Lúc Đường Noãn tới quán coffee đã thấy Trương Tiểu Nặc, tâm trạng đột nhiên hưng phấn.
" Cuối cùng đã về làm rồi! "
Trương Tiểu Nặc ôm chặt cô nàng, mái tóc dài rũ xuống gương mặt nhỏ.
" Diệp Tử Hàn khỏe rồi à? "
Đường Noãn với lấy cái tạp dề được treo trên móc, mặc lên người.
Trương Tiểu Nặc gật đầu, nhớ lại khi nãy cô nói muốn về quán coffee làm việc, anh ôm chặt cô không buông như một đứa trẻ, vô thức mỉm cười.
Cô nhìn sang Đường Noãn, thấy cô nàng ngừng hết động tác nhìn chầm chầm mình, hai tay sờ lên gương mặt:" Mặt tớ dính gì à? "
Đường Noãn kéo tay cô xuống, đôi mắt hơi đỏ.
" Chiếc nhẫn, rất đẹp. "
Trương Tiểu Nặc khựng lại vài giây, nắm ngược lại tay Đường Noãn:" Nhưng rất tiếc, bây giờ tớ mới phát hiện. Tớ đã đeo lên tay, nhất định sẽ không làm mất nó nữa. "
Chiếc nhẫn này là Diệp Tử Hàn tặng cô, cũng như nhẫn cưới. Lúc ấy cảm thấy nó thật lộng lẫy, hoàn toàn không phù hợp với cô. Nhưng hôm nay, lại bất tri bất giác đeo lên.
Đường Noãn kích động nói không thành lời, đôi mắt ngấn lệ.
Ba năm rồi, cuối cùng cũng đã buông...
" Lăng tổng, đây là bản báo cáo của công ty tháng này. Hôm nay ba giờ có cuộc họp với tập đoàn Diệp thị, sáu giờ có hẹn với công ty Vạn Thọ, bảy giờ hẹn với Trần tổng. "
Lăng Thiếu Phong ngã người trên ghế, cầm tay viết xoay qua xoay lại:" Gọi bộ phận hành chính gặp công ty Vạn Thọ, cuộc hẹn với Trần tổng hủy bỏ, cứ nói tôi bận. "
" Vâng. "
Cô thư ký gật đầu đi ra khỏi phòng, điện thoại trong túi liền reo lên.
" Đi ăn? "
Lăng Thiếu Phong liếc nhìn đồng hồ treo tường, mới hai giờ hơn:" Bây giờ? Không ăn với chị dâu sao? "
Đầu dây bên kia ngừng giây lát:" Cô ấy không có ở đây, cuộc họp ba giờ hủy bỏ, ba giờ đi với tôi. "
Lăng Thiếu Phong chưa kịp trả lời, đầu dây bên kia đã ngắt cuộc gọi.
Ba giờ?
Anh xoa xoa cái bụng, trong lòng hiện lên nhiều kế hoạch cho buổi tối ngày hôm nay. Anh ngồi thẳng người, nghiêm túc làm việc, đúng ba giờ lái xe tới công ty Diệp Tử Hàn.
Cái bụng nhỏ đã đói ục ục nhưng... Diệp Tử Hàn không phải dẫn anh tới quán ăn nào, mà là tới tiệm trang sức.
" Dẫn tôi tới đây làm gì thế? "
Diệp Tử Hàn không trả lời, ngồi trên ghế nhìn các loại trang sức.
Đây là lần đầu tiên anh tới những nơi này, cũng là lần đầu tiên chính tay mua quà cho cô.
" Diệp tổng, các loại trang sức này đều là số lượng có hạn, đều ra từ các thiết kế sư nổi tiếng. Tôi dám khẳng định, trong nước chỉ có ở đây mới có. "
Diệp Tử Hàn nhìn sang các hộp cô nhân viên vừa đem lên, nhìn qua một vòng, mỉm cười lấy ba hộp ra.
" Chú thấy thế nào. "
Lăng Thiếu Phong ngồi bên cạnh, hộp thứ nhất là dây truyền, thiết kế đơn giản nhưng lại không kém phần quý phái.
Hộp thứ hai là chiếc vòng, trên đó có những hoa lá màu xanh nhỏ, trông rất đẹp.
Hộp thứ ba cũng là chiếc vòng tay nhỏ, nó không phải là những hoa lá nữa mà là hạt ngọc.
Lăng Thiếu Phong nhìn qua nhìn lại, thật sự rất khó lựa chọn.
Diệp Tử Hàn cũng cảm thấy khó khăn trong việc này, đôi mắt vô thức nheo lại.
" Hộp một và hai. "
Diệp Tử Hàn để lại hộp ba cho cô nhân viên, hạt ngọc quá rực rỡ, cô sẽ không thích.
Lăng Thiếu Phong bất lực lắc đầu, vừa muốn nói nhưng, ánh mắt dừng lại ở chiếc vòng trong tủ kính.
" Tôi muốn xem cái này. "
Cô nhân viên thận trọng mở tủ lấy cho anh, không quên khen ngợi:" Lăng tổng ánh mắt thật tốt, đây là chiếc vòng của một nhà thiết kế sư bên Y, rất nổi tiếng. "
" Tặng ai thế? "
" Một người bạn. '' Lăng Thiếu Phong đột nhiên mỉm cười:" Gói lại cho tôi. "
" Vâng. "
Hai người đàn ông cầm một túi nhỏ bước ra khỏi tiệm trang sức, gây được nhiều sự chú ý của các cô gái trong thương mại.
" Thiếu gia, Lăng tổng. "
Diệp Tử Hàn cùng Lăng Thiếu Phong đến một nhà hàng hải sản. Sau khi chữa khỏi bệnh của chiếc bụng nhỏ của Lăng Thiếu Phong, hai người lái xe về Diệp gia.
" Chú lên phòng làm việc chờ tôi. ''
Diệp Tử Hàn cầm hộp quà đi về phòng ngủ, anh đứng đó nhìn một lượt, không có nơi nào có thể để. Mở chiếc tủ quần áo của hai người, Diệp Tử Hàn thấy một thùng nhỏ trong ngăn tủ của cô, mỉm cười bưng nó ra.
Đập vào mắt là những vật đồ chơi nhỏ, khóe miệng kéo ra một đường cong, anh xem từng món đồ trong thùng, có cả cuốn nhật ký, nhìn nét chữ khoảng mười mấy tuổi.
Trong đó có một bốp da, Diệp Tử Hàn mở nó ra, nụ cười trên môi liền cứng lại, sắc mặt trở nên khó coi.
Chiếc bốp da rơi xuống đất, cả người run rẫy, gương mặt trắng bệt. Sự cay đắng tột cùng kia dần dần truyền đến, trái tim như bị ai đó siết chặt, siết chặt đến anh không thể thở.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT