"Đại lão bản, ân, ngươi...." Ngươi không cần chỉ ngồi uống trà, nói lời nào được không.
"Ân, ta, ta làm sao?" Đại lão bản rốt cục buông chén trà trên tay, còn thật sự nhìn lại đây.
"Không, không có việc gì." Không có việc gì mới là lạ, về sau nếu Tiêu lão gia tìm ta, tặng đồ cho ta, một mực không thu, tuyệt không ham món lợi nhỏ, ta hung hăng nghĩ như vậy.
"Thực không có việc gì?" Đại lão bản hôm nay giống như tâm tình rất tốt.
"Không có việc gì......" Ta không nói gì ngồi xuống, nhìn lão bản tâm tình thoải mái, nếu còn tiếp tục bị nàng nhìn như vậy, ta thật sự muốn tìm gương nhìn xem có phải trên mặt ta mọc ra cái gì hay không, lại hoặc là trực tiếp tìm cái động trốn đi cũng được.
"Đại lão bản, ngươi, hôm nay ngươi tâm tình tốt lắm?" Xem bộ dáng đại lão bản chỉ biết nếu mình không mở miệng trước, cảm thấy là nàng không có khả năng sẽ mở miệng trước.
"Phu quân, hy vọng tâm tình của ta không tốt?" Quả nhiên không nên không biết nói gì mà lại tìm chủ đề nói.
"Không, không phải, như thế nào có thể như vậy, ngươi nếu mỗi ngày đều như vậy, ta cao hứng đều không kịp." Ngươi nếu cao hứng không chỉ có thể nhìn đến bộ dáng bất đồng của ngươi ở trước mặt người khác, nói không chừng ngươi nhất thời cao hứng, còn có thể cho ta chút tiền thưởng đâu.
"Phu quân thật sự là thích ta mỗi ngày đều như vậy?" Đại lão bản nhướng mày.
"Đương nhiên!" Gật đầu.
"Phải không?" Biểu tình trên mặt đại lão bản rõ ràng hơi hơi thu liễm, lẳng lặng nhìn qua, hơi hơi thở dài hỏi:"Ngươi không có gì phải nói với ta sao?"
"Ôi chao, ân?" Hơi hơi kinh ngạc, sau đó có điểm không rõ đại lão bản sao lại đột nhiên hỏi một câu như thế.
"Thật không biết?" Tươi cười thản nhiên trên mặt đại lão bản lần này cũng đồng loạt biến mất không thấy.
"Biết, biết cái gì?" Gần đây có sự tình nghiêm trọng gì đã xảy ra sao?
"Không có, phải không!" Đại lão bản nói xong dời tầm mắt, nhìn về phía phương xa.
"......" Nhìn người trước mắt, tâm lý đột nhiên có chút rối loạn, có chút lời muốn nói, lại không biết nên nói cái gì.
Hít sâu, nhìn thân ảnh màu trắng qua thật lâu, cũng không biết rốt cuộc có bao nhiêu lâu, chính là bản thân cảm thấy có chút lâu, sau đó chậm rãi nói:"Ảnh Nguyệt, ngươi biết không, quê quán của ta ở một nơi rất xa, cách nơi này rất xa rất xa." Có chút lời nói ra khỏi miệng, tâm lý trở nên thoải mái dị thường, đây là lần đầu tiên ta cùng người khác nói về lai lịch của mình.
"Ân!" Đại lão bản thu hồi ánh mắt, một lần nữa lẳng lặng nhìn ta.
"Xa đến đời này ta đều có khả năng không thể quay về." Khóe miệng giương giương tự đắc đối với đại lão bản, tiếp tục nói:"Ảnh Nguyệt, ngươi biết không, ở quê nhà của ta, có máy tính, có điện, ra khỏi nhà có ô tô, xe lửa, phi cơ thay cho đi bộ. Ô tô không phải xe ngựa mà hiện tại dùng, rất thoải mái, tốc độ cũng rất nhanh, xe lửa cũng như vậy. Bên trong phi cơ có thể chở rất nhiều người, sau đó bay lên trời, từ Nam đến Bắc, vài canh giờ là đến nơi. Ở nơi đó, trong xã hội địa vị nam nữ ngang hàng, mặc kệ là nữ nhân hay là nam nhân, chỉ cần có điều kiện kinh tế, từ nhỏ là có thể đến trường học bài, thẳng đến tốt nghiệp đi làm...." Chậm rãi nói xong về thế giới đã rời xa hơn 2 năm, nơi mà chính mình từng sinh hoạt 20 năm.
