Hắc Mộc Nhai nằm ở Hành Sơn, địa thế hiểm trở, bởi vậy nơi đó quanh quanh đều là rừng cây. Che trời có cây cối, hoa trùng điểu thú, cái gì muốn có đều có.

"Hành Vân, nàng xem nơi này cùng Thiên Sơn so sánh thì cảm thấy như thế nào?" Lý Thu Thủy hít thở khí trời, nghĩ trong lòng: ở đây nghỉ vài ngày rất tốt, sẵn tiện hóng một vài tin tức.

"Thiên Sơn một năm bốn mùa đều là băng tuyết bao trùm, tuy rằng không đa dạng như ở đây, nhưng nếu so với Tiên cảnh ta thích Thiên Sơn hơn. Dù sao ta từ nhỏ sinh ra và lớn lên đều tại Thiên Sơn, nơi đó chính là nhà của ta."

Vu Hành Vân không chút nào che giấu mà nói ra suy nghĩ trong lòng của nàng, ở trước mặt Thu Thủy nàng không cần phải nói dối.

Nghe được lời nói trong lòng của Vu Hành Vân, Lý Thu Thủy cảm thấy mình là một kẻ nghịch ngợm, lại lôi kéo Vu Hành Vân du sơn ngoạn thủy.

"Hành Vân, ta có phải hay không rất tùy hứng?"

"Như thế nào? Ở trong lòng ta, Thu Thủy là người trọng yếu nhất, chỉ cần là Thu Thủy muốn, ta đều sẽ làm theo."

Vu Hành Vân đem Lý Thu Thủy ôm vào trong lòng ngực, đối với nàng mà nói cái gì cũng đều không quan trọng, chỉ có cái người đang được ôm trong ngực mới là sự ràng buộc nàng.

"Khụ, khụ..." không biết từ khi nào Đông Phương Bất Bại đã đứng ở phía sau. Trong ánh mắt, chỉ biết các nàng quan hệ bất minh, lại không nghĩ là cái loại quan hệ này. Bất quá Đông Phương Bất Bại từ trước đến nay vốn thích cãi ý trời, cái gì lễ nghĩa trong mắt hắn chẳng qua là rác rưởi.

"Hình như là ta quấy rầy các ngươi!"

"Đương nhiên không có!"

Lý Thu Thủy nhìn Đông Phương Bất Bại mặc một bộ đồ màu đỏ, liền nghĩ tới Nhâm Oanh Oanh

"Ta là sợ chúng ta đến quấy rầy ngươi cùng Nhâm tiểu thư..."

Lý Thu Thủy thâm ý nói, quả nhiên trên mặt Đông Phương Bất Bại có chút khác thường. Vu Hành Vân cũng nhìn ra tình cảm của Đông Phương Bất Bại dành cho Nhậm Doanh Doanh, chính là không rõ vì sao lại không nói ra, mà chuyện này trừ bỏ Lý Thu Thủy biết, Đông Phương Bất Bại và Nhậm Doanh Doanh ra thì chẳng ai biết.

"Đông Phương... giáo chủ, vì lý do gì không cho ta xuống núi?"Nhậm Doanh Doanh vốn là định kêu đích danh Đông Phương Bất Bại nhưng vì có người ngoài ở đây liền lập tức sửa lại lời nói, nàng hiện tại muốn biết đã xảy ra chuyện gì? Một người nam nhân vì quyền lợi, nhưng lại không tiếc mạo hiểm, cái gì cũng không muốn. Nhưng là thật đáng buồn, tên nam nhân nàng yêu đã không phải là nam nhân rồi, chỉ còn cách là rời đi quên hắn.

"Doanh Doanh, ngươi đừng ép ta được không?" Đông Phương Bất Bại sao lại muốn dùng cách này để giữ nàng ở lại, chính bản thân hắn không dám nghĩ sẽ mất đi Nhậm Doanh Doanh, bọn danh môn chánh phái kia không lúc nào là không tìm cách diệt Nhật Nguyệt Thần Giáo. Vì Nhật Nguyệt Thần Giáo hắn đã hi sinh rất nhiều, còn xót lại vẫn chỉ là đoạn tình cảm này. Tuy rằng Đông Phương Bất Bại biết Nhâm Doanh Doanh sẽ rời mình mà bỏ đi, nhưng hiện tại cứ tới đâu thì tới.

