Ngay khi cả hai chỉ cách đình vài mét tiếng hô hào đánh đấm, cùng tiếng gầm của các thú nhân đã vọng ra đây. Ánh lửa bập bùng chiếu bóng nhóm người nhốn nháo nhao lên trên nền gạch sân, trông như một điệu múa đầy hưng phấn của các bộ lạc cổ xưa.

Hai con vật nuôi nhà họ đang đứng cùng Đông dưới gốc cây hoa tím hồng xa xa. Cậu bé quan sát cuộc đánh đấm với khuôn mặt nhăn nhó khó chịu.

Tân đi hướng nhóm đang đánh nhau, trong khi Lĩnh tách ra đến bên Đông. Bom nhà cậu thì đang la hét lộn xộn trong cái đám giống đực máu chiến kia.

“Sao em lại đứng đây?” Lĩnh hỏi.

Đông ngước nhìn cậu, đôi mắt thằng bé cũng rất nhanh bắt lấy bóng hình Vương xa xa.

Khi bộ đồ mới hoàn thành nhóc biết nó thật đẹp và cũng vô cùng đặc biệt, nhưng thật không ngờ khi nó được khoác lên người cùng đẵng cấp lại tỏa sáng đến như vậy.

Vương trong tà Áo Dài đứng vắt tay sau lưng nhìn nhóm người nhốn nháo ở kia, trông cứ như đang đi tuần tra lũ thú ngu ngốc mình nuôi vậy đó.

Nghĩ thế Đông phì cười, cậu ra chỉ tay: - Bộ áo hợp với Vương quá anh nhỉ!

Lĩnh cười cười đáp lời:

“Ừ, Tân vốn vai rộng, eo thon, lưng và chân đều dài nên mặc Áo Dài rất đẹp.”

Cậu thấy Tân chỉ đứng nhìn nhóm người quần nhau la hét mà không xen vào can ngăn liền thấy khó hiểu. Cậu hơi nhón chân hy vọng có thể nhìn xem ai đang đánh nhau trong đó.

Dường như biết được ý định của cậu, Đông kéo tay Lĩnh.

Lĩnh thấy động liền nhìn lại cậu bé.

Đông ra chỉ: - Hai người đang đánh nhau trong kia là Anh và Phương.

Nghe vậy Lĩnh ngạc nhiên, nhưng rất nhanh liền vỡ ra. Em gái người ta muốn rước về sao dễ.

Lĩnh cười cười nắm lấy tay Bom:

“Thôi mình đi vào trong tìm nhóm anh Mi đi.”

Lĩnh, Đông, Be và Gi đi vòng qua nhóm thú nhân đang hăng máu như muốn quên luôn thời gian, mục đích tối nay vào trong.

Bên trong một vòng nhóm phụ đang quây lại với nhau. Tiếng hỏi han, ô a vang lên không kém tiếng đánh đấm của nhóm thú nhân ngoài kia.

Lĩnh bước tới, ngay từ xa đã trông thấy Phụ Hồng run tay chạm vào hình vẽ chim lạc trên má Vân, cậu ta hỏi.

“Thiệt hả chị, là vẽ đó hả? Đẹp quá, nhìn như là vật được sinh ra trên mặt chị vậy đó!”

Vân cười híp mắt, lâu lâu lại hướng ánh nhìn về phía nhóm thú nhân đang đánh đấm đầu cửa đình tỏ ra lo lắng.

Thấy vậy Mi Phụ đỉnh đạc lên tiếng:

“Quan tâm làm gì. Em là ai, là thầy thuốc cao quý của Lạc Cư Quốc ta, một tên phụ tá quèn cho Vương sao xứng. Trận đánh này là phải có, em kệ đi, khi nào một trong hai không tàn thì phế bọn họ sẽ dừng lại thôi.”

Lĩnh phì cười. Lời khuyên của Mi đúng là đổ thêm dầu vào lửa cho Vân. Cô lườm Mi một cái không nói gì, cả người cứ nhộn nhạo không yên lo lắng nhìn nhóm thú nhân la hét mỗi lúc một lớn, vài ba tiếng bồm bộp rõ to vang vào tai càng khiến cô nhón người lên không ít lần.

Nhóm Phụ vì không có ai là người mình thương đang đánh nhau bên đó nên đâu thèm để ý cảm xúc của người khác, lôi kéo hỏi han Vân quyết không cho cô chạy ra đó xem tình hình.