"Ân, Bạch Liêm vừa rồi là đang tưởng niệm gia hương của mình?" Đại lão bản sau khi nghe ta nói xong hỏi.
"Ân, vừa rồi?" Vừa rồi sao, hỏi là thời điểm Hiệp Nhị tiểu thư các nàng còn ở đây sao?
"Vừa rồi, vừa rồi thời điểm Bạch Liêm đang cùng Hiệp Nhị tiểu thư nói chuyện lúc nhỏ, biểu tình trên mặt vừa rồi giống như hiện tại ngươi nói về gia hương của mình." Đại lão bản nói xong lại hỏi:"Cho nên vừa rồi, Bạch Liêm cũng là tưởng niệm gia hương của mình đi!"
"Ân!" Dừng thật lâu, trong lòng có loại cảm xúc không hiểu dâng trào trong ngực, gần đây che dấu không được cảm xúc của mình, từ cao hứng cùng vui mừng.
"Bạch Liêm thường xuyên tưởng niệm gia hương mình sao?" Đại lão bản ánh mắt sáng ngời mà thâm thúy.
"Không, thời điểm vừa tới đến nơi đây thì có, hiện tại sẽ không. Từ sau khi bắt đầu cuộc sống cùng Nhất Nguyệt và Nhị Nguyệt sẽ thấy cũng không có nghĩ tới, lần này vẫn là lần thứ hai từ khi sống cùng bọn họ." Nghĩ đến Nhất Nguyệt Và Nhị Nguyệt liền nhịn không được cười ngây ngô.
"Phải không, vậy còn một lần thứ nhất kia là thời điểm nào đâu?" Tươi cười trên mặt đại lão bản giờ phút này có loại cảm giác ấm áp lòng người.
"Lần trước, lần thứ nhất sao? Ân, kỳ thật một lần trước, cũng là thời điểm ở cùng Ảnh Nguyệt." Nhìn đại lão bản khi nói chuyện, trong ánh mắt có loại khác với ôn hòa khi cùng Hiệp Nhị tiểu thư và Mộc Văn Trúc Cầm Thư, hiện tại càng nhiều là nhu hòa, đại lão bản như vậy rất ít nhìn đến. Đại lão bản như vậy, ta đã thấy qua, nhưng mà nghĩ không ra là ở khi nào.
"Là đêm đó ở trong viện ngắm sao!" Đại lão bản tuy là hỏi, nhưng ngữ khí cũng rất khẳng định.
"......" Gật đầu, thì ra là như vậy, đại lão bản không hổ là đại lão bản, tâm tư nhẵn nhụi như vậy, ngay cả cái này đều nhìn thấu, trong lòng có cảm giác sùng bái, lại thẳng tắp hướng về phía trước.
Đại lão bản dừng lại thật lâu như là đang sắp xếp lại lời nói, hoặc như là đang lo lắng chuyện gì đó khẽ nhíu mày, cuối cùng như là quyết định hạ quyết tâm mở miệng hỏi:"Bạch Liêm, nhưng có nghĩ rời đi nơi này trở lại gia hương của mình?"
"A? Ân......" Không thể tưởng được đại lão bản sẽ hỏi cái này, nghĩ rằng đại lão bản hôm nay đây là làm sao vậy? Nhìn đến bộ dáng đại lão bản còn giống như đang chờ đáp án của ta, nghĩ rằng, nếu có thể trở về, ta....Ta đột nhiên bắt đầu do dự, nếu là trước kia, không nên là như thế này, nếu có thể trở về, ta hẳn là thực vui vẻ mới đúng, nhưng hiện tại không biết vì cái gì đột nhiên bắt đầu có điểm do dự.
"Đại lão bản, quê quán của ta, ta nghĩ đời này đều có khả năng không thể quay về." Đúng vậy, có lẽ đời này đều không có cơ hội đi trở về, nếu đều trở về không được, vậy còn muốn nghĩ nhiều như vậy làm gì đâu.
"Nếu, ta nói là nếu, nếu có cơ hội thì sao?" Đại lão bản nói xong, trong mắt hiện lên một tia thần sắc ảo não, ánh mắt chớp một chút lại khôi phục bộ dáng bình thường lẳng lặng nhìn qua.
"Nếu, nếu sao?" Là nếu sao, nhìn ánh mắt đại lão bản, trong lòng nhịn không được bắt đầu tự hỏi, không biết có phải nghĩ quá mức nhập thần hay không, suy nghĩ trong lòng cũng nói ra khỏi miệng: "Nếu có thể trở về, ta nghĩ muốn trở về, nhưng mà ta lại luyến tiếc nơi này, nếu ta đi trở về, Nhất Nguyệt cùng Nhị Nguyệt bọn họ làm sao bây giờ, nếu ta đi trở về, ta......"
Đột nhiên dừng lại, ta hoàn hồn trở về, nói cách khác về sau rốt cuộc không có cơ hội nhìn thấy đại lão bản. Nhưng mà, cho dù ta không trở về, sau ba năm hiệp nghị kết thúc, ta đồng dạng cũng không thể nhìn thấy đại lão bản. Nghĩ đến đây trong lòng đột nhiên có chút khó chịu, đại lão bản tuy rằng ngày thường lạnh lùng, nhưng đó là thời điểm đối với người khác, đối xử ta còn là thực sự không tệ, tuy rằng cũng trừ tiền lương của ta, nhưng là, đó cũng là do trước đây ta làm việc có lỗi với nàng, hơn nữa....Càng tiếp tục suy nghĩ đi xuống ta bắt đầu càng không dám nhìn ánh mắt đại lão bản, ta đây là làm sao vậy?
"Phải không!" Đại lão bản nghe xong quay đầu nhìn về phía nơi khác, không thèm nhắc lại, ngược lại đứng lên, xoay người nói:"Phu quân không phải nói buổi chiều phải về phòng nghỉ ngơi sao? Thời điểm không còn sớm." Nói xong không đợi ta hoàn hồn liền bước đi.
"Ôi chao......" Thanh âm đại lão bản khôi phục vẻ lạnh như băng như lần đầu tiên gặp mặt, đem hồn ta sớm không biết tự do bay đi nơi nào, đóng băng quay về cơ thể. Nhìn bóng dáng đại lão bản, ta không chút nghĩ ngợi đi theo sau. Không nên hỏi ta vì cái gì, chỉ là biết, thời điểm đại lão bản đứng lên, trên mặt chợt lóe qua ảo não cùng mất mát làm cho ta biết hiện tại phải đi theo sau.
"Ảnh Nguyệt, ngươi chờ một chút, chúng ta cùng nhau trở về." Đuổi theo bước chân đại lão bản, sóng vai cùng đi, muốn mở miệng hỏi rốt cuộc phát sinh chuyện gì, nhưng cuối cùng lời nói ra cũng là:"Ảnh Nguyệt, ngươi, ta...." Ngươi rốt cuộc là làm sao vậy? Hôm nay rốt cuộc phát sinh chuyện gì?
Đại lão bản không có trả lời câu ta nói, nhìn về phía trước không chớp mắt, tiếp tục đi về phía trước.
"Ảnh Nguyệt, bận nhiều ngày như vậy, buổi chiều hôm nay coi như là nghỉ, nghỉ ngơi một chút đi." Nhìn đại lão bản lại đi về hướng thư phòng, ta cũng không quản đại lão bản lúc trước nói cái gì, trực tiếp động thủ lôi kéo tay phải đại lão bản, mấy ngày nay ta này chỉ lo trốn nàng, thường thường còn về phòng nghỉ ngơi sớm hơn nàng, trước mặc kệ hiện tại bộ dáng đại lão bản lúc này giống tức giận ảo não, chỉ cần nghĩ mấy ngày nay nàng cũng chưa nghỉ ngơi tốt sẽ không thể để cho nàng trở về thư phòng tiếp tục công việc như vậy.
