Cung yến vẫn tiến hành đến giờ tý mới kết thúc.

Dạ An Thần dựa vào long ỷ, đối với an bày của Lễ bộ không có hứng thú, trên mặt vẫn thản nhiên, nếu không phải thường vụng trộm lấy điểm tâm cho Tuyết Sương Linh cho nàng chút lạc thú, nàng đã phất áo bỏ chạy.

Trong trí nhớ của nàng, đã rất nhiều năm nàng không tổ chức cung yến.

Kiếp trước, khi nàng trở về hoàng cung, cảnh còn người mất, Tuyết Sương Linh vẫn yên lặng canh giữ bên người nàng đã không còn, tiếng hoan hô hàng năm tại cung yến càng làm nàng khó chịu, đến năm thứ bảy, nàng nhịn không được hủy bỏ cung yến, sau đó ở Long Miện điện uống rượu, vừa uống là đến đêm.

Dạ An Thần hơi nghiêng đầu, liền thấy Tuyết Sương Linh đứng phía sau nàng, vẫn như xưa.

Nàng bỗng nhiên cảm thấy thật tốt.

Có Tuyết Sương Linh bên người, năm mới sẽ làm năm mới.

Nàng đứng lên, bưng chén rượu cười nói "Hôm nay là ngày vui, trẫm kính các vị đại thần một ly, mọi người không cần khách khí."

"Tạ bệ hạ" Các đại thần đều đứng lên, ngẩng đầu uống chén rượu.

Dạ An Thần uống không ít rượu, An Tử Thuần đứng một bên giúp nàng lấy thức ăn.

Các đại thần chú ý biểu tình Dạ An Thần, cảm thấy hôm nay bệ hạ hình như rất vui vẻ.

Tuyết Sương Linh vẫn có chút lo lắng cho Dạ An Thần, Dạ An Thần bình thường uống rất ít rượu, nhưng lần này lại uống nhiều như vậy, vì thế nàng lén lúc cấp Lạc Tuyết một ánh mắt.

"Bệ hạ, ngày đã uống không ít, uống ít một chút, đối với thân thể ngài không tốt" Lạc Tuyết thấy ám hiệu của Tuyết Sương Linh liền hiểu được, Tuyết Sương Linh xác thực không thích hợp mở miệng khuyên Dạ An Thần – Lạc Tuyết là người thông minh, hắn có thể lấy thân phận nam tử được Dung Doanh Doanh trọng dụng, đủ biết hắn có tầm nhìn. Tiến cung ba ngày, hắn đã nhìn ra người trong lòng bệ hạ không phải ai khác, chính là thị vệ bên người ngài, Tuyết Sương Linh.

Hắn tiến củng chỉ để che giấu tồn tại của Tuyết Sương Linh mà thôi.

Dạ An Thần cười nói "Hôm nay tâm trạng trẫm rất tốt, uống nhiều chút cũng không sao."

"Thỉnh bệ hạ lấy long thể làm trọng" Dương Thiên Lâm cũng nhẹ giọng khuyên nhủ.

Dạ An Thần lắc đầu, "Không sao. An Tử Thuần, rót rượu cho trẫm."

An Tử Thuần cuối người, rượu trong suốt chảy vào trong chén.

Một đêm này, Dạ An Thần uống không ít, không biết có phải kiếp trước luyện rượu hay không, lúc nàng đứng lên cũng không mang dáng vẻ của men say, ánh mắt còn chút thanh minh, tựa vào long ỷ, nhắm mắt.

Cung yến đã gần kết thức, năm mới sắp đến.

Trong cung đã chuẩn bị pháo hoa, giờ tý vừa đến liền đốt pháo hoa, trong ngoài cung đều có thể ngắm.

Dạ An Thần đứng lên, lại hơi loạng choạng, Tuyết Sương Linh đi qua, vôi vàng tiếp được nàng, "Bệ hạ?"

"A Linh, tân niên khoái hoạt" Dạ An Thần cuối đầu nói.

Cánh tay Tuyết Sương Linh đang đỡ Dạ An Thần cứng đờ, cũng cuối đầu đáp lời "Tân niên khói hoạt, bệ hạ của ta."

Cùng lúc đó, vô số đóa hoa xinh đẹp nở rộ trên bầu trời, đủ loại màu sắc tại không trung, hết sức tráng lệ.

Pháo hoa qua đi, cung yến cũng tàn.

An Tử Thuần đi trước, đến Nghi Tuyền điện chuẩn bị vật dụng tắm rửa, lại phân phó phòng bếp chuẩn bị trà rượu linh tinh, cho Tuyết Sương Linh đỡ Dạ An Thần trở về.

Long liễn đã chuẩn bị tốt, nhưng Dạ An Thần muốn đi bộ, Tuyết Sương Linh khuyên không được nàng, đành cho long liễn đi phía sau các nàng, chính mình giúp Dạ An Thần đi đến Long Miên điện.

