Ngay tại lúc bàn tay cậu hộ lý sắp chạm vào đũng quần Chu Vọng Trác, Chu Vọng Trác bình tĩnh lên tiếng: “Cút.”
Cậu hộ lý trẻ sửng sốt, mặt mày tràn ngập xấu hổ, thế nhưng cậu ta vẫn không muốn rời đi, nghĩ bụng nếu mình thử lần nữa, biết đâu Chu Vọng Trác sẽ thay đổi quyết định thì sao.
“Tiên sinh, em thật sự rất thích ngài, em…” Cậu ta không khỏi lắp bắp, đối mặt với một người đàn ông ưu tú đẳng cấp như vậy, cậu ta sẽ không tránh khỏi sợ hãi, “Chuyện đêm nay chắc chắn em sẽ giữ kín miệng, tiên sinh có thể… có thể thỏa thích…”
Khóe môi Chu Vọng Trác rốt cục cũng lộ ra vài phần ý cười nhẹ nhàng, “Thật sao? Cho dù chơi mày đến chết cũng không sao?”
Cậu hộ lý trẻ đông cứng người.
Song, cậu ta liền nghĩ rằng đó là khẩu dâm của Chu Vọng Trác, bởi mấy gã bạn trai cũ của cậu ta cũng rất thích nói mấy câu tương tự thế này.
“Vâng ạ.” Cậu hộ lý trẻ ngượng nghịu đáp.
Vừa dứt lời, một bàn tay lạnh lẽo đã bóp chặt lấy cổ cậu ta. Vụ tấn công này diễn ra quá bất ngờ, cậu hộ lý trở tay không kịp bị ép chặt xuống bàn. Nhưng nào có sự thân mật như cậu ta tưởng tượng, Chu tiên sinh mà cậu ta ngưỡng mộ lại nhìn cậu ta như thể đang nhìn thứ ghê tởm nhất trên đời.
Bàn tay trên cổ càng lúc càng dùng sức, sắc mặt của cậu hộ lý cũng tím tái như gan heo, nước mắt giàn giụa trên mặt. Cậu ta cố gắng chống cự nhưng Chu tiên sinh thoạt nhìn thư sinh lại khỏe kinh người, anh nện một quyền vào bụng cậu ta khiến cậu ta hết đường giãy giụa.
Dường như nội tạng đều đã bị đấm nát bét.
Cậu hộ lý trẻ rốt cuộc cũng hối hận, muốn van xin tha chết, thế nhưng cổ họng lại chỉ phát ra được tiếng “a ô a ô” chẳng thành lời. Ngay tại lúc cậu ta tưởng mình sắp lên chầu trời đến nơi rồi, cuối cùng Chu Vọng Trác cũng buông tay.
Người cậu ta trượt xuống, xụi lơ trên sàn nhà, sợ đến mức nước tiểu cũng ứa ra mà nhỏ tong tỏng xuống dưới. Chu Vọng Trác không thèm liếc cậu ta thêm lần nào, cầm điện thoại gửi tin nhắn, chưa đến hai phút sau đã có vệ sĩ đi lên lôi cậu hộ lý đã gần mất ý thức và dọn sạch vết bẩn trên sàn nhà.
Chu Vọng Trác rửa sạch tay rồi ngồi lại trước máy tính.
Những thứ tởm lợm như vậy sao xứng so sánh với búp bê của anh.
Những suy nghĩ không bình thường và bệnh hoạn trong mắt người đàn ông ấy hệt như cái bóng dưới ánh mặt trời, gạt mãi không tan.
———-
Sáng mùng một Tết, cả ba bố con nhà họ Khúc đều ngủ quên, ba Khúc thì do say nên không dậy nổi, còn hai cu con kia thì do nguyên nhân khác nên cũng không dậy nổi, đợi được đến lúc lết được dậy khỏi giường và tề tựu nơi phòng ăn thì cũng đã quá trưa ngả chiều.
Thấy vẻ mặt có phần như làm việc quá độ của Khúc Úc Sơn, ba Khúc như rơi vào cơn mê, “Qua mày cũng uống rượu hở Tiểu Sơn?”
Khúc Úc Sơn khẽ giật mình một phát, “Không ba, con… thức khuya chơi game thôi.”
“Ờ.” Ba Khúc gật đầu, chực hỏi Thôi Nịnh có đau đầu không thì đã thấy Thôi Nịnh đứng lên.
Thôi Nịnh nói: “Con đi nấu cơm ạ.”
“Đúng là một đứa bé ngoan.” Ba Khúc gật gù khen ngợi, còn không quên bảo Khúc Úc Sơn nhìn đấy mà học tập. Khúc Úc Sơn nghe được câu đứa bé ngoan kia thì không khỏi giật giật khóe miệng.
