"Tiểu thư, trước nghỉ ngơi một chút, ăn một chút gì đi." Cầm Thư có điểm lo lắng nhìn tiểu thư nhà mình đã muốn bận rộn cả một buổi sáng.
"Ân!" Tiêu Ảnh Nguyệt viết xong một dòng chữ cuối cùng, thổi khô mực trên giấy, thu vào phong thư, giao cho nam tử đợi ở một bên nói:"Mang về giao cho chủ tử của các ngươi."
Nam tử cung kính gật đầu cất kỹ phong thư, lặng yên không một tiếng động rời đi thư phòng của tiểu thư Tiêu gia.
Cầm Thư hầu hạ ở một bên, gặp nhà mình tiểu thư xong việc, cầm lấy khăn ướt sớm chuẩn bị tốt đưa qua.
"Tiểu thư!" Mộc Vân Trúc một tay nâng một cái khay, đẩy cửa đi vào.
Cầm Thư cười nhìn Mộc Vân Trúc hỏi:"Mộc Vân Trúc, đây là cô gia cho ngươi đưa tới?" Gần đây mấy ngày nay chỉ cần tiểu thư ở thư phòng, cô gia luôn tìm lấy cớ rời đi.
"Ân, nếu không vì tiểu thư, ta mới không giúp sắc lang kia đâu." Mộc Vân Trúc hơi hơi tức giận, nàng là không thể nào thích sắc lang kia, nếu không phải vài ngày tại đây, tiểu thư nghe đến mấy cái này là do hắn chuẩn bị mới có thể ngừng tay dùng cơm đúng giờ, nàng mới sẽ không giúp hắn.
"Lần này cô gia lại là lấy cớ gì?" Cầm Thư có điểm tò mò, gần đây mấy ngày nay cô gia giống như đều đang trốn tiểu thư các nàng.
"Còn không phải giống lần trước muốn đi bồi Nhất Nguyệt, ai tin." Mộc Vân Trúc khinh bỉ nói.
"Tiểu thư, nhưng thật ra cô gia đã là hồi lâu không có trông giữ sổ sách của Đệ Nhất lâu." Cầm Thư nhớ tới trọng điểm.
"Ta nói hắn mỗi ngày trốn tránh tiểu thư chúng ta, có phải sợ không có làm tốt chuyện này, lo lắng bị tiểu thư phạt hay không?" Mộc Vân Trúc nàng đối với chuyện tiểu thư nhà mình lần trước phạt sắc lang kia nhưng là rất rõ ràng.
Tiêu Ảnh Nguyệt lau tay xong, đối với lời hai người Mộc Vân Trúc nói không có trực tiếp trả lời, ngược lại chậm rãi dùng cơm, trong mắt là ý cười chợt lóe rồi biến mất.
"Tiểu thư." Mộc Vân Trúc đối với bộ dáng tiểu thư nhà mình không thèm quan tâm rất là lo lắng.
"Mộc Vân Trúc, Hiệp Nhị tiểu thư mấy ngày nay ở quý phủ tốt chứ?" Tiêu Ảnh Nguyệt ôn hoà hỏi một câu.
"Ân?" Mộc Vân Trúc ngây người một chút, khó hiểu nhìn Cầm Thư bên cạnh.
Cầm Thư suy nghĩ một chút, thay Mộc Vân Trúc trả lời:"Hồi tiểu thư, Tiệp Nhị tiểu thư từ sau khi làm cô gia bị thương, liền không đụng mặt cùng cô gia nữa, đã nhiều ngày đều cùng phu nhân."
"Cùng với nói là không có "ngẫu nhiên" đụng tới, còn không bằng nói, là cô gia nhà chúng ta từ sau khi bị Hiệp Nhị tiểu thư ngộ thương, lòng vẫn còn sợ hãi nàng, mỗi ngày lúc đi thỉnh an phu nhân, luôn sẽ thật cẩn thận tìm hiểu vị Hiệp Nhị tiểu thư này có ở trong viện phu nhân hay không, nếu là gặp được Hiệp Nhị tiểu thư đang ở đó, chắc chắn tìm lấy cớ nói trễ chút lại đi thỉnh an, ở hoa viên xa xa nhìn đến Hiệp Nhị tiểu thư, luôn quay đầu đi trở về, hoặc là đi đường khác, thật là một người rất sợ chết!" Mộc Vân Trúc nghĩ đến vài ngày nay người kia như vậy thì liền tức giận, trong lòng càng ngày càng vì tiểu thư nhà mình cảm thấy bất bình, lại một lần nữa nói suy nghĩ trong lòng mình.