Thị nhân cầm đèn lồng đi phía trước mở đường.

Dạ An Thần tựa người vào Tuyết Sương Linh, ánh mắt nhắm lại, hình như đã muốn say, đầu hướng về cổ Tuyết Sương Linh, hô hấp cực nóng mang theo hương rượi quanh quẩn bên tai.

Cổ đã muốn nhiễm đỏ hoàn toàn.

Dạ An Thần hơi mở mắt, nhẹ nhàng liếm cắn cổ nàng.

Tay Tuyết Sương Linh run lên, xém chút đem Dạ An Thần văng ra.

Tuyết Sương Linh nghe thấy tiếng cười nhẹ, Dạ An Thần được một tất lại muốn tiến một thước, thừa dịp không có người nhìn đến, lại cắn một ngụm, lần này còn liếm liếm.

Tuyết Sương Linh mân thần, không chớp mắt nhìn phía sau.

Nhưng Dạ An Thần cũng không phải kẻ an phận, tay nàng đặt trên lưng Tuyết Sương Linh nhẹ nhàng xoa xoa, trực tiếp làm hô hấp Tuyết Sương Linh ngày càng dồn dập, vòng eo bủn rủn.

"Bệ hạ!" Tuyết Sương Linh thẹn quá thành giận thấp giọng gọi, bị người khác thấy phải làm sao bây giờ?

Dạ An Từ cười nhẹ, động tác trên tay không dừng, thậm chí còn có xu hướng tiên thêm một bước.

"Người tới." Tuyết Sương Linh dừng lại "Bệ hạ say, đang ngủ, đem Long liễn lại đây."

Long liễn đang đi phía sau rất nhanh tới trước mắt.

Tuyết Sương Linh ôm Dạ An Từ lên long liễn, sau khi thị nhân đóng cửa, nàng trực tiếp đem Dạ An Thần đặt lên thảm dày.

"Bệ hạ!" sắc mặt nàng ửng đỏ, nhẹ giọng nói.

Dạ An Từ cái gì cũng không phản ứng, vẫn duy trì tư thế bị ném xuống thảm.

Sẽ không thật sự say rượu đi? Tuyết Sương Linh nghĩ đến, tiến lại gần.

Thân mình không tự chủ bị khuynh, lại bị một đôi môi ấm áp chạm đến, lập tức đầu lưới mang theo hương rượu như một linh xà, nhanh chóng khiêu khích Tuyết Sương Linh không có chuẩn bị, công thành đoạt đất, thẳng đến trong miệng đều là mùi rượu.

Trán tựa vào nhau, Dạ An Từ như có như không hôn môi Tuyết Sương Linh, nhẹ giọng nói "Giận sao?"

"Nếu như bị người khác nhìn thấy thì làm sao bây giờ?" Tuyết Sương Linh mím môi nói.

Dạ An Từ dừng một chút "A Linh, thật xinh lỗi, ta thậm chí không thể cho nàng quang minh chính đại đứng bên ta."

"Chỉ cần có thể bên cạnh bệ hạ, ta đã rất vừa lòng." Tuyết Sương Linh ôm cổ Dạ An Thần, đem đôi môi tặng nàng, dù Dạ An Thần muốn người khác biết, nàng cũng không đồng ý, bệ hạ của nàng nên lưu dạnh vạn cổ minh quân, sao lại có thể có vết nhơ?

Vì đang trên long liễn, Dạ An Thần cũng không thể làm gì, chỉ là cùng Tuyết Sương Linh hôn sâu, sau đó nằm trên đùi nàng, thật ra đã có chút men say.

Tới Nghi Tuyền điện, Dạ An Thần đã muốn ngủ.

Tuyết Sương Linh vốn định trực tiếp về Long Miên điện, đơn giản giúp Dạ An Thần chà lau cơ thể liền nghĩ ngơi, nhưng Dạ An Thần không muốn, hai người vẫn là đến Nghi Tuyền điện.

Cho thị nhân lui xuống, Tuyết Sương Linh thoát quần áo Dạ An Thần, bản thân vẫn mặc quần áo xuống bể.

Dựa vào vách tường, Dạ An Thần thoải mái thở dài.

Đem quần áo ướt sủng cởi ra, để bên cạnh, Tuyết Sương Linh lấy khắn giúp Dạ An Thần lau người.

"A Linh..." Dạ An Thần cười khẽ, đem Tuyết Sương Linh kéo vào lòng, xích lõa thân mình ma sát nhau, hương rượu dần dần lan tỏa trong không gian, hoàn toàn khơi dậy dục vọng của cả hai.

"Bệ ha..." Tuyết Sương Linh run lên, nhẹ giọng.

Môi Dạ An Thần dán trên vai nàng, phát ra âm thanh rất nhỏ, không ngừng hôn, hai tay trên người Tuyết Sương Linh lại chuyển động.

Tuyết Sương Linh mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã vào trong nước.

