Chờ trận hoan ái đi qua, đã là buổi chiều.

Dạ An Thần đem Tuyết Sương Linh ôm vào trong ngực, vốn muốn cho nàng ăn chút gì đó rồi nghĩ ngơi, nhưng thật không nghĩ tới, bất quá chỉ trong nháy mắt, Tuyết Sương Linh ngủ trong lòng nàng.

Nàng cũng biết chính mình làm Tuyết Sương Linh mệt mỏi hỏng rồi, nên không đánh thức nàng, đơn giản sửa sang quần áo lại một chút, đi ra ngoài gọi An Tử Thuần mang chút nước ấm cùng quần áo sạch sẽ tiến vào.

Tự tay giúp Tuyết Sương Linh lau thân mình, lại dùng tấm bạc sạch sẽ mà An Tử Thuần đưa vào đem thân mình xích lõa của Tuyết Sương Linh bế lên, nhìn An Tử Thuần rất nhanh đem cẩm tháp thu thập sạch sẽ, thay đệm chăn cùng thảm mới, sau đó điểm đốt chút hương giúp an thần.

Đem Tuyết Sương Linh đặt trên cẩm tháp, đắp tốt chăn cho nàng, buông tấm màn, Dạ An Thần thản nhiên nói, "Phân phó Ngự thiện phòng chuẩn bị tốt thức ăn, Khi trẫm gọi thì mang lên."

"Dạ, bệ hạ." An Tử Thuần cung kính đáp, đi hai bước lại nói, "Bệ hạ, ngài cũng chưa dùng cơm trưa, có muốn hay không ăn một chút?" Tuyết thị vệ không ở đây, bệ hạ nói vậy chắc cũng sẽ không dùng bữa.

"Ừ!." Dạ An Thần gật đầu.

Dùng nữa canh giờ giải quyết tấu chương còn lại, Dạ An Thần uống một ngụm trà ấm áp, bảo một bên hầu hạ An Tử Thuần đi xuống, "Đi đem nhất đẳng thị vệ thay phiên công việc của hôm nay gọi tới."

"Dạ, bệ hạ." An Tử Thuần hành lễ, im lặng lui xuống, đóng lại cửa ngự thư phòng.

Rất nhanh, một nữ tử mặc quần áo thị vệ bình thường đẩy cửa ra đi đến, ở trước bàn quì một chân, "Bái kiến bệ hạ."

"Đứng lên đi." Dạ An Thần nhẹ nhàng buông cái chén, nhìn nàng một cái, "Trẫm có việc cần ngươi đi làm."

Nữ tử này ban đầu là thành viên của ám vệ, sau đó Dạ An Thần cảm thấy giữ ám vệ bên người cũng không tiện, có rất nhiều trường hợp không thể hiện diện, nàng lại không tín nhiệm thị vệ, dù sao đời trước, thị vệ bên người nàng cũng không có bao nhiêu người hoàn toàn trung thành với nàng.

Vì thế nàng đã đem một bộ phận ám vệ giao cho thân phận hợp lý, chuyển hóa thành thị vệ, một mặt ở lại bên người bảo hộ nàng, mặt khác là giám thị các thị vệ này. Bộ phận ám vệ còn lại tiếp tục làm ám vệ, giúp nàng tra xét một ít việc không tiện xuất hiện ở trước mắt mọi người, những việc nàng không muốn người khác biết.

Dạ An Thần đem việc phát hiện mật đạo nói, lệnh nàng theo cửa của tiểu thư phòng tiến vào, cẩn thận điều tra cửa ra đến tột cùng thông đến nơi nào -- nếu nàng nhớ không lầm, cửa ra là một cái núi giả ở một trang viện rách nát, thời gian đã lâu, lúc đi cũng thực vội, Dạ An Thần đã nhớ không nổi.

"Thuộc hạ tuân mệnh." Nữ tử cúi đầu, trầm giọng đáp.

"Ngươi tự mình đi làm chuyện này, đem phân bố cửa ra của mật đạo vẽ lại, chuyện này không được làm cho người thứ ba biết được, hiểu chưa?" Dạ An Thần nhìn nàng, phân phó.