Đại lão bản dừng lại bước chân, xoay người lẳng lặng nhìn ta, không nói gì.
"Chúng ta trở về đi." Bị đại lão bản nhìn như vậy, trong lòng nói không khẩn trương là giả, nhưng là nếu đã làm như vậy, sẽ không có lý do buông tha, lôi kéo tay đại lão bản, đi về hướng phòng ngủ.
Một bên lôi kéo tay đại lão bản trở lại trong phòng, mới nghĩ vì vậy dọc theo đường đi tạo thành oanh động, độ ấm trên mặt lại không ngừng tăng lên. Nghĩ đến, mới nhớ tới tay đại lão bản còn bị mình lôi kéo, như bị điện giật vội vàng buông ra, vụng trộm ngắm đại lão bản một cái, không thấy được dấu hiệu tức giận, nhưng này càng làm cho lòng người bất an. Nghĩ rằng hôm nay không chỉ đại lão bản có điểm bất thường, ngay cả chính mình cũng có chút khác thường, không biết có thể là do uống canh thập toàn đại bổ do nhạc mẫu đại nhân đem tới nhiều quá hay không, tạo thành hiện tại hôm nay tinh thần không bình tĩnh, suy nghĩ lung tung đâu.
Khi vụng trộm liếc mắt nhìn đại lão bản một cái, phát hiện người đã không ở vị trí ban đầu, vội vàng ở trong phòng tìm kiếm dấu hiệu nơi đại lão bản, lại nhìn đến thân ảnh màu trắng của đại lão bản biến mất ở sau bình phong vẽ thúy trúc, không chút nghĩ ngợi vội vàng đuổi kịp. Đồng thời hô:"Đại lão bản, chờ một chút, ta...." Tuy là nhìn đến thân ảnh màu trắng bởi vì thanh âm của mình mà tạm dừng ở sau bình phong, cũng không nghĩ nhiều như vậy, đi quá nhanh, không kịp dừng lại, ngược lại trực tiếp đụng trúng sau lưng đại lão bản bởi vì nghe ta nói mà dừng lại.
Do quán tính tạo ra lực va chạm quá mạnh, hai tay ôm lấy hai bên sườn, cái mũi đánh lên bả vai tiêm gầy, răng nanh cắn phải môi, cảm nhận vị rỉ sắt, nhưng là ta không nghĩ được nhiều như vậy, sau khi ổn định thân mình vội vàng hỏi người mình đang ôm ở trong lòng:"Thực xin lỗi, đại lão bản, ngươi không sao chứ, có đụng vào làm sao hay không?" Trong tay cảm giác thân hình mềm mại trong lòng, tiêm gầy như vậy, bị ta va chạm mạnh như thế, không biết có thể làm bị thương ở đâu hay không. Nghĩ đến đây, trực tiếp lợi dụng tư thế có lợi thế hiện tại xoay người nàng lại đây, tinh tế đánh giá kiểm tra.
"Có đụng vào đâu hay không, hoặc là có chỗ nào đau sao?" Không nghe được trả lời, đành phải sốt ruột thu hồi ánh mắt kiểm tra, trực tiếp ngẩng đầu hỏi.
Đại lão bản trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc cùng thần sắc bất đắc dĩ, tiếp theo nhìn miệng của ta, nâng ngón tay nói ra một từ "Ngươi......"
"Thực xin lỗi, là ta không đúng, không nên không thấy rõ ràng liền vọt vào, bất quá khoan hãy tức giận, trước nhìn xem ngươi có bị đụng đau ở đâu hay không?" Lòng ta sốt ruột, mong trăm ngàn đừng bị đụng làm sao, nghĩ vậy trong lòng bắt đầu phát đau. Không có tới từ đau lòng, bất quá cái này đại khái là lo lắng đại lão bản một hồi sinh khí lại trừ thêm vài tháng tiền lương, mới có thể sốt ruột đau lòng, bất quá việc này một hồi nói sau, bây giờ còn có việc này cần lo.
