Edit: Phong Lữ

Nói là tăng ca, nhưng cậu chủ nhỏ mấy ngày nay không hề có ý định ra khỏi cửa, để cho tui làm trợ thủ cùng cậu ta quét tước nhà, dán câu đối trên cửa sổ, cảm giác như hai vợ chồng.

Thật ra mấy chuyện này năm rồi tui cùng Vu Đinh cũng có làm, nhưng không có cảm giác gay gay thế này. Năm nay làm cùng cậu chủ nhỏ thì không biết sao lại như vậy, nói không rõ được. Nhưng mà cậu chủ nhỏ nói mấy việc này đều tính vào tăng ca, tui thích mấy việc nhẹ lương cao như thế này, đương nhiên không ý kiến gì.

Chớp mắt đã tới đêm giao thừa, đài truyền hình bắt đầu chiếu xuân vãn. Cậu chủ nhỏ hết sức bình thản nấu cơm, tui ở phòng khách dạy chó của cậu chủ nhỏ bắt tay, suy nghĩ dù là chủ tịch quốc gia thì bây giờ cũng ở nhà ăn Tết, cậu chủ nhỏ rốt cuộc còn muốn tăng ca gì nữa.

Món cuối cùng cũng đã lên bàn, cậu chủ nhỏ rốt cuộc cũng ngồi xuống nghỉ ngơi, đôi mắt đào hoa hứng thú bừng bừng nhìn tui với chó.

“Cậu chủ nhỏ này, giờ tôi cần tăng ca làm việc gì nữa?” Tui chân thành đặt câu hỏi.

Cậu chủ nhỏ yên lặng, đầu chuyển hướng xem TV, nghiêm trang trả lời tui: “Ở chơi với tôi.”

???

Cậu chủ nhỏ không cần chờ tui hỏi tiếp đã giải đáp thắc mắc của tui luôn, vì thế lại nói một lần nữa: “Việc tăng ca của anh bây giờ là —— ăn Tết với tôi.” Nói xong quay đầu nhìn tui liếc mắt một cái, sau đó lại nhìn về TV, lỗ tai với khóe mắt còn hồng lên.

Oa, cậu chủ nhỏ, cậu đừng gay như vậy được không, cậu đẹp quá, tui hơi chịu không nổi nữa rồi á.

······

“À này, cậu chủ nhỏ, sao cậu không về nhà ăn Tết, ông chủ không trông cậu về sao?” Tui muốn phá vỡ sự im lặng quái dị này.

“Bọn họ ra nước ngoài rồi, người khác cũng đều không ở trong nước.”

Cậu chủ nhỏ giải thích khiến tui thở phào nhẹ nhõm một hơi, tình cảnh vừa rồi khiến tui cảm thấy như bị quy tắc ngầm. Hóa ra đây là do không ai ở cùng nên mới tìm tui, cũng đúng, cậu chủ nhỏ chắc cảm thấy Tết nhất mà ở một mình với chó trong căn biệt thự lớn thì đúng là quá thảm.

······ tui ảo tưởng mình cũng được ‘bi thảm’ ở trong biệt thự như vậy.

Thời gian qua, cậu chủ nhỏ là người như thế nào thì tui tự nhận đã hiểu rất rõ. Học tập tốt, xuất thân tốt, trong nhà có tiền mà bản thân cũng nỗ lực, không có gì sở thích bất lương gì, mỗi ngày chỉ thích nấu cơm và nghĩ cách tiếp cận chơi với chó, Tết nhất không ai ở cùng, muốn tìm tui còn làm bộ bảo tăng ca gì, không lẽ là một em trai xinh đẹp, dễ thương mặt lạnh, thiếu thốn tình cảm ư.

Tui đoán chắc tui bị người anh em thánh phụ Vu Đinh lây bệnh, bây giờ nhìn cậu chủ nhỏ càng thấy đáng yêu hơn.

Vừa lúc ăn cơm, tui đưa chó qua chỗ khác ăn, rồi kéo cậu chủ nhỏ lại, khui mấy chai bia, tìm cách nói chuyện với cậu chủ, chọc cho cậu ấy vui.

Vừa ăn vừa uống, tui làm lỡ cơ hội. Cậu chủ nhỏ cũng rất vui vẻ, ăn cơm không nhiều không ít, uống bia thì nhiều. Hơi men bốc lên, mặt trắng nõn giờ đã thành hồng nhạt, hơn nữa cậu ta mặc một bộ đồ màu dạ quang, cả người hệt như cái đèn nê ông, rất gây chú ý.

Cậu chủ nhỏ tuy rằng không phải người không biết ăn nói, mặt lạnh băng sơn, nhưng ngày thường cũng không nói nhiều, hiện tại vừa uống nhiều vô biến thành người lảm nhảm, lải nhải lẩm bẩm nói cậu ta khi còn nhỏ học có dương cầm.

“Nhà tôi thật ra là nhà giàu mới nổi, cha mẹ tôi không có văn hóa cao, cho nên đến đời tôi thì cái gì cũng muốn cho tôi học một chút, đền bù tiếc nuối của bọn họ khi còn nhỏ.” Cậu chủ nhỏ không màng chó giãy giụa mà ôm chặt nó, quay mặt về phía con chó nói.

“Sau đó mẹ bắt tôi học dương cầm, cầm một cây chổi lông gà nhìn tôi đàn, tôi cứ đàn, đàn.” Cậu chủ nhỏ dựng thẳng lưng hông, trong hư không diễn tư thế đánh đàn.

“Nếu đàn sai, sẽ bị đánh mọt phát, ngồi không thẳng cũng bị đánh một phát.” Giọng nói run run.

“Tôi thật sự bị đánh đau, sau đó tôi liền ······ tôi chạy trốn!” Cậu ấy cao hứng đẩy chó ra bên cạnh, khiến chó bị dọa nhảy dựng.

Cậu chủ nhỏ uống nhiều quá, nhưng tui không có, tui nghe cậu ấy kể chuyện linh tinh rất vui. Không thể tưởng được cậu chủ nhỏ ngoan ngoãn cũng có lúc khốn khổ như vậy.

“Chạy thoát, sau đó, bị bắt về có bị đánh không?” Tui hứng thú bừng bừng khai thác lịch sử đen của cậu chủ nhỏ.

Cậu chủ nhỏ ánh mắt mơ màng, nghe được câu hỏi cũng cố gắng tự hỏi mình.

“Sau đó ······ sau đó ······” cậu ta nhìn xung quanh “Tôi chạy, chạy, sau đó ——” ánh mắt rơi xuống trên người tôi, đột nhiên dang tay ra ôm.

“Sau đó tôi gặp được anh.”

Tui nhìn thanh niên đẹp trai lộ ra nụ cười hoàn toàn khác bình thường —— không phải chỉ nhẹ nhàng cong khóe miệng, mà là khóe mắt cũng cong như trăng khuyết, miệng cũng ngây ngô cười, lộ ra một hàm răng trắng —— sau đó cậu ta mang theo nụ cười như vậy, cọ vào ngực tui một chút, ôm lấy tui.

Tui liếc qua cũng có thể thấy lỗ tai và cổ cậu ấy phiếm hồng.

Hai chúng tui gần như là ngực dán ngực. Tui có thể nghe thấy rõ ràng tiếng tim đập của cậu chủ nhỏ.

“Thịch, thịch, thịch.” Từng tiếng từng tiếng, không hề vì lời đó mà loạn.

Ngược lại là tui, ôm trong lòng một thanh niên say rượu, nhìn tai phiếm hồng và cổ trắng nõn của cậu ta, tim đột nhiên đập rối loạn.

Ôi, đây chẳng lẽ chính là cảm giác rung động trong truyền thuyết???

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play