nhìn về hướng Hummer.

Hứa Điện nhấc cằm lên, nhẹ gật đầu.

Người đàn ông kia cũng gật đầu ra hiệu, sau đó nhanh chóng đi vào trong tòa nhà, lên thang máy.

Trong phòng mười phần yên tĩnh, Mạnh Oánh muốn mở TV nhưng lại không mở, thật ra tâm tình cô bây giờ vẫn còn loạn, nhưng mà cũng đã tỉnh táo rất nhiều, lúc này chuông cửa vang lên.

Cô sửng sốt một chút, theo phản xạ đứng lên, sau lại cảm thấy mình khẩn trương thái quá, lập tức vịn vào ghế sô pha mới từ từ đi ra mở cửa.

Cô không muốn nhìn thấy Hứa Điện.

Nếu như là anh thì lập tức báo cảnh sát.

Đi đến trước cửa, chuông cửa vang lên lần nữa rất có quy luật. Mạnh Oánh mở mắt mèo nhìn thấy bên ngoài là một người đàn ông nhã nhặn nhưng lại không phải Hứa Điện, lúc này anh cầm điện thoại di động giơ lên trước mặt, trên màn hình hiện lên mấy chữ.

"Lưu Cần gọi tôi tới đây, sợ vết thương sinh mủ."

Một khắc này, Mạnh Oánh cười khổ.

Thế nào lại còn nghĩ đến là anh, thật là đùng là kẻ khờ. Cô bình tĩnh lui lại hai bước mở cửa phòng, người đàn ông mặc áo khoác trắng mỉm cười, "Tôi họ Lý tên là Lý Nghiêu, cô có thể gọi tôi là bác sĩ Lý, để tôi nhìn vết thương của cô một chút."

"Vết thương này không có gì trở ngại đâu." Mạnh Oánh vào nhà rót cho Lý Nghiêu một cốc nước. Lý Nghiêu mỉm cười để hộp thuốc xuống, nài nỉ Mạnh Oánh một chút khiến cô đành phải ngồi xuống ghế salon, Lý Nghiêu nghiêng đầu nhìn vết thương, lúc cô tháo tuy là dùng sức nhưng bông tai được làm bằng bạc gãy mất, cho nên chỉ là kéo dài lỗ tai cũng không hề hoàn toàn kéo đứt toàn bộ vành tai, mà vừa nãy thoa thuốc nhưng cũng không xử lý triệt để vết thương, thế là, Lý Nghiêu chấm một ít thuốc nước, trực tiếp thoa vào lỗ tai của cô.

Mạnh Oánh hít vào một hơi theo quán tính vịn lấy ống tay áo của Lý Nghiêu.

Lý Nghiêu cười nhẹ, bất động thanh sắc lấy ống tay áo, nói "Không có việc gì, tôi phải vệ sinh vết thương, mới có thể bôi thuốc, đừng sợ."

Mạnh Oánh gật đầu, thần sắc tỉnh táo lại, cắn môi, cúi đầu chịu đựng.

Rất nhanh đã vệ sinh xong, thuốc chuyên dụng so với cái mà Lưu Cần vừa mới bôi cho cô không những không thoải mái mà còn là loại thuốc đặc biệt đau đến chết lặng.

"Cám ơn anh, đã trễ thế này rồi còn làm phiền anh phải đi một chuyến." Mạnh Oánh nhìn Lý Nghiêu thu xếp hộp thuốc y tế "Hết bao nhiêu tiền vậy ạ, để tôi chuyển cho anh?."

Lý Nghiêu xoay người lấy thuốc đặt chung một chỗ, nói "Cũng không bao nhiêu hết, nhưng mà cô muốn đưa thì tôi nhận vậy, cũng không cần nói với Lưu Cần đâu."

"Được." Mạnh Oánh lấy điện thoại di động chuyển tiền cho Lý Nghiêu.

Lý Nghiêu đóng hộp thuốc lại, chỉ bọc thuốc trên bàn nói "Nhớ phải uống thuốc nếu không đêm nay sẽ phát sốt, trước khi ngủ nhất định phải uống."

"Tôi nhớ rồi, cám ơn anh." Mạnh Oánh thu hồi những bọc thuốc, đứng dậy tiễn Lý Nghiêu về.

Cho đến khi cửa thang máy đóng lại, cô mới trở về nhà.

Gió nổi lên, áo khoác trắng của Lý Nghiêu cũng bị gió thổi tung lên, anh đi về hướng chiếc Hummer, nhìn Hứa Điện ở trong xe cắn thuốc lá đang nghịch điện thoại di động, "Đã xử lý xong rồi."

Hứa Điện ừ một tiếng.

"Cô ấy còn thêm số wechat của tôi."

Đầu ngón tay ấn điện thoại di động dừng một chút, sau cười nhạt, "Sau đó thì sao?"

Lý Nghiêu nhìn anh chằm chằm, chậc chậc hai tiếng đứng thẳng người, nói "Tôi đi trước."

Hứa Điện không đáp.