"Ngươi......" Đại lão bản vừa bực mình vừa buồn cười nhìn ta.
"......" Ngươi nhanh nói bị đụng vào làm sao a, gấp chết ta.
"Ngươi, ta không sao, đến lúc đó ngươi...." Đại lão bản trên mặt thật là lộ ra cái loại biểu tình vừa bực mình vừa buồn cười này nhìn ta, nói xong còn nâng lên ngón tay tinh tế trắng nõn chỉ môi của ta, bộ dáng muốn tới gần lại không dám tới gần.
"Thật sự không có việc gì?" Ta hoài nghi.
Đại lão bản nhẹ nhàng lắc đầu.
"Ân, không có việc gì là tốt rồi." Tim ta rốt cuộc trở lại lồng ngực, nghĩ đến một câu cuối cùng của đại lão bản, tò mò hỏi:"Đại lão bản, ngươi vừa rồi nói ta? Ngạch, ta làm sao vậy?"
"Môi ngươi đổ máu." Đại lão bản nói xong đồng thời trong mắt còn bị ta bắt đến một tia giống như là đau lòng gì đó.
"Ân, a?" Phản ứng lại đây, ta phát hiện môi thật sự có điểm đau, miệng còn có cổ hương vị rỉ sắt. Đưa tay sờ một cái, thật đúng là xuất hiện vết rách, cuộc sống tiểu bạch kiểm quá lâu, không chỉ trở nên hay miên man suy nghĩ, ngay cả thân thể cũng biến thành yếu ớt, liền va chạm nhẹ như vậy cũng có thể đánh vỡ môi đổ máu. Nhìn bộ dáng đại lão bản lo lắng, lại cảm thấy giống như cái gì cũng không trọng yếu, có điểm ngây ngốc cười hai lần tới đáp:"Không có việc gì, chính là rách chút da, gần đây uống nhiều canh đại bổ, vừa lúc phóng ra chút máu, miễn cho lại tiếp tục như vậy sẽ chảy máu mũi không ngừng. Không cần lo lắng, một hồi thì tốt rồi." Nói xong sau lại cảm thấy lời này như thế nào không được tự nhiên như vậy đâu.
"Ngươi......" Đại lão bản giống như thực bất đắc dĩ.
Mà ta thấy bộ dáng đại lão bản bất đắc dĩ, không biết như thế nào liền vui vẻ không thôi, đại khái là do nguyên nhân thật sự quá ít gặp bộ dáng bất đắc dĩ của đại lão bản đi.
Thật vất vả dưới sự trợ giúp của đại lão bản, rửa sạch vết thương nhỏ trên miệng, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt trắng noãn của đại lão bản hiện lên một tia mệt mỏi khó kìm nén, mới nhớ tới mục đích trở về phòng, lại động thủ lôi kéo tay đại lão bản, đi đến bên giường, vừa đi vừa nói chuyện:"Đại lão bản, vì để xin lỗi chuyện đụng vào ngươi, ta hôm nay miễn phí đưa tặng một cái phục vụ siêu giá trị — mát xa trước khi ngủ." Nói xong không để ý phản ứng của đại lão bản, trực tiếp đem nàng ấn nằm ở trên giường, động thủ bắt đầu mát xa.
_______Hết chương 40_______
Một người lưu luyến, một người cũng luyến tiếc không được gặp người ta nữa, quả thật là gian tình ngập mặt kìa =)))) chương này là một trong những chương mình thích nè =))))
Tiểu Bạch cứ giả ngu, dối lòng quài làm đại lão bản tức giận thật rồi (nói chứ thấy đại lão bản giận đáng yêu kinh khủng:v), cũng may là bản chạy theo, bất chấp tiền lương, mặt mũi lôi người ta về phòng để nghỉ ngơi, đụng có một cái mà đau lòng người ta, sốt ruột hỏi cả chục lần, quên mình vì vợ luôn (quan tâm thế mà cứ chối:3)
Lỡ đụng một cái mà được ôm mỹ nhân từ sau lưng, tính là tiếp xúc thân mật đi:))) còn massage nữa XD
Enjoy it~~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT