Nhác thấy biểu hiện này của Thôi Nịnh, Khúc Úc Sơn lại càng thêm chắc cốp mình đích thị là công real.

Trong nguyên tác thì Thôi Nịnh chính là thụ chính, tuy giờ không biết ăn cái vẹo gì mà cao vọt lên thế này, nhưng chuyện Thôi Nịnh là thụ trong nguyên tác thì không sai đi đâu được, và hắn mới chính là công.

Thêm nữa là lần say trước hắn cũng đã bịch bịch Thôi Nịnh rồi đây thây.

Thôi Nịnh sẽ không phản công!

Và hắn sẽ tiếp tục làm công!

Khúc Úc Sơn lặng lẽ bơm tiết gà cho mình, ngồi xuống và cầm lấy gel bôi trơn trong tay Thôi Nịnh rồi bảo đối phương rằng: “Thế thì phải nghe anh chỉ huy, chớ có mà làm linh tinh đấy nhé.”

Mặc dù thời tiết đã vào cuối hè, thế nhưng nhiệt độ bên ngoài vẫn cực kỳ khắc nghiệt, từng đợt nắng nóng ập vào như sóng biển khiến người ngợm rất khó chịu. Rõ ràng đã bật điều hòa rồi mà Thôi Nịnh vẫn thấy nóng hầm hập, như thể đang đứng trong bãi tập của trường. Cậu mặc một bộ quân phục rằn ri dài tay, đang đứng dưới ánh mặt trời như thiêu như đốt và bị cơn nóng ập vào tâm trí, bỗng dưng cậu nhìn thấy một que kem.

Cậu muốn cắn một miếng kem, nhưng lại sợ mình ăn nhanh hết, nếu mà chỉ liếm thôi có lẽ sẽ được lâu hơn chăng?

Thức kem thơm ngọt tan chảy thành nước, hòa quyện giữa môi lưỡi rồi dần dần chảy xuống bụng cậu.

Không được, hành vi này của cậu sẽ dọa đến kem mất.

Gắng nhịn thêm chút nữa đi.

Thôi Nịnh bấu mạnh vào lòng bàn tay mình, đồng thời làm ra biểu cảm khôn khéo để thể hiện mình là một con chim hoàng yến đủ tư cách, cho dù Khúc Úc Sơn có đẩy cậu ngã, cậu cũng sẽ ngoan ngoãn nằm xuống. Khúc Úc Sơn không ngờ Thôi Nịnh lại xứng đáng được trao phiếu bé ngoan thế, hắn sững người một hồi, rồi sực tỉnh học theo tiểu thuyết để giúp Thôi Nịnh lên cơn nắng.

Tay chạm vào, cách một lớp quần.

Thôi Nịnh khẽ nheo mắt, sung sướng và thống khổ đồng thời sinh ra. Sung sướng là bởi được làm chuyện này, còn thống khổ là do sự va chạm mà tạo thành giữa khát vọng đang hừng hực cháy trong cơ thể và cái sự kiềm nén nhẫn nại mà tâm trí đang ép buộc.

Bị hai luồng cảm xúc ấy hành hạ khiến mặt Thôi Nịnh đỏ phừng phừng, đôi môi mím chặt, ánh mắt khoá cứng vào Khúc Úc Sơn. Cậu muốn bắt được người ấy, bắt lấy cái tay ấy.

Khúc Úc Sơn căng thẳng duỗi ngón tay lướt qua lại trên mép quần Thôi Nịnh, mới vừa kéo xuống và hoạt động được tí xíu, một bất ngờ đã xảy ra.

Khoảnh khắc bất ngờ xảy đến, Khúc Úc Sơn lập tức đứng hình toàn phần. Hắn ngồi đơ tại chỗ, mãi cho đến khi Thôi Nịnh sấn tới hôn lấy lòng hắn.

“Úc Úc ơi, em không cố ý đâu.” Thôi Nịnh đáng thương phân bua, thậm chí còn lắp bắp chưa từng thấy, “Em… chỉ là… chỉ là ngắm anh, cứ thế… Úc Úc đẹp quá.”

Cậu mang theo sự si mê và thành ý xin lỗi mà hôn Khúc Úc Sơn.

Sau khi Khúc Úc Sơn định thần, hắn không chút do dự đẩy Thôi Nịnh ra rồi vọt vào toilet. Hắn phải rửa mặt đến hai chục lần mới cảm thấy cái mùi đó không còn lưu lại trên chóp mũi nữa.

Tuy mùi đã hết, nhưng cảm giác thì vẫn còn lưu lại.

Nãy lúc vọt vào toilet, hắn còn chẳng dám ngẩng lên ngó mặt mũi mình xem nó ra sao.

Khúc Úc Sơn đứng trong toilet một hồi lâu rồi mới ra ngoài, vừa ngẩng đầu đã thấy Thôi Nịnh đang đứng đằng xa.

Thôi Nịnh đã xuống giường, đôi bàn chân trần giẫm xuống sàn nhà lạnh lẽo. Gương mặt đỏ rực hồi nãy đã hóa tái mét, cậu đang nơm nớp lo sợ Khúc Úc Sơn sẽ tức giận.

Khúc Úc Sơn giận thật, có điều, hắn cũng nhanh chóng sống chậm lại nghĩ khác đi, âu thì Thôi Nịnh cũng còn trẻ nên nhất thời xúc động đậy không nhịn nổi cũng là lẽ dễ hiểu. Chuyện yêu nhau vốn là một chuyện cực kỳ thân mật, cậu sợ hãi lớn nhỏ như thế cũng là chuyện thường tình.

Nghĩ vậy xong, Khúc Úc Sơn bèn quay lại giường ngồi xuống, thấy Thôi Nịnh hãy còn đang đứng như trời trồng, “Còn đứng đấy làm gì? Không làm nữa à? Vậy coi như xong…”

Còn chưa dứt lời, Thôi Nịnh đã nhào tới như một chú sói con.

Thực tình nói là sói con cũng đúng quá ấy chứ. Đây là ấn tượng trong tiềm thức của Khúc Úc Sơn về Thôi Nịnh, còn thực tế thì chú sói con này đã trưởng thành rồi.

Bị hôn liên tọi khiến cơn giận trong Khúc Úc Sơn vơi đi không ít, rồi rất nhanh cũng chẳng còn giận dữ chi nữa.

Bởi “sói con” đã bắt đầu phục vụ hắn.

Trong cơn đê mê, Khúc Úc Sơn như chực muốn nắm lấy thứ gì, hồi nãy hắn vọt vào toilet hình như đã tiện tay ném nó lên giường. Lia mắt dò quét chung quanh, đồng thời vươn tay dò dẫm, cuối cùng cũng tìm được thấy.

Hắn vẫn nhớ mục đích ban đầu của mình, bởi vậy đến lúc thời cơ chín muồi, hắn bèn đá đá chân ra hiệu cho Thôi Ninh rút lui.

Nhưng Thôi Nịnh nào có nghe.

Khúc Úc Sơn sốt hết cả ruột, cơ mà dáng vẻ lúc này lại như cá nằm trên thớt khiến hắn không dám đẩy mạnh Thôi Nịnh, chỉ có thể hô lên, “Thôi Nịnh, được rồi… được rồi.”

Bởi tình huống đặc biệt, nên giọng Khúc Úc Sơn trầm hơn bình thường. Mặt hắn đang dần đỏ ửng, tựa đóa hồng Carola với vô vàn cánh hoa xếp tầng tầng lớp lớp, một màu đỏ loang ra từ nơi sâu thẳm. Dái tai đỏ bừng tinh tế, cần cổ trắng nõn khẽ ngửa ra sau, vẻ ướt át dâng đầy nơi khóe mắt.

Nước hoa hồng có màu trắng đục, Thôi Nịnh cuộn lưỡi và nuốt hết thảy vào bụng.

Thôi Nịnh ngẩng đầu, đương định cầm lấy món đồ trong tay Khúc Úc Sơn, hàng mi dài đang độ thất thần của Khúc Úc Sơn bỗng rung chuyển, đôi mắt ươn ướt trợn tròn, vội vã kêu lên: “Để anh.”

Thôi Nịnh không từ chối, thả Khúc Úc Sơn ra để hắn tự mình hoạt động. Cậu ngồi lên người Khúc Úc Sơn, đăm đăm nhìn Khúc Úc Sơn vặn nắp gel rồi đổ ụp ra tay.

Đây là lần đầu tiên Khúc Úc Sơn tiếp xúc với thứ này, do vậy mà đổ vô tội vạ khiến gel trượt khỏi lòng bàn tay và trôi tuột xuống đùi. Hắn vội vã rút giấy ăn ra lau, song đã có một bàn tay nhanh hơn hắn.

Thôi Nịnh chỉ là đơn thuần giúp đỡ, ngặt nỗi lại rơi đúng vào lúc Khúc Úc Sơn đang trong giai đoạn cực kỳ căng thẳng mới chết. Bởi chỉ vài phút ngắn ngủi này thôi sẽ quyết định số phận hắn là trên hay dưới.

Do quá căng thẳng nên hắn đã quên lòng bàn tay mình hãy còn gel, hắn túm thẳng lấy tay Thôi Nịnh, thành ra gel lại càng chảy thêm xuống đùi, thậm chí còn dính cả vào ngón tay Thôi Nịnh.

Khúc Úc Sơn hoảng càng thêm hoảng, cuống quýt với lấy khăn giấy để lau, càng lau, gel lại càng theo da thịt nhỏ tỏng xuống ga giường.

Khoảnh khắc ấy, Khúc Úc Sơn bất chợt nhận ra bầu không khí đã thay đổi, hắn ngẩng lên nhìn Thôi Nịnh thì thấy cậu đang nhìn chăm chú đùi hắn.

“Thôi… Thôi Nịnh?” Khúc Úc Sơn hãi hùng gọi.

Mãi lâu sau Thôi Nịnh mới ngẩng lên, ánh mắt hãy còn vương nét ngại ngùng, nhưng động tác lại lớn mật xít lại gần Khúc Úc Sơn. Cậu khẽ thì thầm: “Úc Úc… chảy ra rồi.”

Nghe vậy, trái tim Khúc Úc Sơn bắt đầu đập chình chịch, hắn muốn quở Thôi Nịnh vì ăn nói không có chủ ngữ thì đã lại nghe thấy cậu nói tiếp: “Úc Úc ơi, em có thể đến gần nhìn một chút không ạ?”

Goắt?!

Khúc Úc Sơn trợn mắt há mồm nhìn Thôi Nịnh.

Vẻ mặt Thôi Nịnh vô tội đáng thương đến cực điểm, “Em nghe bảo lần đầu tiên đều rất đau, có khi còn chảy cả máu nữa, em vẫn luôn thấy sợ, nghĩ cái nơi nhỏ tí thế kia sao có thể chứa được… Úc Úc, em muốn xem qua một chút, anh có thể cho em xem không ạ?”

Khúc Úc Sơn níu cả lưỡi, “Gì… này có gì hay… mà xem…”

“Em sợ bị chảy máu lắm Úc Úc ơi, Úc Úc à, cho em xem một chút thôi… có lẽ em sẽ hết sợ…” Thôi Nịnh đáng thương nỉ non cầu xin Khúc Úc Sơn.

Khúc Úc Sơn nghe Thôi Nịnh nói vậy, cái sự hoảng loạn mới vừa rồi tức thì lắng xuống. Ái chà chà, thì ra Thôi Nịnh đã chuẩn bị sẵn tâm lý làm thụ ngay từ đầu rồi, tốn công hắn cứ tự giật tưng tưng lên bày trò.

Đồng thời hắn còn mắng mình đúng là lòng dạ hẹp hòi, lại càng ngại từ chối yêu cầu của Thôi Nịnh, dù sao cũng chỉ là nhìn tí ti thôi mà.

Lúc này Thôi Nịnh đang sợ khiếp vía thế kia.

Hắn là công thì phải có nghĩa vụ trấn an thụ đang sợ chứ.

“Thế thì cho em nhìn một xíu.” Khúc Úc Sơn nhấn mạnh, “Liếc một xíu thôi đó.”

Thôi Nịnh khẽ vâng.

Khúc Úc Sơn nằm sấp trên giường, cảm thấy nơi đùi man mát khoan khoái, ấy là do hãy còn dính gel lạnh hồi nãy. Hắn với lên tủ đầu giường để lấy khăn giấy, cơ mà giấy còn chưa cầm được đã bị động tác của Thôi Nịnh dọa cho sợ cứng người.

Hắn ngoảnh phắt lại lườm Thôi Nịnh, mặt tiếp tục đỏ phừng lên, “Em… liếc một xíu thôi của em là thế hả?”

Nói rồi bắt đầu vùng vẫy.

“Chỉ liếc một xíu, cơ mà…” Dưới bàn tay Thôi Nịnh là một chiếc bánh sữa, bánh sữa núng na núng nính, phải tách ra mới có thể thưởng thức.

Ánh mắt cậu lặng lẽ chuyển sậm, sự kiềm chế cố duy trì cuối cùng cũng sụp đổ. Cậu cúi đầu xuống, liếm liếm.

Đợi đến lúc Khúc Úc Sơn nhận ra thì mọi chuyện đã quá muộn.

———-

Giờ giới nghiêm của đại học B là mười một giờ đêm, Thôi Nịnh có mặt vào ký túc đúng mười một giờ kém hai phút. Về đến ký túc xá, do sáng mai phải dậy sớm tập quân sự nên bạn cùng phòng đều đã tắt đèn lên giường, nhưng hãy còn chưa ngủ và đang chém gió xoay quanh chủ đề phụ nữ.

Mấy ông con trai đang độ mười tám mười chín là lúc hormone phát triển ở đỉnh cao, chỉ cần một nhóm mấy ông ở độ tuổi này ngồi với nhau thì chín mươi chín phần trăm tư tưởng sẽ thành cái buồng xí thiên nhiên.

Trước kia Thôi Nịnh đều không có hứng thú gia nhập cái đề tài này của họ, nhưng hôm nay lại đột nhiên có người chủ động bắt chuyện cậu.

“Thôi Nịnh đẹp zai ơi ông có bạn gái không?”

Thôi Nịnh lạnh nhạt đáp: “Không.”

“Thế ông có ‘người tình trong mộng’ không?” Cậu bạn kia tiếp tục hỏi dò. Thú thật là không chỉ cậu ta, mà tất cả con trai ở đây đều nghĩ Thôi Nịnh là kiểu người thanh tâm quả dục, cực kỳ lạnh lùng và chính là một tảng băng lớn di động. Bọn họ đều cảm thấy Thôi Nịnh chính là Thánh nhân giáng trần.

Thôi Nịnh cũng là người phàm được cấu tạo bởi các tế bào như bọn họ, thế mà lại không có dục vọng á hả?

Những người cho rằng Thôi Nịnh không có dục vọng, ấy chỉ là tại không nhìn thấy một mặt dục vọng của Thôi Nịnh mà thôi.

Nghe thấy “người tình trong mộng”, trong đầu Thôi Nịnh chợt lóe lên một gương mặt, một gương mặt tựa bông hồng Carola đỏ thắm.

Bông hồng Carola tối nay khóc đến mặt mũi ướt rượt mà vẫn ghê gớm đạp cậu nhoay nhoáy, trong đó có một cú đã đạp trúng mặt cậu. Nhưng Thôi Nịnh lại chẳng hề cáu chút nào, trái lại còn túm lấy cái chân ấy rồi rải xuống màn mưa hôn.

Cậu hèn hạ lừa đối phương, thành công biến giấc mơ trở thành hiện thực.

Thôi Nịnh lặng thinh không đáp, mấy cậu bạn bắt đầu nháo nhào cả lên.

“Ai thế ai thế ai thế? Trong trường mình luôn hở?”

“Người tình trong mộng của Thôi đại nam vương chắc là đẹp lắm ấy nhỉ?”

“Có ảnh không ông? Cho chúng tôi xem với!”



Nghe bọn họ mồm năm miệng mười bàn tán, cơn ghen trong cậu tức thì bốc lên hừng hực, mặt mũi cũng sa sầm.

“Câm mồm!” Cậu quát một câu cảnh cáo.

Úc Úc là của một mình cậu.

Mọi người lập tức im bặt, song hôm sau trên Teiba của trường đã xuất hiện một bài đăng.

[Cái đìn đ!t. Chính mồm Thôi Nịnh nói đã có “người tình trong mộng” đó. Bà con cô bác mau mau tới đoán xem người ấy là ai đi nào.]

Bài đăng vừa được gửi đã nhanh chóng hot họt và chiếm trọn kênh thông tin. Ai nấy đều túm tụm đặt một chân đoán xem “người tình trong mộng” của Thôi Nịnh là ai, và đa số đều đoán là người trong trường.