Xe con màu bạc phía trước khởi động, lái đi. Hứa Điện cầm thuốc lá híp mắt, chậm rãi hút, một lát sau anh lại liếc mắt nhìn tòa nhà kia, rèm cửa sổ ở lầu 18 còn bay chập chờn, anh nhìn một hồi lâu rồi dịch chuyển ánh mắt, ấn mở điện thoại di động.

Nhìn vào khung chat của Mạnh Oánh trên Wechat.

Một cái tin nhắn cô cũng không gửi đến.

Hứa Điện nhìn một lát sau đó đăng nhập vào Weibo, quét tin tức mới liền thấy cô vừa mới đăng một bài tuyên truyền « Cửu Trọng Thiên ».

Wechat tích tích vài tiếng.

Chu Dương: Có lên lầu không?

Chu Dương: Tôi thấy được xe của cậu rồi, còn thấy người của cậu tại cửa tiểu khu, kiểu này là không dám lên sao?

Hứa Điện: Ừ.

Sau đó, anh lại nhìn Weibo một chút rồi nổ máy xe rời đi. Đến khi « Tinh Tế » khai mạc cô chắc chắn sẽ xuất hiện.

Sau khi tiễn Lý Nghiêu về, Mạnh Oánh vẫn không buồn ngủ. Lưu Cần nhắn tin cho cô đại khái là nói cô đăng ảnh nhân vật của « Cửu Trọng Thiên », nhìn thấy Linh Dao hắc hóa trong bộ trang phục màu đỏ chót khiến Mạnh Oánh chấn động trong lòng, lúc trước khi diễn cảnh Linh Dao nhìn thấy Thương Long cùng đệ tiên nữ ở cùng một chỗ khiến cô cuồn cuộn cảm xúc điên cuồng ghen ghét, Mạnh Oánh đã vô cùng nhập tâm mà biểu đạt cảm xúc nhưng lại không thể ngờ.

Khi tự mình trải qua loại chuyện như vậy thì cảm xúc càng đau khổ gấp bội.

Cô đăng bài lên một cách qua loa. Sau đó lấy laptop từ trong phòng, cô có thể thua nhưng phải thua một cách rõ ràng.

Đăng nhập vào một trang web Hacker.

Mượn Hứa Khuynh một cái tài khoản.

Cô gửi yêu cầu.

Muốn tìm tư liệu của Hứa gia và Dương gia của Lê thành, nhất là tư liệu của thiếu gia Hứa gia.

Rất nhanh.

Có một id gửi tin tức tới " Muốn tìm tin tức của thiếu gia Hứa gia cùng hai vị tiểu thư Dương gia đúng không?"

Người này giống như là đi guốc trong bụng cô vậy, Mạnh Oánh nhíu lông mày trả lời đối phương, "Phải."

"Chờ đấy."

Một phút sau có một file nén gửi đến, Mạnh Oánh hỏi "Bao nhiêu tiền?"

Không cần tiền.

Nói xong đầu kia tự thoát ra ngoài.

Mạnh Oánh dừng một chút, rời khỏi trang web kia mở file nén ra.

Bên trong gồm có ảnh chụp, quan hệ của nhân vật, còn có một số chi tiết về một số chuyện đã xảy ra, một ít biến hóa, tất cả đều có.

Mạnh Oánh xem từng cái một.

Chỉ là xem một chút tin tức liền xem đến hơn hai giờ.

Cô thấy rõ dáng vẻ của Dương Nhu, ngoại hình của cô ấy thuộc dạng mảnh mai, lộ ra vẻ yếu đuối nhu nhược, nhưng cô ấy đặc biệt thích trang điểm đậm ví dụ như đuôi mắt kéo dài. Còn có bông tai màu đỏ kia, Dương Nhu cũng không phải là thích mang bông tai mà là trên vành tai có một nốt ruồi son cho nên trông giống như là bông tai. Nhìn đến đây, Mạnh Oánh cười lạnh.

Mình chẳng qua chỉ là một kẻ thế thân thấp hèn lấy đâu ra một nốt ruồi son đây.

Dương Nhu cùng Hứa Điện và Dương Đồng là lớn lên cùng nhau từ hồi còn nhỏ nhưng có một chút khác biệt với những thiếu gia cùng thiên kim bình thường khác, nhân duyên của hai người phải nói là rất tốt nguyên nhân bởi vì chuyện học hành của Dương Nhu nên sau khi cô lên cấp hai thì ở lại Hứa gia, có thể nói cô cùng Hứa Điện là không thể tách rời, tính cách cô ôn nhu luôn thích ghé vào bả vai Hứa Điện cùng anh nói chuyện.

Hứa Điện đối với cô so với người khác luôn dịu dàng và ân cần hơn một chút.

Bố mẹ của Hứa Điện thường thường ra ngoài, Dương Nhu nhiều khi phải nhờ Hứa Điện chăm sóc, Hứa Điện cũng được cô chăm sóc, thỉnh thoảng phát sốt cảm mạo cũng là Dương Nhu lấy thuốc nấu cháo cho Hứa Điện, hai người cùng ở bên nhau khi bà của Dương Nhu qua đời hay ông của Hứa Điện qua đời, giúp nhau vượt qua nỗi đau mất mát, thậm chí khi ông của Hứa Điện qua đời, Dương Nhu còn cầm tay Hứa Điện, hành động này có thể nói là hơi vượt qua ranh giới kia.

Đến mức khi Dương Nhu muốn thực hiện hôn ước cùng thiếu gia Lý gia là Lý Dịch, Hứa Điện vẫn không thể quên cho nên ngay cả hôn lễ của cô cũng không tham dự.

Lại đưa không ít đồ cưới qua, cho cô chỗ dựa, trong đó bao gồm một chiếc xe Rolls-Royce cô ấy vẫn luôn ao ước.

Ba ——

Laptop khép lại, Mạnh Oánh cười.

Cô dần dần cười ra tiếng, trách Hứa Điện bạc tình bạc nghĩa, thế nhưng trên đời này người bạc tình bạc nghĩa nhất lại là kẻ si tình, chẳng qua cô không phải là người để anh có thể đặt tình cảm lên mà thôi.

Mạnh Oánh ơi là Mạnh Oánh.

Cô đứng lên đi vào phòng tắm, đem váy màu đỏ trên người cởi ra, mở vòi sen dùng sức tắm rửa, nước nóng dội vào khiến da thịt biến thành màu đỏ, hoa hồng ở sau lưng được nước nóng rửa sạch, sinh động như thật giống như là đang muốn nở rộ.

Loáng thoáng truyền ra tiếng ca trong tiếng nước chảy.

"Không dám đối mặt với anh đành phải gượng gạo mà nhìn đi nơi khác, âm thầm thích, vụng trộm bắt chuyện, lại vì tin nhắn từ anh mà bất an, thăm dò nói ngủ ngon, nhiều khi trống rỗng lại đau xót, cúi đầu thì thầm tại sao em dùng hết tâm tư này để yêu anh mà người mãi hững hờ, em như thằng hề xoanh quanh một người chẳng để ý đến mình rồi lại thương tâm không ngừng "

Loáng thoáng

"Chỉ hôm nay thôi, em sẽ rời xa anh để yêu lấy bản thân em nhiều hơn, thế giới của em sẽ không có anh nữa. "

Nửa giờ sau, cửa phòng tắm kéo ra mang theo hơi nóng, Mạnh Oánh quấn khăn tắm đi tới, chân dài trắng nõn còn vương vài giọt nước nhỏ xuống ở trên thảm, Mạnh Oánh lấy vali ở trên tủ quần áo xuống bày trên mặt đất, cô đứng dậy bắt đầu thu thập quần áo.

Lấy từng cái một cho đến khi chất đầy.

Sau khi làm xong cô tựa ở đầu giường, gọi điện thoại Lưu Cần "Em muốn xin nghỉ."

Lưu Cần ngủ cũng chưa sâu giấc liền ngồi bật dậy "Xin nghỉ? Em muốn nghỉ bao lâu?"

"Không biết nữa, có lẽ một năm hoặc là hai năm "

Lưu Cần liền tỉnh táo, cô ngây ngốc "Còn Tinh Tế thì sao?"

Đầu kia vang lên tiếng cười của Mạnh Oánh, "Em không quay Tinh Tế."

Lưu Cần càng ngốc.

Đầu có hơi choáng váng mà đầu kia giọng nữ vẫn như cũ nhàn nhạt bình tĩnh truyền đến, lại mang đến cảm giác rất kiên quyết và vô cùng tỉnh táo, thấy cô như vậy càng có chút không yên lòng.

"Không quay, được, vậy thì không ký hợp đồng, nhưng mà một hai năm nghỉ ngơi đối với một diễn viên mà nói khác nào phải làm lại từ đầu. "

"Không sao, em chịu được."

Lưu Cần nuốt nước miếng một cái.

Mạnh Oánh lại cười nhẹ, "Cứ như vậy đi."

Nói xong, cô cúp điện thoại. Lưu Cần còn chưa kịp hoàn hồn thì điện thoại lóe lên, cô mở ra xem thấy trong tài khoản được chuyển vào tám mươi vạn, sau đó Mạnh Oánh gửi tin nhắn qua wechat.

"Tiền lương của Trần Khiết và Dư Lâm, nếu còn dư thì chị giữ giúp em."

"Đây không phải là toàn bộ tiền của em rồi sao?" Lưu Cần hoảng hốt, nhanh chóng trả lời lại.

Mạnh Oánh "Em vẫn còn một ít, chị yên tâm, về phần cha mẹ em bên kia em cũng đã chuyển cho bọn họ, cũng đủ rồi."

Đêm rất tối, cô gái tóc dài phấp phới chìm trong bóng đêm, chậm rãi đi tới trạm đường sắt cao tốc, tàu cao tốc ở trong đêm tối vẫn đèn đuốc sáng choang, hành khách ra vào không ngớt, Mạnh Oánh hòa vào trong đám người, đeo khẩu trang kính râm, kéo vali đi vào đoàn tàu thật dài, gió lớn cực kì.

Thổi lên sợi tóc của cô giống như là thổi đi một mảnh tình cảm.

Đêm đó vốn hẳn là nên lên hotsearch nhưng bị Hoa Ảnh đè ép xuống, trên internet chỉ có một mảnh cười nói vui vẻ, U Lan Cầm được bao nhiêu độc giả trong vòng bạn bè chúc phúc, ngắn ngủi một cái Weibo đã đạt 12 vạn đầu bình luận, 100 vạn lượt thích, tất cả đều là những lời chúc mừng. Chỉ có người có mặt ở buổi tiệc đêm đó mới biết được chuyện gì đã xảy ra.

Tiệc sinh nhật còn chưa kịp bắt đầu lại xảy ra chuyện như vậy, khiến người khác khó hiểu cũng suy đoán đủ loại chuyện. Đủ loại phiên bản đều có, ví dụ như Mạnh Oánh thẹn quá hoá giận rút bông tai rời đi vì bị Dương Đồng khiêu khích. Ví dụ như thợ trang điểm cho Mạnh Oánh là do Dương Đồng sắp xếp, cố ý làm cho cô trang điểm giống với chị của mình. Ví dụ như Mạnh Oánh là con riêng của Dương gia, nếu không thì sao hai người lại có thể giống nhau đến như vậy. Ví dụ như Mạnh Oánh là tình nhân của thiếu gia Lý gia, Mạnh Oánh cố ý trang điểm giống cuối cùng lại phát hiện mình chẳng qua là thế thân thấp kém cho nên thẹn quá hoá giận rời đi.

Suy đoán càng nhiều nhưng cũng chỉ là suy đoán.

Chỉ có một số người đoán Mạnh Oánh cố ý dùng cách này để câu dẫn Hứa gia thiếu gia, muốn gả vào hào môn. Hoặc là, Mạnh Oánh biết thiếu gia Hứa gia và đại tiểu thư Dương gia là bạn tốt, biết bọn họ từng có tình cảm nên mới đi làm thế thân. Cuối cùng, Mạnh Oánh thực sự đã làm thế thân nhưng không hề hay biết, lúc phát hiện ra chính phẩm liền phẫn nộ mà rời đi.

Vô số suy đoán chỉ có một cái cuối cùng là thật. Nhưng cũng chỉ là thật thật giả giả, nếu người trong cuộc không xác nhận thì cũng không biết đâu mới là sự thật.

Chỉ là chuyện xấu, chỉ là bát quái, chỉ là tin tức trôi nổi.

Tài khoản Weibo của« Tinh Tế » cũng nhân dịp sinh nhật U Lan Cầm mà công bố danh sách diễn viên, vừa công bố danh sách đã khiến toàn bộ Weibo sôi trào.

Trên có nam thần Cố Viêm, dưới có Dương Đồng, cuối cùng còn có Mạnh Oánh, trong ba người này có hai người là couple trên internet, hai người là hoa đán tranh đấu không ngớt.

Cố Viêm đang được ship với Mạnh Oánh mà bây giờ lại đi đóng cặp với Dương Đồng, người luôn đối đầu với Mạnh Oánh, quả thực là một bộ phim đáng được mong đợi.

Khiến đám fan hâm mộ và cư dân mạng rất trông ngóng sự kết hợp này.

« Tinh Tế » liên tục lên hotsearch.

Mà danh sách diễn viên và tác giả, biên kịch được chia thành hai hàng.

Thật là trùng hợp.

Bên cạnh Mạnh Oánh là Dương Nhu.

Nếu là người biết chuyện khi nhìn thấy hai cái tên này ở cùng nhau thì ánh mắt sẽ có chút thay đổi.

Hứa Điện nhìn tên hai người.

Mạnh Oánh Dương Nhu

Nhìn một hồi, anh tắt máy tính, nghiêng đầu ấn điện thoại bàn, rất nhanh có trợ lý nhận máy, giọng Hứa Điện trầm thấp, "Vào đây."

"Vâng." Trợ lý đáp.

Sau đó cửa đẩy ra, trong tay trợ lý cầm một cái hộp đưa cho Hứa Điện.

Hứa Điện đang muốn nói chuyện, nhìn thấy cái hộp thì nhíu mày, "Cái gì vậy?"

"Chuyển phát nhanh vừa mới đưa tới, đã kiểm tra rồi ạ không có cái gì đáng nghi."

Hứa Điện dựa vào bàn, nhận lấy rồi mở nắp hộp ra.

Lọt vào tầm mắt anh chính là một đôi bông tai bảo thạch màu đỏ, anh sững sờ sau đó thấy được một hộp bút kẻ mắt, trong đó một cái đã dùng gần hết, tiếp theo bên cạnh còn có một cái hộp gấm, trong hộp gấm tất cả đều là bông tai màu đỏ còn có một quyển tạp chí.

