🍓Editor : Dâu
  🍓Beta: Dâu

Chóp mũi Hứa Thiện Ý ngửi thấy được hơi thở giống như đã từng quen biết. Mặt cô vừa vặn kề sát lòng ngực của cậu, cô còn nghe thấy được tiếng tim đập dồn dập lại có lực của cậu. Cô rất tò mò là ai đã kịp thời cứu cô.

Nhưng không đợi cô ngẩng đầu lên xem, lập tức trên đỉnh đầu truyền đến một giọng nam quen thuộc.

Cậu nói: "Đang bị bệnh mà cậu còn đi vứt rác?"

Sau khi cậu nói xong, Hứa Thiện Ý cũng ngẩng đầu nhìn thấy rõ ai đang ôm cô.

Lúc này, muốn cô có bao nhiêu khiếp sợ liền có bấy nhiêu.

Trong quyển sách mà cô xem qua, Chu Cận là nam phụ, mà nữ chính lại thích cậu, nhưng cậu lại không thích ai cả. Mà Hứa Thiện Ý chỉ là một nữ phụ đáng thương mà thôi, bên trong sách, nguyên chủ cùng với Chu Cận rõ ràng là không quen biết.

Nhưng vì cái gì mà Chu Cận lại biết nhà cô ở nơi nào, còn chạy tới đây?

Hứa Thiện Ý tuy rằng không có năng lực gì lại còn sợ chết nhưng cô không ngốc, việc này quá kỳ quái, cô cảm thấy Chu Cận đối xử với cô hoàn toàn khác với đối xử một bạn học mới.

Cô mím môi, sau đó đẩy cậu ra, nghi ngờ hỏi: "Tại sao cậu biết mình ở chỗ này? Lại còn biết mình bị bệnh?"

Hơn nữa, cho dù cô bị bệnh mà còn đi vứt rác, hình như cùng cậu không liên quan.

Lời nói vừa rồi của Chu Cận giống như rất lo cho cô, lại còn thân thiết, cảm giác rất kỳ quái.

"Lão sư cho tôi một nhiệm vụ." Chu Cận thấy vẻ mặt cô phòng bị nhưng lại rất tò mò, khóe môi cậu nhẹ cong.

"Nhiệm vụ?" Hứa Thiện Ý cảm thấy không thể tưởng tượng được.

Giờ phút này biểu cảm trên mặt cô vừa ngốc lại vừa tò mò, mặt mày Chu Cận thả lỏng ra. Cậu đưa điện thoại cho cô xem, trầm giọng: "Cuối tháng sẽ có kiểm tra, lão sư xem qua thành tích trước kia của cậu, cảm thấy cần thiết học bù. Mà tôi lại là hội trưởng hội học sinh, còn là bạn cùng bàn của cậu, cho nên trọng trách dạy cậu học bù đành giao cho tôi."

Hứa Thiện Ý nghe xong, nhịn không được duỗi tay lấy điện thoại cậu xem, cô quả nhiên thấy lịch sử trò chuyện của cậu và lão sư, xác thật là lão sư kêu cậu tới giúp cô học bù.

Cô đưa điện thoại lại cho cậu, trầm mặc.

Lão sư kêu cậu tới giúp cô học bù cho nên cũng là lão sư đưa địa chỉ nhà cô cho cậu.

Nhưng cô không thể tiếp xúc với cậu. Nếu còn tiếp xúc với cậu thì cô sẽ chết.

Hứa Thiện Ý rất muốn cự tuyệt, rốt cuộc người có thành tích kém là nguyên chủ, không phải cô. Thời điểm cô muốn cự tuyệt, tiếng của mẹ Hứa vang lên từ phía sau: "Thiện Thiện, sao con lại xuống lầu?"

Nghe thấy tiếng của mẹ, Hứa Thiện Ý vội vàng quay đầu lại, sau đó thấy mẹ Hứa chạy chậm qua đây, vẻ mặt lo lắng mà nắm tay cô, quan sát từ trên xuống dưới: "Không phải dặn con nghỉ ngơi thật tốt sao? Con xuống đây làm gì?"

