"Cung chủ, đã có tin tức!"

Kiếm Mai đã qua hơn trăm tuổi, tuy rằng đã làm cung chủ nhiều năm nhưng vẫn đối đãi với Vu Hành Vân trung thành như vậy, lại càng không nghĩ muốn tranh chức vị của nàng. Vì thế lúc này, Kiếm Mai đem toàn bộ lực lượng tất cả đều tập trung điều tra ra tung tích Lý Thu Thủy. Quả nhiên, không quá mấy ngày liền có tin tình báo

"Tôn chủ, vừa rồi Tuyết Tiêu báo lại... Nói là đã có một chút tin tức!" Kiếm Mai hiện tại đã già nua, mái tóc hoa râm nói lên năm tháng vô tình, "Theo chủ quán nghĩ dưới chân núi Thiên Sơn báo lại, có hai nam tử từng hướng hắn hỏi thăm chuyện tình của phái Thiên Sơn. Sau lại chỉ thấy một hồng y nữ tử từ trên núi đi xuống. Hai người kia chẳng biết đã đi đâu, không biết tôn chủ...."

"Ta đã biết! lệnh cho bọn họ tiếp tục truy đuổi tin tức của hồng y nữ tử, nhưng cũng phải tìm ra tung tích của hai kẻ hỏi thăm tin tức phái Thiên Sơn kia"

Vu Hành Vân chưa bao giờ vui vẻ biểu hiện lên trên khuôn mặt, nhưng là tin tình báo lần này thực khiến cho nàng chấn kinh. Hồng y của Lý Thu Thủy chính là do Vu Hành Vân tự tay mặc vào cho nàng, đó là một kiện rực rỡ hồng y. Hiện giờ mang đến tin tức kia, chứng minh Lý Thu Thủy không chết, cùng nàng tiếp tục tiền duyên

"Kiếm Mai, nhiều năm không thấy... Ngươi đã già đi không ít, vì sao ta đưa ngươi Minh ngọc thần công, ngươi lại không luyện?!"

Kiếm Mai lập tức không kịp phản ứng, nàng không thể tin được Vu Hành Vân lại chủ động nói chuyện cùng nàng: "Cái kia... Nô tì... Nô tì được tôn chủ giao cho trọng trách, đã là phúc khí của nô tì nên tự nhiên không có hi vọng xa vời nào thêm. Thật ra, tôn chủ vẫn mãi như xưa, thật sự không hỗ là thiên thượng tiên nhân!!"

" Thần tiên trên trời?! Ha ha, ngươi có từng nghe qua...Chỉ mong thành uyên ương, không mong thành tiên hay chưa?!" Vu Hành Vân cảm khái ngàn vạn nói. Mấy năm nay cuộc sống cô độc thật không bằng ở cùng Thu Thủy một ngày

Lý Thu Thủy bởi vì sợ các nàng này hai cái đại mỹ nữ ở trên đường sẽ gặp phải phiền toái không cần thiết, liền tìm tiểu nhị mua một chiếc xe ngựa nhân tiện tìm một người chăn ngựa. Lý Thu Thủy sờ sờ túi tiền của mình, cảm thấy thật bất đắc dĩ

" Túi tiền của ta càng ngày càng....nhẹ hơn, cứ tiếp tục như vậy miệng ăn núi cũng lở a!!"

Tiểu Long Nữ nhiều ngày qua nhờ dạy dỗ Lý Thu Thủy, cũng biết được trên đời này cái gì cũng cần tiền. Nhìn thấy Lý Thu Thủy khuôn mặt nhăn mày, cũng lo lắng theo

"Chúng ta nhanh nghĩ biện pháp tốt, làm đầy túi tiền của ngươi! Không phải nói tiền không phải là vạn năng, nhưng mà trăm triệu lần không thế thiếu được nó sao?!"

Lý Thu Thủy kinh ngạc thấy Tiểu Long Nữ học tập mọi điều rất nhanh. Nếu cứ tiếp tục để Tiểu Long Nữ cùng Lý Thu Thủy ở cùng nhau, nói không chừng khi Dương Quá nhìn thấy Tiểu Long Nữ kiểu mới này thiệt không biết sẽ thế nào?!

"Nói là nói như vậy, chỉ là tiền của chúng ta đã sắp hết, không biết nên đi chỗ nào kiếm chút tiền đây?!" Đang lúc Lý Thu Thủy rầu rĩ, xe ngựa đột nhiên dừng lại, làm hại Lý Thu Thủy không để ý nên đụng phải thành xe: " Rốt cuộc là kẻ nào không có đạo đức nơi công cộng vậy hả?!"

Bên ngoài xe ngựa truyền tới thanh âm một người nữ tử: " Xa phu, đem mấy người trong xe cút xuống dưới, chiếc xe này về sau là của sư phó ta!!"

"Chính là..." Xa phu còn muốn nói điều gì, nhưng không ngờ bị người ta kéo lại

"Thật là, dám ở trước mặt lão hổ ta xúc phạm người quyền thế!!" Lý Thu Thủy ta từ khi gia nhập giang hồ tới nay đây là lần đầu tiên có người dám tranh với ta cái gì, đối phương lại còn là nữ. Lý Thu Thủy đối với Tiểu Long Nữ làm một cái thủ thế, để cho nàng ở trong xe, miễn cho hình tượng Lý Thu Thủy ở trong lòng Tiểu Long Nữ tan biến. Tuy rằng không biết Lý Thu Thủy muốn làm gì, nhưng là Tiểu Long Nữ vẫn thực nghe lời mà ngồi trong xe

Chỉ thấy bên ngoài xe ngựa có hai nữ tử ăn mặc theo phong cách đạo sĩ đứng ở phía trước mặt Lý Thu Thủy, không cần nghĩ cúng biết hai người trước mắt này chính là Lý Mạc Sầu cùng với đệ tử Hồng Lăng Ba của nàng

"Ta nói... hai vị đạo trưởng, hảo hảo làm người đàng hoàng không làm, cố tình làm cường đạo!! Thật đáng tiếc khuôn mặt của hai vị xinh đẹp như vậy!!"

Lý Thu Thủy vốn là người rất thương hương tiếc ngọc, gặp được trong truyền thuyết Xích luyện tiên tử giết người không chớp mắt, tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này hảo hảo cùng nàng vui đùa một chút

"Ngươi... Ngươi dám châm chọc sư phụ ta, có phải chán sống rồi hay không!"

Hồng Lăng Ba thiếu kiên nhẫn, từ trước đến nay chỉ có các nàng khi dễ người khác, nào có người dám vô lễ với các nàng như thế này. Lập tức liền rút kiếm hướng Lý Thu Thủy đâm qua. Nào biết Lý Thu Thủy đứng ở nguyên tại chỗ không nhúc nhích, giống như đang chờ con mồi tới tận cửa vậy. Lý Mạc Sầu nhìn Lý Thu Thủy một thân đường hoàng hồng y, không khỏi nắm chặt phất trần trong tay, nàng như thế nào cũng không nghĩ tới chính mình lại gặp trúng một phiền toái lớn đến như vậy!!

Chỉ nghe đến "Đinh" một tiếng, kiếm trong tay Hồng Lăng Ba bị ngón tay Lý Thu Thủy chặt chẽ kẹp lấy "Tiểu mỹ nữ, còn muốn chơi sao?" Lý Thu Thủy ngón tay dùng một chút lực, thanh kiếm bị kẹp liền gãy rời

"A? Như thế nào có thể..." Còn không chờ Hồng Lăng Ba kịp phản ứng, đã bị Lý Thu Thủy ôm vào trong lòng

"A, thơm quá a..." Lý Thu Thủy thi triển bản lĩnh đùa giỡn hàng vạn hàng nghìn cô gái ở Thiên Sơn năm đó, đối với Hồng Lăng Ba trêu chọc nói

"Sư phụ..." Hồng Lăng Ba lúc này khuôn mặt xấu hổ so với trái táo còn muốn đỏ hơn, lập tức hướng Lý Mạc Sầu kêu cứu.

Lý Mạc Sầu cũng sớm có chuẩn bị, phất trần từ tay nàng đánh tới Lý Thu Thủy. Lúc này Lý Thu Thủy ôm Hồng Lăng Ba vốn là không có dư thừa lực để ngăn trở đòn tấn công của Lý Mạc Sầu. Lý Mạc Sầu nghĩ lần này đánh lén nhất định sẽ thành công, nhưng không ngờ đối phương lập tức biến mất vô tung

"A? Đi đâu?" Lý Mạc Sầu nhìn phía trước rỗng tuếch, lần đầu tiên cảm thấy khủng hoảng. Đột nhiên trên vai bị người đánh một đòn, Lý Thu Thủy ngữ khí trêu tức xuất hiện ở bên tai Lý Mạc Sầu

"Ở chỗ này mà, mỹ nữ!"

Lý Mạc Sầu vội vàng một cái trở lại, phất trần quét ngang mà qua, kết quả một đòn lại đánh vào khoảng không. Nhưng là lần này Lý Mạc Sầu không giống lần trước, nàng nhân tiện liền hướng bốn phương tám hướng bắn ra băng phách ngân châm " Nhìn xem ngươi trốn ở chỗ nào!!"

"Thật không hỗ là xích luyện tiên tử a, thực độc!" Lý Thu Thủy nhổ xuống ngân châm trên tay, nếu không phải vì trong lòng đang giữ lấy Hồng Lăng Ba, nàng Lý Thu Thủy như thế nào có thể bị mấy cái ngân châm chết tiệt này đánh trúng. Bất quá đối với Lý Thu Thủy mà nói, loại băng phách ngân châm này nhỏ như con muỗi, không có tác dụng gì cả

"Hừ, ngươi đã biết ta là ai... Kia còn không mau khoanh tay chịu trói!" Lý Mạc Sầu thấy Lý Thu Thủy trúng băng phách ngân châm của nàng, liền không giống như lúc nãy hoảng hốt. Hiện tại Lý Mạc Sầu không chỉ muốn chiếc xe ngựa này, mà còn muốn biết vì cái gì lúc nãy nàng ta có thể lập tức không thấy bóng dáng

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play