Ám vệ theo Tuyết Sương Linh cùng Dạ An Thần lần này chỉ có năm người, bốn người năm trên nóc nhà, một người đi theo Tuyết Sương Linh bên người, bảo hộ Dạ An Thần, giảm áp lực cho Tuyết Sương Linh.

Các hắc y nhân không phải đối thủ của ám vệ, nhưng các nàng không muốn sống tấn công, thấy ám vệ chỉ có vài người, hai hắc y nhân nghênh đón, còn lại vẫn giơ cung, khôn ngừng bắn ra tên, tựa hồ nhất định phải lấy mạng Dạ An Thần.

Tuyết Sương Linh vẫn đem Dạ An Thần hộ chặt chẽ sau người, không cho mũi tên nào có thể vươn đến nàng, nhưng quần áo của bản thân đã bị mũi tên cắt qua rất nhiều, cũng mai lúc xuất cung Dạ An Thần lo lắng sức khỏe Tuyết Sương Linh, nên bắt nàng mặc rất nhiều quần áo, nên hiện tại không bị thương.

Dạ An Thần cũng không khẩn trương, chỉ đang tự hỏi ai ra lệnh ám sát, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có Dạ An Từ cần làm như vậy.

Rất nhanh, Lăng Xích mang hơn mười ám vệ lại, đem các hắc y nhân giải quyết.

Mùi máu tươi tràn ngập trong không khí.

Trên đường trống rỗng rơi xuống mũi tên.

Dưới ánh trăng bạc, mũi tên bị bao phủ bởi một màu đen.

Dạ An Thần hít một ngụm khí lạnh, nhịn không được nắm lấy cổ tay Tuyết Sương Linh, móng tay đâm thật sâu vào.

Mũi tên có độc! Nếu, nếu A Linh bị thương!

"Bệ hạ?" Tuyết Sương Linh cũng không cảm giác được đau đớn, chỉ cảm thấy cảm xúc Dạ An Thần không thích hợp.

Dạ An Thần hít sâu một hơi, phát hiện mình siết cổ tay nàng, vội vàng buông lỏng tay, lại phát hiện cổ tay để lại mấy dấu tay, có hai vị trí có máu chảy.

Cầm lấy cổ tay Tuyết Sương Linh nhẹ nhàng liếm, Tuyết Sương Linh cương thân mình, cảm thấy từ bụng có một cổ nhiệt lưu dâng lên.

"Bệ hạ, thuộc hạ cứu giá chậm trễ, thỉnh bệ hạ thứ tội." Lăng Xích quỳ xuống trước người Tuyết Sương Linh, làm như việc gì đều không thấy.

"Bệ hạ?" Xung quanh còn có ám vệ, Dạ An Thần còn hành động thân mật như vậy, cổ Tuyết Sương Linh đều đỏ lên.

Dạ An Thần tựa như không nghe thấy gì, vẫn tinh tế liếm vết thương của nàng, làm cổ tay Tuyết Sương Linh một mảng ẩm ướt.

Cơ thể Tuyết Sương Linh càng lúc càng nhuyễn.

"Thứ tội?" Dạ An Thần buông cổ tay Tuyết Sương Linh, môi nàng một mảng ướt át, hơi cong lên khóe môi, xinh đẹp cực điểm, nhưng trong ánh mắt đều là hàn băng "Trẫm muốn ngươi theo dõi chặt chẽ Dạ An Từ, không cho nàng làm ra việc gì, ngươi giám sát Dạ An Từ như thế? Hả?"

"Thỉnh bệ hạ trách phạt." Trán Lăng Xích đã chạm mặt đất "Thuộc hạ làm việc không tốt, thỉnh bệ hạ trách phạt."

Dạ An Thần một cước đem nàng gạt ngã "Bản thân đi hình đường lĩnh phạt, ngày mai trẫm muốn biết chân tướng chuyện này."

"Dạ, bệ hạ!" Lăng Xích quỳ tại chỗ, kiên định đáp "Xin cho thuộc hạ đưa bệ hạ hồi cung, sau đó đi lĩnh phạt."

Lăng Xích cùng ám vệ đưa Tuyết Sương Linh cùng Dạ An Thần hồi cung, nhìn các nàng vào cung mới lui xuống.

Cửa cung đã khóa, Tuyết Sương Linh đưa ra lệnh bài thị vệ, các thị vệ giữ cửa cho các nàng vào.

Tại Long Miên điện, An Tử Thuần còn chưa nghĩ ngơi, đang chờ hai người về.

"Bệ hạ, ngài đã trở lại?" Thấy Dạ An Thần cùng Tuyết Sương Linh một trước một sau vào cửa, An Tử Thuần vội ra đón, đi vào liền thấy quần áo rách nát Tuyết Sương Linh, liền kinh hoảng "Tuyết thị vệ, ngài quần áo? Phát sinh việc gì?"