Nhưng rồi bài đăng này mới hot chưa được bao lâu đã bị gỡ xuống với lý do xâm phạm quyền riêng tư cá nhân.

Cùng lúc đó, “người tình trong mộng” trong truyền thuyết của Thôi Nịnh là Khúc Úc Sơn hãy còn đang trong cơn giận ngút trời, còn xoá cả vân tay mở cửa của Thôi Nịnh.

Ranh con Thôi Nịnh dám lừa hắn. Không chỉ lừa hắn rằng cậu đã tự nhận làm thụ, còn vòi vĩnh hắn phải an ủi và cho nhìn “tí xíu” nơi đó, mà đáng hận nhất là dám lừa hắn chỉ làm một lần thôi chứ!

Hơn nữa, điều khiến Khúc Úc Sơn cay thật sự, ấy chính là lần say bí tỉ trước, hắn không hề phịch phịch Thôi Nịnh!

———-

Hơn chín giờ tối qua, Khúc Úc Sơn héo rũ mệt lử nằm bẹp dí trên giường, cậu trai phía sau ỉ ôi dính chặt lấy hắn nào thì dỗ ư, nào thì xin lỗi ư, còn có nói gì mà vì đây là lần đầu tiên của hai ta nên em mới không kiềm chế được.

Thật ra Khúc Úc Sơn cũng không giận lắm, ơ mà khoan, hắn vừa nghe thấy cái gì mà lần đầu tiên ý nhỉ?

“Lần đầu tiên? Không phải lần đầu là hôm ý sao?” Khúc Úc Sơn phun ra cái ngày mà hắn say quên trời đất.

Thôi Nịnh tức thì ấp úng như gà mắc tóc, sau đó bị Khúc Úc Sơn lấy gối nện cho lên bờ xuống ruộng.

Hắn vốn đang tự an ủi chính mình rằng thôi thì mỗi người một lần ở trên âu cũng là công bằng, ai dè…

Định mệnh nó chứ, hắn muốn chia tay!

———–

Hôm nay Khúc Úc Sơn xin nghỉ phép một ngày, nhưng đây thực sự là tình huống bắt buộc, eo hắn đau nhưng sắp gãy đến nơi rồi ấy. Lúc Sở Lâm gửi tin đến, hắn còn đang nằm dí trên giường với một cái tư thế, ôi thôi, dị không nỡ nhìn.

Hắn cũng không muốn cô giúp việc nhìn thấy bộ dạng này của mình nên đã cho cô giúp việc nghỉ một ngày, tính lát sẽ đặt cái gì đó ăn tạm.

Khúc Úc Sơn đỡ eo đi vào bếp gọi đồ ăn ngoài, bỗng nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên. Hắn chậm rãi ra xem, nhìn qua camera ngoài cửa, quả nhiên là đầu sỏ hại hắn ra nông nỗi này.

Giờ hễ thấy cái bộ mặt kia của Thôi Nịnh là hắn lại tức đến ngứa cả răng. Thật sự đấy, chắc hắn bị trúng lời nguyền rồi mới thấy ranh con này đúng là bé con ngoan ngoãn ngây thơ đáng thương.

Nguyên tác cũng bị điên rồi, viết cái éo gì mà èo uột như dây tơ hồng? Rõ ràng là hoa ăn thịt người đếch nhả xương thì có ấy!

Ớ mà khoan!

Nguyên tác!

Diễn biến hiện tại đã cách nguyên tác một khoảng bắn đại bác cũng không tới rồi còn gì. Trong nguyên tác thì hắn tốt xấu gì cũng vẫn là công, còn bây giờ thì lại nghiễm nhiên bị thụ chính soán xừ nó mất ngôi.

Rốt cuộc là đã sai từ bước nào vậy hả?

Chả có nhẽ hắn không giống hệ công à?

Khúc Úc Sơn cẩn thận suy nghĩ vốn liếng hiện có của bản thân: Cao này, mặc quần áo thì gầy nhưng cởi ra lại thịt thà đầy đủ, vừa đẹp, không vai u thịt bắp này. Không có đam mê gì đặc biệt, không hút thuốc, chỉ thích thi thoảng làm đôi ba ly rượu, không biết nấu ăn cả gia tài bạc triệu.

Này nghĩ sao cũng thấy là công mà!

Ngó lại Thôi Nịnh mà xem.

Ừm… mặc dù cũng cao hơn hắn một xíu đấy, nhưng còn những phương diện khác, chẳng hạn như nấu ăn, Thôi Nịnh nấu ăn ngon vờ lờ, còn biết làm việc nhà cả chăm sóc người khác nữa, rõ ràng là điển hình của vợ hiền dâu thảo còn gì!

Nhìn người trên camera mà Khúc Úc Sơn nghiến răng nghiến lợi không ngừng, tiếng chuông inh ỏi vang liên tọi cuối cùng cũng dừng lại. Hắn thấy môi Thôi Nịnh động đậy như thể muốn nói gì đó, thực tình không muốn nghe gì hết á, nhưng rồi nghĩ nghĩ xong lại vẫn mở âm để xem thử ranh con này muốn hót gì.

“… Úc Úc ơi em biết anh đang trong nhà, anh mở cửa cho em được không ạ? Em không làm gì hết, chỉ tới nấu bữa cơm cho anh thôi. Chuyện hôm qua đều là lỗi của em, em không nên gạt anh như thế. Úc Úc ơi, anh mắng em đánh em cũng đều được cả, chỉ xin đừng bơ em được không anh.”

Giọng điệu Thôi Nịnh phảng phất như chực khóc đến nơi, nếu là trước kia thì nhất định Khúc Úc Sơn sẽ mềm lòng ngay, còn hôm nay thì hắn chỉ hừ lạnh một tiếng, còn lâu  hắn mới tin cái bộ dạng này của Thôi Nịnh nhá.

Tối qua ở bồn tắm, ranh con xin hắn quất thêm phát nữa cũng là cái bộ dạng này.

Khúc Úc Sơn tắt âm camera cửa, rồi chậm rì rì lết về bếp.

Ứ cần Thôi Nịnh nấu cơm cho, người ta có cơm ngoài đấy nhé. Số điện thoại nhà hàng mà hắn dán lên tủ lạnh đều là  của nhà hàng có tiếng, trình độ đầu bếp ở đó chắc cốp cho Thôi Nịnh hít khói.

Khúc Úc Sơn tùy tiện chọn nhà hàng rồi gọi vài món, xong xuôi bò lại giường nằm,  chờ anh shipper bấm chuông cửa, hắn mới lại lết đi ra.

Vừa mở cửa, liền bắt gặp cảnh hai anh shipper đang đứng hai bên Thôi Nịnh.

Thôi Nịnh nói với một anh shipper: “Tôi quen chủ nhà này, anh đưa đồ ăn cho tôi là được.”

“Này sao mà được chứ? Tôi sao xác minh thân phận của cậu được, với cả nếu quen thì sao cậu lại phải ngồi xổm… í chào quý khách, đồ ăn của anh tới rồi đây ạ.” Anh chàng shipper đưa đồ ăn qua, còn hỏi thêm câu, “Anh có quen người này không ạ?”

Giọng điệu lộ ra ý tứ, nếu anh không quen người kia thì tôi sẽ gọi bảo vệ xích cổ giúp anh.

“Không quen.” Khúc Úc Sơn nhận đồ ăn, cũng bồi thêm một câu, “Cảm ơn anh, nhưng hai anh không cần quan tâm đến cậu ta đâu.”

Hai anh shipper cũng thuộc dạng lõi đời, vậy nên vừa nghe Khúc Úc Sơn nói vậy thì cũng đã ngửi thấy mùi không bình thường, đưa xong đồ ăn cho Khúc Úc Sơn rồi đi luôn.

Thôi Nịnh bị hai chữ “không quen” đóng đinh tại chỗ. Thấy Khúc Úc Sơn đóng cửa, cậu duỗi tay ra ngăn theo bản năng, song còn chưa chạm được đến cánh cửa đã bị Khúc Úc Sơn quát: “Cậu dám!”

Thôi Nịnh lại ủ rũ thu tay về, nỉ non van cầu, “Úc Úc tha thứ cho em được không? Hoặc… anh không tha thứ cho em cũng được, nhưng mà đồ ăn ngoài không được sạch sẽ, anh cho em vào nấu cho anh bữa cơm rồi em sẽ đi ngay.”

Trả lời cậu chính là một cú đóng sập cửa đầy vô tình.