Đậu, hôm nay con giai của ba ngủ quên cũng là nhờ chuyện tốt mà đứa bé ngoan của ba làm ra đấy.
Hai bố con đang trò chuyện câu được câu không trong nhà ăn thì ngoài cửa bỗng vang lên tiếng chuông, ba Khúc ra mở cửa thì thấy là cô giúp việc nhà họ Chu.
“Chúc mừng năm mới anh Khúc.” Cô Chu đến là để đưa lì xì cho Khúc Úc Sơn, bảo là hôm qua mẹ Chu đã quên đưa lì xì cho hắn.
Ba Khúc gọi Khúc Úc Sơn ra nhận, còn ông thì định vào lấy lì xì cho Chu Vọng Trác, nhưng cô giúp việc lại bảo sáng sớm Chu Vọng Trác đã đưa mẹ Chu sang nhà ông bà ngoại Thôi để chúc Tết rồi.
“Đi sớm vậy sao?” Ba Khúc hơi ngạc nhiên.
Cô giúp việc cười bảo: “Vâng anh, ông bà Chu nhớ con gái và cháu trai nên mới sáng sớm đã giục hai mẹ con sang đó, cậu Chu cũng không còn cách nào.”
Ba Khúc đành phải gửi lì xì qua WeChat cho Chu Vọng Trác, Chu Vọng Trác ấn nhận rồi lễ phép cảm ơn ba Khúc.
Truyện Cổ ĐạiHai ba con lại quay về phòng bếp, đều không hẹn mà cùng không nhắc đến chuyện Chu Vọng Trác gửi lì xì sang cả chuyện Chu Vọng Trác và mẹ Chu đã đến nhà ông bà ngoại chúc Tết.
Vì đó cũng là ông bà ngoại của Thôi Nịnh.
Tối đến, Khúc Úc Sơn video call cho mẹ Khúc, Thôi Nịnh bị kéo qua nói chuyện phiếm. Khúc Úc Sơn vốn bảo ba Khúc cũng tới nhưng ba Khúc không chịu, nhất định phải ngồi sang tận đầu bên kia sofa, trông thì như đang chơi di dộng đấy, chứ thực ra là đang nghe ngóng động tĩnh bên này.
Mẹ Khúc xàm xí với Khúc Úc Sơn và Thôi Nịnh hơn một giờ, bỗng nhiên nhắc đến ba Khúc, “Ba con đâu rồi?”
Khúc Úc Sơn còn chưa kịp lên tiếng, ba Khúc đã vọt ngay vào màn hình báo danh, “Tôi đây.”
Khúc Úc Sơn: “…”
Mẹ Khúc nói: “Khúc già, cái chai rượu lần trước em uống trong hầm của anh mua ở đâu đấy? Sao em mua mà vị nó không giống nhỉ?”
Khúc Úc Sơn lặng lẽ nhường vị trí call tốt nhất cho ba Khúc, rồi nháy mắt ra hiệu với Thôi Nịnh cùng ra ngoài đốt pháo.
Tết năm ngoái hai người cũng ở đây đốt pháo, lúc đó Thôi Nịnh còn ầm ĩ đòi bỏ nhà ra đi. Và năm nay, hai người cũng lại đứng đốt pháo ngay tại chỗ này.
Dưới màn pháo hoa ngợp trời, Khúc Úc Sơn tự nhiên thèm ăn gì đó, bèn vào tủ lạnh lấy kem ra ăn, đang ăn dở thì bất ngờ bị hôn lên môi. Thôi Nịnh hôn chụt cái xong liền vèo về chỗ cũ.
Pháo đáng lẽ là hôm qua đốt, và nụ hôn này cũng nên được trao vào hôm qua. Vào giây phút đếm ngược bước sang thềm năm mới, cậu sẽ trao cho Khúc Úc Sơn một nụ hôn và sẽ ước nguyện.
Cậu ước được ở bên Khúc Úc Sơn từ ngày sáng đến đêm đen, và bên nhau cho đến răng long đầu bạc.
Khúc Úc Sơn bất ngờ bị hôn, bèn quay sang nhìn Thôi Nịnh, nghĩ ngợi một chốc rồi hôn đáp lại, “Chúc mừng năm mới Chanh nhỏ.”
Không đợi đối phương lên tiếng, hắn bèn nhét luôn nửa cốc kem còn lại vào tay đối phương.
Thôi Nịnh lại tiếp tục được vuốt lông, tim gan phèo phổi gì đó là như được tắm trong mật, tủm tỉm ăn hết chỗ kem còn lại.
