Những kẻ còn lại thấy đối phương ra tay tàn độc thì hận không thể giết các nàng để báo thù. Lúc này Mộ Dung Phục đã tiến lại gần và nhận ra nhóm người Lý Thu Thủy liền vội vàng xuống ngựa hành lễ

"Mộ Dung Phục bái kiến nhị vị tiền bối, vừa nãy vãn bối không nhìn ra nhị vị nên vô tình đắc tội, xin được lượng thứ!"

Mộ Dung Phục nhìn thấy Vương Ngữ Yên cũng đi trong nhóm này, tâm tình có chút xao động, nhưng cảm giác đó chỉ thoáng qua giây lát, trong tim hắn bây giờ, việc quan trọng nhất chính là phục hưng Yên quốc.

"Tiểu tử ngươi cũng tinh mắt đấy. Liếc một cái lập tức nhận ra bọn ta."

Lý Thu Thủy dùng giọng điệu tựa tiếu phi tiếu hàm ý muốn chất vấn Mộ Dung vì sao khi nãy đứng yên nhìn bọn người Tây Hạ vô lễ với các nàng.

"Đa tạ tiền bối tán thưởng, vãn bối chính là... Chính là vừa rồi khoảng cách quá xa, vãn bối chẳng thể nhìn ra mọi người."

Mộ Dung Phục đối diện với ánh mắt hoài nghi của Lý Thu Thủy bất giác trở nên khẩn trương, giống như chính mình bị nàng nhìn thấu tâm can nên hết lời thanh minh biện giải. Kì thực là hắn có tật giật mình, vốn định đợi Lý Long chiếm tiên cơ rồi mình xuất hiện để giành sự tín nhiệm từ hai vị lão quái vật, nhưng không ngờ các nàng động thủ quá nhanh khiến hắn chuyện gì cũng chưa kịp làm.

"Thôi, quên đi! Các người muốn làm gì thì làm, bọn ta đi đây!"

Lý Thu Thủy chưa bao giờ nói hai lời, nàng thật sự rất khinh thường tên Mộ Dung này, cũng chẳng muốn cùng hắn giao tiếp, nếu không nể mặt Ngữ Yên, nàng đã hút cạn khô nội lực của kẻ giả nhân giả nghĩa kia. Chợt nàng nhớ tới vừa rồi, sau khi hút nội lực của Lý Long, nàng cảm giác được công lực bản thân khôi phục nhiều, thầm suy nghĩ: "Nếu hút công lực người khác có thể khôi phục thương thế, như vậy... Hành Vân không phải cũng có thể?" Lý Thu Thủy tưởng tượng như vậy mà bắt đầu lo lắng, ngày hôm trước càn rỡ với nàng... Nếu nàng khôi phục thân thể như xưa, thật rất nguy hiểm a!

Nhìn Lý Thu Thủy đột nhiên im lặng trầm tư, Vu Hành Vân hỏi

"Thu Thủy, Người đang nghĩ gì mà tập trung thế?"

Lý Thu Thủy hốt hoảng, lo sợ rằng Vu Hành Vân sẽ đọc được suy nghĩ của mình, vội vàng nói sang chuyện khác

"Không... Không có gì, ta đang nghĩ đã tới lúc nên tìm một người thích hợp cho Ngữ Yên rồi!"

Nói xong còn hướng Vương Ngữ Yên nháy mắt một cái, làm cho Vương Ngữ Yên ngượng ngùng đỏ cả mặt, tỏ vẻ oán trách nói

"Thu Thủy tỷ tỷ đang nói gì đấy, Ngữ Yên... Ngữ Yên cả đời này đều ở cạnh người mà!"

Những lời này vừa nói, Lý Thu Thủy lập tức gặp phiền toái. Ánh mắt nguyên bản hiền lành của Vu Hành Vân nhanh chóng trở nên đằng đằng sát khí, Lý Thu Thủy hấp tấp giải thích

"Hành Vân, nàng... Nàng hãy nghe ta nói a, ta... A!"

Lý Thu Thủy không kịp nói trọn câu thì thấy ma trảo của Vu Hành Vân đã giáng xuống liền vội vàng bỏ chạy, dù sao thì trong ba mươi sáu kế, tẩu vi mãi là thượng sách. Lúc chạy khỏi đoàn người, nàng còn nói vọng lại phía sau

"Ngữ Yên, ngươi hại ta rồi, ta sẽ không tha cho ngươi đâu..."

Nhìn dáng vẻ Lý Thu Thủy chạy trốn, Vương Ngữ Yên bỗng nhiên nở nụ cười. Có lẽ đây là một loại hạnh phúc, liệu ta có thể có loại hạnh phúc này không? Trong nháy mắt, nét tươi cười lại hóa thành u sầu. Quan sát sự biến hóa trên mặt Vương Ngữ Yên, Đoàn Dự hận bản thân chẳng thể đem tất cả khoái hoạt của mình dâng tặng nàng, hắn rất hy vọng có thể khiến cho vị nữ nhân mang gương mặt của "thần tiên tỉ tỉ" này chú ý đến hắn một chút, nhưng sao khó quá!

"Vương cô nương, các tiền bối đều đi xa, chúng ta cũng nên tranh thủ đuổi theo thôi!"

Đoàn Dự cân nhắc từng chữ rồi mới khẽ nhắc Ngữ Yên.

"Ân" nàng hờ hững đáp.

"Lý Thu Thủy, đứng lại cho ta!"

Khinh công của Vu Hành Vân cao hơn hẳn Lý Thu Thủy, dù cho nàng có bị thương hay không đều chẳng có gì thay đổi, chỉ cần vào thời điểm có thái dương hoặc ánh trăng, công lực của nàng sẽ tràn trề vô cùng vô tận

"Người còn chạy... Ta sẽ không khách khí nữa!"

Vu Hành Vân uy hiếp nói. Kỳ thật, nàng chính là lo lắng cho thân thể Lý Thu Thủy vừa mới phục hồi, cần phải tịnh dưỡng thêm, không thể vận công tùy tiện như thế. Ai ngờ Lý Thu Thủy sau khi nghe được Vu Hành Vân cảnh cáo thì chạy càng lúc càng nhanh, đột nhiên, bụng nàng nhói đau, cảm giác tất cả nội lực đều phân tán đến kinh mạch bên trong, hàn khí ở đan điền bắt đầu lan tỏa. Sắc mặt Lý Thu Thủy tức thì tím tái, lạnh ngắt như người chết, hàn độc tái phát cực nhanh, cả thân người vô lực rơi xuống đất. Vu Hành Vân thấy Lý Thu Thủy xảy ra biến cố thì lo lắng tăng nhanh tốc độ

"Thu Thủy, Người không được phép có chuyện gì a!"

Lý Thu Thủy bây giờ đã ở trong trạng thái mơ hồ, tùy ý để cho bản thân rơi xuống tự do, nhưng thật may mắn, nàng rơi đúng vào lòng ngực của một thanh niên cường tráng.

"Tiểu huynh đệ, ngươi không sao chứ? Sao toàn thân ngươi lạnh vậy?"

Kiều Phong cùng A Chu đang vội vã lên đường đi cứu Cái Bang, đột nhiên Kiều Phong thấy một thân ảnh màu trắng từ trên trời giáng xuống, dù chàng cực kì cấp bách, nhưng với tính hành hiệp trượng nghĩa ăn sâu vào máu, chắc chắn không thể khoanh tay bỏ mặc.

Kiều Phong cẩn thận thăm dò mạch đạo cho Lý Thu Thủy, sắc mặt thập phần trầm trọng. A Chu nôn nóng hỏi

"Kiều đại ca, vị công tử này làm sao vậy, mặt của hắn tái nhợt cả rồi!"

Kiều Phong thở dài, nói

"Ta phỏng chừng hắn đã trúng hàn độc, vốn những ai trúng loại độc này đều sống chưa quá ba ngày thì đã đột tử...còn người này...thật khó hiểu...tại sao người này trúng độc lâu ngày như vậy mà đến hiện tại mới phát tác. Ta đoán rằng hắn nhờ vị cao nhân nào đó dùng nội lực bảo vệ kinh mạch toàn thân mới có thể kéo dài tánh mạng đến nay, ta bây giờ cũng chỉ có thể tạm thời áp chế hàn độc, không thể trị khỏi hẳn được!"

Nói xong, Kiều Phong truyền chân khí cho Lý Thu Thủy, đánh tan hàn độc tụ tập trong cơ thể nàng.

A Chu thấy vậy liền ngăn cản

"Kiều đại ca, chúng ta còn phải đi cứu huynh đệ Cái Bang, nếu giờ đại ca còn vì người này mà hao tổn công lực thì...việc cứu người sẽ rất bất lợi!"

A Chu phân tích thực có đạo lý, nhưng mạng người vô cùng quan trọng, tính toán quá nhiều sẽ lỡ mất thời cơ, khi đó thì khó mà cứu nổi, Kiều Phong nói

"Ta không thể thấy chết mà không cứu!"

Dứt lời liền bắt đầu vận công xua tan hàn độc trong người Lý Thu Thủy. A Chu cũng không ngăn cản nữa, bởi vì nàng yêu nhất Kiều đại ca lúc này, chàng nhiệt tâm, thấy việc nghĩa hăng hái làm, rất anh hùng a.

Kiều Phong từ nhỏ đã học võ công chí dương, vừa lúc có thể chắc chế loại chí công âm độc này, thế nên chỉ qua thời gian ngắn, độc nhanh chóng được giải trừ hơn phân nửa. Khi Vu Hành Vân đến nơi, thấy Kiều Phong đang trị liệu cho sư muội Thu Thủy, nàng lập tức bay xuống trợ lực một phen.

A Chu kinh ngạc mà nhìn bạch y nữ tử từ trên trời giáng xuống. Từ bé đến nay, nàng chưa từng thấy qua tuyệt đỉnh khinh công như thế, có lẽ ngay cả võ công cũng cao cường hơn Kiều Phong gấp bội lần. Lúc này, đầu tóc Kiều Phong đầy mồ hôi, hắn gần như đã dốc toàn lực, giờ đây càng kéo dài truyền công thì càng nguy hiểm cho hắn, nhưng hắn vẫn chưa dừng lại vì chỉ còn một chút nữa là có thể thành công.

Đột nhiên Kiều Phong bị một lực cường đại đẩy ra, chỉ thấy một bạch y nữ tử dùng hai tay đặt lên lưng vị thiếu niên kia. Thật ngạc nhiên, màu tím trên mặt bạch y nam tử dần dần thối lui, ngược lại, sắc mặt bạch y nữ tử bắt đầu phát tử.

"Hay là nàng hấp thụ hàn độc trên người vị tiểu huynh đệ này?"

Kiều Phong cùng A Chu đồng thời hốt hoảng nói, tuy rằng không biết bạch y nữ tử cùng người này có quan hệ gì, nhưng họ dễ dàng nhìn ra nàng thập phần quan tâm người trước mắt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play