Đường Noãn cầm lấy tay cô, hốc mắt đỏ hoe:" Nặc Nặc, buông xuống đi, được không? Quá khứ đó tuy rất tốt, rất đẹp nhưng nó đã qua rồi... "
Giọt lệ không nghe lời mà rơi xuống:" Trương Tiểu Nặc, không phải cậu không buông được mà là cậu không muốn buông, không hề muốn buông... "
Trương Tiểu Nặc kìm chế giọng nức nở, gương mặt nhỏ nhắn đầy những giọt lệ, trắng bệt không giọt máu:" Làm sao có thể quên? Đường Noãn, không phải chính cậu cũng không quên được sao?! Mọi chuyện thành ra như vậy tất cả tất cả đều vì cậu! "
Dứt lời, Trương Tiểu Nặc như mất hết lý trí chạy thẳng ra ngoài cửa, như một người khờ đi trên đường không phương hướng. Lúc này cô mới phát hiện, ngoài nhà Diệp Tử Hàn ra không còn nơi nào cô có thể đi...
Nhưng, nơi đó cũng không phải là nhà cô...
Đường Noãn đứng ngây người, nước mắt không ngừng rơi, rơi mãi, rơi mãi.
Đúng, sao cô có thể quên bản thân là người gây ra mọi chuyện?
Sao cô còn có tư cách để khuyên Trương Tiểu Nặc quên đi quá khứ? Chính bản thân cô còn chìm đắm trong quá khứ kia mà?
Những người khách đều im lặng không ai dám hé một lời. Thậm chí có người bỏ tờ tiền trên bàn, lặng lẽ đi về.
Không biết bao lâu, quán không một ai nữa. Đường Noãn lau đi những giọt lệ trên má, đóng cửa.
Cô đơn đi trên đường, cứ đi mãi đi mãi. Ánh mắt dừng ở người con gái đang ngơ ngác ngồi trên đường, vô thức chạy tới.
Giọt lệ không ngừng rơi xuống, cô ôm chặt Đường Noãn:" Xin lỗi, khi nãy tớ thật sự không cố ý. "
Đường Noãn không ngừng lắc đầu:" Tại sao lại xin lỗi? Cậu nói đúng, chính tớ còn không quên được, làm sao có thể bắt cậu quên... "
Trương Tiểu Nặc không kiềm được khóc nức nở.
Trái tim hai người, đều đang đau...
" Đi qua nhà tớ, uống rượu. "
Đường Noãn dắt tay cô đi tới căn hộ nhỏ của mình.
" Cạn! "
Trương Tiểu Nặc uống lon bia này đến lon khác, nhìn căn nhà nhỏ của Đường Noãn không khỏi cười xót xa. Chí ít, cậu ấy có nơi này, còn cô, không có gì cả.
" Hay là tớ dọn qua ở chung với cậu nhé. "
Đường Noãn không nói gì, chỉ biết mỉm cười:" Được. "
Cô biết, nhà Diệp Tử Hàn rất xa hoa nhưng nơi đó không thuộc về Trương Tiểu Nặc. Cô cũng biết, nếu căn hộ nhỏ này không có Trương Tiểu Nặc cũng không gọi là nhà.
" Đường Noãn, còn ba ngày nữa là 15/2 rồi... ''
Đường Noãn mỉm cười gật đầu, cô uống cạn lon bia:" Ba năm rồi, ba năm đau khổ nhất của hai chúng ta. "
" Đúng, đau khổ nhất của hai chúng ta. "
Không hiểu nguyên nhân gì, nước mắt Trương Tiểu Nặc không ngừng rơi, kí ức tua qua tua lại không ngừng trong tâm trí, trái tim ấy, không ngừng đau.
Nhìn thấy giọt lệ của Trương Tiểu Nặc, Đường Noãn không tự chủ cắn chặt môi nhỏ, tự nhủ không được khóc nhưng giọt lệ, nào có nghe?
" Diệp Tử Hàn rất tốt, cậu phải biết trân trọng, hiểu không? "
Trương Tiểu Nặc không trả lời, anh rất tốt. Nhưng cuối cùng, anh cũng không phải là người cô chờ đợi.
Khi mặt trời xuống núi thì màn đêm lại dâng lên. Diệp Tử Hàn về tới nhà không thấy cô, anh ngồi trong phòng làm việc, nhìn thời gian chậm chạp trôi qua.
Ngày thường năm đến sáu giờ cô đã về tới nhà nhưng hôm nay... đã bảy giờ hơn rồi.
Diệp Tử Hàn rút điện thoại ra gọi cho Trương Tiểu Nặc nhưng không một ai bắt máy.
Một cuộc, hai cuộc, ba cuộc.
Người phụ nữ chết tiệt này, cuối cùng đã đi đâu?
Một suy nghĩ thoáng qua, liền ngắt cuộc đang gọi chuyển qua số khác.
" Lăng Thiếu Phong, cho tôi số Đường Noãn. "
Đầu dây bên kia ngừng lại giây lát, Lăng Thiếu Phong dừng chiếc xe bên đường:" Chuyện gì thế?"