Thế nhưng đến lúc đi ngủ, Khúc Úc Sơn lại đá bay Thôi Nịnh hãy đang ôm hy vọng được ngủ cùng ra ngoài. Quả thực là không đuổi ra không được, vốn dĩ hắn cứ thấy Thôi Nịnh không mặc quần là chân cẳng lại run lẩy bẩy, sau hôm qua thì chỉ cần nhìn thấy môi Thôi Nịnh là lại không khỏi nghĩ đến những chuyện khác.
Đêm qua, hắn thực sự đã nghĩ Thôi Nịnh sẽ ăn thịt hắn.
Ơn giời là hắn đã thoát nạn, vẫn còn sống nhăn răng.
Khúc Úc Sơn tắm rửa sạch sẽ ngồi cho ráo nước, đương lau tóc thì nhớ ra hộp gỗ đàn hương còn chưa kịp xem đã bị hắn đặt trên tủ. Hắn mở chiếc hộp bằng gỗ đàn hương, bên trong là một lá bùa bình an màu vàng được xếp gọn gàng.
Bởi đã được gấp gọn nên Khúc Úc Sơn không biết rằng bên trong bùa còn được ghi chính xác ngày tháng năm sinh của hắn, còn chuẩn cả về giờ sinh.
Nhìn lá bùa bình an này, Khúc Úc Sơn nghĩ ngợi một chốc rồi vẫn không bỏ nó vào ví tiền. Chanh nhỏ nhà hắn ghen quá, dạo hắn mới lỡ lời nói nhầm một câu, rồi đến nhà họ Chu ăn một bữa cơm thôi mà suýt chút nữa bay mạng rồi.
Giờ nếu mà để Thôi Nịnh biết hắn bỏ lá bùa Chu Vọng Trác cho vào ví tiền thì đúng là ngang với thế chiến thứ ba.
Mới nghĩ vòng ngoài thôi đã thấy sợ vãi tè rồi.
Với cả, nếu mà làm thế thật thì chuyện phản công của hắn còn có thể thực hiện nổi nữa sao?!
Cất!
Khúc Úc Sơn bèn bỏ lại bùa vào hộp rồi cất kỹ vào ngăn tủ.
———-
Kỳ nghỉ Tết rất nhanh đã kết thúc, Thôi Nịnh đi làm lại sớm, Khúc Úc Sơn thì bận sấp mặt do nghỉ mất mấy ngày lần trước. Nhưng hễ khi nào rảnh rang, hắn đều sẽ chủ động đến gặp Thôi Nịnh.
Thôi Nịnh thực sự rất bận, nhất là sau khi vào kỳ học mới. Dù đã đi học rồi nhưng mỗi khi không có tiết, cậu đều sẽ đến văn phòng của Lâm Chí Minh để làm việc.
Nhân viên trong văn phòng đa phần đều là người cuồng làm thêm giờ (OT), OT của họ là chuyện không tránh khỏi, song họ không ngờ Thôi Nịnh tuổi nhỏ thế mà đã chịu đựng được vất vả đến vậy, đâm ra bắt đầu dần chấp nhận Thôi Nịnh và sẽ chủ động chỉ dạy cậu đôi điều.
Thời gian trôi nhanh như bóng câu qua cửa sổ, chẳng mấy chốc đã tới sinh nhật của Khúc Úc Sơn.
Thôi Nịnh đã đặc biệt xin nghỉ vài ngày và cùng Khúc Úc Sơn bay đến Minsk để đón sinh nhật. Kể từ khi ba mẹ Khúc ly hôn thì đa phần Khúc Úc Sơn đều sẽ đón sinh nhật ở Minsk.
Trước khi bay đến Minsk, Thôi Nịnh lén hỏi riêng Khúc Úc Sơn, “Bác không đi với chúng mình à anh?”
“Ông không đi đâu.” Khúc Úc Sơn đáp, “Chưa lần nào chịu đi cả.”
“Sao vậy anh?” Thôi Nịnh cũng nhìn thấy ba Khúc hãy còn vấn vương mẹ Khúc lắm mà.
Nhắc tới nguyên do khiến Khúc Úc Sơn không nhịn được cười, “Vì ba anh không biết tiếng Anh, chứ đừng nói đến tiếng Nga, mà ở Minsk thì mẹ anh cơ bản đều nói tiếng Nga nên ba anh chịu chết, lòng tự trọng bị sỉ nhục nên không muốn sang.”
Thôi Nịnh nghe xong, nhớ tới Khúc Úc Sơn đều sẽ nói tiếng Nga mỗi khi say, cậu bèn quyết định đưa lộ trình học tiếng Nga vào càng sớm càng tốt.