Nhìn bộ dáng rối rắm của họ, Lý Thu Thủy nhịn không được phải nhúng tay vào

"Các ngươi tốt lắm, đừng có mà trốn tránh tình cảm của mình."

Vu Hành Vân nghe Lý Thu Thủy nói câu này liền hoảng sợ, Nhậm Doanh Doanh, quỷ cũng dòm ra được ngươi yêu Đông Phương, vì cớ gì lại muốn bỏ chạy, chẳng lẽ là...hắn không phải nam nhân?"

Lý Thu Thủy nói ra liền làm cho ba người chấn động, may mắn, Vu Hành Vân vốn đã quen với một Lý Thu Thủy thần cơ diệu toán.

"Ngươi làm sao biết được?" Đông Phương Bất Bại vẻ mặt sát khí nhìn Lý Thu Thủy, nữ nhân này có bộ dạng cùng mình giống nhau đến tột cùng là ai, biết mình thật sự không phải là nam nhân.

"Đừng xúc động, dù sao ta không phải kẻ địch của ngươi. Ngược lại ta còn có thể giúp ngươi...giải quyết tranh cãi tình cảm, điều kiện cùng giá cả phù hợp!"

Lý Thu Thủy không làm chuyện lỗ vốn nhất là các nàng hiện tại trên người tiền bạc không dư dả lắm. Gặp hai người cũng không phản đối, Lý Thu Thủy tiếp tục lời nàng

"Tình yêu là chẳng có phân biệt giới hạn đâu...." Lý Thu Thủy bắt đầu thao thao bất tuyệt, nhưng lại làm cho Vu Hành Vân mở rộng tầm mắt (sự thật là bản chất Đường Tăng)

Hai người bị Lý Thu Thủy nói tới mặt đỏ tai hồng, nhìn lẫn nhau liếc mắt một cái sau đó dòm Vu Hành Vân và Lý Thu Thủy. Cuối cũng vẫn là Đông Phương Bất Bại mở miệng trước

"Ta vì người trong thiên hạ đổ máu, mà người trong thiên hạ vẫn phụ ta, hiện giờ nghe xong lời của ngươi làm cho ta hiểu ra. Chính là, thay vì bỏ thời gian để trở thành thiên hạ đệ nhất võ công đã làm cho người một nhà không nhận ra người không ra người mà quỷ không ra quỷ!"

Nghe xong lời nói cuối của Đông Phương Bất Bại, Lý Thu Thủy bỗng nhiên nở nụ cười

"Thì tính sao, hai chuyện lâu dài này, lại để ý...tính giới hạn? Ta và Hành Vân lúc đó chẳng như thế, tình yêu là chuyện của hai người!". Vu Hành Vân nghe lời sau của Lý Thu Thủy, đem tay đặt lên tay đối phương

"Thu Thủy nói không sai, chúng ta là nhiều lần trải qua trăm ngàn đau khổ cuối cùng mới có thể ở bên nhau, đừng lãng phí tuổi thanh xuân!"

Lý Thu Thủy nhìn biểu hiện trên mặt của Nhậm Doanh Doanh thầm hiểu nàng tựa hồ đã nghĩ thông, hiện tại trở ngại lớn nhất của hai nàng chính là người bị giam ở dưới Tây Hồ. Vì suy nghĩ cho đại cục, Lý Thu Thủy quyết định khiến cho Đông Phương Bất Bại mang Nhâm Oanh Oanh rời khỏi thị phi của chốn giang hồ

"Giang hồ là nơi hỗn loạn, ta thấy các ngươi nên quy ẩn tại núi rừng thì hơn."

"Nói cũng đúng chỉ là ta thật không yên lòng. Nhật Nguyệt Thần Giáo là tâm huyết cả đời của cha ta, không phải nói bỏ là bỏ được!"

Nhậm Doanh Doanh cảm thấy lo lắng trong lời nói của Đông Phương Bất Bại. Đông Phương Bất Bại lại nhiều lần nghe Nhậm Doanh Doanh nhắc đến Nhậm Ngã Hành, trong lòng thập phần khẩn trương lo sợ, nàng biết ngày xưa mình đã đối đãi không tốt với cha của nàng.

