Xét cho cùng, dù gì ba Khúc cũng là người đã nhìn thấu sự đời, ông rất nhanh bình tĩnh lại và tiếp tục sầm mặt hỏi con trai: “Ý mày là gì cơ?”

“Ý con là đương nhiên không có gì cả đâu ạ.” Khúc Úc Sơn cố hấp hối, “Ba ơi, ba về nhà trước đi ạ, có chuyện gì thì đợi nay con về rồi nói được không ạ?”

“Không được!” Ba Khúc từ chối thẳng, “Để người ta… ra tất cả đi!”

Lúc nói đến từ “tất cả”, ông không khỏi đỏ bừng cả mặt.

Mà cái từ “tất cả” này cũng thật linh tính, nhưng Khúc Úc Sơn nào có để ý đến, hắn chỉ biết là ba hắn đã phát hiện ra Thôi Nịnh rồi thôi.

Toang rồi, nếu ba hắn mà thấy Thôi Nịnh thì ông sẽ lập tức nhận ra Thôi Nịnh trông giống Chu Vọng Trác ngay.

Song hắn cũng chẳng còn cách nào khác, ba hắn đã phát hiện ra Thôi Nịnh, với tính cách của ông thì ông sẽ không bao giờ bỏ cuộc trừ khi nhìn thấy được Thôi Nịnh.

Trước lúc Khúc Úc Sơn nghĩ kế đối phó, ba Khúc đã bắt đầu thúc giục, “Tiểu Sơn!”

Khúc Úc Sơn bất lực thở dài, lần đầu tiên hắn đưa Thôi Nịnh đến văn phòng đã bị ba hắn bắt quả tang, hơn nữa còn là trong cảnh tượng xấu hổ như vậy.

Các sếp tổng bá đạo khác cũng chơi dữ dội thế trong văn phòng, cơ mà tại sao lại không hề xảy ra chuyện gì cả vậy chứ?

Không công bằng!

“Tiểu Sơn!” Lại là một tiếng thúc giục nữa.

Khúc Úc Sơn chỉ có thể kéo ghế lui về sau rồi đứng dậy.

“Ra đi.” Hắn nói với Thôi Nịnh dưới gầm bàn.

Nghe vậy, ba Khúc lập tức nhìn chăm chú gầm bàn, đợi một hồi lâu cuối cùng cũng thấy một bàn tay duỗi ra. Bàn tay với các khớp xương rõ ràng, mặc dù đẹp, nhưng liếc qua một phát là biết ngay tay của đàn ông.

Thôi Nịnh cúi đầu chui ra khỏi bàn làm việc, ra rồi vẫn cứ cúi gằm mặt mũi. Ba Khú nhìn Thôi Nịnh trước, sau lại nhìn xuống gầm bàn để chờ người thứ hai chui ra.

Chờ một lúc lâu cũng không thấy thêm ai, ông không chờ thêm nữa mà dứt khoát cúi người xuống ngó.

Dưới bàn trống trơn, ba Khúc không khỏi nhướn mày liếc Khúc Úc Sơn, “Còn cái khác mà mày vừa nói đâu?”

Bị phát hiện mỗi Thôi Nịnh thôi đã là chuyện lớn rồi, Khúc Úc Sơn nghĩ không thể để cho ba mình biết thứ đồ trong túi được, vậy bèn cứng miệng nói: “Còn cái gì nữa đâu ạ? Chỉ có một thôi ba.”

Ba Khúc nghi ngờ nhìn chằm chằm Khúc Úc Sơn hồi lâu, bấy giờ mới nhớ tới những gì nhân viên bảo vệ đã nói, hình như là chỉ nhắc đến một cậu bé đẹp trai thôi chứ không có người thứ hai.

Ánh mắt ông di chuyển sang Thôi Nịnh, bởi Thôi Nịnh cúi đầu nên ông không thấy được rõ mặt cậu, nhưng ông có thể nhìn ra Thôi Nịnh còn rất trẻ, nhìn lối ăn mặc với cái cổ gầy nhỏ này là biết.

“Cháu…” Ba Khúc ngập ngừng, “Ngẩng đầu lên bác coi.”

“Không được ngẩng!” Khúc Úc Sơn nói ngay tắp lự.

“Câm miệng! Bây giờ không đến phiên mày nói.” Ba Khúc hung dữ quát Khúc Úc Sơn, song nói với Thôi Nịnh lại lập tức nhẹ nhàng, “Cậu bạn nhỏ này, cháu đừng sợ, bác là ba của cái thằng khốn kiếp này. Nếu nó bắt nạt cháu cháu cứ nói với bác, bác sẽ làm chủ cho cháu.”