Hứa Thiện Ý vội vàng giải thích: "Con xuống vứt rác, lập tức liền lên lầu."

Tới giữa trưa, mẹ Hứa lo lắng con gái không có sức ăn cơm cho nên vội vàng trở về.

Giờ phút này thấy con gái có thể xuống lầu vứt rác, khí sắc có tốt lên một ít, bà liền nhẹ nhàng thở ra.

Sau đó, mẹ Hứa liền phát hiện thiếu niên anh tuấn đứng kế bên con gái chính mình từ nãy giờ.

Mẹ Hứa nhìn Chu Cận, sau đó hỏi cô: "Đây là?"

Hứa Thiện Ý nhìn Chu Cận, nói: "Cậu ấy là bạn học của con."

Chu Cận lập tức lộ ra nụ cười tươi, sau đó đem mục đích khi đi tới đây nói ra.

Mẹ Hứa nghe xong rất cao hứng, bởi vì bà biết con gái của bà từ nhỏ thành tích liền không tốt, bà đặc biệt lo lắng con gái thi không đậu đại học.

Mà hiện tại hội trưởng hội học sinh có thành tích đặc biệt tốt lại đây giúp con gái học bù, bà cao hứng còn không kịp. Vì thế, không đợi Hứa Thiện Ý cự tuyệt, mẹ Hứa liền kéo tay cô, kêu Chu Cận cùng nhau vào nhà.

Sau khi vào cửa, mẹ Hứa lập tức đi pha trà, rửa trái cây.

Mà Hứa Thiện Ý lại cùng Chu Cận đứng ở cửa mắt to trừng mắt nhỏ.

Chu Cận nhìn mắt cô, phảng phất đang nhìn người yêu giống nhau, ôn nhu lại triền miên, làm cho cô cảm thấy mục đích của cậu không tốt.

Cô lựa lúc mẹ không ở đây, thấp giọng chất vấn cậu: "Lão sư thật sự kêu cậu tới giúp mình học bù sao?"

Đáy lòng cô có chút hoài nghi cậu, tuy rằng cô đã thấy lịch sử trò chuyện giữa cậu vào lão sư.

Chu Cận khẽ cười ra tiếng: "Không tin?"

Hứa Thiện Ý cắn môi, vẫn hoài nghi nhìn cậu.

Chu Cận kiên nhẫn lấy điện thoại ra, gọi cho một dãy số, sau đó đưa điện thoại cho cô, lúc này mới nói: "Cậu tự hỏi lão sư đi."

Hứa Thiện Ý hoài nghi nhìn cậu một cái, nhận lấy điện thoại, rất nhanh bên kia liền bắt máy, bên trong truyền tới giọng Lâm lão sư, thanh âm của cô ấy rất ôn nhu: "Chu Cận, có chuyện gì sao?"

"Lão sư, em là Hứa Thiện Ý, em nghe bạn học Chu nói, cô nhờ cậu ấy tới giúp em học bù phải không ạ?" Hứa Thiện Ý đưa lưng về phía Chu Cận, nhỏ giọng nói.

Trong điện thoại truyền đến giọng Lâm lão sư, cô ấy có điểm ngượng ngùng: "Là Hứa Thiện Ý à, sự việc là thế này, ngay lúc đầu cô bảo em nghỉ ngơi mấy ngày, không cần nộp bài tập, là vì sợ em không nghỉ ngơi đủ. Nhưng lúc sau cô nhớ tới cuối tháng có kiểm tra, cô cũng đi xem xét thành tích trước kia của em, cô cảm thấy em tốt nhất vẫn cố gắng học bổ túc, cho nên....."

Lâm lão sư nói rất nhiều, toàn bộ đều là vì muốn tốt cho Hứa Thiện Ý.

Hơn nữa ở trong trường, thành tích của Chu Cận vẫn luôn đứng thứ nhất, cậu chủ động hỗ trợ, Lâm lão sự rất cao hứng mà đồng ý, còn kêu Hứa Thiện Ý cố gắng học.