Lý Thu Thủy làm sao lại không biết nỗi bất an của Đông Phương Bất Bại, liền nói: "Nhật Nguyệt Thần Giáo các ngươi cứ giao cho ta, dù sao bộ dáng ta và ngươi giống nhau như đúc, đến lúc đó ta liền giúp ngươi tuyển một tân giáo chủ mới!"

Nghe được lời nói Lý Thu Thủy, Vu Hành Vân mới biết là nàng đang giúp Giáo chủ, rồi nhìn bọn họ lại ngẫm cũng là một đôi tình nhân hưũ tình.

"Như thế thật làm phiền ngươi, bất quá....ta phải cùng ngươi tỷ thí mới biết rõ năng lực của ngươi có thể thay ta đảm đương chức Giáo chủ hay không."

Đông Phương Bất Bại là một người mê võ công, hiện tại vất vả lắm mới có một đối thủ xứng tầm của nàng, không thể nào bỏ qua cơ hội này được.

Nhìn thấy tư thế của Đông Phương Bất Bại, Lý Thu Thủy liền biết bệnh nghề nghiệp tái phát, muốn tìm người luận võ ngươi có cần gấp vậy không a.

"Tốt, chúng ta đây là lần đầu tỷ thí, xin nương tay!"

Lý Thu Thủy cũng không dám khinh thường địch, Đông Phương Bất Bại am hiểu nhất chính là ngân châm, xuất một cây ngân châm bé tí thật khó ma có thể phòng ngự.

Đông Phương Bất Bại bay lên trời, trong tay không biết khi nào đã có một cây châm thật nhỏ, đang phóng thật nhanh đến Lý Thu Thủy. Lý Thu Thủy liếc mắt liền thấy ngân châm đang hướng về phía mình bay tới, thân thể nhẹ nhàng tránh ra thoát khỏi ngân châm. Đông Phương Bất Bại nhìn Lý Thu Thủy nhẹ nhàng thoát được ngân châm của mình, liền trong tay xuất thêm một cây châm chuyển biến thân ba trăm sáu mươi độ. Lý Thu Thủy thấy châm bay tới, thầm nghĩ cứ né như vậy cũng không phải là cách, cho dù có nhiều nội lực hơn nữa cũng sẽ không phân thắng bại, chi bằng không cần nhường nàng nữa.

Lý Thu Thủy nhìn Vu Hành Vân đang mỉm cười nhìn mình, không xem đến trò hay. Lý Thu Thủy liền nhặt lá cây trên mặt đất, phóng tới hướng ngân châm đang bay tới.

Đông Phương Bất Bại nhìn động tác nhỏ của Lý Thu Thủy, vội vàng thu châm trong tay về, nhìn những cây châm mình phóng ra không ngờ lại xuyên qua lá nhưng lại không thể ngăn được mấy chiếc lá kia rơi xuống. Châm cùng lá cây chạm vào nhau, đây không phải đang dùng nội lực đấu sao.

Đông Phương Bất Bại không biết nội lực Lý Thu Thủy cao bao nhiêu, nhưng khi nhìn thấy ngân châm của mình lại không hạ được đám lá kia liền biết chính mình đã thua

"Quả nhiên là nội lực cao cường, có thể hay không cho ta biết cao danh quý tánh xem như là quà cáo biệt!"

Lý Thu Thủy cùng Vu Hành Vân nhìn nhau, cười nói: "Phái Thiên Sơn, không biết ngươi đã nghe qua chưa?"

Đông Phương Bất Bại nghe xong liền nhớ tới Triệu Tứ, không phải là bộ phái đã biến mất sao. Bọn họ đi Thiên Sơn trở về, Vệ Tiêu đã chết, hắn nhìn đến các nàng liền có điểm muốn điên rồi.

Hiện tại hắn đã hiểu, nguyên nhân là Lý Thu Thủy

"Nghe qua, kia là một môn phái thần bí, không thể tưởng tượng được ta hôm nay lại được diện kiến người phái Thiên Sơn, ta thua trong khâm phục!"

"Không hổ danh là một giáo chủ, nghe rất sảng khoái!". Lý Thu Thủy lần đầu thấy tính cách Đông Phương Bất Bại với bây giờ lại là hai người, xem ra cũng chỉ là để gạt người.

̀

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play