Trong tạp chí, Mạnh Oánh ôm lấy khóe mắt mỉm cười nhìn anh, mái tóc được vén ra sau tai lộ ra bông tai màu đỏ, cô còn dùng đầu ngón tay cầm lấy, mang đến một loại gợi cảm nhưng trong trẻo.

Đôi mắt Hứa Điện càng sâu hơn, sau đó dùng sức lấy ra một phần văn kiện ở phía dưới cùng, là hợp đồng « Tinh Tế », đầu ngón tay hiện lên khớp xương rõ ràng lật đến trang cuối cùng.

Ở trang cuối cùng, chỉ có con dấu của « Tinh Tế », cột diễn viên được để trống, không kí tên.

Ngay tại lúc này.

Trong lòng Hứa Điện nổi lên một loại dự cảm không lành.

''Bịch'' một tiếng, anh thả cái hộp xuống quơ lấy chìa khóa xe, nhanh chân đi tới cửa.

Trợ lý hoảng hốt đi nhanh tới phía trước, kéo cửa phòng làm việc ra cho anh. Khuôn mặt người đàn ông lạnh lẽo cứng rắn, nụ cười phong lưu thường ngày đã không còn sót lại chút gì, anh đi xuống hầm để xe, Hummer chạy ra một đường đi đến nhà Mạnh Oánh, quét thẻ vào cửa đi đến trước tòa nhà, lên thang máy tới lầu 18.

Gió thật lớn, trực tiếp thổi đến cổ áo sơmi của anh, Hứa Điện lấy chìa khoá cắm vào lỗ.

Mở không được.

Anh âm u nhìn ổ khóa cửa, lúc này mới phát hiện ổ khóa đã được đổi mới. Anh một câu không lên tiếng, đầu ngón tay nắm chặt chìa khóa, sau đó anh nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh, bên trong thùng rác bốn tấm thẻ tín dụng và thẻ ngân hàng, toàn bộ đã bị cắt nát, ở chỗ có tên anh cắt càng nát hơn.

Cô đã vứt đi toàn bộ.

Lúc này, điện thoại di động vang lên một tiếng nhỏ.

Hứa Điện lấy ra xem.

Mạnh Oánh: Chia tay đi.

Hứa Điện soạn tin: Em ở đâu?

Tin nhắn đã gửi đi nhưng bị đối phương từ chối nhận.

Anh đã bị cô kéo vào danh sách đen.

Sau đó, tiếng chuông điện thoại vang lên, là đạo diễn « Tinh Tế » gọi, Hứa Điện bắt máy cúi người cầm lấy những mảnh vụn kia lên, đạo diễn Lưu ở đầu kia có chút không dám tin nói: "Hứa tổng, diễn viên Mạnh Oánh vai Kiều Lan cần nghỉ ngơi một năm, vậy là phải bỏ cô ấy sao?"

"Làm sao ông biết?" Hứa Điện nắm thật chặt mảnh vụn hỏi.

"Ở trên Weibo, công ty của cô ấy đưa ra thông báo."

Hứa Điện híp mắt, mảnh vụn cứa vào da có hơi đau. Anh chậm rãi dùng sức, đứng dậy đi đến bên cửa sổ, nói "Chọn lại diễn viên đi."

Đạo diễn Lưu nuối tiếc nói: "Thật đáng tiếc, cô ấy rất thích hợp với nhân vật này, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra mà khiến cho cô ấy đang lên như diều gặp gió lại rời đi cơ chứ?"

Hứa Điện không lên tiếng.

Đầu ngón tay rỉ ra một chút máu, anh thả tấm thẻ bị cắt nát xuống, ngón tay để lên môi nhẹ nhàng mút đi từng giọt máu.

Cho đến khi bên kia dập máy, ngón tay Hứa Điện còn chưa để xuống, anh lau đi khóe môi, ấn mở Weibo.

Mạnh Oánh tịnh dưỡng một năm

Đã lên hotsearch, nhấc lên một trận bàn tán sôi nổi.

Công ty nhỏ của Mạnh Oánh gọi là Tinh Diệu.

Chỉ nói Mạnh Oánh cần nghỉ ngơi, tạm nghỉ một năm.

Cũng không có thêm lời thừa thãi nào khác, bình luận bên dưới đều hỏi nguyên nhân.

Vì sao đột nhiên lại làm như vậy?

Đang ở thời điểm thịnh vượng như vậy lại muốn nghỉ ngơi?

Là đã xảy ra chuyện gì sao?

Hứa Điện nhìn mấy cái thì chuẩn bị thoát ra.

Lại nhìn đến một fan hâm mộ @ Cố Viêm "Nam thần, anh biết Mạnh Oánh đi đâu không? Nam thần, xin anh hãy trả lời đi "

Hứa Điện híp híp mắt, ấn mở Weibo của Cố Viêm.

Cố Viêm (v): Không thể nói cho mọi người biết là cô ấy đi đâu được, nhưng hiện tại cô ấy đang rất ổn.

Cố Viêm Tiểu Khả Ái: A a a a a em biết là anh biết cô ấy ở đâu mà, được thôi vậy thì không hỏi nữa.