Đây là lần đầu tiên Thôi Nịnh đến Minsk, mẹ Khúc biết Thôi Nịnh cũng đến bèn cực kỳ tâm lý đổi giường đơn trong phòng Khúc Úc Sơn thành giường đôi, lại còn là loại siêu mềm nữa, nên là hai đứa nhỏ cứ mái thoải lăn lộn đê, không sợ bị đau đâu.
Khúc Úc Sơn không để ý là giường đã thay, mà là chú ý tới hoa trong sân. Hắn nhớ năm ngoái lúc hắn sang, mẹ Khúc nào có vườn hoa đâu, sao giờ lại có một vườn hoa be bé xinh xinh thế kia rồi.
Khu vườn be bé rạng rỡ tắm nắng, hương thơm ngào ngạt chờn vờn quẩn quanh.
Thấy Khúc Úc Sơn chăm chú nhìn vào khu vườn nhỏ của mình, mẹ Khúc liền thì thầm bằng tiếng Nga, “Đều là quà của Vọng Trác đấy.”
Hầu như tuần nào anh cũng gửi đến, thế nên mẹ Khúc tự nhiên có cái vườn hoa nhỏ này đây. Trong số đó thì hoa mà Chu Vọng Trác gửi tới nhiều nhất là hoa Nhài vàng.
Mẹ Khúc cũng đã bảo Chu Vọng Trác đừng gửi nữa, mất công lắm. Nhưng Chu Vọng Trác nói hoa này đều là tự tay anh trồng, giờ nó mọc tốt quá, nhà thì hết chỗ để, vứt thì tiếc, nên gửi sang cho mẹ Khúc chăm.
Đứng bên cửa sổ, Thôi Nịnh cũng chú ý tới vườn hoa nhỏ ở sân sau, nơi đáy mắt cậu chợt lóe lên sắc âm u, khỏi cần mẹ Khúc nói, cậu cũng biết tỏng chủ nhân của chúng nó là ai ——
Gã họa sĩ lãng mạn chứ ai.
Vào ngày sinh nhật của Khúc Úc Sơn, Thôi Nịnh đã lấy ra món quà mà cậu đã chuẩn bị hơn nửa năm ròng – là một chiếc nhẫn mà cậu đã dùng cạn gia sản hiện có của mình để mua.
Ngoài chiếc nhẫn ra thì còn có một chiếc bông tai nhỏ nữa.
Khuyên tai nhỏ này là do cậu tự tay làm, hình trang trí được khắc phía trên là hình hoa Cát Cánh.
Hoa Cát Cánh tượng trưng cho một tình yêu bền bỉ và bất diệt.
Để làm một chiếc khuyên tai Cát Cánh vĩnh hằng này, Thôi Nịnh đã phải tìm đến rất nhiều thợ chuyên nghiệp. Sau khi làm hỏng hơn chục cái, cuối cùng cậu cũng làm ra được một cái hoàn hảo nhất.
“Úc Úc.” Thôi Nịnh quỳ một gối xuống, đôi mắt cậu bừng sáng. Dưới ánh đèn vàng ấm áp, khuôn mặt cậu như lại biến trở về cậu thiếu niên quật cường hai năm trước, khi ấy cậu chưa từng nghĩ có ngày mình sẽ nguyện ý quỳ xuống trước mặt Khúc Úc Sơn thế này.
Cõi đời này, Khúc Úc Sơn chính là kiếp của cậu, cũng là kết, và càng là phúc.
Lời tâm tình đã thuộc nằm lòng từ lâu song lúc này lại chẳng thể thốt ra lời, chỉ biết khô khan mà dõng dạc: “Em sẽ dành tất cả những điều tốt đẹp nhất cho anh.”
Khúc Úc Sơn sững sờ, nhìn chiếc nhẫn trong chiếc hộp màu đỏ, bấy giờ mới nhận ra đối phương đang cầu hôn mình. Mẹ Khúc ở bên cạnh thì đảm nhận vai trò cổ vũ, đang hú hét ầm ĩ.
“Mẹ, mẹ!” Khúc Úc Sơn quay sang gọi mẹ Khúc, “Đừng làm ồn nữa.”
Mẹ Khúc im bặt, biết ý ra ngoài, lủi vào phòng bếp rồi lấy điện thoại ra quay trộm.
Kỳ thực mẹ Khúc đã được biết trước màn cầu hôn này, thậm chí bà còn giúp Thôi Nịnh trang trí hiện trường của màn cầu hôn nữa là.
Không còn mẹ Khúc hò hét bên tai, cuối cùng Khúc Úc Sơn cũng có thời gian để bình tĩnh lại và suy nghĩ.
Yêu nhau là một chuyện, còn đồng ý lời cầu hôn lại là chuyện khác.
Hắn phải đồng ý sao?