Năm nay mùa mưa tại vùng đất băng kéo dài gần như cả năm, đến hiện tại dù sắp vào xuân mưa vẫn không dừng, thậm chí còn có dấu hiệu lớn hơn.

Lượng nước dâng cao gây ngập khu rừng chứa thức ăn của các tộc chim, nhiều tộc nhỏ ít thú nhân đã hết lương thực dự trữ từ lâu, hiện tại họ chỉ có thể họp lại cùng nhau tổ chức đi săn thú.

Loài thú bay vốn chỉ tồn tại trong những vùng đất thấp nhiều sương mù, thì giờ đây khi nước dâng cao đã đưa chúng lên phần núi cao hơn. Sương mù trong mùa mưa lan rộng vô tình nhân thêm địa bàn sinh sống cho chúng nó.

Các loài thú cho thức ăn thì chết dần chết mòn trong nước lũ, thiếu thức ăn và cả sự sát hại tàn bạo của lũ thú bay, trong đó một phần không ít bị các thú nhân săn bắt.

Tộc trưởng Chim Yến nhìn cảnh nước trôi gần như muốn nhấn chìm vách núi cao kế vách núi tộc họ đang sinh sống đầy lo lắng.

Vách núi đó nếu bị nhấn chìm chắc chắn nơi này của họ không còn sinh sống được nữa, họ phải lên cao hơn, nhưng trên kia lại không có hang động chỉ toàn là núi nhọn cao chót vót.

Họ phải làm gì đây?”

“Tộc trưởng!”

Tiếng gọi hớt hải đầy vội vã của một tiểu thú nhân vang lên. Tộc trưởng Chim Yến Yên Tử nhìn qua.

“Tiếu sao em lại chạy qua đây, pháp sư sao rồi?”

“Ngày ấy tỉnh rồi... đang cho... gọi ngài qua đấy...ạ!” Tiểu thú nhân được gọi là Tiếu vừa thở vừa trả lời.

Nghe vậy Yên Tử vội nâng bước, nắm tay tiểu thú nhân cùng di chuyển vào một hang động nhỏ cuối tộc.

Trời mưa kéo dài, thức ăn ngày một ít đi nên các thú nhân trong tộc nếu không có việc gì sẽ ở yên trong hang nhà mình, vừa tiết kiệm sức lực, đồng thời cũng trú mưa tránh bị cảm cúm. Đồng thời Yên Tử cũng ra lệnh cấm không cho ai đi ra ngoài một mình, tránh gặp phải thú bay dẫn tới thương tích khó chữa trị.

Yên Tử theo Tiếu bước vào hang động ẩm ướt tối tăm, bên trong trên chiếc giường đá một thú nhân lớn tuổi đang ngồi.

Ngay khi nhìn thấy Yên Tử bước vào ông vội với tay về phía anh:

“Mau, chúng ta... cần phải đi... khỏi đây!”

Yên Tử bước lại ngồi vào giường đá, một tay vỗ lưng trấn an ông, miệng không quên nhắc Tiếu:

“Đốt lửa lên đi em.”

Tiếu ấp úng:

“Nhưng củi khô đã gần hết rồi.”

“Đốt đi, hết qua nhà anh lấy.”

Nghe tộc trưởng nói vậy Tiếu vội chạy đi lấy số củi ít ỏi còn lại của nhà pháp sư đốt lên lấy sáng.

Chờ Tiếu đốt lửa xong, Yên Tử mới quay qua hỏi lại:

“Ngài nói chúng ta cần phải đi khỏi đây? Tại sao?”

“Nước!” Đôi mắt pháp sư già trợn lên nhìn ra ngoài cửa hang, mưa nặng hạt đang đổ xuống không ngừng ngoài kia, “mưa lớn sẽ làm nước dâng, núi băng sẽ sập xuống, tràn vào nhấn chìm tất cả. Nơi này sẽ thành bình địa, chúng ta phải đi, càng nhanh càng tốt.”

Yên Tử nhíu mi:

“Chúng ta phải đi bằng cách nào?”

“Tới tộc Chim Đỏ, thần thú đã gửi tới cho chúng ta một thông điệp tại nơi đó.”

Nghe tới tên tộc Chim Đỏ Yên Tử tỏ ra lo lắng:

“Nhưng từ lâu tộc chúng ta đã không còn qua lại với họ nữa, e là khó lấy được thông tin từ họ.”

Pháp sư vỗ tay Yên Tử:

“Cứ đi, thần thú đã sắp xếp mọi việc, ta đã mơ về điều đó. Chúng ta phải đi, lên đường tìm những thú nhân mang ấn kí màu bạc hình chim Lạc Loài.”

“Cái gì?” Yên Tử lớn tiếng, “sao lại là ấn kí hình chim Lạc Loài! Đó chả phải là tộc chim không được quyền có ấn kí sao?”

“Họ đã có, thần thú đã trả cho họ. Ta đã được tới cái lễ trao tặng lại ấn kí ấy. Đi đi Yên Tử. Tộc Chim Yến ta tuy yếu kém nhưng chưa một lần vứt bỏ thú nhân lạc loài không ấn kí.”

Nói rồi ông nhìn qua Tiếu đang đứng bên giường dỏng tai nghe chuyện.

“Lại đây Tiếu.”

Tiếu tiểu thú nhân gầy nhỏ đi qua.

“Nó không mang hình thú giống chúng ta, cả một số thú nhân khác cũng vậy, nhưng chúng ta quyết cưu mang nó, vì chúng ta coi nó là thú nhân của chúng ta. Yên Tử đây chính là điều đẹp lòng thần thú. Ngài biết chúng ta tuy không giúp đỡ thú nhân Lạc Loài nhưng lại không bỏ rơi bất cứ tộc nhân nào của tộc mình, nên ngài mới mặc khải cho ta giấc mơ ấy.”

Yên Tử nghe tới đây, liền gật đầu nhận lệnh rời đi.

Sau khi bóng tộc trưởng khuất sau cánh cửa hang Tiếu đỏ mắt, nhìn vào pháp sư tộc mình hỏi lại:

“Ngài nói thật sao, có một nơi nào đó ngoài kia có những thú nhân giống con, họ có ấn kí!”

“Thật!” Pháp sư già vuốt mái tóc đen óng của Tiếu, “ta đã mơ, hình thú của họ rất giống con, nhưng ở mi tâm lại có ấn kí tộc loài. Trước đây ta đã từng gặp thú nhân Lạc Loài, họ không có ấn kí, nhưng những thú nhân ta mơ thấy lại có.”

Ông nhìn Tiếu đầy âu yếm:

“Tiếu, con sắp được về nhà rồi, chỉ cần tới nơi đó ta tin con sẽ có ấn kí của mình.”

Tiếu ôm chặt pháp sư khóc nấc lên.

Dù tộc Chim Yến không ruồng bỏ thú nhân Lạc Loài được sinh ra trong tộc, nhưng cũng không dám công khai họ. Các thú nhân trong tộc lén lút nuôi họ không để cho thú nhân của các tộc khác biết, và để che dấu họ một cách tốt nhất, ngoài mặt tộc Chim Yến cũng tỏ ra xa cách với các thú nhân Lạc Loài.

Tiếu đã từng muốn rời đi theo thú nhân Lạc Loài nhưng vì cha mẹ và vì pháp sư người luôn không tin những thú nhân có thể hóa hình lại là thú nhân Lạc Loài, ông cho rằng họ chỉ là một giống loài khác mà thôi. Ông hết mực yêu thương những thú nhân Lạc Loài, chính vì thế Tiếu ở lại, cậu muốn cống hiến cả cuộc đời này để bảo vệ Tộc Chim Yến, bảo vệ nơi cưu mang mình.

Yên Tử sau khi rời khỏi hang pháp sư liền tập hợp một vài thú nhân trẻ khỏe mạnh bay tới tộc Chim Đỏ.

Cùng lúc đó tại tộc Chim Đỏ Phương thú nhân sau một vòng tuần tra núi đã trông thấy một tảng cây nổi kì lạ.

Anh ta cho người vớt lên, đem về tộc.

Ngay khi nhìn thấy hình vẽ trên tảng đá được mang về cùng cái tảng cây nổi, pháp sư hơn sáu mươi tuổi của Chim Đỏ đã hô lên:

“Dấu chỉ của thần thú, dấu chỉ cho tộc ta!”

Nói rồi ông ta chỉ vào hình vẽ trên tảng đá mà rằng:

“Chúng ta phải kết những tảng cây nổi như này, lên nó đi về hướng mặt trời, nơi đó sẽ có một vùng đất mới dành cho chúng ta. Chúng ta phải đi thôi.”

Lời của pháp sư như sấm truyền của thần thú. Vì thế sau khi lời của phát sư vừa ra tộc trưởng Chim Đỏ liền cho người nghiên cứu chặt cây làm bè.

Còn pháp sư ông ta ôm viên đá nhìn hình vẽ ba bốn thú nhân hình người ngồi lên tảng cây nổi đi về hướng mặt trời. Ông ta cười vang hớn hở hát ca thần thú.

Đây là ý thần, Chim Đỏ luôn hợp ý thần, ngài biết nước đang dâng, ngài biết họ đang gặp khó khăn và ngài đã tới, tới với Chim Đỏ.

Với nhân lực đông đảo khỏe mạnh của mình, chưa tới một ngày thú nhân Chim Đỏ đã làm ra được một tảng cây nổi y hệt, có thể nổi trên nước và chứa được ít nhất năm thú nhân, cùng đồ đạc. Phần buồm mà họ gọi là cánh được tạo từ da thú.

Các cuộc họp khẩn cấp diễn ra, nhiều gia đình thú nhân bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Tộc trưởng Chim Đỏ bàn cùng pháp sư họ, phải báo chuyện này cho các tộc khác nữa nếu không thì không hay lắm.

Pháp sư đồng ý. Họ cho người báo tin, nhưng chỉ hướng dẫn sơ qua cách dựng tảng cây nổi và không nói thêm gì.

Tuy nhiên đối với các tộc chim nhỏ Chim Đỏ lại cố ý bỏ qua, họ cho rằng những thú nhân nhỏ bé kia sẽ không đủ trình độ để vượt biển như họ, tốt hơn hết là cứ để họ yên tâm ở lại đây đi.

Tính Chim Đỏ vốn kiêu ngạo, có thù tất báo nên đa số những tộc thú nhân có thù với họ đều bị bỏ qua không báo tin, còn các tộc thú nhân yếu kém thì không báo cũng chả sao, mà có báo chưa chắc đã đi cùng được, có khi lại kéo chân bọn họ. Nên cứ thế họ tự động cho các tộc khác ra rìa, chỉ những tộc lớn mới biết tin.

Cũng may Yên Tử đến, ngay khi thấy anh thú nhân Chim Đỏ liền giấu những tảng cây nổi đi, lạnh nhạt tiếp đón, và luôn trả lời rằng không biết gì để tiễn anh đi.

Sau một ngày nán lại ở tộc Chim Đỏ không có được thông tin gì, Yên Tử quyết định trở về bàn bạc với pháp sư.

Nhưng khi anh vừa chuẩn bị hóa hình cùng các bạn mình bay đi, thì bất ngờ một Mẫu mang một bên mặt màu đen xuất hiện. Cô ta chặn nhóm họ lại, không nhiều lời dúi vào tay Yên Tử một mảnh da thú.

“Tảng cây nổi trên nước.”

Nói xong câu đó cô ta liền đi ngay, chỉ để lại một bóng lưng gầy nhỏ yếu.

Nếu lúc này Lĩnh còn ở đây cậu sẽ nhận ra đó là ai – đó chính là Mẫu Thi chị gái cậu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play