🍓Editor: Jiah
     🍓Beta: Dâu

Lục Viên vừa nói xong, trong nháy mắt cái bàn trước mặt họ bị đẩy ra, phát ra tiếng động lớn khiến tất cả mọi người hoảng sợ nhìn về phía Chu Cận, lại thấy sắc mặt cậu trầm xuống nhìn chằm chằm ra bên ngoài cửa sổ có hai người đang dắt tay nhau chạy qua.

Hứa Thiện Ý?

Hiện tại cô không phải nên ở nhà sao?

Mỗi ngày sau khi tan học cô về nhà ngay, như thế nào hôm nay lại không như thế?

Hôm nay cô không những về nhà muộn mà còn cùng nam sinh khác cầm tay nhau chạy trên phố?

Sắc mặt Chu Cận càng ngày càng khó coi, trong mắt bừng lên ngọn lửa muốn phun ra ngoài. Cậu không nói câu nào xoay người điên cuồng chạy ra khỏi quán thịt nướng.

Lục Viên thấy thế, lo lắng sẽ xảy ra chuyện nên vội vàng móc ra mấy tờ tiền lớn đặt trên bàn, sau đó kêu Tần Nhất Phàm và Trần Uông Dương: “Nhìn A Cận có vẻ không ổn lắm, mau đuổi theo cậu ấy.”

Hứa Thiện Ý không dám dừng chạy bởi vì cô biết rõ người dám đánh chết nguyên chủ là Vương Đình đang đuổi theo ngay phía sau.

Hiện tại Vương Đình không còn là học sinh nữa nên hành vi ngày càng kiêu ngạo, nếu cô không muốn chết thì phải tiếp tục chạy.

Nhưng bụng cô thật sự rất đau mà cô cũng không còn sức lực để chạy tiếp nữa.

Ngay khi cô có cảm giác mình sắp ngất xỉu, đột nhiên có một người thân hình cao lớn chạy tới chặn đường cô. Cô không kịp chú ý, trực tiếp bổ nhào vào trong lòng người đó.

Cô bị đâm sầm làm cho đầu óc trở nên trống rỗng.

Nhưng giây tiếp theo, cô lại cảm giác được người bị mình đụng vào còn vươn tay ôm lấy cô xoay vòng rồi mới đứng vững lại.

Cách đó không xa anh họ Lục Tân Hồng còn không biết em họ của mình bị người ta chặn giữa đường, anh chạy vài bước mới phát hiện ra. Lúc sau phản ứng lại, anh khiếp sợ nhìn một đôi tuấn nam mỹ nữ đang ôm nhau, trong lòng nhịn không được thầm than, đây là một đôi kim đồng ngọc nữ.

Trước cửa quán thịt nướng, Lục Viên, Tần Nhất Phàm và Trần Uông Dương, tất cả đều đứng im tại chỗ, mở to hai mắt, há to miệng, nhìn chằm chằm không chớp mắt về phía Chu Cận và Hứa Thiện Ý, ngoài mặt bọn họ đều đứng ngây người, nhưng thật ra trong đầu bọn họ đang không ngừng hồi tưởng lại cảnh vừa mới thấy.

Rõ ràng là cô gái xinh đẹp cùng thiếu niên cao lớn tay trong tay cùng nhau chạy, nhưng thiếu niên cao lãnh ở đâu đột nhiên chạy tới ngăn cản cô gái ấy.

Chu lão đại của cậu không những cướp người mà còn cướp một cách kiêu ngạo.

Sau khi cướp được cô gái, cậu trực tiếp ôm người vào trong lòng, giống như sợ có ai đó cùng cậu tranh đoạt.

Xung quanh có nhiều người qua đường cũng nhìn thấy cảnh này, giờ phút này có rất nhiều người nhịn không được dừng bước xem náo nhiệt. Họ nhìn chằm chằm vào ba người mà đoán hình ảnh kích thích này là hai chàng trai đang tranh dành một cô gái, hơn nữa còn là hai soái ca với một đại mỹ nữ, không xem thì thật là đáng tiếc.

Nhưng Hứa Thiện Ý bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy lại không dễ chịu chút nào.

Lúc sau cô vỗ nhẹ người nọ, tưởng người nọ sẽ lập tức xin lỗi cô, không nghĩ tới người này thế mà vẫn ôm cô.

Trong nháy mắt sắc mặt của cô thay đổi.

Cô ngẩng đầu lên, phẫn nộ đẩy cánh tay đang ôm mình ra khỏi người, lạnh giọng quát lớn: “Buông tôi ra!”

Nhưng sau khi thấy rõ người ôm mình là ai, Hứa Thiện Ý lập tức ngẩn người, cô kinh ngạc và khiếp sợ nhìn về phía cậu, Chu Cận?

Sắc mặt Chu Cận khó coi đến mức dọa người, cô quát lớn càng làm cậu tức giận hơn, cậu nhìn cô mà cười lạnh: “Là chính cậu nhào vào trong ngực tôi, không phải sao?”

Hứa Thiện Ý nghe vậy thì sửng sốt, nhớ tới cảnh vừa nãy, thật sự giống như là cô nhào vào lòng cậu.

Thực ra nếu vừa nãy cậu không đột nhiên xuất hiện trước mặt cô thì cô cũng sẽ không nhào vào trong lòng cậu. Cô cảm thấy cậu đang hiểu lầm mình.

Nhưng giờ phút này, Chu Cận trong bộ dạng hung dữ mà cười lạnh thật sự rất đáng sợ. Trong mắt cô hiện lên sự khiếp đảm*, “Thực sự xin lỗi, vừa nãy không phải là mình cố ý.” Cô xin lỗi, sau đó duỗi tay gạt cánh tay cậu: “Phiền cậu buông mình ra, mình còn có việc.”
*Khiếp đảm: sợ đến mức có cảm giác rụng rời tay chân, mất hết hồn vía.

Lúc này, anh họ Lục Tân Hồng cũng có phản ứng, em họ bị người khác ôm có vẻ không ổn lắm, nhanh chóng chạy tới. Bởi vì không quen biết Chu Cận, anh duỗi bàn tay to trực tiếp đẩy bả vai Chu Cận ra: “Cậu kia, buông em ấy ra!”

Chu Cận dùng một quyền trực tiếp đánh về phía Lục Tân Hồng.

May mắn là Lục Tân Hồng đã sớm phòng bị, anh vội vàng lui về phía sau mới thoát được cú đấm của Chu Cận.

Lục Tân Hồng thấy tên nhóc này không chỉ ôm em họ của anh mà còn dám động thủ đánh người, anh cũng thay đổi sắc mặt: “Cậu kiêu ngạo thật đấy?”

Cả khuôn mặt của Chu Cận đều có vẻ âm trầm và giận dữ, ngày thường luôn luôn thanh lãnh, đáy mắt cũng không gợn sóng, mà giờ đây cả người đều ấp ủ lửa giận ngập trời: “Là cậu tìm đường chết đó nhé.”

Lục Viên, Tần Nhất Phàm và Trần Uông Dương ở đằng xa thấy tình huống không đúng, vội vàng chạy tới khuyên nhủ: “A Cận, không cần xúc động.”

Hứa Thiện Ý cũng cảm giác tình huống này không đúng, cô ở trong ngực Chu Cận giãy giụa: “Chu Cận, các cậu không thể đánh nhau, cậu mau thả mình ra.”

Chu Cận cho rằng cô đang bảo vệ cho Lục Tân Hồng, lại càng làm cho cậu đố kỵ.

Cậu buông Hứa Thiện Ý ra, quay đầu lại dặn dò Lục Viên: “Các cậu giúp tôi để ý đến cô ấy.”

Dứt lời, cậu tiến lên vài bước, nắm chặt tay đi về phía Lục Tân Hồng.

Lục Tân Hồng cũng không sợ cậu, anh buồn bực với tên lưu manh này, dám ngay trước mặt anh chiếm tiện nghi của em họ anh. Cái này không phải là kiếm chuyện sao?

Lục Viên không còn biện pháp, đành phải tiến lên ngăn Hứa Thiện Ý lại, bất đắc dĩ nói với cô: “Bạn học Hứa, cậu đừng lo lắng cũng đừng sợ, A Cận như vậy là vì để ý đến cậu, cậu lại cùng nam sinh khác ở trước mặt cậu ấy cậu cậu tôi tôi, cậu ấy có thể không tức giận sao?”

Tần Nhất Phàm và Trần Uông Dương cũng gật đầu phụ họa, cảm thấy Lục Viên nói rất đúng.

Hứa Thiện Ý nghe xong lời này, đầu tiên là ngây ngốc một lát, lúc sau cô đã hiểu chuyện gì đang diễn ra, cô gấp đến độ quên luôn mình đang bị đau bụng, kích động hô to: “Chu Cận, dừng tay lại! Anh ấy là……”

Hứa Thiện Ý muốn nói cho Chu Cận biết Lục Tân Hồng là anh họ của cô, để cho cậu đừng hiểu lầm cũng đừng xúc động đánh người.

Nhưng cô còn chưa nói dứt lời, bạn trai của Vương Đình và đàn em của hắn đã đuổi theo đến đây, bọn chúng không quen biết nhóm người Chu Cận, nhưng bọn chúng tới là để bắt Hứa Thiện Ý, Lục Tân Hồng và Tiếu Tiểu Đào. Cho nên khi nhìn thấy Hứa Thiện Ý và Lục Tân Hồng, bọn chúng đắc ý, kiêu ngạo mà chạy đến. Trong số đó có mấy người đàn ông háo sắc nhào về phía Hứa Thiện Ý cười nói: “Con nhỏ chết tiệt này, tiếp tục chạy nữa đi? Hiện tại chạy không nổi nữa hả?”

Mấy người này cho rằng nhóm người Lục Viên là người qua đường, nói xong thì nhanh chóng đi về phía Hứa Thiện Ý.

Lục Viên thấy tình huống không ổn, la to một tiếng: “A Cận, có chuyện rồi.”

Sau khi nói xong, Lục Viên, Tần Nhất Phàm cùng với Trần Uông Dương lập tức bảo vệ Hứa Thiện Ý, đánh nhau với mấy người đàn ông kia.

Tuy rằng, Chu Cận rất muốn dạy dỗ Lục Tân Hồng, nhưng trong lòng cậu lo lắng nhất vẫn là Hứa Thiện Ý. Nghe được động tĩnh phía sau, cú đấm của cậu đã hướng về phía mặt của Lục Tân Hồng nhưng cậu nhanh chóng rút về tay, quay đầu nhìn lại phía sau.

Khi quay lại, cậu phát hiện bốn gã lưu manh đầu đường xó chợ đang đánh nhau với bọn Lục Viên, còn có hai người khác gần sắp lấn tới chiếm tiện nghi của Hứa Thiện Ý. Cậu nổi điên trong nháy mắt, sắc mặt âm trầm nhanh chóng chạy qua, trực tiếp đá bay hai gã lưu manh kia.

Lục Tân Hồng nhìn thấy mấy gã kia nên đuổi theo đến đây, mấy người này còn vây quanh em họ anh, anh cũng nổi điên lên, nhanh chóng chạy tới gia nhập vào cuộc chiến hỗn loạn này.

Hai phút sau.

Năm sáu người đàn ông kia toàn bộ đều ngã trên mặt đất, mặt mũi ai cũng bầm dập, đau đến nỗi kêu trời khóc đất. Người xem xung quanh toàn bộ né xa, tìm chỗ núp, không dám tới gần bọn họ.

Lục Tân Hồng cùng với đám người Lục Viên chống eo thở dốc.

Mà Chu Cận, sự tức giận của cậu không giảm, sắc mặt không thay đổi, bình tĩnh ôm Hứa Thiện Ý.

Khi Vương Đình và bạn trai cô ta cùng với đám đàn em đuổi tới, chính là nhìn thấy cảnh tượng như vậy.

Khi nhìn thấy Chu Cận ở đây, trong nháy mắt Vương Đình sợ tới mức muốn kêu to thành tiếng, cô ta vội vàng ra hiệu bằng ánh mắt với đàn em của mình, sau đó ôn nhu nói với bạn trai: “Chồng à, chúng ta đi về trước đi, chuyện ngày hôm nay để tính sau vậy.”

Nhưng mà mấy người đàn ông bị đánh ngã trên mặt đất nhìn thấy đại ca của bọn chúng đã đến, lập tức kêu gào: “Đại ca, chị dâu, mau tới đây giúp bọn em giáo huấn mấy đứa không biết sống chết này đi.”

Bạn trai Vương Đình ngày thường đánh nhau cũng rất lợi hại, hắn không thích nhất là bị mất mặt. Hôm nay anh em của hắn bị mấy tên nhóc đánh, nếu hắn không ra tay nhất định sẽ bị người khác chê cười cả đời. Cho nên, hắn lập tức đẩy Vương Đình đang định kéo hắn đi, nhìn về phía mấy người Chu Cận kiêu ngạo nói: “Chính là chúng mày đánh đàn em của tao phải không?”

Vương Đình đứng ngay người tại chỗ, không dám đi, cũng không dám đi về phía đám người Chu Cận. Trong đầu cô ta chỉ có hai chữ, xong rồi.

Lần này có khả năng cô ta thật sự xong đời rồi.

Cô ta không nghĩ đến sẽ gặp phải Chu Cận ở chỗ này.

Lúc nãy cô ta nhìn thấy Hứa Thiện Ý cùng nam sinh lạ mặt ăn uống, còn tưởng Hứa Thiện Ý bị Chu Cận chơi chán rồi.

Nhưng không nghĩ tới, lúc này Hứa Thiện Ý đang bị Chu Cận ôm trong ngực.

Vương Đình sợ hãi. Thực ra khi Hứa Thiện Ý nhìn thấy Vương Đình cùng với bạn trai cô ta xuất hiện, cơ thể cô cũng theo bản năng cứng đờ lại.

Chu Cận cảm giác được cô có chút không thích hợp, ánh mắt cậu lạnh băng đảo qua phía xa, thấy Vương Đình có tật giật mình. Bởi vì Vương Đình trang điểm đậm mà cậu không nhận ra, nhưng mấy nữ sinh bên cạnh Vương Đình, Chu Cận nhớ rõ bọn họ. Chủ yếu là do lần trước mấy người này bắt nạt Hứa Thiện Ý, cậu xin hiệu trưởng cũng chính là cậu của cậu đuổi học mấy nữ sinh này, cho nên vẫn còn nhớ.

Hiện tại, cậu cũng hiểu rõ vì cái gì mà vừa rồi Hứa Thiện Ý có vẻ mặt thất thố, kinh hoàng, vội vàng nắm tay người khác chạy như vậy.

Hóa ra không phải là cô cùng với nam sinh khác chơi trò lãng mạn mà là hai người họ trốn những người đuổi theo.

Nghĩ vậy, sắc mặt Chu Cận càng thêm khó coi.

Tuy rằng cậu hận không thể đánh chết tên nam sinh vừa nắm tay Hứa Thiện Ý, nhưng mấy nữ sinh này rõ ràng là muốn bắt nạt Hứa Thiện Ý nên mới đuổi theo tới đây.

Ngay cả cậu cũng có chút luyến tiếc khi trêu đùa cô, mấy người này rõ ràng là muốn tìm đường chết.

Lại lần nữa, Chu Cận giao Hứa Thiện Ý cho Lục Viên bảo vệ. Sau đó, cậu khởi động cơ thể một chút, dưới tình huống tất cả mọi người không kịp phản ứng, cậu nhanh chóng chạy về phía bạn trai Vương Đình.

Vài giây sau.

Người đàn ông cao to bị thiếu niên anh tuấn quật ngã xuống đất, đau đến rên rỉ.

Chu Cận khom lưng, hạ giọng thấp tới mức chỉ có hai người họ nghe thấy, đối mặt với người đàn ông tràn ngập vẻ hoảng sợ, trầm giọng nói: “Quản cho tốt người phụ nữ của mày đi. Về sau tao mà nhìn thấy chúng mày thương tổn tới người của tao thì không chỉ là bị đánh như thế này đâu."

      ___________🍓🍓🍓____________
Bởi vì anh ghen ghen ghen ghen mà😂 Đợi ngày anh Chu biết đó là anh họ của chị Hứa😂 Giờ lỡ tạo ấn tượng xấu rồi thì sau này muốn cưới được vợ thì phải bước qua ải của anh họ vợ:)))

Mà tui muốn đú theo người khác tạo blog trên FB, tạo wordpress này kia nhưng chợt nhận ra tui mù công nghệ😀 À mà wordpress thì có rồi đấy nhưng không biết cách sử dụng😀

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play