"Dì, ta hôm nay ở khố phòng nghe được, Ảnh Nguyệt biểu muội đem mười vạn lượng bạc trong Tiêu phủ giao cho tên điếm tiểu nhị ti bỉ kia." Biểu thiếu gia Lí Phú lo lắng hỏi Tiêu gia Ngũ di nương thần thái quyến rũ ngồi đối diện.

"Phú nhi, việc này chỉ sợ là thật." Ngũ di nương nhìn cháu trai nhà mình ngồi trước mắt lo lắng, hơi hơi thở dài, nàng có thể ở Tiêu phủ dù vô con nối dòng vẫn chiếm một vị trí nhất định như cũ, nếu không có chút khôn khéo biết xem xét thời thế, thì vô luận thế nào cũng sẽ không được Tiêu lão gia coi trọng lưu lại bên trong phủ đến nay, nếu không sớm giống như những di nương trước bị trục xuất bị ly dị, nhớ năm đó Tiêu lão gia còn tráng niên thì thê thiếp thành đàn không tính là gì, nhưng thị thiếp di nương từng ở quý phủ cũng có chín mười người, nhưng hôm nay chân chính còn ở lại trong phủ cũng liền chỉ còn lại bốn người các nàng mà thôi, nhà chính (mẹ của Tiêu Ảnh Nguyệt) tất nhiên là không tính, vô luận là năm đó Cửu di nương được sủng ái nhất thời hay là bốn vị di nương các nàng hiện tại đều chưa từng có tư cách cùng nhà chính so sánh.

"Dì, thế này?" Lí Phú hơi hơi khó hiểu nhìn dì đột nhiên thất thần.

"Phú nhi, ngươi tuổi cũng không nhỏ, đại ca ngày gần đây gửi thư, hy vọng ngươi có thể trở về." Ngũ di nương hồi thần, nhìn cháu trai trước mắt khẽ thở dài, nói xong lại nghĩ tới mấy ngày trước chính mình cùng lão gia đối thoại, thời điểm nói đến đứa cháu này của mình, ánh mắt lão gia nhìn mình, đến nay nhớ đến, trong lòng cũng không khỏi rét run, chỉ sợ những việc nhỏ mình lén làm lúc trước lão gia không phải không biết, có lẽ đúng như lời Bát di nương hiện nay đang ở Tây Sơn lễ Phật, chỉ có phu nhân nhà chính cùng Tiêu Ảnh Nguyệt mới là người lão gia đặt trong lòng. Nghĩ đến đây Ngũ di nương trong lòng lại bi thương.

"Dì, ý của ngươi là?" Lí Phú thực khó hiểu nhìn dì hắn đột nhiên vẻ mặt bi thương, hắn chưa bao giờ gặp qua nàng có vẻ mặt như vậy, từ nhỏ dì chính là bộ dạng ung dung đẹp đẽ quý giá.

"Phú nhi, chớ để còn muốn mong chờ có được Nguyệt nhi, Nguyệt nhi nay cùng Tiêu Bạch Liêm đã thành thân hơn một năm, Phú nhi ngươi vẫn là thu hồi tâm tư này đi, qua mấy ngày đến chỗ tỷ tỷ nói lời từ biệt, sớm ngày về gia tộc đi. Phú nhi, ngươi là trưởng tử trong nhà, cũng nên thu hồi tâm tư, trở về để đại ca tìm cho ngươi một nữ tử môn đương hộ đối thành gia lập nghiệp mới tốt." Ngũ di nương thở dài nhìn người trước mắt không phục, lúc liên tưởng đến Tiêu Ảnh Nguyệt, trong lòng lại cảm thán, đối với đứa cháu như hắn nàng tự nhiên là hiểu biết, trong lòng âm thầm hối hận, chính mình cùng đại ca một đường dung túng cưng chiều với kẻ này mới đưa đến bộ dạng của hắn như bây giờ.

"Dì?" Lí Phú mở to hai mắt nhìn người dì đột nhiên trở nên xa lạ, hoài nghi người trước mắt này có phải là dì vẫn đối hắn sủng ái có thêm hay không.

"Phú nhi, dì mệt mỏi, ngươi trước đi xuống đi, về phần mười vạn lượng hay là hai mươi vạn lượng cùng việc của Bạch Liêm đều là chuyện nhà của Tiêu phủ, Phú nhi là một ngoại nhân, chớ nhúng tay quá nhiều mới phải, còn có Bạch Liêm là vị hôn phu của Nguyệt nhi, là biểu muội phu của Phú nhi, ngày sau gặp mặt, chớ để thất lễ như ngày xưa. Lí Đinh, ngươi tùy thiếu gia đi ra ngoài, thu thập hành trang của thiếu gia, nếu thiếu gia lại làm ra nhiễu loạn gì, thì đó là tội của ngươi." Ngũ di nương uy nghiêm nhìn gia đinh phía sau Lí Phú nói.