Đóng cửa chống trộm rồi, Khúc Úc Sơn cũng không vào bếp ăn cơm luôn mà là nhìn Thôi Nịnh bên ngoài qua camera giám sát.

Thôi Nịnh hãy còn đang đứng đực tại chỗ, cúi thấp đầu vẻ chán nản cực kỳ, thậm chí còn ngồi sụp xuống cửa, hệt một chú chó to bơ vơ lạc lõng không có nhà để về.

Khúc Úc Sơn nhìn bóng dáng Thôi Nịnh, nghĩ tới vết thương trên lòng bàn tay của cậu. Cũng may là hành lang chung cư này có điều hòa nên Thôi Nịnh cũng không bị nóng quá.

Hứ, tỏ cái vẻ đáng thương này cho ai xem???

Hắn còn lâu mới mắc câu lần nữa nhé.

Khúc Úc Sơn thầm nhấn mạnh câu đó thêm mấy lần rồi mới vào bếp ăn cơm, nhưng không hiểu sao nay hắn lại chẳng có hứng ăn uống gì cả. Các món hắn gọi hôm nay đều là món nổi tiếng của nhà hàng và là món hắn thích, thế nhưng nuốt mãi chẳng trôi, còn có cảm giác buồn nôn.

Là do mới đổi đầu bếp à?

Khúc Úc Sơn đặt đũa xuống và nhìn về phía cửa. Tiếng chuông đã không còn reo nữa, Thôi Nịnh đi rồi sao?

Dẹp đi, sao hắn phải nghĩ Thôi Nịnh đi rồi hay chưa chứ.

Về phòng nghỉ thôi, kệ thây đi.

Khúc Úc Sơn nằm vật xuống giường muốn ngủ tiếp. Rõ ràng mắt đã cay xè buồn ngủ, nhưng đầu óc lại vẫn tỉnh như sáo. Hắn nằm một hồi, cuối cùng vẫn bò dậy ra ngoài.

Gần như là hắn vừa kéo cửa ra, Thôi Nịnh đã bật ngay dậy. Do ngồi xổm lâu nên chân Thôi Nịnh đã tê rần, chợt đứng dậy đột ngột khiến cơ thể khó tránh khỏi lảo đảo, nhưng cậu đã ổn định thân mình rất nhanh rồi cười lấy lòng với Khúc Úc Sơn, “Úc Úc, anh tha thứ…”

“Đồ ăn ngoài chả ngon gì cả, cậu vào nấu cơm cho tôi, nấu xong thì lượn.” Khúc Úc Sơn cắt ngang lời Thôi Nịnh, nói xong rồi lạnh lùng quay ngoắt về phòng.

Tuy nhiên trước khi lên giường, Khúc Úc Sơn lại đứng dán vào cửa nghe lén động tĩnh bên ngoài, sau khi nghe loáng thoáng thấy tiếng bước chân, hắn mới chui lại lên giường.

Cơn buồn ngủ cuối cùng cũng kéo đến.

Khúc Úc Sơn ngủ đến trời quay đất cuồng thì bị đánh thức.

Chàng trai bên cạnh cẩn thận đặt cằm lên giường, trưng ra một đôi mắt hạnh tràn ngập đáng thương như mắt cún, “Úc Úc ơi, em nấu xong cơm rồi, anh dậy ăn đi.” Ngắt lời, “Người anh vẫn chưa dễ chịu, để em bế anh ra ngoài nhé?”

Lúc nói câu này, hình như sau mông cậu còn có một cái đuôi cún vô hình đang lắc lắc.

Khúc Úc Sơn vừa tỉnh, hãy còn đang trong trạng thái ngái ngủ, lơ tơ mơ không phân được rõ mơ hay thực. Hắn nhìn Thôi Nịnh, tưởng là Thôi Nịnh trong mộng nên há miệng kêu lên: “Cậu đừng động nữa, tôi đau quá.”

Dứt lời, mắt Thôi Nịnh lập tức thì sậm lại, cậu nhanh chóng nhắm mắt, khi mở ra lại thành bộ dáng ban đầu. Cậu chậm rãi xít lại gần Khúc Úc Sơn, khẽ hôn lên gò má hồng hồng phấn phấn, “Em xin lỗi, sau này em sẽ không quá trớn như thế nữa, em sẽ kiềm chế.”

Úc Úc thơm quá.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play