Cước bộ Dạ An Thần dừng một chút, cũng không biết nghĩ đến việc gì, đôi mi thanh tú giản ra, gọi An Tử Thuần nói "Đem ngự y kêu lên gặp trẫm, nói trẫm bị thương, trúng độc. Mặt khác, tản ra tin tức: Dạ An Từ dĩ hạ phạm thượng, ở ngã tư đường mai phục nữ đế, nữ đế trọng thương, may mắn có Tuyết thị vệ bảo vệ mới bình an trở về."

Vốn đang lo lắng không biết nói như thế nào với các đại thần về chuyện hài tử, có chuyện này không cần lo nữa, thật là buồn ngủ gặp chiếu manh, xem như Dạ An Từ gián tiếp làm một việc tốt. Dạ An Thần khoái trá nghĩ đến.

"Dạ, nô tỳ đã biết." An Tử Thuần tuy rằng không biết Dạ An Thần làm như vậy có ích lợi gì ý, nhưng hắn cũng không hỏi nhiều, gặp Dạ An Thần không phân phó gì thêm, bèn lui xuống, cho thị nhân đi Thái Y viện, đem ngự y mang lại đây.

Dạ An Thần cùng Tuyết Sương Linh đơn giản rửa mặt một chút, thay đổi một thân quần áo, liền đi thiên điện.

Tại Thiên điện, Ngự y cùng An Tử Thuần đang đợi.

Không phải nói bệ hạ bị thương trúng độc sao? Ngự y quỳ xuống hành lễ thời điểm nghĩ đến, nhưng xem bộ dáng vệ hạ không giống người bị thương a!

"Đứng lên đi." Dạ An Thần lướt qua người Ngự Y, ngồi trên chủ vị, thản nhiên nhìn nàng "Trẫm hôm nay gọi ngươi đến, là vì trẫm trúng độc bị thương."

Ngự y cúi đầu đứng trước mặt Dạ An Thần, trên trán tất cả đều là mồ hôi lạnh, "Dạ, dạ, dạ bệ hạ trúng độc bị thương......" Ngự y không phải ngốc, biết bản thân lâm vào việc hoàng gia, trong lòng không ngừng oán chính mình xui xẻo, sao lại trực đêm vào đêm nay.

An Tử Thuần bưng tới một chén trà nóng, đặt trong tay Dạ An Thần.

"Canh giờ không còn sớm, bệ hạ không nên uống trà, bằng không buổi tối sẽ ngủ không được." Tuyết Sương Linh thản nhiên nói, "An thị nhân, phiền toái ngươi đổi một ly nước trong lại đây."

An Tử Thuần nhìn Dạ An Thần một cái, thấy nàng không có cự tuyệt, đem trà nóng triệt đi xuống.

Dạ An Thần khẽ cười một tiếng, hoàn toàn không cố kỵ phía dưới ngự y, đem Tuyết Sương Linh kéo vào lòng mình, hôn môi nàng, cười nhẹ nói, "Hiện tại ngay cả nước trà cũng không cho uống?"

Tuyết Sương Linh không thích trước mặt người ở bên ngoài cùng Dạ An Thần quá mức thân mật, giãy dụa đứng lên, không nói.

Dạ An Thần liếc ngự y liếc một cái.

Ngự y rụt cổ, cúi đầu, tỏ vẻ chính mình cái gì cũng không có thấy, cái gì cũng không có nghe thấy.

Dạ An Thần nhịp tay lên bàn, nói "Ngày mai nếu có người hỏi, ngươi nói trẫm trúng độc rất kỳ lạ, tuy không nguy hiểm tính mạng, nhưng là không bao giờ có con được nữa."

Ngự y đánh một cái rùng mình, "Bệ hạ, này, này......"

"Ngươi làm không được sao?" Dạ An Thần nhìn chằm chằm ngự y, vừa lúc này An Tử Thuần mang một ly nước lại đây, nàng thuận tay tiếp nhận, chích uống một ngụm, sau đó nhẹ buông tay, ly nước nhẹ nhàng rơi xuống bàn, không vỡ.

Ngự y lập tức quỳ xuống, mồ hôi lạnh không ngừng chảy xuống dưới, "Thần, thần biết làm như thế nào."

Dạ An Thần hí mắt, "Làm như thế nào?"

"Nếu là có người hỏi thăm, nói bệ hạ trúng độc, không thể có hài tử, độc này khó giải..." Ngự y cũng phá bình phá suất, lời nói cũng có thứ tự.

"Cái gì nên nói, không nên nói, trẫm nghĩ ngươi cũng biết." Dạ An Thần vừa lòng gật gật đầu, "Hôm nay ngươi liền ở lại thiên điện nghỉ ngơi đi, ngày mai lại về Thái y viện."

"Thần tuân chỉ."

Sự tình giải quyết, Dạ An Thần cảm thấy mỹ mãn lôi kéo Tuyết Sương Linh ly khai thiên điện, "Việc này sẽ làm hậu cung không phàn nàn. Ta không thể có hài tử, xem các nàng còn nói thêm gì?"

"Bệ hạ, là ta......" Tuyết Sương Linh áy náy nói.