"Ân." Tiêu Ảnh Nguyệt vừa lòng khẽ gật đầu, chính là không biết nàng vừa lòng là câu trả lời của hai người Mộc Vân Trúc và Cầm Thư hay là vừa lòng cơm trưa.
"Tiểu thư?" Mộc Vân Trúc nhìn đến bộ dáng này của tiểu thư nhà mình chỉ biết câu nói kế tiếp của mình lại bị tiểu thư phớt lờ.
"Mộc Vân Trúc." Tiêu Ảnh Nguyệt buông chiếc đũa, khẽ cười nhìn Mộc Vân Trúc.
"Tốt lắm, tiểu thư, ta không nói là được, tiểu thư yên tâm, một hồi ta sẽ trở lại hầu hạ bên người cô gia, nhất định sẽ không lại phát sinh chuyện giống như chuyện của Hiệp Nhị tiểu thư." Nàng mặc dù không thích cô gia này, nhưng dù sao hắn cũng là phu quân mà tiểu thư chọn. Người này có đôi khi rất sắc lang còn thực rất sợ chết, xem tiền như mạng, ham tiện nghi món lợi nhỏ, nhưng là cũng không thể nói hắn có chỗ nào sai lầm, ít nhất hắn đối xử với tiểu thư nhà nàng vẫn là tốt lắm, sau khi tiểu thư thành thân cũng thay đổi rất nhiều, trên mặt tươi cười nhiều hơn không nói, cũng không lại cả ngày nếu không là xử lý chuyện của quý phủ cũng là đi ra ngoài lo chuyện cửa hàng.
============================================================
"Hắt xì!!" Chà xát cái mũi, ai không có đạo nghĩa như vậy đi nói xấu ở sau lưng ta.
"Ca, ngươi không sao chứ?" Nhất Nguyệt từ bàn cờ ngẩng đầu nhìn người hắt xì không ngừng.
"Không có việc gì." Ta chà xát cái mũi, thầm nghĩ gần đây chính mình có đắc tội ai không, hoặc là nói có ai đang suy nghĩ về ta, bất quá khả năng có người nhớ ta này có thể loại bỏ ra.
"Thật sự không có việc gì sao?" Nhất Nguyệt nhướng mày lên.
"Không có việc gì, còn có Nhất Nguyệt, còn nhỏ tuổi luôn cau mày cũng không tốt chút nào, ta còn chờ ngươi về sau cưới một tức phụ(*) xinh đẹp trở về, ngươi cứ tiếp tục cái dạng này, cưới không được tức phụ xinh đẹp, ta là thực ưu sầu." Ta nói xong thở dài một hơi.
(*): người vợ .
Đam Mỹ Hay"Vậy ca ca ngươi thì sao?" Nhất Nguyệt phiên một cái xem thường.
"Ta, ta cái gì?" Ta lấy một quân cờ màu đen đặt ở trên một ô ngăn chặn Nhất Nguyệt, cờ năm quân này là trò chơi khi tới nơi này sau đó bắt đầu cuộc sống tiểu bạch kiểm, trong lúc nhàm chán nghĩ ra được, cũng là trò chơi duy nhất ta chơi tốt, ở thế giới hiện đại, trình độ của ta không đáng nhắc tới, nhưng là ở nơi này, ta chính là người sáng lập cờ năm quân, ở trước mặt hai tiểu hài tử mới nhập môn Nhất Nguyệt cùng Tô Văn coi như được xem là cao thủ cao nhất, tuy rằng thông qua hai ngày này đối chiến, Nhất Nguyệt cùng Tô Văn có xu thế đuổi kịp và vượt qua, hôm nay Tô Văn có việc đi ra ngoài, còn lại ta cùng Nhất Nguyệt hai người đối chiến.
"Chính là sau này ca ca ngươi tính làm sao bây giờ?" Nhất Nguyệt đối của với quân cờ bao vây của ta xem như không thấy, tiếp tục một quân khác tiến công.
"Tính sao, ta liền tính Nhất Nguyệt ngươi nhanh đi thi đậu trạng nguyên trở về, sau đó mua cái nhà lớn, tỳ nữ ba bốn người, làm cho ta sống cuộc sống 'áo đến đưa tay cơm đến há mồm' là được rồi." Ngẫm lại cuộc sống tốt đẹp trong tương lai nhịn không được đắc ý.
"Ca, ta nói là Ảnh Nguyệt tỷ tỷ." Nhất Nguyệt còn thật sự nhìn qua.
"Ân...." Ta cũng buông quân cờ trên tay, nhìn Nhất Nguyệt vẻ mặt nghiêm túc, Nhất Nguyệt chưa bao giờ kêu đại lão bản là đại tẩu, may là hắn không kêu, bằng không danh hiệu kia thật là rất dễ dàng dọa đến đương sự là ta, xưng hô kia thật sự là làm cho ta cả người không được tự nhiên.
"Ca, không phải là ngươi chưa từng nghĩ sẽ xử lý chuyện này như thế nào chứ?" Nhất Nguyệt vẻ mặt hiểu rõ nhìn ta.
"Như thế nào ta lại như vậy!" Ta trừng lớn ánh mắt, cho dù thật là bị hắn nói đúng, ta chết cũng không thừa nhận, vấn đề này liên quan đến lòng tự trọng của ta, không thể bỏ qua.
"Vậy ngươi sau này, ngươi định làm sao bây giờ?" Nhất Nguyệt ánh mắt chớp cũng không chớp bình tĩnh nhìn ta.
"Ách ~" Nếu nói chuyện của người lớn tiểu hài tử không cần lo nhiều như vậy, không biết có được hay không, nói như vậy có thể có vẻ thương tổn lòng của loại tiểu hài tử thành thục giống như Nhất Nguyệt hay không, tạo thành giáo dục sai trái.
"Ca, cho dù ngươi không nói, ta cũng biết, ngươi nhất định là không nghĩ tới, đúng không?" Nhất Nguyệt thực không cho ta chút mặt mũi mà vạch trần lời nói dối của ta.
"Đương nhiên không phải, này đang chơi cờ thì nên chuyên tâm chơi cờ, Nhất Nguyệt, ta cũng không có dạy ngươi làm việc tam tâm nhị ý(*)." Ta cầm quân cờ tiếp tục hạ xuống.
(*): làm việc này mà nghĩ tới việc kia, đại khái là vậy
"Nhưng mà, ca, ngươi cũng không có làm gương tốt, còn có, ca, ta thắng." Nhất Nguyệt thực không cho ta mặt mũi mà được 5 quân cờ.
"Không sai, không hổ là Nhất Nguyệt, trò giỏi hơn thầy mà thắng, quả nhiên là danh sư xuất cao đồ." Ta là mặc dù thua nhưng thua trong quang vinh.
"Ca, cao đồ thì thật là cao đồ, chính là danh sư liền phải nghiên cứu thêm." Nhất Nguyệt nói một câu, làm cho một chút đắc ý duy nhất còn lại của ta cũng biến mất hầu như không còn.
"Nhất Nguyệt, tỷ tỷ hẳn là đã dạy ngươi, làm người phải bình tĩnh, còn có ngươi chưa từng nghe qua câu lũ chiến lũ bại(*) sao?" Ta rất hận, đưa tay xoa đầu Nhất Nguyệt, cho ngươi không hiểu tôn sư trọng đạo.
(*): đánh nhiều thua nhiều, còn có "lũ bại lũ chiến" thì ngược lại, càng thua càng đánh
"Không có nghe nói qua." Nhất Nguyệt thực thành thật để cho ta xoa đầu của hắn.
"......" Câu "lũ chiến lũ bại" này giống như cũng không phải tình trạng hiện tại của ta.
"Ca, ngươi trước kia nói chín năm giáo dục bắt buộc, ngươi chừng nào thì nói hết cho ta?" Nhất Nguyệt rốt cục chịu không nổi, từ trên tay ta cứu đầu của mình ra.
"Ôi chao, này, hiện tại Nhất Nguyệt đã ở thư viện học tập, giáo dục bắt buộc này liền miễn." Ta cười gượng, giáo dục bắt buộc này là khi đó tình trạng kinh tế trong nhà cộng thêm lúc ấy nhất thời hào hùng vạn trượng hô lên khẩu hiệu giáo dục.
"Nhưng mà ca, ta cảm thấy ngươi giảng tốt hơn so với phu tử ở thư viện dạy." Nhất Nguyệt nhíu mày.
"Nhất Nguyệt, tài học của phu tử ở trong thành này là có thanh danh, ngươi có thể nào nói phu tử của mình như vậy." Khó được Nhất Nguyệt khen một chút, trong lòng vui mừng, nghĩ lại ta nói như thế nào cũng là người của thế kỷ 21, đọc sách mười mấy năm, như thế nào có thể thua bởi thư viện phu tử đây, nhưng, ta thân là một trụ cột gia đình đủ tư cách, trường hợp này cũng nên nói một câu:"Nhất Nguyệt, cái gọi là "tam nhân đồng hành tất hữu ngã sư"(*), những lời này ngươi còn nhớ rõ sao?"
(*): Trong ba người cùng đi đường, nhất định có người mà mình đáng học tập. Lời nhắc nhở mọi người khiêm tốn, cẩn trọng, không nên khinh thường tự phụ và phải biết học hỏi cái hay của người khác.
Nhất Nguyệt gật đầu.
"Tam nhân đồng hành tất hữu ngã sư yên. Trạch kỳ thiện giả nhi tùng chi, kỳ bất thiện giả nhi cải chi(*). Nhất Nguyệt, mỗi người đều có chính mình ưu khuyết điểm, về sau không thể nói loại lời này biết không?" Đứa nhỏ thông minh, phải càng thêm chú ý giáo dục mới được.
(*): Đây là câu nói của Khổng Tử, ba người cùng đi, tất có người mà mình có thể học tập. Chọn những điều tốt mà học hỏi, còn những khuyết điểm thì lấy đó làm gương để sửa đổi chính mình
"Tam nhân đồng hành tất hữu ngã sư yên. Trạch kỳ thiện giả nhi tùng chi, kỳ bất thiện giả nhi cải chi! Biểu tỷ phu, Tô Văn thụ giáo." Thanh âm vui sướng của Tô Văn từ sau lưng ta vang lên.
"Ảnh Nguyệt tỷ tỷ!" Nhất Nguyệt ngoan ngoãn từ vị trí của mình đứng lên chào hỏi đại lão bản đồng dạng không biết khi nào thì đến phía sau chúng ta.
"Ảnh, Ảnh Nguyệt, sao ngươi lại tới đây?" Nhìn đến đại lão bản, không biết vì sao luôn sẽ nghĩ đến sự tình đêm đó, cùng quyển trục mà nhạc phụ đại nhân cho, mặt ta có chút không chịu khống chế mà đỏ lên.
"Phu quân, hình như là không hy vọng nhìn đến ta?" Đại lão bản nhướng mày, nhưng có thể thấy tâm tình giống như rất tốt.
"Sao, như thế nào lại như vậy?" Ta cười gượng, tươi cười trên mặt ta lập tức cứng đờ, tay vô ý thức sờ miệng vết thương đã muốn kết vảy trên cổ, nhìn Hiệp Nhị tiểu thư kia đứng ở bên tay phải đại lão bản nói:"Ngươi, ngươi như thế nào ở nơi này?"
Hiệp Nhị tiểu thư biểu tình trên mặt chợt lóe chợt lóe, giống như trong mấy bộ phim điện ảnh, biểu tình biến ảo qua lại.
"Biểu tỷ phu, Tô Văn có một yêu cầu quá đáng, mong rằng biểu tỷ phu thành toàn." Tô Văn một bên hưng phấn, không đợi ta nghĩ nên tránh đi Hiệp Nhị tiểu thư hung hãn này bằng cách nào, lại đến trước mặt ta xoay người cúi đầu.
"Tô Văn, ngươi làm sao, có chuyện gì nói là được." Long trọng như vậy ta thực không thói quen, đặc biệt đại lão bản lúc này còn đang ở một bên nhìn ta.
"Biểu tỷ phu, Tô Văn khẩn cầu biểu tỷ phu khi dạy cho Nhất Nguyệt cũng cho Tô Văn đồng thời cùng học!" Tô Văn nói xong, vẻ mặt chờ mong nhìn ta.
"......" Ta thực kinh ngạc nhìn Tô Văn, khó hiểu hỏi Nhất Nguyệt:"Dạy cái gì?"
"......" Nhất Nguyệt phiên một cái xem thường.
Tô Văn cũng trở nên có chút thất vọng.
"Ngạch, Tô Văn, nếu khi học có cái gì không hiểu mà ta biết, ngươi có thể tới hỏi ta." Thật sự là chịu không nổi Mộc Vân Trúc ánh mắt khinh bỉ kia cùng Tô Văn vẻ mặt thất vọng, đọc sách mười mấy năm, hẳn là có thể ứng phó một chút đi.
"Tạ ơn biểu tỷ phu." Tô Văn vừa nghe lập tức khôi phục sức sống.
"Không cần khách khí." Ta cười gượng, hai ánh mắt sau lưng bắn tới làm cho ta có loại cảm giác giờ phút này đặt bản thân ở trong hoàn cảnh nóng lạnh trái ngược.
_______Hết chương 38_______p/s: Bạch Liêm vì ngại vụ Xuân cung đồ mà tránh mặt đại lão bản, nên đại lão bản có chút không vui, ít cười hơn (cái này chương sau có nhắc đến) =)))
Mà mình đoán đại lão bản nghe MVT nói Bạch Liêm sợ Hiệp Nhị nên có cố tình dắt Hiệp Nhị đi kiếm Bạch Liêm, làm người ta sợ hết hồn =)))) lòng dạ nữ nhân thật khó dò mà, đặc biệt là mỹ nữ phúc hắc như thế này =))))
Càng ngày càng kịch tính rồi đó, mấy bạn đọc xong cmt bàn luận với mềnh đi, cô đơn qué:'(