Lĩnh đi tới bên Mi, cậu nhìn anh hỏi:

“Hai người kia đánh lâu chưa?”

Mi lắc đầu:

“Anh cũng không biết, trời vừa tối xuống anh liền ra đây liền trông thấy hai người đó đã đánh rồi. Lúc đó Lục còn đứng bên cạnh hô hào nhưng chỉ sau vài cái lườm của Mây liền lủi mất.”

Mây bên cạnh nghe có người nhắc tới tên mình liền nhìn qua, cậu trông thấy Lĩnh liền đưa ngón tay cái tặng cậu:

“Anh siêu lắm, họa ra được một mĩ nhân khiến Phương không kìm được ôm hôn Vân ngay trước mặt Anh khi vừa nhận được câu: chúng ta quen nhau nhé của Vân.”

Nói tới đây Mây nhún vai:

“Và thế là cuộc đụng độ đã xảy ra. Vân vừa tỏ tình xong, nụ hôn ngọt ngào chưa dứt đã phải chứng kiến hai người mình thương nhất lao vào nhau không thể can ngăn.”

Nghe chuyện Lĩnh phì cười, không nói gì nhìn sang nhóm thú nhân già đang quây quần bên nhau nướng thịt, uống nước trà hí hửng trò chuyện.

Đối với các bô lão chuyện lũ nhỏ đánh nhau chỉ vì vài Phụ ba Mẫu là chuyện đương nhiên, vốn nó phải xảy ra thì ngăn làm gì.

Qua thêm ba mươi phút tiếng hò hét bên kia liền lặng dần, lúc này nhóm Phụ cũng thả Vân để cô chạy tới.

“Anh, Phương...” Tiếng Vân vang lên rồi mất hút trong nhóm người đang tản dần ra.

Người chiến thắng trong trận chiến này chính là Anh thú nhân. Toàn thân anh ta không ít vết thương nhưng vẫn tốt hơn người đang nằm thoi thóp dưới nền gạch.

Vân vội đỡ Phương dậy, cô lo lắng chạm vào khuôn mặt sưng vù không còn chỗ nào lành lặn của anh, rồi nhìn anh trai mình với ánh mắt ai oán không nói gì.

Anh hừ với cô một tiếng, phất tay hùng hổ bước đi, hướng nhóm thú nhân già lao tới chộp luôn một cái đùi thú gặm cho đỡ tức.

Mi huých vai Lĩnh một cái, lấy lại sự chú ý của cậu, cười mỉm mà rằng:

“Anh thua rồi.”

Lĩnh khó hiểu.

Mi giải thích:

“Đơn giản thôi, với mức độ thương tổn của Phương thế kia, chắc chắn Vân sẽ phải chăm sóc anh ta dài dài. Em thấy ai có lợi, Phương sẽ được ở bên Vân nhiều hơn một cách đàng hoàng mà Anh chả thể nói gì.”

Nghe Mi phân tích, Lĩnh nhìn lại Phương đang nằm trong vòng tay Vân, ngoan ngoãn không ư hử tiếng nào để cô lau chùi miệng vết thương rỉ máu. Lĩnh cảm thấy Phương thú nhân thật gian xảo, anh ta cố tình để thua là cái chắc. Vừa để mặt mũi cho anh vợ, vừa tạo cơ hội bên Vân lâu hơn, đúng là một trận đau đổi về hạnh phúc cả đời, đáng!

Chuyện đánh đấm đã xong lúc này mọi người mới có thời gian nhìn tới bộ đồ của Vương.

Các thú nhân già, Mi, Lĩnh, Đông, Vân và hai con thú thì biết nó có ý gì, nhưng toàn bộ thành viên trong Lạc Cư Quốc còn lại thì không biết gì, họ xì xào bàn tán với nhau rằng:

Vương mặc nó thật đẹp, hay Vương nhìn khác quá, hoặc chân tôi hơi run khi nhìn Vương thế này....

Không để họ chờ lâu, Tân đứng ra giữa họ, anh phô trọn dáng điệu của một vị Vương uy quyền, lớn tiếng tuyên bố:

“Mọi người đều đã nhìn thấy bộ trang phục ta mặc, từ hôm nay trở đi nó sẽ là trang phục truyền thống dành cho Vương người lãnh đạo Lạc Cư Quốc và Hậu của vương.”