Cố Tiếu Tiếu: Tốt tốt, đã hiểu đã hiểu, khi nào kết hôn nhớ phải nói cho chúng tôi biết đó nha.

Cố Mạnh Nữ Nhi: Dạ dạ dạ dạ, không hỏi không hỏi, thỉnh thoảng đăng hình cô ấy lên cho bọn em xem là được rồi.

Ánh sáng từ màn hình hắt lên khuôn mặt, cặp mắt đào hoa chất chứa cảm xúc nặng nề, anh thoát Weibo ra sau đó bấm gọi cho Giang Úc.

Giang Úc rất nhanh đã bắt máy, tiếng nói lạnh lẽo mang ý cười, "Muốn hỏi tôi Mạnh Oánh đi đâu đúng không? Không cần hỏi, tôi không biết."

Hứa Điện kéo cổ áo, nửa ngày không lên tiếng, trầm mặc một lúc anh cười nhẹ hai tiếng, giọng điệu thờ ơ mỏng như lưỡi dao "Ồ? Tôi không có ý định hỏi."

Nói xong, cạch một tiếng —— cúp điện thoại.

Lại đứng ở cửa một lúc, anh lẳng lặng nhìn cánh cửa, sau đó quay người rời đi.

Núi Phật Đà được biết đến là một nơi hương hỏa thịnh vượng, chỉ là đường vào núi không dễ đi, mỗi ngày nhất định phải hẹn trước mới có thể đi lên cầu phước rút quẻ chữ. Chùa miếu Thiên viện là nơi để mọi người ghé đến và có thể dừng chân, Mạnh Oánh mặc váy đơn giản, xoay người chuẩn bị cơm trưa, sử dụng nguồn nước từ dòng sông ở chân núi.

Nước trong suốt thấy đáy, khi múc một muỗng nước thì có thể nhìn thấy cái bóng lắc lư trên mặt nước, khiến cái bóng kia đều cũng trở nên trong trẻo, sạch sẽ theo.

Tu hành, chính là muốn cách xa trần thế, nhìn thấu nghiệt duyên.

Mạnh Oánh bắt đầu nấu cơm.

Cửa bên cạnh đẩy ra, Hứa Khuynh ôm cánh tay nói "Móa, mùi thơm thế. "

Mạnh Oánh không ngẩng đầu, chỉ hỏi "Khi nào thì chị đi?"

"Chị có duyên với phật nha nên có thể ở lại lâu một chút, mà em không cần chị ở cùng sao?" Hứa Khuynh đi đến một cái ghế rồi ngồi xuống, chống cằm nhìn cô.

Mạnh Oánh cười cười, "Không cần, em ổn mà."

"Đúng thế, bây giờ nhìn lại thật là tốt." Hứa Khuynh lướt điện thoại di động, Mạnh Oánh đem đồ ăn bưng lên bàn, nhìn tin nhắn trong điện thoại của Hứa Khuynh, nói "Chồng chị lại mong chị trở về sớm đó. "

"Không về, chị cũng phải tu hành." Hứa Khuynh để điện thoại xuống, cầm đũa, nhìn món ăn sắc hương vị đều đủ cả, nước miếng chảy ròng ròng, "Chị ăn đây."

"Ừm, để em xới cơm cho chị."

Mạnh Oánh xới hai bát cơm, để lên bàn, chính mình cũng ngồi xuống.

Hứa Khuynh nhìn cô mấy cái chậc chậc vài tiếng.

Hai người yên lặng ăn cơm, mấy giây sau Hứa Khuynh nói, "A, đúng rồi, chính phẩm Dương Nhu, gần đây hình như đang chuẩn bị ly hôn."

Mạnh Oánh lẳng lặng ăn đồ ăn, không đáp khóe môi mang ý cười nhạt giống như là không bị ảnh hưởng đến.

Hứa Khuynh cười, "Xem ra, chờ đến lúc em trở về, tên khốn Hứa Điện đã sớm đạt được ý nguyện, hạnh phúc mỹ mãn."

Mạnh Oánh nhìn cô một cái, vẫn cười nhẹ "Vậy chị giúp em chuẩn bị một phần quà?"

"Được, chị xuống núi lập tức giúp em chuẩn bị, ăn cơm ăn cơm."

Đại tiểu thư Dương gia cùng đại thiếu gia Lý gia  kết hôn theo nguyện vọng của gia đình hai bên, hai người từ bé là thanh mai trúc mã, Lý Dịch mười sáu tuổi năm đó nhập ngũ rèn luyện, hai mươi mốt tuổi xuất ngũ tiến vào Dương thị tập đoàn, cho đến năm hai mươi lăm tuổi cưới Dương Nhu hai mươi bốn tuổi, sau khi cưới vợ chồng ân ái hòa hợp, vậy mà trải qua hai năm hôn nhân tình cảm thanh mai trúc mã nhạt phai cùng với tình yêu.

Hôn nhân cũng lâm vào chiến tranh lạnh, mới dẫn đến sinh non. Vậy là hai nhà từ quan hệ thông gia biến thành hận thù lẫn nhau.