Hứa Thiện Ý biết đây là ý tốt của lão sư, cô không có cách để cự tuyệt, liền đáp ứng.

Sau khi cúp điện thoại, cô đem trả lại cho Chu Cận, hướng cậu xin lỗi: "Thực xin lỗi, mình vừa hoài nghi cậu. Còn có, cảm ơn cậu nguyện ý giúp mình học bù, mình sẽ nỗ lực lấy một thành tích tốt."

Chu Cận nhận điện thoại thấy cô cúi đầu áy náy xin lỗi, cậu không nhịn được sờ đầu cô, ngữ khí sủng nịch: "Không cần xin lỗi, cùng bạn cùng bạn nâng cao thành tích là bổn phận của tôi."

Là bổn phận của tôi?

Đây là từ để hình dung?

Hứa Thiện Ý ngẩng đầu nhìn cậu, cô có chút hoài nghi, cậu có phải hay không dùng sai từ?

Nhưng lão sư nói thành tích của cậu luôn đứng nhất, người đứng nhất sẽ dùng sai từ để hình dung sao?

Lúc này mẹ Hứa đem một dĩa trái cây ra, không thấy hai đứa bé ở phòng ăn, quay đầu lại thì thấy bọn họ đứng ở cửa, mẹ Hứa cười cười: "Thiện Thiện, mau kêu bạn học Tiểu Chu lại đây ăn trái cây."

Hứa Thiện Ý không có thời gian nghĩ nhiều, cô xoay người đi về phía phòng ăn, vừa đi vừa nói với cậu: "Đi ăn trái cây đi."

"Được." Chu Cận gật đầu, đuổi kịp cô, một bộ dáng học trò ngoan, đặc biệt dễ nói chuyện.

Điều này làm cho sự phòng bị và sợ hãi của Hứa Thiện Ý ít đi rất nhiều.

Mẹ Hứa vẫn còn rất bận, bà biết hai đứa nhỏ đã ăn cơm trưa, hơn nữa biết được trưởng học của bọn họ chiều nay không đi học, Chu Cận có thể ở đây giúp Hứa Thiện Ý học bù một buổi chiều, làm cho mẹ Hứa rất cao hứng, bà dặn dò Hứa Thiện Ý cố gắng học tập, lại nói đã làm phiền Chu Cận, kêu cậu buổi tối khoan đi, đợi bà trở về nấu cơm cho họ ăn, sau đó mẹ Hứa liền vội vàng ra cửa.

Mẹ Hứa vừa đi, trong nhà liền an tĩnh lại.

Trong phòng bây giờ chỉ còn hai người. Lúc mẹ Hứa còn ở đây, Hứa Thiện Ý thấy Chu Cận được lão sư phái tới nên không lo lắng gì.

Nhưng mẹ Hứa vừa đi, trong phòng chỉ còn lại hai người họ, cô đột nhiên cảm thấy hơi lo sợ.

Đây là lần đầu tiên cô ở riêng với một nam sinh trong phòng, hơn nữa nam sinh này vẫn là người mà cô không thể tiếp xúc.

Cô trở nên cẩn thận hơn, cô ngồi trên sô pha, đầu luôn cúi thấp. Ánh mắt của Chu Cận vẫn luôn đặt ở trên người cô, cậu không ngốc, cậu nhìn ra được là Hứa Thiện Ý rất sợ cậu, nhưng cậu không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ rằng cô giống những nữ sinh khác, nghe qua thanh danh của cậu nên mới sợ hãi.

Cậu nhìn chằm chằm cô trong chốc lát, sau đó hỏi: "Hôm nay muốn học môn nào, ân?"

Nghe vậy, Hứa Thiện Ý phục hồi tinh thần, dây thần kinh của cô bởi vì nghe tiếng của cậu mà căng chặt, cô bắt đầu hồi tưởng, chính mình yêu cầu học môn nào.

Nhìn bộ dạng tự hỏi của cô, có chút đáng yêu, ánh mắt Chu Cận dần nóng lên, vài giây sau cậu ho nhẹ một tiếng, lại mở miệng lần nữa: "Tôi xem qua thành tích của cậu trước đó, môn nào cậu cũng cần học, như vậy đi, hôm nay chúng ta học toán trước, cậu mau đem tập tới."