Dạ An Thần hàm trụ môi nàng, ngăn chặn lời nói của nàng, hàm hồ nói "Ta đã nói bao nhiều lần, chuyện này không liên quan ngươi, nếu ngươi còn nói thế, ta sẽ tuyên cáo khắp thiên hạ rằng ta yêu ngươi."

Tuyết Sương Linh không dám nói gì nữa.

Dạ An Thần trong lòng thở dài một tiếng.

Tuyết Sương Linh không muốn người khác biết là vì thành danh của nàng, nàng sao lại không vì thanh danh của Tuyết Sương Linh, thậm chí suy nghĩ đến cả tính mạng đây! Nàng thân là hoàng đế, cũng có rất nhiều việc không thể không để ý, nàng có thể cho tất cả mọi người biết, nhưng vẫn không thể cho Tuyết Sương Linh một cái danh chính ngôn thuận thân phận.

"Ngủ đi, kế tiếp còn có chuyện chờ chúng ta xử lý!" Dạ An Thần cắn cắn của nàng lỗ tai, cười khẽ nói.

Hầu hạ Dạ An Thần cởi y phục, Tuyết Sương Linh thổi tắt nên, oa trong lòng Dạ An Thần, rất nhanh liền ngủ.

Dạ An Thần cũng ôm nàng, như có như không vuốt ve bụng nàng, đem những chuyện gần nhất suy nghĩ.

Gần nhất cũng không có việc lớn phát sinh.

Mười quản sự tiếp theo cũng đã chuẩn bị; biên cương yên ổn Dạ An Từ cũng bị nhốt tại vương phủ; Dạ Vị Nhiên cũng đã rời khỏi, Dạ quân cũng trong tay nàng; Cực Lạc Tán cũng đã trong tay; Vấn đề hài tử cũng giải quyết, kế tiếp chính là chờ sinh nhật ba mươi tuổi của nàng...

Nghĩ nghĩ, bên tai truyền đến tiếng hít thở ấm áp của Tuyết Sương Linh, ủ rũ dâng lên, Dạ An Thần ôm Tuyết Sương Linh, không ngờ như thế, hô hấp rất nhanh liền vững vàng xuống dưới.

An Tử Thuần làm việc quả nhiên nhanh, ngày thứ hai lâm triều, nữ đế bệ hạ ở ngoài cung gặp ám sát, trúng độc trọng thương tin tức liền truyền khắp toàn bộ hoàng cung, ngay cả bên ngoài đại thần đều có nghe thấy.

Vì thế khi lâm triều, các đại thần biểu hiện sức khỏe nữ đế quan trọng hơn, sau đó lại muốn trừng phạt Dạ An Từ.

Dạ An Thần giả mù sa mưa cùng các đại thần đánh thái cực, cuối cùng dưới sự khuyên bảo cực lực của Đại thần, ngày mai đem Dạ An Từ ban chết.

Các đại thần còn nói bệ hạ nhân từ.

Hạ triều, Tuyết Sương Linh theo sau Dạ An Thần, nhỏ giọng nói "Lăng xích ở thư phòng chờ người."

Dạ An Thần nắm chặt tay, đi vào thư phòng.

Đẩy cửa thư phòng, Dạ An Thần thấy Lăng Xích quỳ gối trước bàn.

"Tham kiến bệ hạ." Lăng Xích quỳ gối hành lễ.

Dạ An Thần đi vào, Tuyết Sương Linh đi phía sau đóng cửa.

Lúc đi qua Lăng Xích, Dạ An Thần nghe được mùi máu tươi, hẳn là hôm qua Lăng Xích chịu hình còn chưa bôi thuốc cho bản thân.

"Đứng lên đi." Dạ An Từ xem như cũng làm một chuyện tốt, nên lửa giận Dạ An Thần đã tan không ít, "Hôm qua chuyện gì xảy ra?"

"Là thuộc hạ làm việc bất lợi." Lăng Xích vẻ mặt áy náy, "Thuộc hạ cắt xén thức ăn của Thụy Đoan vương phủ, thức ăn mỗi ngày chỉ đủ ba người ăn một chút."

"Ba người?" Dạ An Thần chọn mi, cắt xén thức ăn? Lăng Xích thật biết tra tấn người.

"Dạ, thuộc hạ đem Lí Vũ cũng đưa vào Thụy Đoan vương phủ, thêm Ly Tuần Lạc cùng Dạ An Từ là ba người." Lăng Xích giải thích.

Dạ An Thần cười ha ha, "Lăng Xích, làm tốt lắm."

"Đây là thuộc hạ nên làm." Lăng Xích nói, nàng biết bệ hạ hận Dạ An Từ rất sâu, cũng liền đổi biện pháp ép buộc Dạ An Từ "Dạ An Từ cùng Lí Vũ đều nghiện Cực Lạc tán, không có Cực Lạc tán thân thể ngày càng kém, Ly Tuần Lạc từ lần trước thân thể càng không tốt, ba người vì một chút thức ăn tranh đoạt không ngớt, cũng là kẻ tám lạng người nữa cân."

- --------------------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play