Bởi vì bối cảnh của hai gia đình đặc thù nên thủ tục ly hôn kiện cáo kéo dài đến ba tháng, không phải vì vấn đề phân chia tài sản, chỉ là nhà gái không ngừng lên án. Cuối cùng vẫn là nhà trai thắng, vì bảo vệ danh dự của hai nhà nên nhà trai đành phải chia cho bên kia nhiều hơn, thêm hai biệt thự, chỉ vì muốn nhanh chóng vứt bỏ nhà gái.

Dương Lý hai nhà thông gia thất bại.

Ngày thứ hai sau đó đã truyền ra khắp thành phố Lê.

Cửa phòng được đẩy ra, trợ lý đứng ở cửa chần chờ mấy giây, Hứa Điện cắn thuốc lá nhíu mày nhìn "Chuyện gì?"

Trợ lý ho một tiếng, vội vàng đi tới trước bàn, thấp giọng nói "Hứa tổng, ở dưới lầu có người đưa tới mười mấy thùng lễ vật."

"Lễ vật gì?"

Trợ lý khó mà mở miệng, chỉ cửa ra vào, "Anh hãy xuống dưới xem đi "

Hứa Điện bỏ thuốc lá xuống, nhếch môi cười một tiếng, "Khó nói lắm sao?"

Nói xong, anh đứng dậy kéo cổ áo sơmi, đi xuống lầu một, lễ tân cùng bảo vệ đang bối rối đứng bên cạnh mười mấy thùng lễ vật ở cửa ra vào, nhìn thấy Hứa Điện đi đến, vội vàng kêu một tiếng, Hứa Điện cầm kính mắt viền bạc xuống, đứng trước đống lễ vật lẳng lặng nhìn.

Trên khuôn mặt góc cạnh lộ ra vài tia lạnh lẽo cứng rắn.

Đống lễ vật, tổng cộng hai mươi thùng.

Phía trên còn viết.

"Chúc Hứa Điện cùng Dương Nhu trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử. Người chúc phúc: Mạnh Oánh."

Tiểu thư Dương gia vừa ly hôn thì đầu này liền có người đưa cái này tới, tiểu thư Dương gia tố cáo ly hôn là vì thiếu gia Lý gia có người khác, lần này ly hôn là vì muốn sớm ở bên người phụ nữ kia một chút, trong lòng mọi người đều biết thiếu gia Lý gia đây là đang ổn thỏa cả hai bên.

Mà hôm qua, mới ly hôn xong.

Nơi này lại là tập đoàn Hứa thị.

Hai mươi thùng lễ vật đây là đang ám chỉ cái gì

Lễ tân cùng bảo vệ, còn có trợ lý, ai cũng không dám lên tiếng, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm. Hứa Điện đi lên trước, cúi người, nhìn hai chữ Mạnh Oánh.

Không phải chữ viết của cô.

Anh nhìn mấy giây, vẫy tay chỉ, "Mở ra, xem bên trong là thứ gì."

Ba người lập tức tiến lên, mỗi người kéo một thùng, mở ra.

Bông tai màu đỏ.

Bút kẻ mắt màu đen.

Mỗi thứ mười thùng.

Hứa Điện đứng lên.

Lại thấy mỗi một thùng đều có lời chúc phúc, môi mỏng nhấp thành một đường, anh quay người rời đi, nói "Đốt hết đi."

"Vâng."

Sau đó, anh sải bước đi hướng thang máy.

Đi vài bước, anh lại nói" Giữ lại tên của người chúc phúc. "

"Vâng."

Tiến vào thang máy, anh bỏ tay vào túi bày ra một bộ dáng thờ ơ, chỉ có đôi mắt bên trong là âm hiểm nặng nề.

Trong núi không quản ngày tháng, thời gian một năm trôi qua rất nhanh. Sau khi « Cửu Trọng Thiên » được công chiếu đã tạo tiếng vang rất tốt, danh tiếng Cố Viêm như mặt trời ban trưa cùng với nữ diễn viên vai diễn Linh Dao nhưng dần dần đã bị fan hâm mộ quên lãng, bởi vì trừ « Cửu Trọng Thiên », còn có một bộ phim thần tượng bùng nổ không kém, mang đến một loại năng lượng lấy cứu rỗi là chính, chiếu sau « Cửu Trọng Thiên », nâng lên danh tiếng của nam nữ chính, cộng thêm sự tương tác thường xuyên của hai người lại xuất hiện thêm một couple, gặm cẩu lương được một thời gian dần có fan hâm mộ bắt đầu quên đi couple Cố Viêm và Mạnh Oánh.

Mà một năm qua này, Mạnh Oánh nói tĩnh dưỡng là tĩnh dưỡng, chưa từng xuất hiện tại bất kì đâu, không có một chút tin tức, sau thông báo nghỉ ngơi của công ty thì không còn gì khác, Weibo của cô cũng đã hơn một năm không có đổi mới, không có một bài đăng nào giống như là cô đã hoàn toàn bốc hơi khỏi thế giới này rồi vậy.