Ông nói xong rồi mà cậu bé kia vẫn không chịu ngẩng đầu, ông nghĩ chốc lát bèn bổ sung: “Cháu cứ yên tâm, chuyện hôm nay bác sẽ không nói dù chỉ nửa lời, cũng sẽ không nói cho ba mẹ cháu hay nhà trường đâu.”

Nghe được mấy lời phía sau, bấy giờ Thôi Nịnh mới có phản ứng. Cậu chậm rãi ngẩng lên, so với hai người đang đứng ở đây thì cậu lại bình tĩnh hơn cả, “Cháu không có trường học, cũng không còn ba mẹ nữa ạ.”

Ba Khúc cuối cùng cũng nhìn thấy mặt Thôi Nịnh, vừa thấy rõ, mắt ông cũng đồng thời trợn to. Nhưng ông còn chưa kịp nói tiếp, đã lại bị con trai mình túm tay kéo ra ngoài.

“Ba ơi, chúng ra ra ngoài nói chuyện.” Khúc Úc Sơn dùng hết sức kéo ba Khúc ra khỏi văn phòng và đi đến phòng họp trống bên cạnh.

Ba Khúc vẫn đang sững sờ, chờ đến khi Khúc Úc Sơn khóa trái cửa phòng họp, ông mới hãi hùng thốt lên: “Sao thằng bé… giống Vọng Trác thế?”

“Trùng hợp thôi ba.” Khúc Úc Sơn đáp.

Ba Khúc vẫn không thể tin được, “Cái này… này… trông cũng quá giống, nếu không phải nhà họ Chu chỉ có một thằng cu thì ba sẽ nghĩ là… khoan đã, mày với thằng bé là quan hệ thế nào?”

Khúc Úc Sơn nhanh trí bốc phét, “Không có quan hệ gì đâu ạ. Gần đây mới nổi cái trò mà trợ cấp cho thanh thiếu niên bỏ học trở lại trường ý ba, nên con cũng tài trợ một cái.”

Thực ra cũng không phải phét hoàn toàn, cũng có một nửa là sự thật đấy chứ.

Ba Khúc cười khẩy, “Thanh thiếu niên bỏ học lại trốn ở dưới gầm bàn của mày? Tự mày nghe xem có tin nổi cái lời nhảm nhí này không?”

Khúc Úc Sơn đáp: “… Cũng không nhảm lắm mà ba.”

“Khúc Úc Sơn! Mày giờ cánh cứng lắm rồi phải không? Mày có tin giờ ba gọi ngay cho mẹ mày để mẹ mày hỏi mày không?”

“Đừng ba ơi, con nói, con nói!” Khúc Úc Sơn cau mày, sự tồn tại của Thôi Nịnh để cho ba hắn biết đã đủ toang rồi, giờ mà thêm mẹ hắn biết nữa thì tèo luôn đấy. Nhưng hắn nên nói thế nào đây?

Nếu nói là bao nuôi, với tính cách của ba hắn, ông nhất định sẽ bắt hắn chặt đứt cái chuyện bao nuôi này ngay, vậy thì sao mà tiếp tục đi cốt truyện được nữa.

Nghĩ đến đây, Khúc Úc Sơn căng da đầu nói: “Ba à, thật ra con với em ấy có quan hệ, con với em ấy… Ở bên nhau, em ấy là bạn trai con, hai đứa con là tự do yêu đương.”

Nói đến tự do yêu đương, hắn còn cố tình nhấn mạnh cách phát âm.

Ba Khúc nghe xong những lời Khúc Úc Sơn nói, hồi lâu sau cũng không nói gì, mãi đến khi Khúc Úc Sơn sợ hãi các thứ mà gọi ba ơi, ông mới lên tiếng: “Là tự do yêu đương? Không phải mày ép con nhà người ta?”

“Không phải.” Khúc Úc Sơn chém đinh chặt sắt nói láo.

“Tự do yêu đương cũng không được, thằng bé kia đủ tuổi chưa?” Ba Khúc cau mày.

“Đủ tuổi rồi ạ.” Khúc Úc Sơn trả lời.

“Sao thằng bé lại giống Vọng Trác thế?” Ba Khúc lại nghĩ tới vấn đề trí mạng này.