"Vâng, Lí Đinh nhất định chăm sóc thiếu gia thật tốt." Gia đinh bị điểm danh cả người chấn động vội vàng tiến lên ứng hạ.

Ngũ di nương phất tay một cái cũng không để ý Lí Phú mở to hai mắt không phục, liền xoay người đi nghỉ ngơi.

Lí Phú cắn răng oán hận nhìn bóng dáng dì của mình, không phục xoay người rời đi.

"Biểu thiếu gia!" Một gia đinh nịnh nọt đón nhận Lí Phú vẻ mặt không phục.

"Chuyện gì?" Lí Phú vừa thấy là biết gia đinh bên người Lâm đại thiếu gia.

"Lí thiếu gia, thiếu gia nhà ta khiến tiểu nhân đến truyền lời, thiếu gia nhà ta ở Vạn Xuân lâu thiết yến thỉnh Lí thiếu gia tiến đến nhất tự." Gia đinh của Lâm gia thực chân chó nói.

Lí Phú nếu ngày xưa thấy thái độ nịnh nọt lấy lòng như vậy, có khả năng thực hưởng thụ, chính là lúc này hắn chưa kịp hết phiền lòng chuyện dì muốn hắn rời đi Tiêu phủ, nhìn gia đinh trước mắt, không lí do lại lửa giận công tâm, nâng lên chân liền đạp vào trên đùi gia đinh Lâm gia, làm hắn gạt ngã trên mặt đất, tức giận nói:"Thỉnh uống rượu thì thỉnh uống rượu, ở trước mặt gia khoe khoang cái gì."

Gia đinh té trên mặt đất lại nhanh chóng ngồi dậy quỳ trên mặt đất sợ hãi nói:"Tiểu nhân tội đáng chết vạn lần, thỉnh Lí thiếu gia nể tình thiếu gia nhà ta tha cho tiểu nhân một lần." Lúc cúi xuống trong mắt cũng là hiện lên một tia âm ngoan, nếu không phải bởi vì thiếu gia nhà mình nói người này còn có dùng, Lí Phú hắn tưởng là ai chứ.

Lí Phú phiền lòng hừ một tiếng không kiên nhẫn hô:"Còn không mau dẫn đường."

"Dạ, dạ!" Gia đinh Lâm gia nằm úp sấp trên đất nhanh chóng đứng lên dẫn đường ở phía trước đi ra ngoài.

"Thiếu gia!" Lí Đinh đi theo bên người Lí Phú ra tiếng kêu giữ lại Lí Phú vừa muốn đi ra ngoài.

"Dong dài cái gì, dì nơi đó trách tội có bổn thiếu gia chịu trách nhiệm." Lí Phú hung hăng trừng mắt nhìn Lí Đinh vẻ mặt không biết như thế nào cho phải.

"Nhưng mà, thiếu gia." Lí Đinh nuốt nước miếng lui lại mấy bước khó xử nhìn Lí Phú.

"Hừ." Lí Phú phất tay áo đi theo hạ nhân Lâm gia đi ra ngoài.

"Hải!" Lí Đinh khuôn mặt nhăn nhó bất đắc dĩ đi theo.

"Thiếu gia của các ngươi đâu, không phải nói thiếu gia các ngươi thiết yến sao? Người đâu? Đùa giỡn bổn thiếu gia có phải không?" Lí Phú theo hạ nhân Lâm gia đi vào một nhã gian trong Vạn Xuân lâu, bên trong nhã gian nhưng không có Lâm đại thiếu gia mở tiệc chiêu đãi ở đó, Lí Phú bởi vì bị dì của mình kêu trở về nhà mà nhẫn một bụng hỏa rốt cục bùng nổ, nắm lấy hạ nhân dẫn đường, tức giận nói.

"Này, Lí, Lí thiếu gia tha mạng, tiểu nhân cũng không biết." Hạ nhân bị nắm cổ áo sắc mặt trắng bệch nhìn Lí Phú nổi giận đùng đùng.

"Lí thiếu gia, hôm nay thế nào cơn tức lại lớn như vậy, cùng một hạ nhân so đo." Lâm thiếu gia vừa mới tiến đến ôm lấy mắt vui cười nhìn Lí Phú nói.

"Hừ." Lí Phú đẩy ra hạ nhân bị nắm.

"Còn không tạ ơn Lí thiếu gia." Lâm đại thiếu gia đi qua liếc mắt nhìn hạ nhân bị đẩy xuống đất.

"Tiểu nhân tạ ơn Lí thiếu gia." Người dưới đất đứng lên khấu tạ.

"Còn chưa cút đi ra ngoài." Lâm thiếu gia đạp hắn một cước.

"Lâm thiếu gia, hôm nay tìm ta đến có chuyện gì?" Lí Phú ngày xưa từng cùng Lâm đại thiếu gia ăn chơi, ngữ khí cũng không khách khí.

"Lí thiếu gia, lâu như vậy không thấy, hôm nay đang muốn tìm ngươi đi ra uống rượu, đến chúng ta ngồi xuống rồi nói sau." Lâm thiếu gia nói xong vỗ tay một cái, mặt sau tiến vào vài cái tỳ nữ đưa lên đồ ăn ngon rượu ngon, còn có vài nữ tử diễm lệ cũng cười duyên đi theo tiến vào, không cần tiếp đón liền lắc lắc vòng eo ngồi vào bên cạnh Lí Phú cùng Lâm đại thiếu gia, cười duyên tiếp đón.

"Lí thiếu gia, hôm nay như thế nào tức giận như vậy, sẽ không phải là dì ngươi lại quản không cho ngươi đi Vạn Xuân lâu?" Lâm thiếu gia tề mi lộng nhãn* với hai nữ nhân bên người, nói với Lí Phú đang mãnh uống rượu.

[*tề mi lộng nhãn: trêu chọc, nháy mắt ra hiệu. Ở đây mình nghĩ có thể là nháy mắt ra hiệu]

"Hừ, đừng nói nữa." Lí Phú vừa nghe lại tức giận uống một ngụm rượu.

"Không phải đâu, Lí thiếu gia ngươi thật đúng là là...Hắc hắc..." Lâm thiếu gia nhướn mi vui cười nhìn Lí Phú.

"Hừ, nếu không tại Tiêu Bạch Liêm kia, bổn thiếu gia sao lại biến thành như vậy." Lí Phú cắn răng nghĩ đến lần trước dẫn người đến Đệ Nhất lâu uống rượu, lúc bắt đầu còn vì chính mình ở trước mặt các bằng hữu ra nổi bật mà đắc ý một phen, không tưởng lại bị một điếm tiểu nhị nho nhỏ hãm hại, còn bị dì giáo huấn một chút, bồi đi mấy ngàn lượng bạc, từ đó về sau nội khố trong Tiêu phủ còn chặt đứt ngân lượng của hắn, làm cho hắn đi ra uống rượu tìm hoan đều nâng không nổi đầu.

"Ha ha, Lí thiếu gia, đối phương chính là xuất thân từ một tiểu nhị chạy đường, xách giày cho ngươi cũng không xứng, chuyện gì có thể làm cho Lí thiếu gia tức giận thành như vậy?" Lâm thiếu gia khinh thường cười ha hả.

"Hừ, nếu ngày xưa thì có thể nói như vậy, chính là lần này, điếm tiểu nhị thành con rể Tiêu gia cũng muốn thăng chức rất nhanh." Lí thiếu gia vài chén rượu hạ xuống, bị mỹ nhân bên người trêu chọc vài cái, lửa giận chậm rãi giảm xuống, bắt đầu cùng nữ nhân trong lòng trêu đùa.

"Lí thiếu gia, lần này là?" Lâm đại thiếu gia đang cười to dừng lại khó hiểu nhìn Lí Phú.

"Dì ta là muốn bản thiếu gia rời đi Tiêu phủ trở về nhà." Lí Phú từ khi người dì này tiến vào Tiêu phủ liền thường xuyên đến Tiêu phủ làm khách, năm năm trước biểu muội Tiêu Ảnh Nguyệt cập kê, hắn liền ở Tiêu phủ thường trụ, ở ba năm trước đây nghe được dì nói thiếu gia Hiệp gia cầu hôn Ảnh Nguyệt biểu muội lại bị cự tuyệt, vốn định là cơ hội, lại không nghĩ rằng còn xuất hiện một điếm tiểu nhị.

"Lí thiếu gia, Tiêu Bạch Liêm lại ti bỉ hãm hại ngươi?" Lâm thiếu gia mở to hai mắt, trong lòng cũng là vui vẻ, tâm tư của Lí Phú này đối với Tiêu Ảnh Nguyệt là mọi người đều biết, lần này hắn thỉnh hắn uống rượu cũng bất quá là hy vọng giúp Hiệp thiếu gia giải quyết ruồi bọ phiền lòng, mượn việc này càng thêm kéo gần quan hệ với Hiệp Giang Chu, không nghĩ tới lần này cũng không uổng công.

"Hôm nay, Ảnh Nguyệt biểu muội từ nội khố lấy ra mười vạn lượng bạc cho Tiêu Bạch Liêm để Tiêu Bạch Liêm hắn dùng lập nghiệp, dượng cũng cam chịu duy trì." Lí Phú nói đến mười vạn lượng bạc, trong mắt tràn đầy ghen tị.

"Cái gì? Mười vạn lượng?" Lâm thiếu gia nghe được chấn động.

"Đúng vậy, mười vạn lượng." Lí Phú gật đầu, bưng lên chén rượu mãnh uống một ngụm.

......

====================================================

"Mộc Vân Trúc, hiện tại là canh giờ này?" Bạch Liêm từ trên giường đứng lên, xoa thắt lưng đấm lưng nhìn bên ngoài thái dương lên cao.

"Cô gia, lúc này sắp buổi trưa, cô gia cơm trưa muốn ăn cái gì?" Mộc Vân Trúc cũng thực khinh bỉ nhìn người ngủ ngày phơi nắng ba sào mới chịu dậy.

"Đã trễ thế này, khó trách thức dậy không thấy được Ảnh Nguyệt." Bạch Liêm bừng tỉnh đại ngộ, tay phải tiếp tục xoa eo tay trái tiếp tục đấm lưng, gật đầu.

"Hừ, tiểu thư cũng không phải cô gia ngươi." Mộc Vân Trúc tiếp tục khinh bỉ kẻ lười biếng trước mắt.

"Ngạch, cũng phải, vậy Ảnh Nguyệt là lúc nào thì đi?" Bạch Liêm híp mắt vui tươi hớn hở nhớ lại lúc trước mơ thấy có người giành gối ôm ấm áp trong lòng nàng sau đó khi đối phương thấy nàng không vui hình như ôn nhu hôn môi một chút, đây không phải là mơ, thật là đại lão bản, Bạch Liêm trong lòng vụng trộm vui vẻ.

"Tiểu thư sáng sớm liền đi cửa hàng cùng chủ sự thương nghị công việc." Mộc Vân Trúc nhìn đến trên mặt đối phương đột nhiên xuất hiện cười ngây ngô, nhịn không được lại hoài nghi vì cái gì tiểu thư nhà nàng sẽ coi trọng người như vậy đây?

"Sớm như vậy, tối hôm qua mệt mỏi trễ như vậy mới ngủ, sáng sớm liền đứng lên..." Bạch Liêm lầm bầm lầu bầu.

"Ngươi... Hạ lưu...." Mộc Vân Trúc nghe được Bạch Liêm nói lại nhìn động tác đối phương xoa eo đấm lưng, mặt "oanh" một cái trở nên đỏ như phiên gia, nhịn không được cả giận nói, người trước mắt này thế nhưng ở trước mặt nữ tử chưa lấy chồng là nàng nói cái này, thật sự là lưu manh, nàng cảm thấy đêm nay chờ tiểu thư trở về nhất định phải cáo trạng.

"Ngạch??" Bạch Liêm nghi hoặc nhìn Mộc Vân Trúc đột nhiên lại biến trở về bộ dạng dữ như sư tử lúc trước còn vẻ mặt đỏ bừng, buồn bực không thôi, nàng lần này lại làm sao vậy, như thế nào còn nói mình hạ lưu??

"Ngươi..." Mộc Vân Trúc nhìn đối phương bộ dáng không biết hối cải, giả ngu sung lăng, cắn răng đỏ mặt dậm chân xoay người đi đến thư phòng, quyết định lúc này đến cáo trạng với tiểu thư đi.

"Ôi chao, Mộc Vân Trúc..." Bạch Liêm hô lên với Mộc Vân Trúc đang chạy đi ra ngoài:"Ta giữa trưa muốn uống chút cháo trứng muối, còn có hiện tại đại lão bản đã trở lại sao?" Chính là hai câu này Mộc Vân Trúc đều không nghe được.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Còn mộc có hừng đông, ngẫu bổ xong rồi!

_______Hết chương 73_______

Lí Phú ăn nhờ ở đậu mà tưởng mình là cha thiên hạ huhu, loại người không biết điều này đáng sợ thật =))))

Hầu như tất cả nam phụ trong bộ này toàn là loại làm người ta thấy ghét kinh khủng, trừ Nhất Nguyệt cực đáng yêu XD

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play