Mà trong vòng showbiz lại đổi mới rất nhanh.

Fan hâm mộ yêu thích diễn viên từ người này đến người kia, sủng ái tạm một thời gian ngắn. Mà một năm qua, Dương Đồng càng trở nên nổi tiếng, bộ phim thần tượng lớn « Một chùm sáng », bởi vì quá bùng nổ nên được tìm kiếm rất nhiều bao gồm tác giả, tác giả vậy mà là biên kịch « Tinh Tế » Dương Nhu.

Thế là Dương Nhu ở phía sau hậu trường đi ra sân khấu một chút, có mấy trăm vạn fan hâm mộ.

Cô am hiểu thư pháp, Weibo thoạt nhìn như là một cô gái cổ đại xuyên đến hiện đại, mang theo sự dịu dàng cùng tài hoa, hấp dẫn không ít fan hâm mộ.

Cộng thêm có Dương Đồng thỉnh thoảng tương tác một chút, hai chị em cùng nhau oanh tạc không gây tiếng vang không được.

Gần đây kịch bản « Tinh Tế » nhiều lần sửa chữa, kỹ thuật quay chụp lạc hậu nghiêm trọng, mà vấn đề thật sự là gì, chỉ có người ở đoàn làm phim mới biết được.

Cố Viêm thân là nam chính lại dành thời gian xin nghỉ, đi làm một chút việc cá nhân.

Fan hâm mộ không biết anh xử lý việc gì nhưng không ngăn cản các cô đứng chờ ở sân bay thành phố Lê, lúc chuyến bay đáp xuống thành phố Lê là xế chiều khoảng bốn giờ.

Mạnh Oánh kéo bịt mắt xuống, che miệng ngáp một cái, mở dây an toàn đứng lên. Cố Viêm khép bàn lại, cười liếc nhìn cô một cái, "Đi lên máy bay mà vẫn ngủ "

Mạnh Oánh cười đáp: "Em xưa nay đã như vậy."

Cô mặc một thân đen, áo croptop màu đen, quần rộng màu đen. Cô cầm túi xách định giơ tay lên lấy hành lí thì Cố Viêm đưa tay lấy giúp cô, đặt ở trên mặt đất sau đó kéo đi, bóng dáng cao lớn đi ra ngoài trước, Mạnh Oánh dừng một chút cười cười, đành phải cầm túi xách đuổi theo.

Thời tiết thành phố Lê lúc này rất nóng, bên ngoài vàng óng ánh một mảnh.

Mạnh Oánh cùng Cố Viêm đi ra cabin, đợi nhân viên của Cố Viêm lấy xong hành lý rồi vội đến chỗ hai người, vây quanh hai người bọn họ đi về phía cửa ra.

Trong sân bay, rộn rộn ràng ràng, cách đó không xa liền thấy fan hâm mộ Cố Viêm, giơ bảng hiệu, khí thế hùng dũng. Đoàn nhân viên ngược lại không sợ, bình tĩnh đi tới cửa chính.

Tới gần cửa lớn, một nam nhân tuấn mỹ bước ra từ chiếc xe màu đen, anh chậm rãi đeo kính mắt viền bạc lên, chỉnh lại cổ áo sơmi, đi vào cửa lớn, hai người từ hai phía đối diện chạm mặt nhau. Hứa Điện kéo kính mắt xuống, nhướng mày nhìn Mạnh Oánh.

Mạnh Oánh liếc mắt cũng nhận ra Hứa Điện, cô nhàn nhạt nhìn anh một cái, không có một gợn sóng nào trong ánh mắt, sau đó đi qua bên người anh giống như người xa lạ, mái tóc được cột thành đuôi ngựa quét qua mu bàn tay của anh.

Hứa Điện dừng lại, nghiêng đầu nhìn mu bàn tay, mấy giây sau anh nhẹ nhàng ngửi một cái, khóe môi nhếch lên, đôi mắt bên trong mang theo ý cười mỏng mát.

Anh chân dài bước một chút, quay đầu.

Chỉ thấy một cánh tay khoác lên bờ vai của Mạnh Oánh, đôi mắt anh nhíu lại.

Lúc này.

Fan hâm mộ bên trong thét lên.

"Cmn, đây là Mạnh Oánh nghỉ ngơi một năm sao? Tôi suýt chút nữa nhận không ra, sao lại trở nên đẹp nhiều như vậy, nhiều như vậy "

Đêm đó.

Hotsearch Weibo.

Mạnh Oánh trở về, đẹp đến sôi trào.

Ảnh chụp bên dưới.

Áo đen ngắn, quần rộng màu đen lại thoắt ẩn thoắt hiện một cái eo nhỏ, đuôi ngựa buộc cao, da mặt căng bóng giống như em bé, quan trọng nhất là khí chất trên người cô đã thay đổi giống như là tiên nữ thoát tục, có fan hâm mộ còn nói, khí chất cô lúc này thực sự khiến người ta cầu mà không được.

Hứa Điện nhìn bốn chữ kia.

Cầu mà không được sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play