“Cũng đâu giống lắm đâu ạ.” Khúc Úc Sơn nói một cách mơ hồ.

Ba Khúc vẫn cảm thấy có gì đó sai sai, và sau khi tới đi lui trong phòng họp vài lần, cuối cùng một số manh mối trong đầu ông cũng đã được xâu thành chuỗi.

Thằng con trai này của ông hằng năm đều sẽ đến nhà họ Chu bên cạnh để hỏi xem năm nay Chu Vọng Trác có về ăn Tết hay không. Đến sinh nhật của Chu Vọng Trác, nó cũng đều tổ chức hoành tráng hơn cả sinh nhật của nó.

Năm mười bảy tuổi ấy, thằng nhỏ hãy còn ngốc nghếch gấp rất nhiều ngôi sao giấy, bởi ban ngày còn phải đi học, tối thì phải làm bài tập, không lấy đâu ra được thời gian rảnh nên Khúc Úc Sơn đã thức cả đêm mà gấp, thức trắng mấy ngày liền, gấp đến độ trong mắt cũng toàn tia máu, cuối cùng cũng đưa được cái lọ thủy tinh chứa đầy ngôi sao nho nhỏ ấy đến nhà họ Chu trước khi cha mẹ Chu ra nước ngoài.

Lúc ấy ba Khúc chỉ trêu chọc Khúc Úc Sơn, ông bảo lúc Chu Vọng Trác còn ở thì không thèm chơi với người ta, giờ người ta ra nước ngoài rồi thì lại anh ới anh ơi.

Bây giờ ngẫm lại, ông mới thấy quả thật bất thường.

Con trai ông sẽ không thích Chu Vọng Trác đấy chứ? Thậm chí thích đến mức mà tìm một thằng nhóc giống Chu Vọng Trác để yêu?

Cú sốc này khiến ba Khúc có phần khó nuốt nổi, thậm chí còn lớn hơn cả cú sốc con trai ông thích đàn ông. Ông không nói chuyện với Khúc Úc Sơn nữa mà đi thẳng về, về đến nhà rồi mới than ngắn thở dài.

Ông muốn gọi điện cho mẹ của Khúc Úc Sơn, nhưng cầm điện thoại lên rồi lại không dám gọi.

Ba Khúc không ngờ rằng con trai mình cũng là một kẻ si tình hệt ông như vậy, có điều con trai ông còn cố chấp hơn ông, lại dám tìm đến một thế thân.

Loại chuyện này vừa không tôn trọng Chu Vọng Trác, cũng vừa không tôn trọng cậu bé kia. Song Khúc Úc Sơn lại là con trai duy nhất của ông, ông cũng không dám vạch trần nỗi lòng này của con trai.

Nhìn vào cái bộ dáng chột dạ khi trả lời vấn đề của nó mà xem.

Trong lúc ba Khúc còn đang than ngắn thở dài, thì phía công ty bên kia lại là tình cảnh khác.

Cuối cùng Khúc Úc Sơn cũng tiễn được ba Khúc về, hắn mệt mỏi lết về văn phòng, nhưng vừa vào đã không thấy Thôi Nịnh đâu nữa.

“Người trong văn phòng anh đâu rồi Tô Na?” Khúc Úc Sơn vội vàng đi ra khỏi văn phòng.

Tô Na đáp: “Cậu ấy đi WC rồi sếp.”

Khúc Úc Sơn lại hỏi: “Đi bao lâu rồi?”

“Mới được mấy phút ạ.” Tô Na ước lượng rồi trả lời.

Vậy thì chắc sắp về rồi, hắn tính dựa trên khoảng cách của văn phòng và WC.

Khúc Úc Sơn quay lại văn phòng, đang chuẩn bị lôi đề thi cùng với balo của Thôi Nịnh. Mới lôi ra được một nửa, hắn chợt nhớ tới trong túi áo mình vẫn còn một thứ nữa.

Ban nãy hoảng quá nên hắn chưa nhìn rõ xem đây là thứ gì, chỉ là bản năng cảm thấy không thể để ba mình nhìn thấy nó được.

Khúc Úc Sơn thò tay vào túi rồi lấy đồ ra xem xét cẩn thận. Hắn nhìn trái ngó phải cũng không biết đây là cái của nợ gì. Bỗng hắn thấy dưới đáy của cái vật hình tròn này có một cái công tắc, hắn bèn tò mò bật nó lên.

Tiếng rung “ù ù ù” của vật tròn đó bất ngờ vang lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play