Dạ An Thần ôm nàng dựa vào vách, cho nàng kề sát chính mình.

Trước ngực, hai vật thể rất tròn ma sát lẫn nhau, mang đến tràn ngập khoái cảm.

Dạ An Thần nắm tiểu quả trước ngực Tuyết Sương Linh, mơ hồ lên tiếng " A Linh, sờ sờ ta..."

Tuyết Sương Linh đã sắp nghe không hiểu Dạ An Thần đang nói gì, chỉ có thể theo động tác Dạ An Thần mà chuyển động.

Dạ An Thần thay đổi tư thế hai người một chút, cho Tuyết Sương Linh từa vào vách trì, bản thân đặt trên thân thể nàng, không ngừng ma sát, gương mặt cười nói " A Linh, ngươi không muốn ta sao?"

Tuyết Sương Linh thất thần một lúc, mới hiểu rõ Dạ An Thần đang nói gì.

Hay tay nàng đang xoa bóp thân thể Dạ An Thần.

"Đúng, chính là như vậy..." Dạ An Thần hôn nàng "Nàng làm rất tốt, vuốt ve ta..."

Trong nháy mắt, hô hấp Tuyết Sương Linh nhanh hơn, trong ánh mắt tựa như có lửa, nàng lập tức hôn Dạ An Thần, hay tay đã ở trên người Dạ An Thần vuốt ve.

Tay nàng có một ít vế chai, là do luyện kiếm, vuốt ve trên người cảm giác rất thoải mái.

Đôi môi không ngừng di chuyển trên vai, trước ngực Dạ An Thần, hôn liến cắn cắn " Bệ hạ... bệ ha..."

Một bàn tay di chuyển vào trong nước.

Tuyết Sương Linh không ngừng nhớ lại động tác của Dạ An Thần trên người mình, cuối đầu hôn tiểu đậu đỏ của Dạ An Thần, ngón tay trong nước tiến vào cơ thể Dạ An Thần.

Dạ An Thần tựa vào người Tuyết Sương Linh, từng ngụm từng ngụm hô hấp.

Làm công hay thụ cảm giác không giống nhau, nhưng cùng người yêu làm tình, tâm tình lại giống nhau.

Tuyết Sương Linh hôn cánh môi nàng, chậm rãi hôn nàng, một tay ôn eo Dạ An Thần, trên dưới vuốt ve.

Thân mình hơi loạng choạng ma sát, cũng cấm Dạ An Thần đồng dạng khoái cảm.

Ngón tay trong thân thể đã biến thành ba ngón, Dạ An Thần ôm chặt Tuyết Sương Linh, hô hấp ngày càng dồn dập "....A, A Linh... A Linh........"

"Bệ hạ" Tuyết Sương Linh hôn nàng, đem lời nói kế tiếp của nàng đều nuốt xuống.

Dạ An Thần nhắm mắt, xụi lơ trong lòng Tuyết Sương Linh, cùng nàng triền miên.

Đây là lần đầu Tuyết Sương Linh ôm Dạ An Thần rời bể.

Cảm giác say lại đến, Dạ An Thần hơi buồn ngủ, lại được Tuyết Sương Linh hầu hạ mặc trung y, lại được uy chút điểm tâm, thế mới được Tuyết Sương Linh ôm về Long Miên điện.

"An thị nhân, phiền ngươi cho người chuẩn bị thuốc tỉnh rượu" khi đi vào nội điện, Tuyết Sương Linh nhẹ giọng nói.

"Nô tỳ đã biết" An Tử Thuần tựa như vái gì cũng không thấy, cuối đầu đáp.

Đem Dạ An Thần nhét vào chăn, Tuyết Sương Linh tắt đèn, đắp chăn thật tốt, cùng nàng ngủ.

Không lâu sau, Tuyết Sương Linh bị âm thanh An Tử Thuần đánh thức.

An Tử Thuần đứng ngoài cửa nói "Bệ hạ, Tấn cung bị cháy."

Tuyết Sương Linh nhướng mày.

"A Linh, sao vậy?" Dạ An Thần vẫn nhắm mắt hỏi.

"Không có gì, ta đi xem sao, bệ hạ hảo hảo nghĩ ngơi đi" Tuyết Sương Linh nhẹ giọng trấn an.

Dạ An Thần lên tiếng, rất nhanh đã ngủ lại.

Tuyết Sương Linh xuống giường, mặc quần áo, ra ngoài, mở cửa "Sao lại thế này? Tấn cung sao lại có hỏa hoạn?" "Thi thể" Ly Tuần Lạc còn ở Tấn cung đây.

An Tử Thuần lắc đầu "Trước mắt còn không xác thực được nguyên nhân, thị vệ cùng thị nhân đang cứu hỏa, bệ hạ đâu?"

"Bệ hạ đang nghĩ ngơi, ta đi mặc thêm kiện quần áo, cùng ngươi đi xem" Tuyết Sương Linh nói.

- -------------------------------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play