Anh hơi dừng lại nhìn một vòng khoảng sân ngập các thú nhân đang im lặng, rồi tiếp:

“Đương nhiên mẫu áo này, tất cả các thú nhân trong Lạc Cư Quốc đều có quyền may và mặc, nhưng riêng họa tiết hai con chim và sóng lăn tăn này đều không được vẽ lên áo, vẽ hình gì cũng được trừ hai hình này.”

Nghe Tân nói Lĩnh vô cùng ngạc nhiên, cậu chỉ tặng áo rồi chim chuột với anh chứ chưa hề nói nó đặc biệt chỗ nào, sao anh lại nhận ra được hay vậy! Hơn nữa không chỉ nhận ra mà còn đưa ra thông báo quy định.

Mọi người nghe Vương nói xong liền nhìn hình chim và sóng ở trước ngực anh. Họ không hề đưa ra ý kiến phản bác ngược lại cảm thấy tự hào vỗ tay. Họ cực kì tán đồng điều này.

“Nếu sau này chúng tôi muốn vẽ hình chim Lạc trên áo mình, thay vì vẽ to như thế, tô màu vàng như vậy chúng tôi có thể vẽ nhỏ lại, tô màu khác đi được không?” Một thú nhân trong nhóm thú nhân lớn tuổi lên tiếng.

Tân mỉm cười, lớn tiếng đáp:

“Được.”

Anh bắt nhanh quy tắc từ miệng thú nhân kia nhấn mạnh lần nữa:

“Áo truyền thống Quốc ta sẽ được gọi là Áo Dài, hình hoa văn quốc phục sẽ là chim Lạc và sóng biển. Mọi người đều có thể vẽ lên trang phục của mình, nhưng tuyệt đối chim Lạc không được họa màu vàng, sóng biển không được họa ngay dưới tà như áo của Vương là được.”

Lĩnh chen lên đứng cùng anh, lớn tiếng nói thêm:

“Để tiện cho phân biệt, màu vải áo dành cho Vương sẽ là màu bạc ánh vàng này. Chỉ dùng màu này cho Vương, ngoài ra những màu khác mọi người đều có thể dùng. Như vậy gọi là duy nhất và đặc biệt nhất. Mọi người thấy sao?”

Các thú nhân già vỗ tay rất lớn, theo sau là các thú nhân trẻ, rồi tới Phụ và các tiểu thú nhân.

Nhóm thú nhân đã từng thấy tộc trưởng của các bộ lạc khác khi xuất hiện giữa đám đông luôn đội một cái mũ lông chim màu của tộc mình, như vậy có ý nói cho các tộc khác biết mình đến từ đâu, là ai, đại diện cho tộc nào, sức mạnh của tộc ấy to lớn tới như thế nào.

Chỉ cần nhìn vào cái mũ ấy mọi thú nhân đều sẽ phải cúi chào. Nhìn thấy cảnh đó thôi là họ đã ao ước có một ngày nhóm thú nhân lạc loài sẽ có một nhân vật đại diện được cúi chào như thế.

Hôm nay đây dù Vương của họ chưa xuất hiện trước bất kì một tộc chim nào khác, nhưng chính họ cũng đã muốn cúi chào Vương, vì thế chắc chắn tương lai không xa, Vương của họ sẽ đại diện cho Lạc Cư Quốc bước ra giữa các tộc chim và khiến họ phải nhún nhường.

Nghĩ thế thôi nhóm thú nhân đã hào hứng không chịu nỗi.

Một vài thú nhân vốn không thích cầu kì bỗng rầm rì với nhau, mình cũng muốn mặc bộ trang phục như thế mỗi khi rời quốc gia hay lễ lạc, vì nó trông ngầu ra phết.

Càng nghe họ nói Lĩnh càng buồn cười.

Lúc này ngay bên cạnh cậu một trận gió mạnh nổi lên, Lĩnh hết hồn nhìn lại liền thấy Tân đang chuyển hóa hình thú trong trang phục áo dài.

Lớp lông bạc của anh dày hơn, các ánh vàng hơi lóe lên khi lũ lông vũ chuyển động trong gió. Những chấm đen bên cánh giờ đây bỗng hóa màu xanh của biển.

Hình thú của Tân không khác xưa là bao nhưng thần thái lại khiến người ta phải quy phục.

Toàn bộ thú nhân trong tộc đều đứng lên hô vang ‘Vương Lạc Cư’ cực kì lớn tiếng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play