"Thuộc hạ hiểu được."

"Nơi này vô sự, ngươi đi xuống đi." Nghe được căn phòng cách gian tựa hồ truyền đến thanh âm, Dạ An Thần đi qua, một bên nói.

"Thuộc hạ cáo lui."

Lúc Tuyết Sương Linh vén rèm lên và đi ra, vừa lúc thấy thị vệ đi đến cửa lớn của Ngự thư phòng.

Là ám vệ.

"Bệ hạ." Tuyết Sương Linh vén màn, "Có chuyện gì sao?"

"Không có việc gì, ta lệnh cho ám vệ đi tìm hiểu một chút cửa ra mật đạo là ở địa phương nào." Dạ An Thần nắm tay Tuyết Sương Linh, cười nói, "Sao không ngủ thêm chút nữa, là ta nói chuyện đánh thức ngươi sao?"

Tuyết Sương Linh lắc đầu, "Không nghĩ ngủ." Nàng cũng vừa mới tỉnh ngủ, khi chuẩn bị đi ra, nghe thấy bên ngoài có người nói chuyện, vì tị hiềm vốn không định đi ra ngoài, chính là vừa rồi không cẩn thận làm ngã một vật, phát ra thanh âm.

"An Tử Thuần." Dạ An Thần hơi đề cao thanh âm, đem An Tử Thuần gọi tiến vào, lệnh cho hắn đem ngọ thiện đưa vào căn phòng cách gian, cùng Tuyết Sương Linh dùng ngọ thiện.

Dùng xong ngọ thiện, Dạ An Thần ôm lấy Tuyết Sương Linh trên cẩm tháp nằm trong chốc lát, hai người vành tai tóc mai chạm vào nhau nói chuyện, đại đa số đều là Dạ An Thần đang nói, Tuyết Sương Linh nghe, tuy rằng hai người cũng không có đề tài gì, nhưng Dạ An Thần như cũ là nói được thật hay.

Không lâu sau, ám vệ từ ngự thư phòng rời đi mang theo bản vẽ của cửa ra mật đạo.

Dạ An Thần phất tay cho thị vệ đi xuống nghỉ ngơi, đem bản vẽ giao cho Tuyết Sương Linh, bảo nàng tuyển vài người đáng tin, đến vị trí cửa ra của mật đạo mua lại.

Tuyết Sương Linh gật gật đầu tỏ vẻ hiểu được, làm như vậy sẽ bí mật hơn, càng thêm an toàn.

Ngày hôm sau Tuyết Sương Linh cùng Dạ An Thần nói một tiếng, liền ly khai hoàng cung.

Chuyện mật đạo quá mức trọng đại, Tuyết Sương Linh không muốn giao cho hạ nhân đi làm, vì thế nàng tự mình đi tìm mười quản sự của thế lực bí mật tại kinh thành, cho nàng ra mặt mua lại đất ở cửa ra mật đạo, xây thành phủ đệ.

May mà nói đó là một cái phủ đệ rách nát, không ai ở, nguyên lai chủ nhân cũng không biết đi đâu rồi, vì thế Tuyết Sương Linh dùng chút thủ đoạn, chiếm được chung quanh địa khế, trở thành chủ nhân nơi đó.

Giải quyết xong chuyện mật đạo, Tuyết Sương Linh cũng không vội vã rời đi, nàng trước tiên hỏi quản sự sinh ý gần nhất như thế nào, lại tuần tra mặt tiền mấy cửa hàng trong kinh thành, quan sát thái độ của tiểu nhị cùng chưởng quầy trong cửa hàng, xem cửa hàng nào tốt, của hàng nào xấu, cho thị nhân đi theo ghi lại, thưởng phạt phân minh.

Xử lý xong mọi việc, sắc trời đã tối, Tuyết Sương Linh cũng bất chấp chính mình còn chưa ăn cơm chiều, vội vàng chạy về hoàng cung.

Vừa trở lại Long Miên điện, An Tử Thuần liền đón nàng, thấy Tuyết Sương Linh liền nhẹ nhàng thở ra, nhìn nàng như là cứu tinh, "Tuyết thị vệ, ngươi đã trở lại, bệ hạ đã muốn hỏi vài lần."

Tuyết Sương Linh gật đầu, không nói gì, bước qua khỏi An Tử Thuần liền vào Long Miên điện.

Dạ An Thần nằm ở trên cẩm tháp ngoại điện đọc sách, Tuyết Sương Linh làm ấm cơ thể rồi mới bước qua, tới gần nàng mới phát hiện Dạ An Thần đang nhìn sổ sách.

"Ngươi đã trở lại?" Dạ An Thần đem sổ sách phóng tới một bên, cười nói, "Chính là tùy tay xem xem."

Tuyết Sương Linh nhấp mím môi, "Bệ hạ khi nào muốn nhìn đều có thể."

"Ăn cơm chưa?" Cầm đôi tay lạnh lẽo của nàng, Dạ An Thần nhíu mày, "Về sau đi ra ngoài mặc nhiều một ít."

"Thuộc hạ đã biết." Tuyết Sương Linh hơi hơi ngoéo một cái khóe miệng, "Bệ hạ dùng cơm xong sao?"

Dạ An Thần đứng lên, hôn hôn của nàng khóe miệng, lôi kéo nàng đi đến bên cạnh bàn, ngồi xuống, "Không có. Chờ ngươi trở về."

"Bệ hạ không cần......" Tuyết Sương Linh còn chưa nói xong, đã bị Dạ An Thần đổ lại trong cổ họng.

Liếm liếm khóe miệng, ánh mắt thẳng ngoắc nhìn chằm chằm Tuyết Sương Linh, Dạ An Thần cười nói, "Từ nay về sau, nếu làm cho ta mất hứng, ta liền đối với ngươi như vậy."

Lỗ tai đều đỏ lên, Tuyết Sương Linh mím môi, không nói.

"Người tới, đem bữa tối đến đây đi." Thấy thế, Dạ An Thần cười khẽ, phân phó cho thị nhân.

Bữa tối là đã sớm chuẩn bị tốt, vẫn đặt ở ấm lô, Dạ An Thần một câu phân phó đi xuống, rất nhanh thị nhân đã đem bữa tối mang lên.

Dạ An Thần thùy hạ mi mắt, mỉm cười đem đồ ăn trong bát Tuyết Sương Linh, cấp nàng một chén canh gà.

Dù sao hậu cung này thị quân coi trọng chỉ là thân phận nữ đế của nàng thôi, muốn lấy lợi ích từ nàng nên tìm mọi cách lấy lòng nàng, nếu nàng Dạ An Thần không phải nữ đế, nhóm thị quân này còn có thể liếc mắt nhìn nàng một cái sao? Cho nên kiếp trước Dạ An Thần mới thích Ly Tuần Lạc như vậy, Ly Tuần Lạc coi trọng nàng sao, hay là thân phận nữ đế của nàng?

So với đời trước một người dùng bữa một người ngủ, hiện tại Dạ An Thần cảm thấy thực hạnh phúc, huống chi, nữ nhân nàng tâm tâm niệm niệm hơn ba mươi năm đang bên cạnh nàng, còn có thể có thứ gì làm nàng thỏa mãn hơn sao?

Tuy rằng nàng không thể vì Tuyết Sương Linh huỷ bỏ hậu cung, thậm chí không thể không bước vào hậu cung, nhưng là nàng có thể cam đoan, bên cạnh nàng trừ bỏ Tuyết Sương Linh, sẽ không có những người khác -- nếu không phải sợ hãi mang đến cho Tuyết Sương Linh tai hoạ, đối phó không nỗi miệng thiên hạ, nàng căn bản không muốn bước vào hậu cung nửa bước!

Hoặc là, nàng có thể tưởng một cái biện pháp vẹn toàn đến giải quyết chuyện này.

"Bệ hạ?" Tuyết Sương Linh thấy Dạ An Thần thất thần, nghi hoặc gọi một tiếng.

Dạ An Thần phục hồi tinh thần lại, gắp rau dưa bỏ vào bát Tuyết Sương Linh, "Ta không sao, ăn cơm đi."

Tuyết Sương Linh yên lặng ăn.

Vì thế Dạ An Thần gắp càng nhiều rau dưa bỏ vào bát của nàng, cười tủm tỉm nhìn nàng ăn hết.

Như vậy nhàn nhã tự tại cuộc sống, nhoáng lên chính là nửa tháng.

Tuy rằng này trong lúc này, Ly Tuần Lạc cùng Dạ An Từ đều tìm đến Dạ An Thần, lại đều bị Dạ An Thần nói hai ba câu liền đuổi đi, nhất là Ly Tuần Lạc, ngay cả mặt mũi đều không nhìn, sau khi hắn hết bệnh, tự mình tới gặp Dạ An Thần cũng bị đuổi đi.

Từ đó, mỗi ngày Ly Tuần Lạc sống thật không tốt, hậu cung thị quân hoặc sáng hoặc tối biết được tin tức từ trong miệng hậu quân Dương Thiên Lâm, biết Ly Tuần Lạc đã muốn thất sủng, hơn nữa rất có khả năng hoàn toàn thất sủng, vì thế đi thải hắn không biết có bao nhiêu, mặc dù Ly Tuần Lạc cấp bậc cao, nhưng là các thị quân đều có thể trào phúng hắn mà lại không phạm cung quy, Dương Thiên Lâm lại trực tiếp đem toàn bộ đặc quyền của Ngưng Yên Cung hủy bỏ, so với cuộc sống lúc trước, quả thật là một trời một vực.

Nghe ám vệ được xếp vào cung của Ly Tuần Lạc báo cáo, Dạ An Thần rất vừa lòng, nàng đã sớm nói qua, trực tiếp giết chết một người để trả thù là không cần thiết, cho hắn sống rồi chậm rãi hành hạ mới là tốt nhất.

Lúc ám vệ báo cáo, Tuyết Sương Linh đều đứng sau nàng, nàng không gạt Tuyết Sương Linh, nàng không muốn cho Tuyết Sương Linh nghĩ rằng nàng đối với Ly Tuần Lạc còn mê luyến.

Ám vệ lui xuống tiếp tục giám sát Ly Tuần Lạc, Dạ An Thần đem Tuyết Sương Linh kéo đến trong lòng, cho nàng ngồi trên đùi của mình, khẽ cười nói, "Bây giờ còn cho rằng ta vì giận Ly Tuần Lạc sao?"

Tuyết Sương Linh giãy dụa muốn ngồi xuống, mặt đỏ lên một mảnh, "Bệ hạ,......"

Dạ An Thần hôn nàng, ôm chặt nàng, thanh âm trầm thấp, "Đừng lộn xộn!"

Nghe lời không hề lộn xộn, nằm trên vai Dạ An Thần, hồi lâu, Tuyết Sương Linh ngẩng đầu nhìn ánh mắt nàng, "Bệ hạ thật không thích Ly quý quân sao?"

Dạ An Thần nghe vậy bật cười, "Ta lừa ngươi làm cái gì?"

Tuyết Sương Linh lại nằm úp sấp trên vai nàng, hai tay vô ý thức buộc chặt, nhẹ giọng kêu, "Bệ hạ......"

Hôn trán nàng, lại nhè nhẹ cắn lỗ tai, càng ôm chặt người trong lòng, Dạ An Thần cười nói, "A Linh, trong lòng ta, chỉ có ngươi là là tối trọng yếu, là người ta thích nhất. Ly Tuần Lạc hắn tính cái gì?"

Dạ An Thần biết chính mình đối với Ly Tuần Lạc yêu thích chuyển biến quá nhanh sẽ khiến cho những người khác chú ý, bất quá việc này cũng không có gì khó lường, lôi đình mưa móc đều là quân ân, tâm tư hoàng đế nào có thể dễ đoán như vậy, những người đó đoán đến đoán đi cũng chỉ hội liên tưởng đến âm mưu quỷ kế.

Khiến cho các nàng tùy tiện đoán đi tốt lắm.

Nghe vậy, Tuyết Sương Linh bên môi gợi lên một chút nho nhỏ độ cong.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play