Bản thân Hứa Thiện Ý có thành tích khá tốt, nhưng không đến nỗi đứng nhất khối. Mà Chu Cận, cô vừa nghe lão sư nói, cậu là người đứng nhất khối cho nên cô lập tức gật đầu, xoay người đi lấy cặp.

Vài phút sau, hai người cùng ngồi ở bàn học, giọng nói của Chu Cận trầm thấp, ôn hòa, rất có kiên nhẫn dạy cô làm bài.

Hứa Thiện Ý rất nghiêm túc nghe, bởi vì Chu Cận giảng rất cẩn thận, cô chậm rãi đắm chìm trong học tập, cho nên liền quên mất bản thân mình sợ cậu, cũng quên luôn mình muốn giữ khoảng cách với cậu.

Thân thể hai người càng ngày càng dựa gần nhau.

Lúc Chu Cận giải thích cho cô xong một đề, quay đầu muốn nhìn biểu cảm trên mặt cô, mà lúc đó cô vừa vặn cúi đầu xem đề bài, chóp mũi của hai người vô ý chạm vào nhau.

Nháy mắt cả hai đều cứng lại.

Không khí giữa bọn họ liền thay đổi, hô hấp hai người quanh quẩn vào nhau, mà tiếng tim đập của bọn họ lại nhanh hơn rất nhiều.

Chu Cận nhìn chằm chằm vào đôi mắt ướt át của Hứa Thiện Ý, cậu đột nhiên cảm thấy khát.

Lúc này trong đầu cậu đột nhiên xuất hiện những hình ảnh trong mộng lúc trước.

Cậu không nhịn được mà duỗi tay ôm lấy bả vai của cô.
- - - - - - - - -
Sau khi mẹ Hứa ra khỏi cửa, bà lập tức gọi cho ba Hứa, nói rằng bản thân mình không cần phải lo cho Hứa Thiện Ý, cô tốt lên rất nhiều, lại còn có thêm bạn học đến giúp học bù.

Nhưng ba Hứa biết người tới giúp Hứa Thiện Ý học bù là nam sinh, liền đặc biệt lo lắng, ông vội vàng giục vợ của mình: "Như thế nào lại xếp nam sinh tới giúp con gái của chúng ta? Tôi có chút lo, bà vẫn là trở về nhìn xem, thuận tiện thì hỏi chủ nhiệm của Thiện Thiện có thể đổi nữ sinh tới đây hay không?"

Trước đó không nghĩ nhiều như vậy, hơn nữa nhìn bộ dạng của Chu Cận cũng không giống người xấu. Nhưng nghe chồng nói vậy, mẹ Hứa vẫn lo cho con gái, vì thế liền xoay người trở về nhà.

Bà ra cửa mới hơn mười phút, sau khi trở về liền dùng chìa khóa mở cửa, thay giày ra, thấy trong phòng khách không có ai, liền trực tiếp đi tới phòng của con gái.

Cửa phòng của Hứa Thiện Ý khép hờ nên mẹ Hứa đi tới liền duỗi tay đẩy cửa: "Thiện Thiện........"
_________________🍓🍓🍓______________
Đôi lời than thở của con Dâu: Đáng lẽ tầm 2 ngày sau tui mới làm xong chương này, nhưng hôm nay thầy tui bận thế là không cần phải học onl.
Và tui bắt đầu edit từ khoảng 4h chiều này, còn khoảng 3 đoạn nữa là hết chương (tầm 6h mấy á), đột nhiên cả nhà tối đen chẳng còn miếng ánh sáng nào (hôm nay tui làm bằng máy tính😀)  Đúng vậy, là CÚP ĐIỆN!!!!!!!! Sau đó là công sức mấy tiếng của tui bay theo mây gió😭 Nên lúc sau tui edit chương 5 này bằng tất cả oán giận của mình😀
🍓Lát nữa tui đăng chương 6 nha🍓

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play